Bác sĩ Tạ Tốn đọc kết quả siêm âm B, thở phào nhẹ mhõm: "Vẫn còn may, cũng chưa coi là muộn, cô đã bị viêm cơ tim: điện tâm đồ thể hiện khá rõ hiện tượng ngoại tâm thu, sóng T() thấp. Khi nghe tim, tôi không thấy hiện tượng tim phình to, kết quả siêu âm cũng xác nhận điều này chứng tỏ cô mới bị viêm cơ tim ở giai đoạn đầu, ở thể nhẹ. Vừa nãy bảo cô đi thử máy, là nhầm xác định xem có phải đang viêm cơ tim do virút không. Các kết quả lâm sàng cho thấy, nói chung viêm cơ tim ở thể nhẹ đều không tiên lượng những hậu quả nghiêm trọng. Chỉ cần chú ý nghỉ ngơi giữ gìn thì sẽ tự khỏi nhưng tối kỵ làm việc quá sức".
"Vâng. Xin cảm ơn bác sĩ. Tôi xin chú ý ạ". Tư Dao rất mừng vì bác sĩ Tạ Tốn đã chuyển sang phòng khám.
"Cô phải luôn tự theo dõi tình trạng của mình, hễ cảm thấy nhịp tim không đều, có cảm giác hoang mang, tức ngực... thì đến gặp tôi ngay. Bác sĩ Lượng đã cho tôi biết hình như sinh hoạt của cô có phần bất ổn, nếu có thể tìm một nơi ở yên tĩnh thì tốt nhất".
"Vâng, tôi sẽ nghĩ cách ạ". Tư Dao cảm thấy rầu lòng: một người cô đơn khổ sở như mình, biết đi đâu bây giờ? Ngay con người đã từng nói là yêu mình, cũng đã phải gục vào vai người khác mà khóc lóc.
Ra khỏi phòng khám, Tư Dao kinh ngạc nhận ra một người quen đang đứng chờ cô ở hành lang.
"Sao bác cũng đến đây? Bác bị mệt à?" Tư Dao bình thản hỏi.
Đó là một phụ nữ thấp nhỏ, tuổi ngoài sáu mươi, vẫn còn nhanh nhẹn, mái tóc hoa râm chải mượt, trang phục không loè loẹt thể hiện rõ một vẻ sành sỏi.
"Trông cháu kia, còn trẻ thế này mà có vẻ như còn ẻo lả hơn cả bà già như tôi? Cháu sắp thành Lâm Đại Ngọc rồi?" Bà ta vẫn ăn nói thế, riết róng cay nghiệt. Chính bà là Lâm Đại Ngọc đang sung sức thì có!
Tư Dao hơi nhíu mày, chẳng muốn bắt chuyện với bà ta: "Bác có việc gì cứ nói đi? Sao bác lại tìm ra cháu?"
"Ơ kìa, cháu chán thật... Thôi được". Bà ta tỏ ra cố nén nhịn. "Bác là chị của mẹ cháu, thử xòe tay đếm xem, bác là người thân duy nhất của cháu đúng không? Cùng ở Giang Kinh cả, cháu chẳng để tâm đến bác cũng không sao, nhưng nếu có việc, lẽ nào lại không tìm đến bác?"
"Bác đừng nên tự... Nào có ai tìm đến bác? Bác thì giúp nổi cháu chuyện gì!"
"Thì cháu đã bảo công an đến gặp bác, đúng chưa? Cách đây nửa tháng, có anh công an gọi điện cho bác hỏi xem có phải chúng ta là hai bác cháu không. Bác nói là bác luôn coi Tư Dao là cháu, nhưng Tư Dao thì không nhận bác. Anh ta nhắc bác hãy quan tâm đến cháu, và cho bác số điện thoại của cháu ở nhà và cơ quan. Và còn nói là sẽ liên hệ lại, xem bác đã bảo vệ săn sóc cháu ra sao. Nhưng rồi, mãi chẳng thấy anh ta gọi điện lại. Bác cũng không hiểu cháu có chuyện gì mà cần phải bảo vệ, chăm lo... Thế rồi chẳng chờ đợi được nữa, bác phải đi tìm cháu. Gọi điện đến công ty, họ nói là cháu đi khám bệnh và cho biết mọi người đăng ký bảo hiểm y tế ở bệnh viện này"
"Lại có chuyện đó... anh công an nào đã liên hệ với bác?"
