Hướng Tá ôm người phụ nữ đang mê man vào phòng ngủ. Đặt cô nằm trên giường, anh giúp cô thay bộ váy dài.
Ngồi cạnh mép giường, anh dùng điện thoại của cô gửi một tin nhắn: “Tư Kì uống rượu, em ở đây với cô ấy.”
Nhấn nút gửi, anh quay đầu lại, ngắm Ngô Đồng trên giường.
Nâng bàn tay cô lên, ngón tay anh khẽ vuốt chiếc nhẫn ở ngón tay áp út của cô.
“Mark, người phụ nữ đó đã kết hôn với Eric rồi. Là chuyện gần đây nhất đó.” Ngay khi anh đến phòng bệnh, Lệ Chi Trữ đã nói với ba anh còn đang chìm sâu vào giấc ngủ như thế.
Người đàn bà đó, hung thủ giết chết mẹ của anh, giờ đây quá mức bình thản nói cho anh biết sự thật kinh khủng này. Bà ta sẽ không dạy anh phải làm như thế nào, chỉ dùng ánh mắt tưởng như nhân từ mà thực ra là như những sợi dây thép trói anh thật chặt.
Chặt đến mức trái tim anh rỉ máu. Cơn đau xâm nhập vào mỗi giây thần kinh.
Hướng Tá tháo chiếc nhẫn trên tay Ngô Đồng, thả vào trong túi.
Ngón tay anh chu du trên từng đường nét của khuôn mặt cô, cuối cùng anh cúi xuống đặt một nụ hôn lên mắt Ngô Đồng, rồi từ từ rời xuống, hôn lên môi cô.
Nụ hôn của anh lưu luyến rất lâu trên bờ môi mềm mại ấy.
“Thật xin lỗi.”
Hướng Tá khẽ thì thầm. Rốt cục cũng đến phiên anh nói ra ba từ này. Tâm trạng anh hiện tại chẳng có từ nào diễn tả nổi.
Hướng Tá nghĩ người đàn ông kia đã lái xe tới rồi, anh muốn đấu với Lệ Trọng Mưu một lần nữa. Liệu rằng một Lệ Trọng Mưu hùng mạnh như vậy, đối mặt với người phụ nữ này, liệu có giảm bớt hay không?
Đồng hồ tích tắc chuyển động, những chiếc kim thong thả rời vị trí, mọi chuyện dường như không phải là sự thật.
Thời điểm chuông cửa vang lên, Hướng Tá nghĩ, cuối cùng anh ta vẫn đến đây.
Hướng Tá ngồi ttong phòng khách, tự chỉnh trang phục của mình, anh tự cười bản thân, sau đó chậm rãi ra mở cửa.
Tay Lệ Trọng Mưu nhấn chuông cửa không ngừng.
Cùng lúc ấy, cánh cửa bật mở ra.
Người mở cửa là Hướng Tá, mấy giây sau Lệ Trọng Mưu dùng để quan sát căn phòng và đánh giá cách ăn mặc của Hướng Tá.
Vẫn giống như lần trước, trên mặt Hướng Tá vẫn là vẻ kinh ngạc, rõ ràng là không kịp che dấu, nhận ra điều này, Lệ Trọng Mưu giận dữ siết chặt nắm tay.
Anh cụp mặt nhìn thấy đôi giày nữ gần cửa, Lệ Trọng Mưu đã quá quen thuộc với nó.
Lệ Trọng Mưu của giờ khắc này khác hẳn với người mà Hướng Tá biết, mọi hình ảnh lọt vào mắt Lệ Trọng Mưu lại khiến môi anh khẽ nhếch lên.
Đến mức này mà anh còn không chịu tin ư, sự thực là anh đã xem nhẹ tình cảm của mình với Ngô Đồng rồi…
Tay Hướng Tá giữ cửa, bất chợt anh chẳng còn tâm trạng gì, không suy sụp tinh thần, nhưng cũng không thấy thắng lợi.
Bỗng Lệ Trọng Mưu bước qua cửa, huých qua người Hướng Tá xông vào nhà.
Đầu vai Hướng Tá nhói lên.
Lệ Trọng Mưu sải bước qua phòng khách, tiến thẳng đến phòng ngủ, trong lòng anh vẫn vang lên giọng nói: anh không tin!
