Dây Dưa Không Dứt

chương 63

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

Ngô Đồng chuyên chú nghĩ chẳng biết khi nào Lệ Trọng Mưu mới về, vừa nâng mắt thì nhìn thấy Hướng Tá đẩy cửa phòng bệnh bước ra. Chưa đến hai phút mà anh đã rời khỏi, sắc mặt còn trắng bệch, Ngô Đồng biết không nên nhưng vẫn do dự đến gần.

“Anh có khỏe không?”

Nghĩ đến việc Lệ Chi Trữ gặp Hướng Tá trong đó, cô đoán thế nào cũng không vui nổi.

Hướng Tá nhìn cô rất lâu, vẻ mặt âm độ. Ngô Đồng biết quan hệ của mình và Hướng Tá rất kì quặc, trong lòng ảo não, biết ngay lúc nãy mình đã sai khi quay lại, cô định lùi về sau thì bị tay anh nắm chặt cổ tay.

Cả người Ngô Đồng run lên, cô hất tay anh ra. Còn Hướng Tá vẫn nhìn chằm chằm người phụ nữ này không hề chớp mắt.

Người cô gồng căng cứng, tuy hơi bực nhưng lại hơi áy náy, cô nhẹ giọng nói: “Hướng Tá, buông ra.”

Anh làm như mắt điếc tai ngơ, giờ phút này trong đầu anh chỉ quẩn quanh một câu nói: tại sao anh phải buông tay? Tại sao anh phải nhượng bộ? Tại sao luôn là anh…

Mất đi tất cả?

“Đồng…”

Ngô Đồng rùng mình, ngẩng đầu, cô thấy đôi mắt anh ửng đỏ. Anh không thể gọi tên cô thân mật như vậy, điều đó càng khiến cho cô sợ hãi khi tiếp xúc với anh, giọng cô tự cao lên mất lần: “Buông.”

Hai người giằng co mà không hề chú ý tiếng bước chân đang tới gần, đợi đến khi nhận ra có người, Hướng Tá nghiêng đầu, chưa kịp thấy mặt người kia thì cổ tay anh đã bị người ta vặn ngược.

Ánh mắt Lệ Trọng Mưu tối xầm nhìn sâu vào Hướng Tá, bàn tay anh siết chặt đến mức Ngô Đồng nghĩ chắc hẳn anh đã dùng hết sức, may mà chưa có chuyện gì xảy ra, cô nói với Lệ Trọng Mưu: “Em và Hướng Tá vừa rồi tán gẫu mấy câu, Hướng Tá rất lo lắng cho bệnh tình cha mình, đang định đi tìm bác sĩ hỏi thăm.”

Không phải Lệ Trọng Mưu không thấy cô vừa nháy mắt với Hướng Tá, lo cho người đàn ông này đến vậy sao, chính mắt anh nhìn thấy đấy, đột nhiên trái tim anh căng lên.

Hướng Tá chán nản cúi đầu, nói một câu xin lỗi với Ngô Đồng rồi xoay người bước đi. Đôi mắt xám xịt của Lệ Trọng Mưu theo sát bước chân Hướng Tá, tâm trạng nặng trịch của anh bị câu nói của Ngô Đồng phá vỡ.

Cô hỏi: “Cà phê đâu?”

Ngô Đồng ngẩng đầu nhìn anh, thái dương Lệ Trọng Mưu giật giật, không biết nên giận hay nên cười: “Em không định giải thích một chút về việc khi nãy à?”

“Chỉ là anh ấy nghe tin cha mình bị ngất, đột nhiên xúc động nên mới…”

Đúng là cô nói dối mà mặt không đỏ tim không đập, sao trước kia anh có thể xem thường cô cơ chứ? Lệ Trọng Mưu nhếch môi: “Được! Tốt lắm!”

Quả là anh em, tư thế xoay người bước đi giống nhau y như đúc, nhưng người đàn ông này Ngô Đồng nhất định phải đuổi theo, anh đi nhanh, cô liền chậm lại: “Chờ em với.”

“…”

“Chồng ơi, chờ em với.”

Bước chân của Lệ Trọng Mưu chậm lại hẳn, nhưng chưa cam lòng, chờ Ngô Đồng chạy đến trước mặt, anh nghiêm giọng: “Đừng tưởng làm sai chuyện, gọi một tiếng chồng ơi là xong.”

Ngô Đồng nhíu mày, cô làm sai chuyện gì?

Đúng, cô đúng là làm sai.

Cái sai nhất, là yêu anh.

Cô dừng một chút, cười cười: “Thế em phải gọi anh là gì bây giờ? Ba sắp nhỏ nhé?”

