[] – Trời tối rồi, mau nhắm mắt ()
Tác giả: Bạo Vũ Thành
Editor: Hoa Lạc Thiên Tế
.
Vào ban đêm, Lý Chí Quốc bị nhốt trong căn nhà gần chỗ nạn nhân nhất.
Nửa đêm chỉ nghe thấy tiếng gã ở bên kia hét lên không phải gã giết, bọn họ đổ oan chõ gã, hãm hại gã.
Có người đề nghị chặn miệng gã lại, lại Quý Minh Trí bác bỏ.
Người đã bị nhốt lại, nhưng có phải là hung thủ hay không thì vẫn cần điều tra tiếp.
Tiếng ồn ào cũng làm phiền những người khác nghỉ ngơi không được, nhưng càng về sau, Lý Chí Quốc phỏng chừng cũng đã mệt mỏi.
Ngẫu nhiên mới có thể le lên hai câu, bọn họ liền thừa dịp này mà nhanh chóng ngủ.
Sau nửa đêm, rốt cuộc cũng không thấy tiếng hét của gã nữa.
Sáng sớm hôm sau, Quý Minh Trí đi đưa đồ ăn cho gã, sau khi mở cửa, chỉ thấy Lý Chí Quốc vẫn còn nằm lỳ trêи giường, xem ra vẫn chưa tỉnh dậy.
“Ngồi dậy ăn cơm.”
Không ngồi dậy mà vẫn nằm như trước, Quý Minh Trí lấy điện thoại di dộng ra, “Chẳng phải chú nói chú không phải hung thủ à, mau đem những chuyện về đêm hôm đó nói tỉ mỉ lại một lần nữa, không chừng có thể giải trừ hiềm nghi của chú.”
Người nằm ở trêи giường vẫn không động đậy như trước.
Quý Minh Trí cảm thấy hơi lạ, bước qua đẩy đẩy một chút.
Xốc mạnh cái chăn lên, chỉ thấy một bãi màu đỏ đập vào mắt.
…
Không nghĩ tới Lý Chí Quốc hôm qua bị xác nhận là người có hiềm nghi lớn nhất vậy mà đã chết rồi.
Cũng giống như Trung Học Hưng, bị một dao đâm vào bụng.
Liên tục chết hai người, không khỏi khiến những người còn sống hoảng sợ.
Quý Minh Trí đứng trong phòng của nạn nhân, nhìn hai cỗ thi thể, khống chế không được sự phẫn nộ.
Hai người !
Hung thủ vậy mà lại quang minh chính đại giết hai người dưới mí mắt của bọn họ !
Tả Ngôn vẫn luôn cẩn thận quan sát phản ứng của Tạ Hào, từ khi hắn biết được Lý Chí Quốc chết, biểu tình trêи mặt tuyệt không ngoài ý muốn.
Hệ thống lúc này mới mở miệng nói: “Lý Chí Quốc, cũng là người tham gia vụ án bắt cóc hai mươi năm trước kia.”
Cái này không còn là trùng hợp nữa, mà là đã được dự mưu từ trước.
Tả Ngôn: “Còn ai tham gia vụ án bắt cóc năm đó nữa ?”
Hệ thống: “Người vẫn chưa chết, tra không ra.”
Tả Ngôn không còn gì để nói, “Người chết rồi còn nhờ ngươi tra cái quỷ gì nữa.”
Hệ thống: “… Ngươi còn muốn nghe nữa không đây ?”
Tả Ngôn vội vàng nói: “Muốn nghe muốn nghe, ngươi mau nói.”
Hệ thống: “Từ đầu đến cuối Tạ Hào không hề giết qua ai.”
Trêи đầu Tả Ngôn xuất hiện một dấu chấm hỏi, ý gì đây ? Tạ lão đại vậy mà lại vô tội ?
Hệ thống: “Mà kết quả của điều tra cho thấy, tên giết ngươi cùng hung thủ giết hai người kia là cùng một người.”
Từ từ, đợi cậu thông não cái đã.
Tên này đầu tiên giết Hứa Dương, sau đó lại giết hai người kia, tên này cũng phải Tạ Hào – người có hiềm nghi lớn nhất.
Hung thủ hiện tại đang lẫn trong mười một người còn sống này.
