Vu Mộng Chi bị ba mẹ bán đi.
Nhà cô có hai em trai, ba mẹ trọng nam khinh nữ, chỉ cho cô học hết tiểu học, nhiệm vụ từ nhỏ của cô là chăm hai em trai, giặt quần áo nấu cơm đốn củi nuôi heo đều là việc của cô.
Khi cô vừa đủ tuổi, ba mẹ đã bắt đầu tìm kiếm người để bán cô đi, nhưng người trong thôn nghèo rớt mùng tơi, ba mẹ cô không tìm được người phù hợp.
Khi Vu Mộng Chi tuổi, một người chú họ lên thành phố làm việc quay về thôn.
Ông chú đó mặc tây trang đi giày da trông rất hợp mốt, xách túi da, trông rất là tự đắc, lúc đi ngang qua nhà cô, nhìn thấy cô đang cắt cỏ, mắt sáng ngời, đứng trước cửa nhà hỏi: "Cháu gái à, năm nay bao nhiêu tuổi rồi?" Vu Mộng Chi hoảng sợ, ngẩng đầu nhìn thấy ông chú cười rạng rỡ này, lòng hơi sợ, lại không dám không trả lời, chỉ cúi đầu nhỏ giọng đáp: "Mười bảy ạ."
Ông chú kia như suy tư điều gì, không nói thêm nữa, cười nói một câu: "Ờ, vậy cháu làm việc đi." Rồi xoay người đi luôn.
Mấy ngày sau, ba mẹ Vu Mộng Chi bảo cô thu dọn quần áo, cho cô tệ() để cô cùng người chú kia đi ra ngoài làm việc.
Vu Mộng Chi chưa từng có nhiều tiền như vậy, bị sự sắp xếp của ba mẹ làm cho ngây ngẩn cả người, đi ra ngoài làm việc? Đi đâu làm việc? Mình có biết làm gì đâu cơ chứ? Nhưng ba mẹ cô không nhiều lời, chỉ vội vàng bảo cô thu dọn quần áo, cô đã bị ông chú kia đưa đi ngay trong đêm.
(Khoảng nghìn VND)
Dọc theo đường đi ông chú kia không nói chuyện với Vu Mộng Chi nhiều, ngẫu nhiên nhìn cô cười một cái, nụ cười kia không che giấu sự tham lam và không có ý tốt.
Vu Mộng Chi cực kỳ khiếp sợ, cô ngồi xe đã lâu mà không biết là đi đâu, cô xin chú họ đưa mình về nhà, không đi làm việc nữa.
Gã ta lại cười mỉa: "Không đi làm việc nữa? Đưa mày về? Hừ, ba mày nhận của tao mười nghìn tệ(), nói giao mày cho tao muốn làm gì thì làm.
Mày xinh đẹp như thế này bán vào quán bar kiếm được nhiều tiền hơn, nhưng cháu gái à chú mềm lòng, mày là cháu tao, tao không đưa mày vào chỗ đó.
Vừa hay có người muốn mua vợ, tao tìm nhà chồng cho mày, đi làm con gái nhà đàng hoàng cũng hơn đi làm đĩ, đúng không cháu?"
(Hơn triệu VND)
Sắc mặt Vu Mộng Chi nháy mắt trắng bệch, môi run rẩy, tuy rằng cô đã có dự cảm không tốt, nhưng nghe câu trả lời đó trong chớp mắt cô vẫn bối rối, tai ù đi, trong nháy mắt cô không thể lý giải mình nghe được cái gì.
Lão chú họ chỉ lạnh lùng nhìn, mỹ nhân quả là mỹ nhân, dáng vẻ thảm thiết này cũng có mỹ cảm đấy chứ, nhưng gã chỉ thích tiền không háo sắc, lại còn có chút xíu lòng xấu hổ luân thường đạo lý, không thì có lẽ Vu Mộng Chi đã bị gã ta xâm hại rồi.
Vu Mộng Chi khiếp sợ tuyệt vọng, sau đó muốn phản kháng, muốn nhảy xuống xe, tiếc là bị gã ta khống chế, còn bị chuốc thuốc mê.
