Khi Đào Lâm và Dư Tử Giang đang nói chuyện, trợ lý của Dư Tử Giang trải vài lớp màng nhựa xuống sàn. Anh ra hiệu cho họ mau bước ra khỏi vũng máu rồi bước lên tấm màng nhựa, sau đó thay bao giày và găng tay mới.
“Phiền anh mở lại đoạn ghi âm giúp tôi, cảm ơn.” Đào Lâm nói với viên cảnh sát đang giữ máy ghi âm.
“Mở… Mở cho cậu ta nghe. Muốn nghe bao nhiêu cứ mở bấy nhiêu!” Bị hung thủ quay đến chóng mặt, Dư Tử Giang lúc này vô cùng bực bội, bèn vẫy tay rồi nói với giọng điệu gắt gỏng.
“Tên tôi là Triệu Thần, tên cũ là Triệu Vũ Dương…”
Giọng nói run rẩy của Triệu Thần Phát ra từ chiếc máy ghi âm nhỏ khiến người khác càng nghe càng thấy kỳ dị.
“Mở lại. Khi nào tôi bảo dừng thì dừng.” Đào Lâm nói.
“Được.” Đoạn ghi âm được mở đi mở lại nhiều lần.
“Trong đoạn ghi âm này chỉ có mỗi giọng của Triệu Trần, dù cậu nghe bao nhiêu lần cũng không nghe ra giọng của hung thủ.” Thấy Đào Lâm đang đứng ngây người ở bàn làm việc, Dư Tử Giang thở dài và nói.
“Không, không chỉ có giọng của Triệu Thần...” Câu Đào Lâm vừa nói khiến Dư Tử Giang sởn gai ốc: “Anh nghe này.” Cậu cầm chiếc máy ghi âm đang nằm trong tay của trợ lý rồi để sát tai của Dư Tử Giang.
“Làm sao? Tôi không nghe thấy bất kỳ giọng nói nào khác!” Hành động của Đào Lâm khiến Dư Tử Giang thấy có gì đó không bình thường.
Ngoài cánh cửa phía sau phòng thông với bên ngoài , trong phòng còn một cánh cửa dẫn đến một căn phòng nhỏ khác. Trong đấy có một chiếc giường, là nơi nghỉ ngơi của Triệu Thần. Cộng sự của Dư Tử Giang đang khám xét bên trong, nhưng cho tới giờ không tìm được manh mối hữu ích.
“Dải âm vực của mỗi người mỗi khác. Nói chung, độ tuổi càng nhỏ thì dải âm vực càng rộng.” Đào Lâm Vừa nói vừa xoay người, cậu bước đến cái giá sách trong văn phòng rồi tìm gì đấy.
“Ý cậu chê tôi già?” Dư Tử Giang đi ngay sau Đào Lâm, những hành động của cậu khiến anh bối rối.
“Cũng chẳng phải thế… Thực ra người bình thường có thể nghe được đoạn này, nhưng vì âm thanh quá nhỏ, mà dây thần kinh và thính giác của anh không đủ nhạy bén nên không thể nghe rõ.” Đào Lâm vừa nói vừa lục lọi giá sách. Không tìm được gì, cậu xoay người đi qua cửa phòng nghỉ: “Thần kinh và thính giác của tôi nhạy hơn anh nên mới nghe được.”
“Thế cậu đang tìm gì?” Dư Tử Giang vừa chống nạnh vừa hỏi.
“Tìm thứ gì có thể tạo ra âm thanh đó.” Đào Lâm trả lời: “Tôi thấy âm thanh đó rất quen thuộc, nhưng lại không thể rõ âm thanh đó là gì.”
Đào Lâm bước vào phòng nghỉ của Triệu Thần. Cậu đứng giữa phòng và nhìn xung quanh với thái độ đầy nghiêm túc và cảnh giác.
“Lại nữa rồi...” Dư Tử Giang ôm đầu, anh không thể đếm nổi số lần Đào Lâm đi qua đi lại xem xét hiện trường là bao nhiêu. Đôi mắt ẩn sau cặp kính cận kia có thể thu được rất nhiều chi tiết mà Dư Tử Giang không thể nghĩ đến.
Đôi mắt dò xét của Đào Lâm bỗng dừng lại ở chiếc máy sấy tóc nhỏ đặt trêи bàn cạnh giường. Dây của máy sấy tóc vẫn cắm vào ổ cắm ở đầu giường, nguồn điện đã tắt, sau khi dùng xong dường như đã bị vứt ở đó.
Đào Lâm cau mày và bước đến. Cậu bật nguồn máy sấy tóc và liên tục điều chỉnh tốc độ gió cho đến khi cảm thấy hài lòng với cường độ gió của máy.
“Là âm thanh của cái này.” Cậu nghiêng đầu nhìn máy với vài lấn cấn trong lòng, sau đó quay đầu nhìn Dư Tử Giang rồi nói.
“Cậu bảo tiếng trong đoạn ghi âm là của máy sấy tóc?” Dư Tử Giang hỏi lại lần nữa.
