[] – Trời tối rồi, mau nhắm mắt ()
Tác giả: Bạo Vũ Thành
Editor: Hoa Lạc Thiên Tế
.
Án tử đã được phá, Tạ Hào trở lại.
Chuyện đầu tiên muốn làm sau khi trở về đó là muốn ăn Tả Ngôn.
Chân của Tả Ngôn bị tách ra đặt hai bên ghế dựa, một đầu gối của Tạ Hào đặt giữa hai chân cậu.
Hô hấp lần lượt thay đổi, tiếng ái muội giữa hai đôi môi khiến không khí nóng lên.
Tả Ngôn ngửa đầu, nhìn ánh mặt trời sau lưng của hắn, khiến cả người cậu có một loại cảm giác không chân thật, nhưng khí tức đang dừng lại trêи môi lại rõ ràng như vậy.
Nói ngắn gọn là, nhân lúc bầu không khí này, thích hợp làm chuyện gì đó.
“Anh có muốn đi tắm rửa trước một cái hay không, sau đó lại ăn chút gì đó ?”
Tả Ngôn chân thành đề nghị, lần trước hai người ba ba đã mang đến một bóng ma tâm lý nghiêm trọng cho cậu, trêи cổ cậu vẫn còn dấu răng đây nè.
Tạ Hào ɭϊếʍ ɭϊếʍ sườn mặt nghiêng của cậu, “Chẳng lẽ không phải ăn gì đó trước sau đó mới đi tắm rửa à ?”
Tại sao sau khi đi ra, trong đầu anh ngoại trừ ăn thì chính là ăn, người ở trong đó có phải đã tẩy não cho anh đúng không ?
Tả Ngôn nhìn nhìn xung quanh, đang ở trêи đường cái đó, mặc dù chỗ này không hề có người nào.
Tay của Tạ Hào vuốt phẳng chỗ hông của cậu, một vật cứng cứng đang đặt ở chỗ bắp đùi của cậu, “Tôi nghe được sự thành thực của thân thể em.”
Tả Ngôn kinh ngạc, anh nghe được gì vậy ?
“Anh…”
Vừa muốn nói chuyện miệng liền bị ngăn chặn, hai người ai cũng không nhắm mắt lại, đều đang mở mắt nhìn đối phương.
Tả Ngôn muốn nói có chút sâu, nhưng cậu lại chỉ có thể phát ra thanh âm “Ngô ngô”.
Ánh mắt ôn nhu của Tạ Hào khiến người sợ hãi, cái loại suy nghĩ muốn từng ngụm từng ngụm ăn sạch bạn có thể nhìn thấy rõ ràng từ trong đôi mắt của hắn.
Một giây sau đó, hai người đều cứng người lại.
Xúc cảm mịn màng vẫn còn trêи mặt, một cái đầu vừa tròn vừa không tròn khoát lên vai của Tả Ngôn.
Nhướng đầu nhìn thoáng qua hai người bọn họ, thè thè ra cái lưỡi sau đó từ mặt Tả Ngôn trượt qua.
Sắc mặt của Tạ Hào trong nháy mắt trầm xuống, cúi đầu, chỉ thấy cái nơi vừa phát ra xúc cảm cứng cứng vừa cảm giác được kia là cái đuôi của chú rắn vàng, mà cái đuôi vẫn còn đang lạch cạch lạch cạch quấn lấy chân của Tả Ngôn.
Tả Ngôn lau lau vài vệt nước bọt ngoài miệng, thật ra vừa nãy cậu có định nói rồi.
Cái tên sốt ruột này thừa dịp khe hở khi hai người đang nói chuyện mà bò lên người cậu, quấn quá chặt, mém chút bóp chết cậu.
Đứa nhóc Đại Hoàng này hoàn toàn không cảm giác được mình làm sai điều gì, duỗi cổ liền đi tìm Tạ Hào.
Tạ Hào sờ sờ đầu của nó, nhìn Tả Ngôn, trêи mặt mang ý cười, “Tôi cảm thấy đề nghị của em không tồi, không bằng, tối nay ăn canh đi.”
Tả Ngôn nặn một nụ cười cứng ngắc, tôi không thể hạ miệng được đâu.