"Hình như là họ Đồng... bác nhớ là anh ta đã nói thế".
"Đồng Thụ!" Tư Dao thấy xót xa. Cô nhớ Đồng Thụ đã từng nhắc cô nên giữ liên lạc với bà bác. Cũng còn may bà bác mà cô vốn không ưa vẫn quan tâm đến chuyện này, khiến cô thấy mình cũng nên nhìn nhận lại về bà. Cô dịu giọng: "Anh cảnh sát ấy đã hy sinh... Thôi không nhắc đến nữa vậy. Gần đây cháu có gặp vài chuyện rắc rốI, nhưng thực lòng cũng không muốn làm phiền đến bác, cảm ơn bác đã quan tâm. Thôi, bác cứ để cháu tự giải quyết!"
Bà Đỗ Dung rất biết về cô cháu gái, có vẻ như nhẹ nhõm yếu mềm nhưng lại có cá tính mạnh mẽ. Chắc nó rất giận mình không có mặt ở đám tang cha mẹ nó, nên mới lạnh nhạt với mình thế này. Rõ thật là khổ... bà mẹ nó là Đỗ Nhược – cô em gái duy nhất, chị em thân thiết là thế, ai ngờ...
Kể từ khi đã biết nhận xét, Tư Dao hiểu rằng bà bác không ưa cha mẹ cô, kể cả cô nữa. Cô không hiểu tại sao, cô không vui; nhưng rồi lớn lên, cô chẳng bận tâm nữa. Thậm chí có lần gặp mặt, cô đã nổi giận với bà: "Bác không ưa gia đình cháu thì bác đừng nên gặp làm gì nữa! Xưa nay cháu chưa từng làm gì sai trái với bác, sao cháu nhất định phải nể bác làm gì? Chỉ vì bác hơn bố mẹ cháu mấy tuổi hay sao?" Bà Dung giận lắm, mắng nhiếc Tư Dao một trận. Bà không những không tự xét mình, trái lại, càng không thiết gặp gia đình Tư Dao nữa.
Thấy Tư Dao hờ hững, bà Dung dần dần "bốc hỏa": "Được. Cháu đã thờ ơ, thì bà già sốt sắng này cũng chẳng muốn xoắn lấy cái mặt... lạnh tanh của cháu làm gì! Cháu hãy chú ý sức khỏe... À, cháu có thể cho bác biết cháu đã gặp phải những rắc rối gì không?"
"Cũng không có gì đáng kể. Chỉ có kẻ rủa cháu hãy chết đi!" Tư Dao cố ý "đơn giản hoá vấn đề".
Bà Dung hơi sửng sốt: "Kẻ nào?"
"Nếu cháu biết, thì mọi sự đã yên! Thôi, bác cũng khỏi phải mệt óc, cháu sẽ tự giải quyết được."
Bà Dung lại hỏi: "Cháu không biết nó là ai thật à? Nói là "rủa cháu chết đi", thì có bằng chứng gì không?"
"Bác có nghe nói "vụ nổ ở cư xá Thông Giang" không?"
"Có chứ! Chuyện gì ở thành phố Giang Kinh này mà bác chẳng biết?"
"Cháu là một trong những người may mắn sống sót".
Bà Dung kinh ngạc ngây người hồi lâu, rồi lẩm bẩm: "Không phải là..."
"Không phải... làm sao ạ?"
"Ý bác là... không phải là vì nhằm vào cháu chứ?"
"Ai mà biết được? Nhưng công an nói là chúng nhằm vào cháu. Cháu cũng có hàng trăm lý do để tin vào điều này. Nhưng bác đừng lo, cái mạng của cháu vốn chẳng đáng gì."
"Chỉ nói vớ vẩn! Cháu có thể chuyển đến nhà bác, tạm lánh ít lâu được không?"
Tư Dao bùi ngùi cảm động. Bà bác vốn không ưa gia đình cô, nhưng bà vẫn rất tình cảm.
"Không cần ạ. Cháu sợ sẽ làm liên lụy đến bác, cháu đã làm liên lụy đến rất nhiều người rồi."
"Được, bác không ép. Cháu cứ suy nghĩ thêm đi, nếu muốn đến ở, cháu cứ gọi điện cho bác bất cứ lúc nào."