Chẳng biết có phải Lệ Trọng Mưu nén cười không mà cánh mũi anh phập phồng, bỗng nắm lấy tay cô, mười ngón tay xen vào nhau, sau đó sải bước nhanh chóng rời khỏi chốn đầy thị phi này.

“Không đi thăm chú Hướng ạ?” Thấy anh kéo cô đến cửa chính, Ngô Đồng rảo bước hỏi.

Lệ Trọng Mưu không hề quay đầu lại: “Ông ta không muốn nhìn thấy anh.”

Không đúng – Ngô Đồng gần như thốt ra, nhưng lại nhịn xuống. Cho đến bây giờ, chưa có ai cản được Lệ Trọng Mưu.

“Vậy bây giờ chúng ta đi đâu? Quay về công ty?”

“Về khách sạn chơi với con.”

Sáng mai máy bay sẽ trở về Hong kong, Đồng Đồng đã hồ hởi chuẩn bị đồ đạc, hăng hái nhất là quà tặng, Ngô Đồng và Lệ Trọng Mưu vừa về đến khách sạn liền thấy trong phòng chật kín hộp quà, Đồng Đồng ngồi giữa đống đồ, tỉ mỉ viết tên lên trên thiếp, bỗng ngẩng đầu thì thấy ba mẹ đang đứng trước cửa.

Nhìn đống quà ngổn ngang, Lệ Trọng Mưu vui mừng cảm khái: “Sao con trai có nhiều bạn bè thế nhỉ?”

Ngô Đồng lật lật mất tờ thiệp: “May mà con không giống anh, nếu không mọi người đều sợ, chẳng ai dám làm bạn cùng.”

Lời vừa dứt, đôi môi liền bị Lệ Trọng Mưu cắn, không ngờ cũng đúng lúc Đồng Đồng quay lại.

Đang làm chuyện xấu hổ, Ngô Đồng nhìn con trai, không biết phải nói thế nào, hai tai đỏ bừng. Không ngờ Đồng Đồng chỉ liếc mắt qua chỗ họ một cái thở dài ngao ngán, rồi quay về tiếp tục với công việc của mình.

Bây giờ Lệ Trọng Mưu mới chịu ngồi nghiêm chỉnh, nhưng hình như có chút không cam lòng, anh thẳng lưng, chuẩn bị chiếm lại lãnh thổ của mình, cúi xuống chỉ thấy vành tai phiếm hồng của Ngô Đồng. Anh cắn lên đó khiến Ngô Đồng giật mình, cô ngượng ngùng đứng dậy ra ngoài tìm đồ uống. Lúc bưng nước trái cây trở lại thì thấy Lệ Trọng Mưu dắt tay Đồng Đồng.

“Sao thế? Ra ngoài à?”

“Con còn phải mua cho Khả Khả một món quà, ba bảo ba dẫn con đi.” Đồng Đồng kiên quyết muốn mua được món đồ kia.

Lệ Trọng Mưu cũng nói: “Cùng đi đi, em ở New York lâu thế mà vẫn chưa đưa em đi chơi ở đâu.”

Anh gọi điện kêu xe tới, cũng gọi cho Lâm Kiến Nhạc, Đồng Đồng rất thích “anh” Lâm này, ngồi trên xe, thằng nhóc cứ thấp thỏm: “Anh Kiến Nhạc đâu ạ?”

Lệ Trọng Mưu mặt không đổi sắc: “Cậu ta phạm trọng tội, ba điều đến Zimbabwe rồi.”

“Zimbabwe?” Đồng Đồng nghĩ mãi mà không biết đó là nơi nào, chỉ nghe Lệ Trọng Mưu bên cạnh giải thích: “Đó là một quốc gia ỏ Châu Phi.”

Bạn nhỏ Ngô Đồng Đồng không có chút hứng thú gì với Châu Phi nên im lặng luôn từ đấy.

Cái người đàn ông này vẫn bình tĩnh đến thế cơ đấy, mồ hôi Ngô Đồng chảy dài, cô nhớ là mấy tiếng trước Lâm Kiến Nhạc còn nói chuyện cùng mình. Cô hỏi: “Lúc nào thế?”

“Lúc anh đi mua cà phê ở bệnh viện.”

Ngô Đồng còn định hỏi nhưng anh giả vờ muốn cắn vành tai cô, cô vội vàng kéo dãn khoảng cách, ngồi nghiêm chỉnh ở góc khác.

Xe dừng trước cửa bách hóa, Đồng Đồng nhảy tót xuống với tốc độ cực nhanh, Ngô Đồng không kịp ngăn con, tài xế đành trấn an cô: “Cô Ngô yên tâm, trước đó tôi đã báo với nhân viên ở đây, không sao đâu.”

