[] – Trời tối rồi, mau nhắm mắt ()
Tác giả: Bạo Vũ Thành
Editor: Hoa Lạc Thiên Tế
.
Vài ngày sau.
“Anh ơi, đây là cà phê của anh.”
“Cám ơn.”
Đừng khách sáo, anh cái tên phá của này, gọi sáu ly cà phê, nhưng chẳng hề uống ly nào, nếu không biết là anh đến ủng hộ, còn tưởng rằng anh đến phá chuyện làm ăn của quán người ta.
Tạ Hào lật qua tờ kế tiếp, ngẩng đầu nhìn cậu một cái, “Còn việc gì không ?”
Tả Ngôn ngồi vào chỗ trước mặt hắn, “Anh có biết cái gì gọi là lãng phí là phạm tội không ?”
Tạ Hào nói: “Vậy em muốn bắt tôi ư ?”
Tả Ngôn thấy sắc mặt của hắn không đúng lắm, thông minh nói lảng sang chuyện khác.
“Anh dạo gần đây không phải khá bận à ?”
Hôm trước cậu còn nghe thấy thầy của Tạ Hào gọi đến, bảo muốn hắn mang mấy tác phẩm vẽ thực vật kia đi tham gia gì đó.
Bọn họ từ lúc đi Mộc Trai liền không hề rảnh rỗi, mãi cho đến khi trở về, cậu cũng không hề thấy Tạ Hào cầm lên cọ vẽ lúc nào.
Tác phẩm từ đâu ra, mà đối với vấn đề trước mắt này, hắn lại không hề sốt ruột.
“Đã bận xong rồi.”
Tả Ngôn: … Chuyện lúc nào vậy ?
Tạ Hào khép sách lại, hai tay chống lên bàn, nhẹ giọng nói một câu.
Tả Ngôn không nghe rõ, ghé sát vào, “Anh vừa nói gì ?”
Bàn hai người ngồi là bàn tình nhân, khoảng cách đã khá gần, Tả Ngôn chợt nghe thấy hắn nói bên tai cậu.
“Từ sáng đến tối sau lúc em ngủ say, đều là lúc tôi có nhiều linh cảm nhất.”
Nói xong còn cắn lỗ tai cậu một cái.
Trong quán vừa mới có khách hàng đến, Tả Ngôn một bên đi qua một bên hỏi hệ thống.
Tả Ngôn: “Lời của hắn lúc nãy có ý gì ?”
Hệ thống: “Ngươi còn nhớ hoạ sĩ bọn họ lúc sáng tác tác phẩm đều có những thói quen quái lạ không ?”
Tả Ngôn: “Nhớ chứ, ta còn nhớ, Tạ Hào hình như thông qua cảm giác hít thở không thông ở dưới nước…”
Hệ thống thấy cậu đã hiểu, “Không sai, hiện tại hắn đã tìm được một nguồn suối linh cảm còn tốt hơn trước kia.”
“Một ly Cappuccino, bàn số ba.”
Tả Ngôn ngồi vào ghế, cảm thấy Tạ Hào vẽ vẽ cũng có một phần công lao của chính cậu.
Hệ thống: Không ít công lao.
Tô Tử rửa sạch tay từ phía sau bước ra, “Hai người các anh tình cảm thật tốt, nhìn thật khiến người ta hâm mộ.”
“Cô từ đâu nhìn ra.”
“Quán của tôi vừa mới khai trương được bốn ngày, anh ta đã ngồi ở chỗ đó hết ba người, gọi trong quán hai mươi hai ly cà phê, nhưng một ly cũng không uống, vẫn chỉ ngồi đó đọc sách đến tối rồi tiếp anh về nhà, nhìn đến mức tôi cũng muốn cho anh tan làm sớm.”
Tô Tử cảm thán, ngay từ đầu cô cũng không xem trọng tình cảm của hai người cho lắm, chênh lệch quá lớn, từ ngay từ đầu cán cân công bằng ấy đã nghiêng lệch rồi.
Lúc trước cô khá lo lắng, nếu sau này xảy ra chuyện gì đó, Tạ Hào có thể toàn thân thoát ra, nhưng còn Hứa Dương thì sao.
Nhưng may là hai người hiện tại đang càng ngày càng tốt, cô cũng yên tâm.