Lúc sắp đến cửa phòng, Hướng Tá vượt qua anh, vươn tay chặn đường. Lệ Trọng Mưu túm lấy cánh tay của Hướng Tá, năm ngón tay siết chặt như thể muốn bóp vụn xương cốt. Hướng Tá nhịn đau, cố tỏ ra vẻ bình tĩnh: “Anh chắc chắn muốn vào chứ?”
Nói xong, Hướng Tá cười cợt nhả. Nụ cười này tuy dành cho Lệ Trọng Mưu nhằm khiến anh ta dừng bước, nhưng trong khoảnh khắc đó, Hướng Tá lại cảm thấy bản thân mình quá mức hèn mọn.
Lệ Trọng Mưu hất tay, Hướng Tá lảo đảo nghiêng người, mắt hoa cả lên. Lệ Trọng Mưu đã mở cửa.
Ánh trăng chiếu lên thân thể người phụ nữ đang nằm trên giường, cô mặc bộ quần áo trắng nổi bật trên tấm ga trải giường màu sẫm. Cô ngủ ở đó. Xa tít chân trời gần ngay trước mặt.
Lệ Trọng Mưu thậm chí không bước vào phòng nửa bước, anh đứng ngây như phỗng. Hướng Tá nhìn anh, không đoán được anh đang nghĩ gì. Anh ta không còn là Lệ Trọng Mưu thường ngày nữa, Hướng Tá thầm cười.
Tình yêu quả thực có thể khiến con người ta trở nên yếu đuối hay sao? Hướng Tá đưa tay lau khóe miệng dính máu, đi vào trong phòng ngay trước mặt Lệ Trọng Mưu. Anh từ tốn nói: “Dạo này tôi hơi tụt cảm xúc, muốn cô ấy uống rượu giải sầu cùng, kết quả là cô ấy say trước. Tôi đưa cô ấy về đây ngủ một hôm, chờ tỉnh rượu sẽ đưa về.”
“…”
“Tôi chân thành khuyên anh hãy tin lời tôi nói, đừng có nghĩ nhiều làm gì.”
Đáy mắt Lệ Trọng Mưu rực lửa, bỗng anh lao tới cho Hướng Tá một đấm khiến Hướng Tá va vào tường, tiếng đầu đập vào bức tường vang lên cốp một tiếng, Hướng Tá hoa hết cả mắt.
Thấy Lệ Trọng Mưu chuẩn bị tặng thêm một cú đấm nữa, Hướng Tá nhanh mắt nhìn thấy dấu hôn trên người. Nắm đấm cách mặt Lệ Trọng Mưu chỉ còn vài centimet thì dừng lại, đột nhiên, Hướng Tá nở nụ cười. Tiếng cười vang lên đầy càn rỡ: “Suýt nữa thì quên mất phải chúc mừng tân hôn của hai người, vậy mà cô ấy dùng ba tháng đã đến được với anh, tôi hơi bị bất ngờ đấy, nhưng dù sao thì tôi cũng muốn chúc hai người – bạch, đầu, giai, lão.”
Sáng sớm.
Ngô Đồng nháy nháy mắt bừng tỉnh.
Trước mắt hơi mờ ảo, mênh mông. Cô không nhìn rõ được gì, mọi thứ hỗn loạn trong đầu đang chạy lại từng cảnh của tối qua, cô ngồi sụp xuống sàn.
Chuyện đầu tiên cô làm là lật chăn lên xem xét bản thân. Quần áo khá chỉnh tề, thân thể không cảm thấy gì bất thường. Ngô Đồng nắm chặt ga giường, trong long thầm mắng chính mình, Hướng Tá là chính nhân quân tử, sao cô có thể nghi ngờ anh chứ?
Lại ngó nghiêng xung quanh, căn phòng này cô thấy quen quen, cô đã từng qua đêm ở phòng khách này hai lần. Nhớ tới việc này, cô thấy hơi yên tâm. Ngô Đồng ngồi trên giường, vẫn cắn chặt rang, không muốn động đậy chút nào, cô lại càng không muốn nghĩ thêm điều gì xa xôi.
Thấy Hướng Tá định nói gì đó, về nhà nên giải thích thế nào, cô không biết, cứ ngồi ngẩn ngơ hồi lâu. Cúi đầu chợt phát hiện bàn tay mình trống rỗng, cô vội vàng sờ khắp giường. Cả căn phòng sắp bị cô làm loạn cả lên mà vẫn chưa tìm được chiếc nhẫn. Hô hấp của Ngô Đồng dồn dập, tóc tai rối tung.