Lại không biết trôi qua bao lâu, khi cô tỉnh táo hơn chút thì nghe thấy giọng của chú họ và một người đàn ông xa lạ.
"Hai mươi nghìn tệ(), không thể thiếu một xu." Chú họ chậm rãi nói.
(Khoảng triệu VND)
Gã đàn ông kia có hơi sốt ruột: "Đã nói là mười nghìn rồi cơ mà?!"
Chú họ trả lời không nhanh không chậm, tựa hồ chắc chắc gã đàn ông kia sẽ bỏ ra số tiền này: "Phải, ban đầu nói là mười nghìn, nhưng ban đầu tôi chưa nói là cho cậu gái trinh xinh đẹp thế mà? Tôi cho cậu biết này, gái còn trinh xinh thế này, đừng nói là hai mươi nghìn, năm mươi nghìn cũng không có chỗ nào bán, muốn cũng không được hiểu không? Hai mươi nghìn mà cậu mua được người đẹp thế này, vui đi chứ.
Hai mươi nghìn này không thể thiếu một cắc, nếu cậu kiên quyết chỉ trả mười nghìn, tôi đây quay lại tìm hàng mười nghìn cho cậu, tôi đưa nó đi trước."
Gã đàn ông kia nghe thế là giãy nảy lên, cắn răng đáp: "Được! Hai mươi thì hai mươi! Anh chờ đấy, tôi đi lấy tiền!" Nói xong chạy đi, Vu Mộng Chi nghe tiếng bước chân xa dần, không có sức mở mắt ra, chỉ có nước mắt chảy dài xuống gò má.
Chú họ lau nước mắt cho cô, thở dài: "Thôi đừng khóc, về sau sống cho tốt, chú tìm cho cháu người thật thà, được hơn thằng què ba cháu tìm.
Kể ra thì cháu còn phải cảm ơn chú đấy, nếu không phải chú đưa cháu đi thì nửa đời sau cháu sẽ ở với thằng tàn phế!" Vu Mộng Chi nói không nên lời, không mở mắt nổi, chỉ im lặng rơi nước mắt, giống như là muốn khóc hết những uất ức khổ sở suốt năm ròng.
Qua một lát gã đàn ông kia thở hồng hộc chạy về, đưa tiền cho chú họ.
Gã ta đếm, vừa đủ hai mươi nghìn, lúc này mới hài lòng cười, lại nhìn Vu Mộng Chi vẫn đang khóc, kéo gã đàn ông kia sang một bên, đưa cho gã một túi thuốc mê, thấp giọng dặn dò: "Con bé này trông thì hiền, mà quật cường lắm, cậu mang về nhốt nó một hai tháng đã, cho nó uống thuốc này không cho nó chạy, sau đó cho nó mang thai sớm chút.
Đàn bà ấy mà, có con là an phận." Gã đàn ông kia gật đầu, cõng Vu Mộng Chi lên, một tay xách hành lý của cô về nhà.
Sau khi đưa Vu Mộng Chi về nhà, Trần Quý chuốc thuốc cô, nhốt liền ba tháng, hết thuốc mê thì dùng dây thừng trói cô vào giường.
Vu Mộng Chi ngày ngày chết lặng bị Trần Quý xâm phạm, tâm đã như tro tàn, như một con rối gỗ không còn cảm xúc.
Mãi đến ba tháng sau, cô nôn bữa sáng ra, mặt gã ta lộ rõ vẻ vui mừng, nhanh chân đi tìm bác sĩ trong thôn đến bắt mạch cho Vu Mộng Chi.
Tuy bác sĩ khinh miệt loại hành vi mua phụ nữ sinh con này, nhưng vẫn không thắng nổi sức mạnh của đồng tiền, đến nhà bắt mạch, nói cho Trần Quý biết quả thật là có, gã ta cười rạng rỡ, lúc này mới cởi dây trói cho Vu Mộng Chi.
Nơi đây có không ít người mua vợ, thôn xóm ở vùng núi xa xôi hẻo lánh không có ý thức pháp luật, mọi người cũng quen, không ai cảm thấy chuyện này sai, mặc dù có người chướng mắt, nhưng không có ai nghĩ đi báo cảnh sát.
