Đấu Thần

chương 38: tế thần điển

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

Động tác này của Lý Dật tuy rất nhỏ, hắn nghĩ cũng không ai phát hiện ra điều gì, nhưng không ngờ Hạ Thần như có mắt trên đỉnh đầu, tuy đang cúi đấu, nhưng đột nhiên ngẩng đầu lên nhìn Lý Dật, thấp giọng nói:

- Lý Dật Thiếu gia lẽ nào biết người này?

Giọng nói của Hạ Thần vô cùng nhu hòa, chỉ là tuy nhẹ nhàng lên tiếng, nhưng bên trong giọng nói có một thứ hàn ý khó tả ẩn chứa bên trong.

Lý Dật thầm kinh hãi, nhưng không dám không đáp lời, ngay lập tức lộ ra một nụ cười mà chỉ cần là nam nhân thì sẽ hiểu, thấp giọng nói:

- Người nữ nhân này ta không quen, chỉ có điều nàng ta xinh đẹp như vậy, nếu có thể gần gũi thì...

Hạ Thần hiển nhiên cũng biết danh tiếng tham hoa háo sắc của Lý Dật, ngay lập tức hắn nhíu mày, nhàn nhạt nói:

- Người nữ nhân này đúng là quốc sắc thiên hương, nhưng ta phải khuyên Lý Dật Thiếu gia ngươi, vẫn nên đừng có chủ ý gì với nàng ta. Nếu như Lý Gia các ngươi may mắn có thể tìm được nữ nhân này, tốt nhất ngươi cũng đừng động vào nàng ta, nếu không đến lúc đó có hậu quả gì, thì không phải điều mà ta có thể nói cho ngươi biết đâu.

Lý Dật cám thấy chấn động. Tuy lúc trước Xà Tôn Giả đã từng nhắc thân phận của Nhược Lâm này không đơn giản, nhưng lại không ngờ ngay cả người của Đấu Thần Điện cũng coi trọng nàng ta như vậy, chỉ có điều chuyện này Lý Dật cũng không tiện hỏi nhiều, tránh để bản thân bị lộ. Hiện tại hắn chỉ có thể lộ ra một nụ cười ám muội phù hợp với thân phận lúc này của hắn, thấp giọng nói:

- Hạ Thần các hạ giáo huấn rất đúng, nếu Lý Gia tìm thấy người này, Lý mỗ tuyệt đối sẽ không làm bừa.

Tuy biết lời nói này của Lý Dật phần nhiều là nói một đằng làm một nẻo, nhưng Hạ Thần cũng không bày tỏ gì thêm, hắn chỉ tùy tiện gật đầu, tiếp đó đứng dậy nhàn nhạt nói:

- Nếu đã như vậy, chuyện này phải làm phiền Lý Gia chủ rồi. Nhớ kỹ nếu có tin tức thì đến Thánh đường trong Vạn Triều Thành tìm ta. Còn hiện giờ, ta và Bối Tế Ty còn có chuyện phải làm, không thể ở lại lâu được.

Nói rồi, hai vị bạch y Tế Ty này cũng không nói gì thêm, chỉ khẽ vụt thân, đã lao đi về phía con đường ngoài đại viện của Lý Gia.

Vốn dĩ với địa vị của Lý Gia trong Vạn Triều Thành mà nói, ai dám có hành vi như vậy? Nhưng đám thị vệ Lý Gia nhìn thấy nhân ảnh vút qua trong không trung, người nào người nấy cũng chỉ có thể làm như không nhìn thấy. Địa vị của Đấu Thần Điện ở Đế Quốc Thiên Phong không phải đơn giản, cho dù là đắc tội với người của Hoàng thất, cũng đừng bao giờ đắc tội với người của Đấu Thần Điện, đây chính là nhận thức chung của tất cả mọi người.

Lý Hàn nhìn theo hướng hai người biến mất, sau một hồi mới vỗ tay, thở đài nói:

- Người đâu!

Rất nhanh, đã có mấy thân vệ chạy tới.

Lý Hàn tiện tay ném họa tượng đi, nhàn nhạt nói:

- Lập tức sắp xếp nhân thủ toàn thành tìm kiếm, nếu như phát hiện tung tích của người này, phái báo ngay cho ta.

Mấy thị vệ kia nhận lệnh lui xuống, cơ hồ các tộc nhân khác trong Lý Gia cũng đã nhận được mệnh lệnh, từng người lui xuống như nước thủy triều.

Chỉ thoáng sau, trên đài khách quý chỉ còn lại hai cha con Lý Hàn và Lý Dật.