Một lần nữa cắn chặt răng, giờ đây ngoài làm như vậy, cô không biết mình còn có thể làm gì.
Sau một lúc lâu, Ngô Đồng chải lại tóc rồi ra khỏi phòng.
Cô định ngả bài với Hướng Tá, mỗi bước cô tự nhủ mình đã chuẩn bị sẵn sàng, nhớ đến ly rượu “tuyệt tình” tối qua, chắc hẳn Hướng Tá sẽ giữ lời.
Cô nợ tình cảm của anh, nhưng mong anh hãy từ bỏ – Ngô Đồng nghĩ cô sẽ nói như vậy.
Nhưng bất ngờ thay, Hướng Tá không ở nhà.
Cả ngôi nhà giờ chỉ còn mình Ngô Đồng, cô bỗng thở dài, mất công lo lắng cả buổi, không cần tự mình nói ra những lời quyết tuyệt đối với cô như được đại xá.
Tuy vẫn chưa tìm thấy nhẫn, Ngô Đồng không thể ở lại lâu hơn, cô uể oải bước ra cửa.
Hướng Tá đứng ở góc ngoài căn nhà, nhìn theo bóng chiếc xe của cô quẹo sang hướng khác. Bầu trời như dày đặc sương mù, không thấy nổi một tia ban mai, anh dõi theo chiếc xe đã mất hút.
Hôm nay là một ngày âm u, rất dễ khiến người ta đi lạc, giống như ánh mắt và tâm trạng anh tại giây phút này, không tìm ra phương hướng cho mình.
Ngô Đồng lái xe qua quán bar hôm qua, nhớ lại xem có phải chiếc nhẫn bị rơi ở đó. Tất nhiên giờ này quán bar không mở, cô nhìn bảng thông báo thời gian mở cửa, lúc đó cô hẳn là đang trên máy bay về HongKong rồi.
Khuôn mặt cô tràn ngập thất vọng, nhưng cũng đành đạp chân ga, đi thẳng về.
Trở lại khách sạn, hầu hết hành lí đã đóng gói xong, đặt ở dưới lầu, Ngô Đồng hít hà hương thơm trong không khí, mường tượng những tháng ngày sau này, cô cảm thấy hạnh phúc đang đến gần mình từng chút một, trái tim cô cũng dịu đi.
Đến trên lầu, quay về phòng ngủ, cô nhẹ nhàng đóng cửa, nằm xuống dán sát vào vai anh, tựa trong bờ vai dày rộng của anh.
Sườn mặt cô chon trong ngực anh, nghe anh trầm giọng hỏi: “Sao em đi lâu vậy?”
Ngô Đồng cắn móng tay, mãi lâu sau cô mới “Ừm…” một tiếng. Cằm bị anh nâng lên, anh tỉ mẩn nhìn vào mắt cô, Ngô Đồng bị anh cốc lên trán, cô chột dạ: “…Uống cùng Tư Kì vài chén, say quá nên ngủ quên mất ở đó.”
Nếu như cô nhìn thẳng vào mắt anh, sẽ thấy trong đôi mắt ấy đầy tơ máu, nhưng cô đã không làm vậy.
Lệ Trọng Mưu buông cằm cô ra: “Đi tắm đi, tẩy cho sạch,” ngừng một lát, anh bổ sung: “mùi rượu.”
“Anh làm sao thế?” Giọng điệu anh khác thường, Ngô Đồng cuối cùng cũng nhận ra, ngẩng đầu lên nhìn.
Lệ Trọng Mưu xoay người: “Nhanh đi đi.”
Ngô Đồng rửa mặt xong trở lại, trên giường đã không còn ai, cô thấy anh trong phòng thay đồ, Lệ Trọng Mưu mặc đồ ngủ để lộ thân trên, đang chọn quần áo từ tủ đồ.
Anh có tấm lưng hình giọt nước, bờ vai dày rộng, thắt lưng vững chắc, mặc lên tây trang thẳng thớm ôm lấy đôi chân dài.
Ngô Đồng ngắm anh đến u mê, giống như đang thưởng thức bảo bối của mình vậy. Trong lòng cô dấy lên một niềm kiêu hãnh.
Lúc anh quay đầu lại chẳng nói gì, chỉ nhìn cô lạnh lung. Ngô Đồng tưởng anh bắt được tầm mắt của mình, chắc chắn sẽ cợt nhả vài câu, không ngờ anh thản nhiên như thế. Cô không biết giải thích cảm giác này như nào, đành bước qua anh, lấy máy sấy, thắt chặt áo tắm, ngồi xuống ghế sấy tóc.