“Nhưng hung thủ vì sao lại muốn giết nhóm người bắt cóc Tạ Hào năm đó chứ ?”
Hệ thống: “Chuyện này ta cũng không rõ ràng lắm, tiện nói một chút, do đi điều tra chuyện này mà ta đã đả thảo kinh xà, mục tiêu đã cảm nhận được ta.”
Tả Ngôn vẫn chưa hoàn hồn lại từ đống tin tức kinh tủng huyền nghi kia, theo bản năng hỏi: “Có ý gì ?”
Hệ thống: “Chính là hắn đang ngủ lại cảm nhận được có người ở ngoài tiến vào, vậy nên… bảo trọng.”
Tả Ngôn: “Đệt ! Hắn phát hiện ra ta ?”
Hệ thống nghĩ nghĩ lại nói: “Không, là ta, lúc trước ta đi điều tra khiến mục tiêu cảm giác được ta mang lại uy hϊế͙p͙ cho hắn, nhưng ta lại ở trong đại não của ngươi.”
Cho nên quanh đi quẩn lại cuối cùng người mục tiêu hoài nghi là cậu !
Nội tâm của Tả Ngôn như có một vạn con thảo nê mã chạy trốn giày xéo mà qua, biểu tình trêи mặt vặn vẹo.
Tả Ngôn: “Vậy nên, có hậu quả gì không ?”
Hệ thống: “Nếu vận khí tốt, ʍôиɠ của ngươi có lẽ sẽ chịu tội một chút.”
Tả Ngôn: …”Nếu vận khí không tốt thì sao ?”
Hệ thống: “Vậy thứ chịu tội có lẽ sẽ không chỉ là ʍôиɠ của ngươi.”
Kinh khủng quá, buông tha cho ʍôиɠ của cậu đi.
Ánh mắt của Tạ Hào nhìn chằm chằm vào cậu, nhìn thấy vẻ mặt của cậu đổi tới đổi lui, sau đó xoa nhẹ cái trán một chút.
Dời tầm mắt đi đảo quanh những người đang ở trong nhà một chút, người này, đang khiêu khích hắn.
Bắt đầu từ chuyện cầu treo gãy, đều được chuẩn bị ổn thoả từ trước hết rồi ư ?
Vậy kế tiếp người đó sẽ chọn ai ?
Ánh mắt của Tạ Hào chăm chú nhìn vào một người, nhìn hắn ta đỡ đỡ kính mắt, một bộ dáng không yên lòng.
Vào lúc đối phương nhìn qua lại dời ánh mắt đi, đặt trêи người một người khác…
Hai người, chỉ được chọn một trong hai, người đó sẽ chọn ai ?
Hai người, chọn một trong hai, hắn sẽ lựa chọn ai đó. ( Hai người là Hứa Dương và Trần Gia Dữ)
Những người đứng trong phòng bắt đầu hoảng sợ lên, ở ngoài kia vẫn không có người đến cứu bọn họ như trước !
Lúc này Lục Vy Vy hoảng sợ cực kỳ, “Trong khu nhà này có phải có quỷ hay không ! Tại sao chúng ta vừa vào ở liền có người chết đi !”
Trần Gia Dữ lúc trước hay săn sóc tỉ mĩ cho cô lúc này đây cũng không còn an ủi cô, ngược lại dưới đáy mắt tràn ngập sự kinh hoảng.
Lúc trước hắn ta khiến mọi người đem Lý Chí Quốc nhốt lại chỉ là do thù riêng, muốn hăm doạ gã một chút, sao gã lại chết chứ.
Đã có hai người chết đi, chuyện này thật sự là trùng hợp ư !
Tại sao những người khác lại không bị giết, cố tình người chết đều là người tham gia vào sự kiện năm đó !
Hắn ta cùng một người khác theo bản năng mắt đối mắt với nhau, từ trong mắt đối phương cũng thấy được sự hoài nghi.
“Có quỷ, chắc chắn là có quỷ, là đôi vợ chồng kia trở về báo thù, nhất định là bọn họ, bọn họ…”
Trương Thuý Bình đột nhiên cằn nhằn cằn nhằn bắt đầu nói giống Lục Vy Vy, không ngừng nói có quỷ.
Quý Minh Trí nhíu mày hỏi: “Đôi vợ chồng kia là ai ?”
