"Chính là đi mua đồ ăn bình thường nên cậu không thể nghĩ tới!" Dư Tử Giang xoay eo, chiếc ghế mềm cũng nhẹ nhàng xoay theo.
"Tôi đặc biệt gọi điện thoại cho thanh tra phụ trách vụ án này để xác nhận qua, tên này... Ngược lại là rất hòa nhã.”
"Từ khía cạnh này tôi có thể nhận được rất nhiều thông tin, nói chung, một người bình thường sẽ chọn mua các mặt hàng thiết thực cho cuộc sống ở gần đó, vì vậy nơi anh ta sống sẽ không xa chợ thực phẩm này." Đào Lâm bắt đầu phân tích của mình.
"Bọn họ đã tìm qua rồi, vùng ngoại ô tương đối phức tạp..." Dư Tử Giang lập tức tiếp lời: "Không tìm thấy.”
Đào Lâm nhướng mày lên, hiển nhiên cậu ta hy vọng Dư Tử Giang có thể nghe cậu ta nói xong.
"Một người đàn ông sẽ đi đến chợ để mua thức ăn, chứng tỏ rằng anh ta đã sống gần đó trong một thời gian dài và cuộc sống của anh ta đang đi đúng hướng, anh ta có một ngôi nhà, cũng có một công việc có thu nhập." Đào Lâm tiếp tục nói.
"Hồ Tông Hàn trình độ học vấn không cao, ma túy sẽ khiến cơ thể anh ta không quá khỏe mạnh, tinh thần không có nhiều năng lượng, cho nên anh ta chỉ có thể làm một số công việc cơ bản, hơn nữa còn là một số công việc không cần thường xuyên giao tiếp với người khác, không quá mất nhiều sức. Anh ta không thể làm việc dưới một cơ quan chính thức, chẳng hạn nhưanh ta không thể là một người dọn dẹp vệ sinh, không thể là một người lái xe giao thông công cộng... Bởi vì các ngành nghề này cần phải vượt vòng qua kiểm tra sức khỏe, hồ sơ cá nhân cũng cần phải được xem xét. Vì vậy, anh ta chỉ có thể làm công việc tạm thời trong các doanh nghiệp tư nhân có quy mô nhỏ, chi phí tuyển dụng lao động thấp và số lượng người tuyển dụng lao động cũng rất đa dạng. Hơn nữa hắn nhất định sẽ di chuyển nhiều nơi, sẽ không chịu ở yên một chỗ làm công việc lâu dài. Cũng bởi vì như vậy, đồng nghiệp làm việc với anh ta cũng sẽ không quen thuộc với anh ta, anh ta đã cố ý, Hồ Tông Hàn nhất định phải đảm bảo rằng không ai biết hành tung của anh ta.”
Dư Tử Giang rất nghiêm túc lắng nghe, không thể không gật đầu: "Ý của cậu là nếu như không thể ra tay từ địa điểm nơi anh ta sống, tôi nên ra tay từ chỗ anh ta làm việc.”
"Thu nhập của anh ấy rất ít, điều này căn bản không đủ cho một người có một thói quen xấu, cho nên không loại trừ khả năng anh ta vẫn tiếp tục tham gia buôn bán ma túy, nhưng anh ta biết cảnh sát đang truy lùng anh ta, vì vậy anh ta chỉ dám làm những hành động nhỏ." Đào Lâm không để ý tới Dư Tử Giang, tự mình tiếp tục suy luận trước: "Sàn nhảy, quán bar, vùng ngoại ô hoang dã này, % khu vực giao dịch cao đều sẽ có bóng dáng của anh ta.”
Đào Lâm nói xong, sau đó vịn vào một bên ghế: "Các anh thật sự không tìm được sao? Anh có thể không sử dụng bộ não của anh, chỉ cần tìm kiếm mù.” Đào Lâm không khỏi ghét bỏ trêu chọc một tiếng.
"Thiên tài, ngươi là thiên tài." Dư Tử Giang ôm một nắm đấm, nói một câu cho có lệ. Đào Lâm lập tức hướng một ánh mắt lạnh lùng về phía anh, cậu ta rất không hài lòng với Dư Tử Giang.
"Nhưng ở thành phố X có hàng ngàn doanh nghiệp nhỏ, cậu vẫn giao cho tôi một phạm vi rất lớn." Dư Tử Giang mím môi tiếp tục nói, vẻ mặt của anh ấy có vẻ rất bật lực.
"Tôi nghĩ rằng cơ hội anh ta ở các công trường xây dựng là tương đối cao." Đào Lâm suy nghĩ một lát rồi nói.
"Có rất nhiều người lao động ngắn hạn trêи công trường, tính linh động của người lao động cao, và rất nhiều công việc tuyển dụng giờ thực sự không được chuẩn hóa. Hơn nữa lúc làm việc Hồ Tông Hàn cũng không cần phải giao tiếp với quá nhiều người. Tôi nghĩ rằng anh ta có thể làm công việc dễ dàng hơn như sơn tường, đo lường, vv, anh có thể đừng ngại đi kiểm tra.” Cậu ta tiếp tục.
Phân tích xong, Đào Lâm ngẩng đầu dựa vào trêи ghế mềm, thở phào nhẹ nhõm. Dư Tử Giang ném một chai nước khoáng cho Đào Lâm, một hơi nói nhiều như vậy, cậu ta nhất định đã mệt chết cho xem.