Nếu nói biểu tình trêи mặt Tạ lão đại vừa nãy chỉ là muốn ăn thịt người vậy hiện tại chính là thật sự đang thực nghiêm túc mà tử hỏi nên ăn rắn như thế nào.
Mắt thấy nó vẫn còn muốn bò lên phía trước, Tả Ngôn từng chút từng chút kéo trở về, “Buổi tối ăn canh gà.”
Đại Hoàng quay đầu lại thuận thế ghé người vào bả vai của cậu.
Tạ Hào đứng thẳng thân thể, từ trêи cao nhìn xuống hai người, “Xem ra hai người các em ở chung rất vui vẻ.”
Vui vẻ cái rắm, thứ này nhà anh cả ngày đều làm tôi sợ !
Nửa đêm chỉ cần quên khoá cửa vậy sáng ngày hôm sau tuyệt đối bị đè tỉnh, từng chút từng chút dệt thành ác mộng, thành diện tích tâm lý bóng ma của cậu.
Hệ thống: Từng chút từng chút nhìn ngươi chơi hít thở không thông play, thành diện tích tâm lý bóng ma của nó.
Tạ Hào nhìn chằm chằm hai người bọn họ, một người một rắn biểu tình y hệt nhau, vô tội.
Lúc này nhiều hưng trí hơn cũng không có, Tạ Hào bước qua hai người bọn họ vào nhà.
Tả Ngôn thở ra một hơi, to gan lớn mật ôm ôm đầu rắn, “Cuối cùng mày cũng làm được một chuyện tốt.”
Tạ Hào quay đầu lại, “Em vừa nói gì ?”
Tả Ngôn theo bản năng nói thêm một câu, “Đại Hoàng, giúp anh làm cái ấp.”
Hệ thống: “… Có móng vuốt là long.”
Tả Ngôn: “Ta nên làm sao để cứu vãn trường hợp xấu hổ này.”
Sau khi Tạ Hào nghe xong ý vị sâu xa cười cười, “Nó kêu tôi là ba.”
Tạ Hào đi lên lầu tắm rửa, Tả Ngôn lết đến trêи ghế ngồi xuống, mệt đến cả người đổ mồ hôi.
“Mày mập như vầy rồi, không thể giảm béo chút à ?”
Cũng không biết có phải do Tạ Hào đã bị ức hϊế͙p͙ rất nhiều hay không, từ sau khi cậu đến liền xem cậu thành tổ tông.
Tạ Hào trở lại, Tả Ngôn nghĩ cậu có nên về lại nhà mình hay không, chưa được người ta cho phép mà tự tiện vào ở chuyện này khá chột dạ.
Phòng bếp trong phòng vẽ tranh của Tạ Hào ở phía sau cạnh bên một căn phòng đơn, bên này cậu vừa mới bước đi, phía sau liền có một đứa theo sau.
Tâm tình Tả Ngôn khá tốt nên ném cho nó một cái chân gà.
“Nể mặt mày vừa nãy ra tay tương trợ tao, cho mày nhiều thêm một cái chân gà.”
Hệ thống: “Ngươi một bên bảo nó phải giảm cân, một bên lại cho nó thêm đồ ăn, đây có phải là dối lòng bản chính thức trong truyền thuyết không ?”
Tả Ngôn lấy thức ăn ra, “Dạo gần đây ngươi xem gì vậy ?”
Hệ thống: “Ta chỉ làm một cái khoá dự phòng trước tiên.”
Tả Ngôn bưng đồ ăn đặt trêи bàn, một bên mang nhóc mèo con đã sớm ngồi xổm trêи ghế chờ ăn đặt trêи bả vai.
Tả Ngôn: “Làm khoá dự phòng như thế nào ?”
Hệ thống: “Cách để nhìn thẳng loại tư thế của kí chủ.”
Tả Ngôn: … Ta nên nhìn thẳng hệ thống của ta bằng cách nào đây.
Tạ Hào đứng trước cửa phòng, nhìn trêи người thiếu niên mang một cái tạp dề hình Pikachu, đi tới đi lui bưng đồ ăn lên bàn.
Chú rắn vàng quấn quanh chân của cậu, thiếu niên mang nó cùng nhau đi về phía bàn.