Trịnh Vĩ Hoa kéo vợ của mình lại, “Cậu cảnh sát, cậu đừng nghe cô ấy nói bậy, người cô ấy nhắc đến là hàng xóm của nhà chúng tôi, một ông lão và một bà lão ở đối diện nhà chúng tôi, mấy tháng trước hai người họ uống nông dược mà chết, thần kinh của cô ấy có chút suy nhược, nhìn thấy thứ gì đều nghi thần nghi quỷ.”
Sau khi giải thích với những người khác xong, nhíu mày răn đe vợ, “Thôi đi, đừng nổi điên nữa ! Làm ảnh hưởng đến cảnh sát phá án !”
Cả người Trương Thuý Bình run lên, không dám nói nữa.
Lúc trước khi Trung Học Hưng chết còn có chút manh mối, hiện tại một chút manh mối cũng không có.
“Hôm qua không phải Trần tiên sinh đề nghị nhốt người lại à, hiện tại người hiềm nghi lớn nhất có phải Trần tiên sinh không ?”
Chưa đợi Trần Gia Dữ mở miệng nói chuyện, Lục Vy Vy đã trước đứng ra phản bác.
“Cô mới nói gì ! Lặp lại lần nữa thử xem !”
Ở ngoài mặt Tiêu Huỷ có vẻ thật trấn định, nhưng cô che dấu không được sự nóng vội khẩn trương của chính mình, hiện tại ở trong nhà này, ngoại trừ hung thủ, mỗi người cứ như đang đùa với cô.
Lúc này Thái Dũng lại nói một câu, khiến những người khác nhất thời lo lắng lên.
“Hôm qua cậu em Quý có nói cậu và Trung Học Hưng có gì đó, lại bị cậu đánh gãy.”
Trần Gia Dữ lạnh mặt, “Chỉ bằng chút chuyện này ? Mà các người nghi ngờ tôi ?”
Quý Minh Trí nói: “Còn có lời đề nghị mang hắn nhốt lại của anh.”
Lúc trước Lý Chí Quốc muốn nói gì đó, lại bị Trần Gia Dữ đánh gãy, sau đó hắn ta liền đề nghị nhốt Lý Chí Quốc lại, vào ban đêm gã lại bị giết.
Nhu cầu cấp bách của con người trong lúc bối rối là tìm được thứ gì đó khiến người ta yên tâm một chút, không cần biết Trần Gia Dữ có phải hung thủ hay không, nhưng lúc này những người khác cũng không muốn sống chung một nhà với hắn ta.
Cho nên khi có người đề nghị muốn tách hắn ra nhốt lại một mình, phần lớn người đều đồng ý.
Bao gồm cả Quý Minh Trí.
Tả Ngôn cảm thấy có chút kinh ngạc, Quý Minh Trí không phải là người theo số đông như vậy.
Tạ Hào ngồi bên cạnh nói: “Đợi đến tối rồi cậu sẽ biết.”
Trước lúc màn đêm đến, Tả Ngôn vẫn luôn đi theo phía sau hắn, ngay cả đi toilet cũng đi cùng.
Tạ Hào kéo khoá kéo lên, quay đầu lại.
Tả Ngôn nhìn hắn mỉm cười, sau đó đứng bên kia cởi quần xuống.
Mới vừa móc ra, ở phía sau liền dán lên một thân thể.
“Vết thương lần trước, thoạt nhìn đã đỡ rồi.”
Tả Ngôn đứng vững, cúi đầu nhìn nhìn, ha hả, đã qua nửa tháng rồi.
“Có gặp phải vấn đề gì hay không ?”
Tả Ngôn: Cái tật xấu thích nhìn người khác đi tiểu này của anh lúc nào mới có thể thay đổi đây hả !
Sau khi Tạ Hào nói xong liền động tay, “Để tôi giúp cậu nhìn thử, lỡ như có vấn đề gì…”
Tả Ngôn vội vàng nói: “Không thành vấn đề.”
Tạ Hào nhướng mày, đem cằm đặt trêи bả vai của cậu, động thủ quơ quơ.
Hai người cùng nhau cúi đầu, cứ như đang nghiên cứu vấn đề gì quan trọng lắm.
Vào lúc có nước chảy ra, Tạ Hào cười khẽ một tiếng, “Phải có người giúp đỡ mới có thể đi ra à ?”