Tả Ngôn nghe được mấy chữ 'tan làm sớm', nghiêng đầu sang chỗ khác nhìn cô, hai con mắt sáng rực.
Tô Tử xoa xoa đầu của cậu, “Nghĩ cũng đừng nghĩ, tôi vẫn còn đang trông cậy vào đại hoạ sĩ nhà anh để mời chào khách hàng cho tôi mà.”
Quán cà phê này của bọn họ vốn cũng không lớn, lại mới khai trương, ngày đầu tiên chỉ có ba khách hàng.
Nhưng từ ngày hôm sau sau khi Tạ Hào đến, hắn ngồi bên cửa sổ, khách hàng đến quán nhất thời nhiều hơn.
Tô Tử cảm thấy xúc cảm trêи đầu cậu sờ rất đã tay, lại xoa xoa thêm hai cái, nhưng sau đó cô lại cảm nhận được một tầm mắt sắc bén đang nhìn cô chằm chằm.
Tô Tử sửng sốt, ngẩng đầu nhìn qua, chỉ thấy đối diện Tạ Hào đang mang ý cười nhìn… tay của cô.
Cô vội vàng thu tay về.
Tạ Hào nhìn cô cười cười, cúi đầu tiếp tục đọc sách.
Tả Ngôn không chú ý đến động tác của hai người, cậu đang tính toán trong lòng, “Mấy cô gái đó vẫn còn quá trẻ a, đèn LED còn quên không tắt.”
Tô Tử nghe được cậu khá xem nhẹ, “Sao anh biết mấy cô gái đó không phải vì muốn hấp dẫn sự chú ý của Tạ đại hoạ sĩ nhà anh chứ ?”
“Còn có thể làm vậy à ?”
“Sao lại không thể ? Chính tôi là người làm cách đó để thu hút bạn trai của tôi, tôi thấy anh vẫn nên xem trọng vị kia nhà anh chút đi.”
Nhưng mà hẳn cũng không cần để ý, cô cũng không tin đối phương đến quán cà phê này mỗi ngày đều chỉ là vì theo giúp Hứa Dương.
Sự chiếm hữu ɖu͙ƈ này, người bình thường thật sự chịu không nổi.
Nhưng Tả Ngôn chú ý lại lạ, “Cô có bạn trai lúc nào vậy ?”
“Trong những ngày mà anh ra ngoài du lịch a, hơn nữa người đó anh cũng quen biết đó, chính là người pha chế trong quán chúng ta.”
Người pha chế lúc này cũng cười cười bước đến, ôm thắt lưng của Tô Tử. Sau khi hai người nói chuyện xong, Tô Tử quay đầu lại, “Cà phê của Tạ tiên sinh tôi mời, đi chiếu cố khách hàng đi.”
Tả Ngôn thở dài.
“Nam nhân hãy khóc đi khóc đi khóc đi, không phải tội lỗi~~”
Hệ thống đột nhiên hát lên doạ cậu nhảy dựng, “Ngươi làm gì vậy !”
Hệ thống: “An ủi ngươi.”
Tả Ngôn: Thật sự cám ơn ngươi.
Đến buổi tối, cậu cũng tan làm, cùng Tạ Hào cùng nhau về nhà, đương nhiên hai người vẫn còn chưa ăn bữa trưa, hai người bước vào một cửa hàng tiện lợi.
Vừa mới nhìn thấy Quý Minh Trí.
“Sao anh vẫn chưa trở về vậy ?”
Quý Minh Trí uống một ngụm rượu, sắc mặt nhất thời đỏ lên.
“Còn chút chuyện vẫn chưa giải quyết xong, tạm thời không thể trở về.”
“Có liên quan đến án tử trước à ?”
Tạ Hào hỏi, một bên lấy chiếc ly đặt trước mặt Tả Ngôn đi, đặt bên tay của chính mình.
Quý Minh Trí thấy rõ quan hệ của hai người, có chút không được tự nhiên mà nhìn qua chỗ khác.
“Trương Thúy Bình chết rồi.”
Tạ Hào nhíu mày, “Xảy ra chuyện gì ?”
Quý Minh Trí nói: “Sau khi chúng tôi phá giải xong án tử năm đó, nhất thời không chú ý, bà ta liền tự sát, đương nhiên chuyện này không phải trọng điểm, bà ta đã sớm có khuynh hướng tự sát, trọng điểm là một người khác, Thái Dũng được kiểm tra là mắc bệnh tâm thần, cho nên tạm thời vẫn chưa có hình phạt.”