Chú mèo con duỗi chiếc cổ dài đi ăn vụn, hai ngón tay của thiếu niên nắm lấy gáy của nó, nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn kia nói “No”.
Nhưng khi bị chú mèo nhỏ cọ cọ ngón tay, biểu tình trêи mặt nhất thời thả lỏng xuống, “Chỉ có thể ăn một chút thôi đó.”
Sau đó cậu liền ghé vào trêи bàn, nhìn cái miệng nhỏ của nó nhai nhai.
Chú mèo con ăn xong ngẩng đầu lên, ɭϊếʍ ɭϊếʍ môi của cậu.
Thiếu niên cười đến ánh mắt đều cong cong, cùng chú mèo nhỏ trán cụng trán.
Ánh mặt trời ấm áp bên ngoài cửa sổ rơi xuống sau lưng cậu, ánh sáng màu vàng nhạt và tro bụi bay bay trong không trung.
Hết thảy đều ấm áp như vậy.
Tạ Hào dùng ánh mắt nhu hoà nhìn cậu, lòng hắn vào giờ khắc này bình tĩnh lại.
Tả Ngôn cúi đầu kéo chú rắn đang quấn chân cậu ra, đứng dậy ôm mèo, nhìn cái mặt xù lông kia liền muốn hôn một cái.
Nhưng khi hôn qua lại biến thành một bàn tay.
“Nhiệt tình như vậy ?”
Tạ Hào nhướng mày, ném mèo sang một bên, ôm thắt lưng của cậu hôn lên.
Một nụ hôn chấm dứt, Tạ Hào cúi đầu, Tả Ngôn cũng đưa mắt nhìn theo.
Tay của cậu không biết từ lúc nào đã với vào trong quần áo của Tạ Hào, sờ sờ cơ bụng của hắn.
Đương nhiên tay của Tạ lão đại cũng không rảnh rỗi, theo đai quần bò của Tả Ngôn mò vào.
Mắt thấy bữa ăn này có vẻ sắp từ lấp đầy bụng biến thành lấy đầy 'bụng', Tả Ngôn vội vàng đẩy hắn ra, ăn cơm ăn cơm.
Tạ Hào nhìn thoáng qua đồ ăn trêи bàn, “Em làm ?”
Tả Ngôn gật đầu, tôi biết nhiều thứ lắm.
“Em biết hôm nay tôi sẽ trở về ư ?”
Tả Ngôn nói không biết.
Tạ Hào thấp giọng cười cười, “Bàn đồ ăn dành cho hai người, mỗi ngày em đều chuẩn bị như vậy à ?”
Nhìn bộ dáng xấu hổ của thiếu niên, đưa tay sờ sờ đầu của cậu.
“Thật tốt.”
Tả Ngôn né tránh tay của hắn, một bên vuốt vuốt tóc của mình, chợt nghe thấy người đối diện đột nhiên nói.
“Buổi chiều tôi chở cậu về.”
Người anh em, anh làm vậy là qua sông đoạn cầu đó, Tả Ngôn thản nhiên là xuýt xoa, hai loại trường hợp tự mình muốn trở về nhà và bị người đuổi trở về nhà rất khác nhau.
Hệ thống: “Tựa như sự khác nhau giữa khi cãi nhau chính mình phải về nhà mẹ ruột và bị người đuổi về nhà mẹ ruột.”
Tả Ngôn: “Tại sao lại là nhà mẹ đẻ ?”
Hệ thống: “… Ngươi hết thuốc chữa rồi.”
Tạ Hào nhìn vẻ mặt đột nhiên ủ rũ của cậu, nói tiếp: “Thu dọn đồ đạc, dọn đến ở chỗ này của tôi.”
Nói chuyện cương quyết, một bước lên thiên đàng một bước xuống địa ngục.
Tả Ngôn khống chế được xúc động muốn hôn một cái trêи gương mặt đẹp trai kia của cậu.
Trêи mặt ngược lại lại ngây ra, “Tại sao ?”
Tạ Hào dán sát vào cậu, cắn đứt nửa cây củ cải cậu đang ngậm.
“Tôi nuôi em.”
.
HLTT: Chương này còn nhiều lỗi quá, mong mọi người thông cảm TTATT