Tư Dao ra khỏi cổng bệnh viện, cô mở máy di động, thấy có khá nhiều lời nhắn, đều là của Quách Tử Phóng, chủ yếu là hỏi thăm bệnh tình của cô.
Hôm qua chứng kiến cái màn Lâm Nhuận và Lịch Thu ôm nhau, cô lặng lẽ lui ra. Cô hiểu tình yêu giữa cô và Lâm Nhuận đã đánh một dấu chấm hết, đồng thời cũng có thêm một "mũi kéo" to tướng". Trở về phòng, cô rấm rứt khóc rất lâu, không khóc thành tiếng nhưng thật sự đau đớn đến xé lòng đứt ruột.
Vào lúc cô rất cần đến tình cảm thì tình yêu lại tiêu tan.
Khóc mãi... rồi cô lại thấy con tim đang đau, đau âm thầm... và nhịp đập rất rối loạn. Chính điều này đã hối thúc cô hôm nay đi khám bệnh. Quả nhiên là viêm cơ tim, cũng như Thường Uyển và cô sinh viên đại học Giang Kinh kia, chắc kết cục đều sẽ rất giống nhau.
"Chưa rõ Tư Dao đi khám kết quả ra sao, chúng tôi đều rất quan tâm. Nếu xong rồi thì gọi điện cho tôi. Tôi và Trương Sinh mời cô đi ăn, ở nơi mọi ngày "Nhà hàng Tùy Viên". Mới có phát hiện quan trọng".
Vẫn còn người nhớ đến mình.
Lâm Nhuận thì sao? Không thấy anh nhắn nhe gì. Chắc anh ta quyết ý quên hẳn mình rồi.
Còn Lịch Thu thì vẫn chưa hề biết, có lẽ chúng ta sẽ càng "không đội trời chung"!
Như thế cũng tốt, chúng ta sẽ càng bình tĩnh đứng hẳn sang vị trí đối lập để... quyết đấu? Hay là chờ chết?
Tư Dao lạI thấy cay cay mũi.
"Ăn cơm bình dân mà cũng phải thuê phòng riêng?" Tư Dao lấy làm lạ, khi nhân viên phục vụ dẫn cô vào một gian của "Tùy Viên".
Trương Sinh nói nhỏ: "Tôi đã kiểm tra rồi, ở đây không bố trí ca-mê-ra hoặc máy ghi âm".
"Đừng doạ nhau thế nữa đi!" Tư Dao biết hai anh chàng này cố ý ra vẻ bí hiểm. Họ đang liên kết, định bày trò gì thế?
Tử Phóng cười nhạt: "Bọn tôi không hù doạ, nhưng chỉ lo kết quả điều tra của bọn tôi làm cho cô sợ ngã dúi dụi mả thôi!"
"Tôi đã ngã dúi dụi từ lâu, các anh không bồi thêm mấy cú đá, tôi phải rất biết ơn trời rồi! Nào, nói đi!"
"Bọn tôi đã tra ra, bè trầm giữa Chung Lâm Nhuận và tập đoàn Đắc Quảng..."
Tư Dao vừa ngồi xuống, nghe thấy thế lập tức đứng bật dậy: "Gì thế, các anh điều tra Chung Lâm Nhuận? Ai bảo các anh làm thế? Tôi chưa từng nghe nói gì về anh ấy và Đắc Quảng..."
"Tôi biết, bạn muốn bảo vệ chúng tôi khỏi bị vướng vào mọi rắc rối, nhưng vì bạn là bạn bè – dù rằng cóc không được ăn thịt thiên nga – thì chúng tôi cũng phải có trách nhiệm bảo vệ và giúp đỡ bạn chứ!" Lần đầu tiên Tư Dao thấy Trương Sinh thật sự nghiêm túc, chân thành như thế này.
Tử Phóng thì tiếp tục cười nhạt: "Thấy không: còn chưa nói vào việc chính mà cô đã giật mình, đúng chưa? Thực ra hôm nọ cô hỏi tại sao tôi biết Lâm Nhuận từng là quán quân cờ tướng vây, đã khiến tôi nghi ngờ. Tại sao bỗng dưng cô lại hỏi chuyện này? Và sau đó thì đôi chim bay hai ngả, rất khó hiểu. Tôi bèn nghĩ ngợi, chắc Dao Dao đã biết chuyện hệ trọng gì đó mà chúng tôi còn chưa biết. Tôi bèn bắt tay điều tra về Chung Lâm Nhuận. Tay này gớm thật, bọc lót rất kín, ngay Văn phòng luật sư ấy cũng không có ai biết về bức tường dày ở phía sau Chung Lâm Nhuận. Nhưng dù che đậy kiểu gì thì cũng không thể chắn được sự công phá của đội trinh sát cực thính mũi, đúng chưa? Tôi đã tra cứu quan hệ giao du của Lâm Nhuận hồi đại học,tra cứu cả sư phụ dạy cờ tướng hồi trung học,cuối cùng phát hiện ra anh ta là cành vàng lá ngọc của tập đoàn Đắc Quảng".