Anh đến gần, đứng trước mặt cô nhìn từ trên cao xuống. Ngô Đồng ngẩng lên nhìn, ánh mắt anh lướt qua đôi mắt cô, tầm mắt lúc này đang dừng ở nơi lộ ra ngoài áo tắm, giống như muốn xuyên thấu da thịt cô.
Anh đang nhìn cái gì, trong lòng cô bỗng sợ hãi: “Làm sao vậy?”
Lệ Trọng Mưu không trả lời, mắt anh không hề chớp, anh kéo mái tóc dài của Ngô Đồng, lực trên tay hơi mạnh, Ngô Đồng hô lên một tiếng, bắt lấy bàn tay anh. Mạch nước ngầm trong cả hai người bắt đầu tuôn trào. Lệ Trọng Mưu lạnh lung cúi đầu, hôn lên môi cô. Hơi thở của Ngô Đồng vẫn mang hương thơm tươi mát, Lệ Trọng Mưu đột nhiên bế cô lên, đi thẳng đến giường. Anh kéo tay cô, cắn nhẹ lên các đầu ngón tay. Tháo thắt lưng áo tắm, không chút chần chừ, bàn tay anh đốt cháy da thịt cô. Đầu của anh cũng dần chôn xuống, bàn tay cô quấn những sợi tóc ngắn ngủn của anh, vốn định ngăn lại, nhưng chẳng có chút sức nào, chỉ để mặc anh. Chợt ngực cô nhói lên, anh lưu lại trên da thịt nõn nà của cô một dấu răng rất sâu.
Khắc lên một dấu ấn, mãi mãi không buông ra.
Ngô Đồng định đẩy anh, Lệ Trọng Mưu vùi mặt trong ngực cô, ngẩng đầu, cũng giữ chặt lấy khuôn mặt Ngô Đồng, nhìn chăm chú: “Nhẫn đâu?”
“…”
“…”
“…Chắc là, rơi lúc ở nhà Tư Kì, để em gọi điện hỏi…”
Dường như Lệ Trọng Mưu cười lạnh một cái.
Nhìn vẻ mặt cả kinh của cô.
Thân thể cứng ngắc đột nhiên bị anh kéo chân ra tiến vào.
Khi anh đi vào, Ngô Đồng không thở nổi, anh không chút trì hoãn, đẩy vai cô di chuyển, từng chút từng chút một.
Trong mắt anh như có cả rừng lửa, lửa giận. Hừng hực thiêu đốt, cứ nhìn vào mắt cô chằm chằm như vậy.
Ngô Đồng bị tiến vào đột ngột, cơ thể cô bắt đầu run rẩy, lúc này anh cúi xuống, đặt trán mình sát vào trán cô, khuôn mặt lạnh tanh: “Cố Tư Kì gần sáng nay gọi điện tìm em.”
Cô mở to mắt, giật mình nhìn anh.
“Lúc đó em đang ở đâu?”
“Em…” Ngô Đồng mới nói ra một chữ liền bị che miệng lại.
Hơi thở của cô, và cả tiếng rên khe khẽ đều bị anh nắm trong tay. Nhiều lần gần như không thở được.
Anh không muốn nghe thêm bất kì lời nói dối nào từ cô nữa. Rút ra, tiến vào, càng lúc càng mạnh bạo, trên khuôn mặt trắng bệch của cô in lên dấu tay đo đỏ.
Thế vẫn chưa đủ, anh để lại dấu ấn trên vành tai, cằm, xương quai xanh, mỗi một nơi đều lưu vết tích không thể xóa nhòa.
Những giọt mồ hôi nương theo hình dáng gương mặt anh, rơi xuống ngực cô, cảm giác man mát thấm vào trái tim, dần dần đoạt mất nhiệt độ cơ thể của cô.
Dưới bàn tay anh, cô khẽ phát ra âm thanh, dường như là lạc thú khi sắp rơi vào cõi vĩnh hằng, không thể chống lại sức mạnh của anh, nước mắt của cô lặng lẽ tuôn trào, lên án với anh bằng ánh mắt.
Lệ Trọng Mưu rên lên một tiếng cuối cùng, buông bàn tay che miệng cô, anh dịch người nằm ngửa bên góc giường khác, cánh tay che khuất tầm mắt, không nói câu nào.
Ngô Đồng cắn chặt răng, đầu óc trống rỗng.