Ngô Đồng nhìn con trai, Đồng Đồng đã được nhân viên đưa vào nơi bán đồ độc quyền về búp bê. Đồng Đồng chọn lấy ba bốn món đồ mà vẫn chưa hài lòng, Ngô Đồng chọn mấy con mèo Kitty hỏi: “Cái này đẹp lắm, chắc Khả Khả sẽ thích.”

Đồng Đồng tỏ ra quan ngại: “Con mèo này nhìn ngu ngu thế nào ấy, sao con gái các người cứ thích nó được nhỉ?”

Ngô Đồng bị ngơ luôn, mấy ngày nay cô đã quên mất cách dạy con rồi sao?

Chớp mắt Đồng Đồng đã đến một khu khác, Ngô Đồng vội đuổi theo, Lệ Trọng Mưu bên cạnh cũng giống cô, đã quen với cách nói chuyện khó đỡ của Đồng Đồng. Ngô Đồng nhìn Lệ Trọng Mưu nghi ngờ: “Con gái các người… con gái… các người…. Ai dạy nó nói thế hả?”

Lệ Trọng Mưu nhún vai: “Lâm Kiến Nhạc.”

Cuối cùng Ngô Đồng cũng không còn gì áy náy với người tên Lâm Kiến Nhạc đang ở Châu Phi kia nữa.

Trở lại khách sạn đã là buổi chiều, Đồng Đồng tha lôi tất cả những gì có thể mang về: “Cái này, cái này, cái kia nữa, mang hết về, nhất định phải để cho Khả Khả tự chọn.”

Đối với việc của Đồng Đồng, Lệ Trọng Mưu chỉ cười, còn Ngô Đồng chẳng có cách nào. Thấy Đồng Đồng càng ngày càng kiêu căng, Ngô Đồng hơi sốt ruột: “Về sau anh đừng dung túng con như thế.”

Đồng Đồng vội vội vàng vàng quay về phòng dọn đồ, Lệ Trọng Mưu thấy vậy, anh mở miệng, cũng không phủ nhận: “Chờ nó theo được đứa nhóc kia rồi tính tiếp.” không chờ cô nói tiếp, anh hỏi: “Biết hôm nay là ngày gì không?”

Anh chuyển đề tài rất nhanh, Ngô Đồng xoay xoay cái chân đau, không muốn cùng anh tranh chấp, cô đành theo chủ đề của anh: “Ngày mấy?”

“Ngày cuối cùng của tháng thứ ba.”

Ngô Đồng hơi sững người, bàn tay xoa mắt cá chân dừng lại, một lát sau cười khẽ: “Đúng là một ngày kỉ niệm hỏng bét.”

“Hỏng?” Lệ Trọng Mưu dường như không hiểu: “Anh còn định chúc mừng với em.”

“Chúc mừng?” Tha thứ cho kiểu bắt chước này của cô, quả thực Ngô Đồng không theo nổi mạch suy nghĩ coa siêu của anh.

Càng không theo kịp hành động của anh –

Nháy mắt Ngô Đồng bị anh bế lên đùi: “Chúc mừng anh đã có được em, hay là em chiếm được anh.”

Lại là chiêu đánh nhanh thắng nhanh, Ngô Đồng bị anh bế về phòng ngủ, Lệ Trọng Mưu đá chân đóng cửa. Không có quản gia, không có người ngoài, hai người ở chung với nhau luôn tạo ra một loại mờ ám.

Nụ hôn càng lúc càng sâu, Ngô Đồng kéo cà vạt của anh: “Đi tắm trước đi.”

“Cùng tắm.”

“Không được.” Đã có vô số vết xe đổ, tất nhiên Ngô Đồng phản đối mạnh mẽ, “Cùng nhau tắm, một tiếng chưa chắc đã xong.”

Lệ Trọng Mưu không đành lòng ép cô, anh buông cô ra, hôn lướt môi cô: “Thay bộ kia.”

“Bộ nào?”

“Bộ anh thay em chọn ở bách hóa ấy.”

Nhớ đến lúc ở bách hóa, được anh chọn đồ cho, tự dưng tai Ngô Đồng nóng bừng. Cô do dự hồi lâu, thấy anh vẫn đứng lì một chỗ, cuối cùng gật gật đầu.

Lúc này anh mới chịu ngoan ngoãn đi vào phòng tắm. Ngô Đồng ra cửa cầm bộ đồ ngủ Victoria Secret đầy hấp dẫn kia về phòng, còn nơm nớp nhìn ngó xem Đồng Đồng có ra khỏi phòng hay không.

Chưa kịp thay, chuông điện thoại bỗng vang lên. Cô đặt đồ sang một bên, cầm máy lên. Hai chữ “Hướng Tá” nhấp nháy trên màn hình, Ngô Đồng sửng sốt.

Truyện Chữ Hay