Tư Dao ôm ngực ,ngồi xuống: "Hai anh đừng nghĩ là tôi nhõng nhẽo.Kể từ nay,nếu phát hiện gì quan trọng thì cứ nói ra; đừng nên nhớn nha nhớn nhác,tim tôi khó mà chịu đựng nổi".
Tử Phóng gật đầu: "Được,tôi sẽ cố gắng không làm ra vẻ quan trọng ,nhưng xin cảnh cáo cô: kết quả này thực là kinh hồn choáng váng!Chắc cô đã biết bà mẹ Lâm Nhuận –Ưng Chỉ Hoành làm ở công ty địa ốc Đắc Quảng nổi tiếng, đúng không?"
Tư Dao gật đầu.
"Các thông tin báo chí về Đắc Quảng,khá là dễ tìm,nhưng những bài phân tích kỹ về nó thì không nhiều.Nguyên nhân cũng rất dễ hiểu: công ty này tuy có cơ ngơi đồ sộ nhưng lại rất 'ít lời' ; trung tâm đóng ở đảo Hải Nam,nghiệp vụ thì phủ khắp toàn quốc,nhưng bà Chỉ Hoành thì quanh năm chỉ cư trú ở thành phố nhỏ Tứ Xuyên-chúng ta đều đã biết rồi.Công ty này làm việc tương đối cẩn thận,các cấp các địa phương hình như rất bể họ,cũng không thấy rõ có sự bè cánh...Có vẻ như xông ty này cũng không tham lam,thỉnh thoảng Ưng Chỉ Hoành cũng làm từ thiện với mức độ vừa phải.
Duy có một điều khiến tôi phải cảnh giác là tiền thân của công ty này.Cô biết là gì không?"
"Kìa,anh vừa nói là sẽ không dờn dứ kia mà?"
"Vào những năm ,khi chưa đặt chân vào 'kho vàng' địa ốc,thì nó mới chỉ là một Công ty bảo vệ tầm tầm,nhưng rất được khen ngợi.Họ cung cấp cho thị trường các nhân viên bảo vệ và cả các thiết bị giám sát an ninh,thiết bị phòng chống trộm,hệ thống ca-mê-ra giám sát".Tử Phóng chăm chú quan sát phản ứng của Tư Dao.
Đúng,vẻ mặt cô lúc này càng trở nên căng thẳng.
Thực ra là cô đang run rẩy.
"Anh Sinh đã nói cả với anh Tử Phóng rồi chứ?" Tư Dao nhìn Trương Sinh,cô nhớ đến đoạn phim ghi lại các cảnh ở nhà ông Lý Bá Thuỵ.
"Ông anh này đã 'rắp tâm' đến dỗ dành tôi hãy vì chính nghĩa...thế là tôi đành bán rẻ bạn!" Trương Sinh 'cung khai' rất nhẹ nhõm dí dỏm.
"Anh là hạng ...trọng sắc coi rẻ chiến hữu...à không,anh là con cóc phải gío!"
Trương Sinh nói một mạch : "Dù là trọng cái gỉ cái gì,thì cũng đều là vì bạn.Anh Phóng đã tra ra: hệ thống giám sát an ninh,hệ thống cảnh báo mà nhà ông Thụy dùng, đều do một công ty trực thuộc Đắc Quảng cung cấp".
"Nói chính xác hơn,nó là một công ty con ít ai biết đến của tập đoàn Đắc Quảng. Đắc Quảng không chỉ kinh doanh địa ốc mà còn làm ăn về các lĩnh vực liên quan đến dân dụng,từ công ty xây dựng cho đến công ty tư vấn quảng cáo,từ cửa hiệu nội thất cho đến công ty bảo vệ...Họ có vốn lớn,thừa sức trải trên diện rộng.Công ty con phụ trách an ninh,thực ra là nghiệp vụ lâu năm của công ty Đắc Quảng.Tôi nghe Trương Sinh nói rằng băng hình của nhà ông Thuỵ bị lắp ghép,nên tôi đã liên hệ hai đơn vị này với nhau".