Anh nhìn chằm chằm vào cậu bé đang ngửa đầu uống nước, qua cặp kính trong suốt của mình, anh nhìn thấy đôi mắt mệt mỏi nhưng vẫn sáng ngời. Tâm hồn dưới làn da mềm mại và tươi trẻ đó có một sự lão luyện đáng kinh ngạc vượt qua cả tuổi tác.
Khiến cho người ta không khỏi liên tưởng đế, trêи người thiếu niên này rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì.
Dần dần, Dư Tử Giang thất thần nhìn chằm chằm vào Đào Lâm, lông mày cũng nhíu lại thành một đường rối loạn.
Đào Lâm uống nước xong, nhìn thấy ánh mắt khó mà tin được của Dư Tử Giang, còn tưởng rằng anh ấy đang hoài nghi suy luận vừa rồi của mình.
"Đương nhiên, tôi nói anh ta đang ở công trường xây dựng, chỉ vì khả năng mà anh ta ở đó rất cao, chứ không phải là anh ta chắc chắn sẽ ở đó, tôi chỉ khuyên anh bắt đầu điều tra từ công trường xây dựng." Đào Lâm ho nhẹ một tiếng, rồi bổ sung thêm một câu.
"Tôi biết." Dư Tử Giang lấy lại tinh thần, gật đầu: "Tôi sẽ làm theo lời cậu nói.”
Lúc này, chuông điện thoại di động của Dư Tử Giang vang lên, trong một ngôi nhà trống rỗng thì tiếng chuông này đặc biệt rất chói tai.
Dư Tử Giang giật mình cúi đầu, tắt chuông báo của điện thoại di động.
"Thời gian này, các đồng nghiệp nên liên tục đến đó." Dư Tử Giang không thể không bỏ chân ra khỏi bàn, sau đó cầm khăn giấy lau bàn sang một bên, dù sao đây cũng không phải bàn của anh.
"Tôi không làm phiền đến công việc của anh nữa, tôi nên đi thôi." Đào Lâm hiểu được ám chỉ của Dư Tử Giang, sau đó đứng dậy từ ghế mềm. Cậu ta chỉnh lại toàn bộ chiếc áo khoác nhăn nheo của mình và quay người rời đi.
"Cậu đi đâu vậy? Trở lại trường học sao?” Dư Tử Giang hỏi thêm một câu.
"Về nhà." Đào Lâm vừa nói vừa tháo kính ra, cậu ta không quay đầu lại, rất nhanh đã biến mất khỏi tầm mắt của Dư Tử Giang.
Về nhà là lựa chọn tốt nhất của Đào Lâm, ít nhất không gian riêng tư này có thể làm cho cậu ta ít thở một chút. Từ đồn cảnh sát trở về nhà, qua lại ngồi trêи cùng một phương tiện giao thông, đi cùng một con đường rộng lớn, Đào Lâm mỗi lần đều ở ghế sau xe ngơ ngác nhìn chằm chằm vào đám đông và dòng xe cộ bên ngoài cửa sổ...
Về đến nhà, hệ thống sưởi khiến Đào Lâm không thể không cởi áo khoác ra, tiện tay đặt trêи ghế cạnh bàn ăn.
Trêи bàn ăn thức ăn cậu ta lấy ra khỏi tủ lạnh vẫn còn chất đống, những quả cam vốn đã tích trữ lâu ngày bởi vì không có nhiệt độ thấp nên rất nhanh đã bị hỏng mấy quả.
Đào Lâm khẽ thở dài một hơi, ném tất cả cam bị hỏng vào thùng rác, còn lại mấy trái cam còn sót lại, cũng trông như sắp héo.
Đào Lâm không thể đặt chúng trở lại trong tủ lạnh, bởi vì các góc của tủ lạnh vẫn còn đặt thuốc thử Rumino của cậu ta, và ngay sau đó cậy ta sẽ sử dụng thuốc thử trong phòng của Triệu Thần.
Nhìn những quả cam còn lại, Đào Lâm đột nhiên cảm thấy tiếc, liền cầm lấy một cái bóc vỏ ra, vừa ăn vừa đi về phía cửa sổ kính trong suốt từ trần đến sàn của ban công...
Cậu ta nhìn dòng chảy hỗn loạn của thành phố bên ngoài cửa sổ, ăn cam chua ngọt. Bên dưới bề ngoài dường như bình tĩnh này thực sự là một dòng chảy đang dâng.
Đào Lâm dần dần ngây người ra đó, bắt đầu đắm chìm trong suy nghĩ.
Cậu ta biết việc cấp bách, là muốn tìm được hung thủ, trước tiên phải tìm được Hồ Tông Hàn! Phần còn lại của cuộc điều tra có thể bị trì hoãn một chút
"Cứ ngồi chờ chết rồi cuối cùng cậu cái gì cũng không làm được." Giọng nói có chút trầm thấp kia quả nhiên vọt vào tâm trí Đào Lâm. Cậu ta cau mày và nhìn ra ngoài cửa sổ rồi ăn miếng cam cuối cùng.
"Tôi đương nhiên sẽ không ngồi chờ chết, tôi chỉ là đang chờ đợi đến ban đêm." Đào Lâm vừa nhai miếng cam chua ngọt, vừa lẩm bẩm trả lời giọng nói trong đầu kia.
"Ban đêm..."
"Ban đêm thứ tôi muốn tìm mới có thể hiện ra." Đào Lâm nuốt miếng cam, hương vị của miếng cam vẫn còn tích góp trong miệng: "Đồng loại mới có thể hiểu rõ thói quen của đồng loại hơn, nếu muốn tìm được một người đang ở trong vực thẳm, phải tìm đồng bọn của anh ta cũng đang ở vực thẳm giống như anh ta.”