[] – Đạo mộ chi người sống trong lăng mộ ()
Tác giả: Bạo Vũ Thành
Editor: Hoa Lạc Thiên Tế
.
Sau lần bị bỏ thuốc nói thật, liên tiếp mấy ngày sau đó mỗi lần Tả Ngôn nhìn thấy Cố Tranh đầu sẽ thật cẩn thận.
Nhưng mà qua vài ngày, cậu nhận ra thái độ của Cố Tranh đối với cậu cũng không khác gì trước kia lắm, mới thở ra một hơi.
Cố Tranh vẻ mặt thản nhiên nhìn cậu hỏi, “Mấy ngày hình như cậu có vẻ rất sợ tôi.”
Sau khi Tả Ngôn nghe được câu này thì ngón út run lên, trầm mặc một lúc rồi gật đầu.
Sao có thể không sợ anh hả, ngay cả thứ như thuốc nói thật cũng dùng được.
Cố Tranh đến gần cậu, hô hấp đánh vào sườn mặt nghiêng của cậu, “Sao lại sợ tôi ?”
Vậy anh mang một lý do để tôi không sợ anh ra đây.
Tả Ngôn nhìn vào mắt hắn, nói, “Lỡ như, tôi không nhớ ra chuyện trước kia…”
Không, thật ra chuyện cậu sợ nhất là cái lời thổ lộ âm kém dương sai mấy ngày hôm trước cơ.
Chuyện đó cậu vẫn không có cách nào để giải thích, đây mới là khủng bố nhất.
Cố Tranh cầm lên vài sợi tóc dài của cậu, ghé xuống bên tai đã đỏ ửng của cậu, nhẹ giọng mỉm cười, “Đừng sợ.”
Trong lòng Tả Ngôn ha hả hai tiếng, tin anh là chết liền.
Quả nhiên, Cố Tranh vẫn chưa nói dứt câu.
“Cậu nhất định sẽ nhớ lại.”
Tả Ngôn: …
Nếu không nhớ lại được thì anh sẽ giúp liền, tôi biết anh luôn thích giúp đỡ người khác mà.
“Cố tiên sinh, dưới lầu có người tìm ngài, còn Tả tiên sinh, đã đến giờ rồi.”
Một nam nhân vẻ mặt ôn hoà đến gõ cửa, nhìn đồng hồ, nhìn Tả Ngôn nói.
Cố Tranh đứng lên, buông xuống ngón tay đang quấn sợi tóc dài rồi rời đi.
Nam nhân đẩy gọng kính, nói, “Chúng ta bắt đầu thôi.”
Tả Ngôn gật đầu.
Người trước mắt này chính là bác sĩ tâm lý mà Cố Tranh mời cho cậu để giúp khôi phục trí nhớ, cứ mỗi ngày đúng giờ mà đến làm trị liệu, mỗi một tuần đều có một buổi kiểm tra não CT, trị liệu bằng biện pháp kϊƈɦ thích, nói chung là dùng hết tất cả những biện pháp giúp khôi phục trí nhớ.
Mà Tả Ngôn cũng không thèm chống cự, chỉ cần không đụng chạm đến kí ức hiện đại của cậu, vậy thì nhớ lại chuyện trước kia cũng rất tốt.
Sau một giờ, bác sĩ tâm lý ra về, Tả Ngôn nhu nhu huyệt thái dương, mém xíu nữa là cậu ngủ quên luôn rồi.
Tuy vết thương trêи người vẫn chưa lành hẳn, nhưng cậu không khống chế nổi hai chân của mình.
Đi đến bên cửa xuống, nhìn vài người đang ngồi trong đình nghỉ mát dưới lầu.
Triệu Lục cầm kính lúp đánh giá thứ ở trước mặt, nói: “Lão đại, anh xác định anh không nhìn lầm ? Cái thứ này không chứa thứ mà anh muốn tìm.”
Hoàng Nghiêu cũng thử nhìn xem, cũng như Triệu Lục nhìn không ra.
Mà trêи bàn của bọn họ, là một bình sứ xanh sáng bóng nhẵn nhụi dưới ánh mặt trời.
Tả Ngôn cảm thán, ánh mắt này tốt thật.
Như cảm nhận được tầm mắt của cậu, Cố Tranh ngẩng đầu, liếc mắt một cái liền thấy được Tả Ngôn đang đứng trước cửa sổ nhìn xuống.
Cố Tranh hướng cậu quắc tay, ý bảo muốn cậu xuống.
Tả Ngôn bước lại tủ quần áo, lấy thêm một bộ mặc vào trêи người, xuống lầu.
Đến gần, Tả Ngôn mới thấy rõ, này đúng là cái bình sứ xanh giá trêи trời hôm trước.
“Trị liệu có tiến triển gì không ?” Cố Tranh nhấp một ngụm trà, hỏi.
Tả Ngôn lắc đầu.
Cố Tranh nói, “Cũng không cần phải gấp, đừng tạo áp lực quá lớn cho mình.”
Shit.
Người tạo áp lực cho tôi là anh đó.
Tả Ngôn làm ra vẻ mặt có chút động dung, “Tôi sẽ làm vậy.”
Chẳng qua tôi sợ kiên nhẫn của anh có giới hạn thôi.
“Tiểu Hà, cậu tới nhìn xem, trêи cái bình này có chỗ nào kì lạ hay không ?”
Triệu Lục cầm kính lúp trong tay đưa cho cậu, nhường cho cậu một chỗ người.
Sau khi Hoàng Nghiêu nhìn thấy Tả Ngôn đến, hai mắt liền loé sáng, nếu không phải Cố Tranh vẫn còn ngồi bên cạnh, không chừng đã sớm bay qua chỗ Tả Ngôn.
Tả Ngôn thấy vậy liền ngồi cách xa hắn ta một chút, đừng tưởng cậu không biết, bọn bác sĩ cầm dao giải phẫu rất thích… một thi thể như cậu.
Nhưng mà, muốn cậu nhìn cái gì đây, dưới ánh mắt của Cố Tranh, cậu phải cầm kính lúp nhìn qua nhìn lại cái bình bốn năm vòng.
Đương nhiên là, cậu cái gì cũng không nhìn ra.
Nhưng cậu có thể nói vậy à ?
Đương nhiên không, cậu còn phải làm ra vẻ là mình đã nhìn ra. (Khổ thân em :)))
Tầm mắt của Cố Tranh vẫn luôn dừng trêи người cậu, thấy thế mới hỏi, “Nhìn ra được gì rồi ?”
Tả Ngôn dựa theo lời của hệ thống mà chỉ cho Cố Tranh, trêи mặt hoạ tiết ở thân bình bóng loáng, vài người đều nhìn theo ngón tay cậu vẽ vài vòng trêи phần hoạ tiết đoạn rối loạn ở giữa, dưới đầu ngón tay trắng nõn, một cái đồ án được chỉ ra.
Cố Tranh rũ mắt xuống, trong ánh mắt loé lên một tia dao động.
Triệu Lục ghé vào người Tả Ngôn, dùng bàn tay to vỗ vỗ bả vai của cậu, “Anh bạn nhỏ, tốt đó, sao nhìn ra được hay vậy ?”
Thân thể Tả Ngôn cứng lại một chút, nói: “Anh lấy tay ra đi tôi sẽ nói anh biết.”
Triệu Lục cười ha ha, “Thân thể này của cậu rất yếu ớt.”
Tả Ngôn nhìn thoáng qua gã, rồi thu lại ánh mắt.
Không phải anh cũng có thể có một thân thể bự con như anh đâu, đại ca.