Chân tay Tư Dao lạnh toát: "Thế thì công ty Đắc Quảng đã sát hại cả nhà ông Thụy! Chắc chắn không sai!"
Lúc này, đến lượt Tử Phóng kinh ngạc: "Sao cô lại nói thế?"
Tư Dao kể một lượt những phát hiện của mình,chỉ chưa đề cập đến bức tường kép: "Sau khi tập đoàn Đắc Quảng tiến quân vào ngành địa ốc, ông Lý Bá Thụy đã từng là một trong những cổ đông ở đó".
Mắt Tử Phóng trợn tròn,có lẽ đôi mắt kính to rộng của anh cũng không chắn nổi sự kinh ngạc.Anh im lặng một hồi,chờ người phục vụ bưng cơm canh đã đi ra,mới nói: "Thế thì,tất cả đã gắn với nhau!Nếu cả nhà ông Thuỵ bị Đắc Quảng giết hại,chắc chắn là vì ông Thụy đã biết những chuyện không nên biết".
"Cũng giống như tôi hiện nay và Viên Thuyên hồi trước".Tư Dao nghĩ ngợi,rồi buột miệng.
"Viên Thuyên?"
"Tôi đoán rằng khoản tiền lớn mà Viên Thuyên nắm được,có liên quan lớn đến vụ việc này".
"Khi cô chưa cho tôi biết chuyện này,tôi đã từng ép Trương Sinh làm 'hacker'"
Trương Sinh hậm hực : "Và ông Tử Phóng lại còn mượn danh nghĩa của Tư Dao! Nếu tôi là một con chuột thì hai chữ Tư Dao chính là con mèo;nếu tôi là A-sin thì hai chữ Tư Dao là cái gót chân của tôi..."
Tư Dao dở khóc dở cười,cô đá mạnh vào chân Trương Sinh dưới gầm bàn.Trương Sinh nói tiếp: "Trung tâm tài vụ của Đắc Quảng nằm ở Hải Nam,hệ thống an ninh mạng của họ có vẻ tương đối rắn-tất nhiên chỉ là tương đối thôi-phần lớn hệ thống mạng của các doanh nghiệp đều khá an toàn,nhưng còn xa mới đến trình độ bức tường thép bất khả xâm phạm. Tôi đã lọt vào 'cửa sau' của họ, đọc được một số tài liệu về thuế..."
"Khoan đã. Tôi chẳng hiểu gì cả. Tại sao anh lại muốn đọc sổ sách tài vụ của họ?"
Tử Phóng nói: "Chuyện là thế này : tuy tôi không biết về chuyện ông Lý Bá Thụy,nhưng khi nhìn vào một công ty lớn đáng ngờ,thì đương nhiên tôi nghĩ ngay đến vấn đề kinh tế trước đã.Tôi đã đặc biệt chủ ý và phát hiện ra rằng,năm ngoái Đắc Quảng đã thuê một đơn vị kế toán có tiếng tăm đến giúp họ làm kiểm toán.Thử đoán xem,là đơn vị nào?"
"Anh lại thế rồi! Chẳng lẽ là...Viên Thuyên..."
"Cho cô điểm ! Đúng thế,chính Viên Thuyên đã giúp họ làm kiểm toán.Trên thực tế,dường như Viên Thuyên đã chủ động liên hệ thoả thuận được vụ này.Tôi lại nghĩ ngợi,tại sao lại khéo thế,Viên Thuyên lại chủ động liên hệ với Đắc Quảng?Cô ấy định tra cái gì? Thế là tôi gọi điện đến tập đoàn Đắc Quảng, phịa rằng tôi là nhân viên mới kế nhiệm vị trí của Viên Thuyên, muốn hỏi năm nay các vị có cần trợ giúp không? Người của họ nhìn các ghi chép cũ, nói là Viên Thuyên đã từng đến Nam Hải để xem các tài liệu về kiểm toán và thuế vụ. Tôi nghĩ, nếu xem tài liệu kiểm toán thì khác nào mò kim đáy biển, chi bằng hãy xem tài liệu về thuế..."