Trong lúc mang thai thật ra Trần Quý đối xử với Vu Mộng Chi rất tốt, như thể đúng là người thật thà trong miệng chú họ.
Vu Mộng Chi mỗi ngày giống như cái xác không hồn, cho đến khi đứa nhỏ trong bụng cựa quậy, dường như cô mới bừng tỉnh khỏi cơn mơ, dần ý thức được trong bụng mình có sinh mệnh mới, lại thấy Trần Quý ân cần chăm sóc, cũng chậm rãi chấp nhận số mệnh, hài hòa chung sống với gã ta mấy tháng.
Nhưng mà cuộc sống bình thản đã bị phá nát từ một khắc Trần Tịch được sinh ra.
Khi Trần Quý nghe được tiếng khóc vang dội của trẻ con cùng tiếng thốt lên kinh ngạc của bà đỡ, vọt vào, nhận con mở chân ra nhìn, nụ cười cứng đờ trên môi.
Có dương vt, dưới dương vt lại có thêm bộ phận sinh dục của phụ nữ, sự kinh hãi phút chốc chuyển thành lửa giận, gã ta chửi: "Con quái vật gì thế này!" Nói xong giơ đứa bé lên muốn ném xuống đất.
Bà đỡ vội vàng kêu to một tiếng ngăn cản Trần Quý, Vu Mộng Chi vốn đã không còn sức, vào một khắc đó lại liều mạng giành lại con, kêu khóc: "Đừng làm hại nó!" Bà đỡ vội đẩy Trần Quý ra ngoài, khuyên nhủ: "Đừng chọc tức vợ cậu, đứa này không được thì sinh đứa nữa." Trần Quý miễn cưỡng nhịn cơn giận xuống, căm tức đạp cửa mà đi.
Bên này cuống rốn trong cơ thể Vu Mộng Chi vẫn chưa được lấy ra, bà đỡ để đứa bé sang một bên, giúp Vu Mộng Chi lấy cuống rốn ra, cô lại mất thêm máu, mãi máu mới ngừng chảy.
Lúc sau dường như Trần Quý nghĩ đến câu "sinh đứa nữa" của bà đỡ, cũng cố nén cơn tức chăm sóc Vu Mộng Chi ở cữ, muốn dưỡng sức xong lại sinh thêm một đứa, không nghe không hỏi câu nào về con.
Vu Mộng Chi lại vô cùng yêu thương đứa bé, hỏi Trần Quý đặt tên là gì bị gã ta mắng chửi té tát cũng không giận, chỉ chọc chóp mũi hồng hồng của con, từ ái nói: "Lúc con ngoan ra đời mẹ nhìn thấy ánh chiều tà ở ngoài cửa, đẹp lắm, con tên là Trần Tịch được không? Trần Tịch, tiểu Trần tịch." Trần Tịch nhắm mắt lại hãy còn ngủ say sưa.
Trần Quý bức thiết muốn sinh đứa thứ hai, tin tức gã ta sinh quái vật nam không ra nam nữ không ra nữ đã lan truyền khắp đầu thôn cuối xóm, ra ngoài là bị chỉ trỏ, mấy gã đàn ông thô tục thì chỉ vào mũi gã ta cười nhạo.
Gã ta ở bên ngoài luôn luôn yếu đuối, chỉ có thể nhịn cơn tức xuống, sau khi Vu Mộng Chi ở cữ xong, ngày ngày về nhà đè cô ra xâm phạm, muốn mau chóng sinh đứa bé bình thường.
Mà không biết là sức khỏe của Vu Mộng Chi không tốt, hay là lúc sinh Trần Tịch đã bị thương, cậu bé được một tuổi mà bụng cô vẫn không có động tĩnh.
Khi Trần Tịch được hai tuổi, Trần Quý đã khẳng định Vu Mộng Chi là một con gà mái không biết đẻ trứng, bị người ngoài cười nhạo lại oán hận không có chỗ phát tiết, vì thế gã ta bắt đầu uống rượu, mượn rượu để nhục mạ bạo hành hai mẹ con Vu Mộng Chi cho hả giận..