Lời còn chưa dứt, nước đột nhiên ngừng.
Tạ Hào: …
Tả Ngôn: …
“Tiểu xong rồi ?”
“Ừm.”
Tạ Hào quơ quơ giúp cậu, sau đó đặt vào lại trong qυầи ɭót, chóp mũi đụng phải cổ cậu. ( Trời đất hai cái người này :))))
“Cậu biết được những thứ gì ? Hửm ?”
Tả Ngôn giả vờ run rẩy một bộ như không hiểu, “Chuyện gì ?”
Tạ Hào kéo lên khoá kéo của cậu, nghiêng đầu nhìn cậu, sau nửa ngày, cười.
“Nếu sau này vẫn không ra được, có thể nhờ tôi giúp đỡ.”
Anh đây là… một câu hai nghĩa à ?
Nhìn bóng lưng của hắn, Tả Ngôn gãi gãi đầu, đi theo.
Vào ban đêm, Tả Ngôn mới biết được lời Tạ Hào nói lúc trước có ý gì.
Trần Gia Dữ bị nhốt lại, Quý Minh Trí liền dọn ra một cái bàn, cái ghế, ngồi trước cửa nhà, nhìn bộ dạng này hẳn là định đêm nay canh cửa cho hắn ta.
Trần Gia Dữ không làm náo loạn la hét như Lý Chí Quốc.
Cả người hắn ta thoạt nhìn có chút lãnh tĩnh, đương nhiên cũng chỉ là thoạt nhìn.
Lúc mới bắt đầu bạn gái Lục Vy Vy của hắn ta còn khóc nháo, nhưng sau khi nghe những người khác vẫn luôn nghi ngờ hắn là hung thủ, cô cũng bắt đầu nghi ngờ.
Quý Minh Trí đập muỗi, Tả Ngôn bước qua.
“Anh đây là định canh giữ một đêm à ?”
Quý Minh Trí gật đầu, trêи mặt của hắn ta bị muỗi cắn thàng một cục sưng lớn.
Tả Ngôn hỏi: “Nếu hắn không phải hung thì thì sao ?”
Quý Minh Trí nói: “Mọi người các ngươi đều tập trung lại một chỗ, chỉ có mình tên đó đơn độc, tên đó chắc hẳn không thể giết người.”
Tả Ngôn vỗ vỗ bả vai của hắn ta, đồng chí tốt.
Vậy tôi liền không cùng anh ngồi đây làm thức ăn cho muỗi.
Trong chốc lát ra, Tạ Hào đi ra, lấy một hộp nhang muỗi đưa cho hắn ta, “Ban đêm muỗi nhiều, đốt cái này lên xài, còn hơn không có.”
Quý Minh Trí bị thứ này làm cảm động, nhiệt huyến tràn đầy, “Cám ơn bác sĩ Tạ.”
Sau khi trở về nhà, đã xảy ra chuyện như vậy, mọi người đều quyết định cùng nhay ở trong một căn nhà, có nhiều người cũng có thể bảo trì cảnh giác, nhưng nơi này lại có chút không đủ dùng.
có người nằm trêи sô pha, có người ngủ trêи sàn nhà.
Tả Ngôn bước vào nhà nhìn nhìn, cơ bản không có chỗ nghỉ.
“Này, anh cùng tôi ngủ ở đây đi.”
Tả Ngôn nghe thấy tiếng, nhìn qua, là cậu sinh viên Hoắc Viễn.
“Được, cám ơn cậu.”
“Không cần đâu.”
Tạ Hào nhìn cậu ta nói: “Buổi tối cậu ấy đi ngủ rất không thành thật, vẫn nên ngủ cùng tôi thì tốt hơn.” ( Anh chứng tỏ chủ quyền quá :))))
Hoắc Viễn hơi giật mình nhìn hai người bọn họ, gật đầu.
Tả Ngôn chỉ thấy cậu ta đi ngủ một mình.
Quay đầu lại nhìn sô pha, đã có chút cảm giác hít thở không thông.
Tả Ngôn bị kẹp giữa sô pha và Tạ Hào, hai người dán sát vào nhau.
Trong chốc lát sau, trêи người cậu liền thoát ra một tầng mồ hôi.
Thật là tra tấn mà.