Trương Sinh nói: "Thế là tôi điều luôn tài liệu thuế vụ về xem, nhìn vào mù tịt; tôi bèn đưa cho anh Tử Phóng"
"Tôi cầm nó đến cho một cao thủ xem, anh ấy kết luận rằng công ty này đã trốn lậu thuế. Tuy nhiên phải thỉnh giáo luật sư chuyên ngành đã thì mới khẳng định được". Tử Phóng căn bản đã nói hết, anh bắt đầu ăn.
Tư Dao vừa ăn cơm vừa nghĩ ngợi, liên kết câu chuyện mà hai người cùng nói, với các thứ giấy tờ mà cô đã nhìn thấy trong bức tường kép. Cô thở dài: "Xem chừng, các thông tin này đều củng cố những điều chúng ta phỏng đoán: tập đoàn Đắc Quảng chẳng sạch sẽ gì. Có lẽ ông Lý Bá Thụy đã biết "những chuyện không nên biết", lại không chịu ngậm miệng nên mới bị diệt khẩu. Chắc chắn ông ấy đã để lại những manh mối gì đó, rồi Viên Thuyên lại biết được, nên bắt tay vào điều tra. Hoặc có thể là, khi làm kiểm toán cho Đắc Quảng, Viên Thuyên đã vì tò mò mà biết được những chứng cứ sai phạm kinh tế của họ, nên đã bị họ bám theo. Cô ấy sợ hãi trước những nguy hiểm rình rập, nên trước khi chết đã để lại cho tôi các đầu mối – tuy mơ hồ khó hiểu nhưng đều nhằm vạch trần tập đoàn Đắc Quảng. Và có lẽ Đắc Quảng thông qua Chung Lâm Nhuận nên đã biết tôi đang lần ra các đầu mối mà Viên Thuyên để lại, nên cũng tìm cách trừ khử tôi, vẫn là nhằm diệt khẩu".
"Và cũng có thể giải thích tại sao đầu mối mà Viên Thuyên để lại cho Tư Dao lại mơ hồ khó hiểu, cứ như là còn đắn đo. Vì cô ấy muốn bảo vệ Tư Dao, đồng thời vẫn muốn nói ra sự thật. Nếu cô ấy nói cho cô biết ngay tất cả, thì e rằng cách đây mấy tháng cô đã mất mạng rồi". Tử Phóng cũng có kết luận tương tự.
Trương Sinh hỏi: "Nhưng tại sao cô ấy không báo thẳng cho công an, mà phải vòng vo tam quốc nói với Dao Dao, để Dao Dao rơi vào tình cảnh như thế này?"
Tử Phóng nói: "Dễ hiểu thôi mà: cô ấy không có đủ chứng cứ xác đáng, hoặc là, cô ấy chưa điều tra xong, nếu báo công an thì khác nào đánh động cho bọn kia? Bọn người ở Đắc Quảng lọc lõi có đủ thời gian để đối phó với cuộc điều tra chính thức của công an. Chúng có thể chỉ bị xước da hoặc đành thí xe để giữ tướng, nhưng nếu chúng há mõm cắn, thì e mạng còm của những người như chúng ta đều sẽ bị chúng bóp nát ngay. Cho nên, nều muốn đề cao chính nghĩa mà vẫn giữ được mình thì phải làm như Viên Thuyên, như chúng ta hiện nay – tập hợp được các tài liệu quan trọng, những chứng cứ cốt yếu đã rồi hãy tố giác phanh phui. Còn về Viên Thuyên tại sao lại nói với Tư Dao, cũng đơn giản thôi: cô ấy rất hiểu, rất tin tưởng Tư Dao; hiểu rằng ngoài Tư Dao ra,chắc không còn ai có thể giải ra được các đầu mối mờ nhạt ấy để đi đến kết quả.Và,nếu Tư Dao không thể hiểu ra các ý đồ của Viên Thuyên,thì sự việc đành chìm trong bóng tối,Dao Dao cũng không bị nguy đến tính mạng".
Tư Dao ăn mà không chút cảm giác.Cô ngẫm nghĩ từng lời của Tử Phóng.
Cô hiểu rằng,muốn phanh phui đưa ra trước ánh sáng, điều hệ trọng nhất hiện nay là phải tìm ra những chứng cứ cốt lõi nhất.
Chú thích
() Một trong các loại sóng khảo sát sự co giãn của tâm thất