Dạo gần đây hắn ta vẫn luôn buồn rầu chuyện này, vốn dĩ hắn ta đã trở về rồi, nhưng đột nhiên nghe tin cái tên hung thủ dám giết người trước mặt cảnh sát đầy kiêu ngạo kia thế nhưng lại bị tra ra có bệnh tâm thần phân liệt, mà còn có khả năng thực lớn là gã ta giết người trong lúc đang phát bệnh.
Quốc gia của bọn họ có luật, người mắc chứng tinh thần phân liệt, có hai nhân cách, nếu không phải dưới tình huống chủ nhân cách phạm tội, vậy không được tính là cố ý.
Cho nên, nếu Thái Dũng được xác định là giết người trong lúc phát bệnh, như vậy sẽ rất có khả năng chỉ bị giam giữ để trị liệu.
Tạ Hào rũ mắt xuống, nhìn chiếc đũa trêи bàn, “Cậu nghi ngờ gã đang đóng kịch ?”
Quý Minh Trí nói: “Tôi cũng không muốn nghi ngờ, nhưng người chỉ ra Thái Dũng có bệnh là con của gã.”
Một tên văn chức trong cục cảnh sát.
“Chuyên gia tâm lý xác nhận chưa ?”
“Vẫn chưa, tôi muốn chờ đến khi có kết quả, gã một người giết chết bốn mạng người, sao lại chỉ vì một lý do là mắc chứng tinh thần phân liệt mà để gã thoát khỏi xiềng xích của pháp luật nhẹ nhàng vậy chứ ?”
Tạ Hào nói: “Nếu có chuyện gì cần giúp đỡ có thể đến phòng vẽ tranh tìm tôi.”
Quý Minh Trí cười ha ha, “Được, vừa lúc tôi cũng không quen thuộc nơi này.”
Tả Ngôn cảm thấy khá mới lạ, dù Tạ Hào không hề tự tay báo thù, nhưng hắn vẫn có ý định đó, cũng không biết hắn giải thích như thế nào mà khiến những người cảnh sát này còn rất tin tưởng hắn.
Trêи đường trở về, Tả Ngôn nhận được điện thoại của Tô Tử, bảo sáng ngày mai cậu không cần đến làm, đến buổi chiều lại đến.
Tạ Hào thấy cậu cúp điện thoại, như vô ý hỏi: “Con người của Tô tiểu thư thật tốt.”
Tả Ngôn gật đầu, đúng vậy, cho nghỉ nửa ngày đó.
“Người cũng rất đẹp.”
Tả Ngôn tiếp tục gật đầu, không sai, dạo gần đây càng ngày càng đẹp.
“Em rất thích cô ta ?”
Tả Ngôn theo bản năng muốn gật đầu, đột nhiên khựng lại.
Tạ Hào ôn nhu cười cười nhìn cậu, “Xem ra, em rất thích cô ta.”
Tả Ngôn vội vàng nói: “Cô ta có bạn trai rồi !”
“Hửm ? Rất thất vọng sao ?”
Càng mạt càng đen !
Cánh tay đang ôm thắt lưng cậu siết lại, “Tôi thật sự không thích cô ta.”
Tạ Hào nghiêng đầu nhìn cậu, “Vậy em thích ai ?”
“Anh.”
Ông đây cùng anh làm nhiều lần như vậy rồi, anh còn dám nghi ngờ ông, anh nghĩ gì vậy !
Tạ Hào nắm lấy cầm của cậu, hô hấp dần thay đổi, “Lặp lại lần nữa.”
“Tôi thích anh.”
Nói xong câu đó, thân thể Tả Ngôn tựa như bị đào rỗng, không bao giờ muốn nhìn đến người này nữa.
Tạ Hào lại nói: “Không nghe rõ.”
Tả Ngôn nói lại một lần nữa, chợt nghe Tạ Hào nói, lớn tiếng chút, chưa đủ thành khẩn, lại nói tiếp một lần.
Tả Ngôn thở ra một hơi, ha hả, ông đây không chơi với anh nữa.
Tạ Hào nhìn theo bóng lưng của cậu, nhìn thật lâu, cười khẽ một tiếng.
.
HLTT: Vẫn là câu thôi: Chừng nào rảnh beta sau :)))