“Mở lại đoạn ghi âm.” Đào Lâm vừa nói vừa tắt máy sấy tóc.
Nghe vậy, Dư Tử Giang nhấn nút phát đoạn ghi âm một lần nữa. Lúc này, những ai trong phòng nghỉ đều yên lặng, chỉ có giọng nói run lẩy bẩy của nạn nhân vang lên qua chiếc máy ghi âm.
Lúc đầu, mọi thứ vẫn bình thường, chỉ có thể nghe thấy giọng của Triệu Thần. Nhưng ngay sau đó, âm thanh như bị bóp nghẹt bắt đầu xuất hiện.
Đó không phải là âm thanh mà dây thanh quản của con người có thể tạo ra, mà là âm thanh nhàm chán vang lên đều đặn, liên tục bởi một cái máy.
Âm thanh nhỏ bé ấy thi thoảng bị giọng nói của Triệu Thần lấn át. Hiện trường vừa nãy có quá nhiều tiếng động nên Dư Tử Giang không nghe thấy gì. Hiện không có nhiều người trong phòng nghỉ, cộng với lời nhắc nhở của Đào Lâm giúp Dư Tử Giang nghe thấy thứ kỳ lạ đó.
“Đúng là có! Âm thanh giống hệt với tiếng của cái máy sấy tóc này.” Dư Tử Giang hơi kϊƈɦ động: “Xem ra hung thủ vừa ghi âm giọng của Triệu Thần vừa mở máy sấy. Tại sao lại thế?”
“Tôi nghĩ hành vi kỳ lạ này có thể là gợi ý tiếp theo mà hung thủ đưa ra.” Đào Lâm cắn môi rồi lắc đầu: “Nhưng tôi hiện chưa thể nghĩ ra ý nghĩa của nó”.
“Chết tiệt, quả nhiên vụ án vẫn còn tiếp diễn!” Dư Tử Giang hét lên.
“Tuyến xe buýt này chưa phải điểm cuối cùng…” Đào Lâm chậm rãi nói với giọng điệu trầm ngâm. Cậu ngẩng đầu lên, ánh mắt trông rất thận trọng: “Chứng hắn sẽ tiếp tục ra tay.”
Dư Tử Giang lạnh người.
“Tôi gần như sắp bắt được hắn, tôi rất muốn biết hắn là ai...” Giọng điệu của Đào Lâm lạnh như băng, hai mắt cậu sưng lên rồi áy náy nhìn Dư Tử Giang.
“Ít nhất chúng ta đang đi đúng hướng.” Dư Tử Giang thở dài, anh biết Đào Lâm không vui. Khi hung thủ vừa trốn khỏi văn phòng, Đào Lâm đã chạy đến quán lẩu ở phía sau. Triệu Thần gần như đã chết trước mặt Đào Lâm, cậu không cứu được Triệu Trần cũng không kịp gặp được hung thủ.
Dư Tử Giang thực sự không biết nên an ủi Đào Lâm như thế nào, đành lúng túng nhìn Đào Lâm...
“Thưa sếp, bên ngoài đã điều tra xong, không có gì khả nghi.” Lúc này giọng của cảnh sát bên ngoài cửa hàng vang lên qua máy bộ đàm của Dư Tử Giang. Giọng nói ấy đã phá tan bầu không khí lạnh lẽo đang bao trùm khắp phòng.
“Vậy để đó đi. Mai tôi sẽ đích thân qua hỏi lại nhân viên của cửa hàng.” Dư Tử Giang nói vào máy bộ đàm.
“Việc điều tra và thu thập chứng cứ ở đây cũng sắp xong, phần việc còn lại cứ giao cho trợ lý của tôi.” Dư Tử Giang vừa cất máy bộ đàm vừa nói: “Không còn sớm, chúng ta về thôi: “Anh vừa nói vừa ngẩng đầu nhìn Đào Lâm.
Dư Tử Giang muốn Đào Lâm nghỉ ngơi thật tốt. Cả ngày nay phải vật lộn với hiện trường cảnh đẫm máu như vậy chắc chắn cậu sẽ rất mệt mỏi cả về thể xác lẫn tinh thần.
Đào Lâm không nói gì, quay người bước đi.
Dư Tử Giang nói vài câu với trợ lý rồi mau chóng chạy theo Đào Lâm. Cậu thiếu niên trẻ tuổi cởi găng tay và bao giày, tháo kính, đút tay vào túi quần rồi đi về phía cửa của quán lẩu.
Nhìn qua bóng lưng cũng biết Đào Lâm không vui.
“Về nghỉ ngơi cho tốt, có thắc mắc gì cứ gọi cho tôi.” Dư Tử Giang đi sau Đào Lâm.
“Vụ thứ nhất cách vụ án thứ hai gần mười hai ngày, vụ thứ hai cách vụ thứ ba gần mười ngày, và vụ ngày hôm nay cách vụ thứ ba tám ngày. Thời gian giữa các lần gây án của hung thủ đều giảm dần.” Đào Lâm vừa đi vừa nói, dù không nhìn Dư Tử Giang nhưng chắc chắn cậu đang nói cho Dư Tử Giang nghe.