Lý Hàn chắp tay nhìn về chân trời không biết đang suy nghĩ gì, còn Lý Dật trong lòng lại thấp thỏm không yên. Quyền lực của Lý Gia ở Vạn Triều Thành cực lớn, muốn tìm ra một Nhược Lâm e rằng cũng không phải là một chuyện khó khăn gì. Tiểu nha đầu đó nếu lúc này đã hồi phục thân thủ rồi thì thôi, nếu vẫn trong bộ dạng sống dỡ chết dỡ kia, rơi vào tay của Lý Gia, e rằng kết cục cũng không tốt được là bao.

Nghĩ tói đây, Lý Dật lại cảm thấy đau đầu. Nói đến Nhược Lâm, Lý Dật thì không có tình cảm gì với nàng, chỉ là dù gì Lý Dật cũng có được một lợi ích lớn từ nàng, nếu như trơ mắt nhìn nàng bị người của Đấu Thần Điện bắt đi như vậy, dường như không được hay lắm...

- Thế nào? Suy nghĩ về người nữ nhân trên họa tượng sao?

Lý Hàn vô cùng thấu hiểu bản tính của con trai mình, không biết lúc nào ông đã quay đầu nhìn thấy bộ dạng của Lý Dật, rồi hỏi một câu nửa đùa nửa thật.

Có điều Lý Dật lẽ nào lại nói chuyện này ra? Lúc này hắn chỉ khẽ lắc đầu, nói:

- Không phải, ta chỉ đang nghĩ, vị Bối Đức Song Tế Ty vừa rồi rốt cuộc là có ý gì, để ta vào Đấu Thần Điện?

Nghe thấy ba chữ Đấu Thần Điện, sắc mặt của Lý Hàn khẽ biến đổi, sau một hồi mói thở đài một tiếng, nói:

- Dật nhi, nếu như ngươi có thể vào Đấu Thần Điện, vậy thì Lý Gia chúng ta đĩ nhiên có thể theo đó mà đi lên. Có Đấu Thần Điện làm chỗ dựa, Mạc Gia và Long Gia há lại đối đấu với chúng ta? chỉ có điều, Đấu Thần Điện này lẽ nào lại dễ vào vậy sao? Người muốn vào Đấu Thần Điện hàng năm lên đến hàng nghìn hàng vạn, nhưng có thể thật sự bước vào được thì có mấy người?

Lý Dật khẽ nhíu mày, nói:

- Nghĩa là sao? Chỉ vì Tế Thần Điển đó?

Lý Hàn gật đầu nói:

- Chính là Tế Thần Điển. Nghe nói Tế Thần Điển vào cuối mùa thu hàng năm, đều là cơ hội duy nhất để Đấu Thần Điện lựa chọn Tế Ty. Cho dù là người của các đại gia tộc trong Đế Quốc muốn con em mình vào Đấu Thân Điện, cũng phải qua được cửa này. Nhưng bên trong Tế Thần Điển rốt cuộc lựa chọn Tế Ty thế nào, người bên ngoài lại chưa từng hay biết... Một chuyện mà ta biết chính là, chỉ có người dưới cấp bậc Đấu Sư mói có tư cách tham gia. Hơn nữa, người đi tham gia Tế Thần Điển mỗi năm, trong một trăm người nếu có một người sống sót trở ra, đã là một tỷ lệ rất cao rồi. Tuy nói là người sống sót đi ra, thì có thể vào Đấu Thần Điện, tiềm tu Công pháp và Đấu kỹ cao thâm trong Đấu Thần Điện. Nhung cái tỷ lệ một phần một trăm ấy, quả thực là... Dật nhi, với thiên tư và căn cốt của ngươi, chính là chỗ dựa lớn nhất để dòng chính chúng ta áp chế được mấy lão quái vật kia. Tuy hai tên kia đã mở miệng, nhưng phải tìm cớ để thoái thác việc này, ngươi cũng không cần quá lo lắng.

oOo

Ánh trăng thanh vắng như dòng nước chảy tràn vào trong gian phòng. Lý Dật đang ngồi xếp bằng trên giường đã thở ra hơi cuối cùng, chỉ thấy nguyên khí lay động trên người hắn chầm chậm thu lại vào trong cơ thể.

Tuy rằng nguyên khí vẫn dâng trào, nhưng Lý Dật lại không hề có cảm giác đột phá nào, tiến độ này khiến hắn bực bội trong lòng, bất giác thở dài một tiếng.

Một đạo hồng quang nhàn nhạt phát ra từ trong Vân Hoang Giới chỉ ở ngón tay hắn, nhanh chóng tạo thành một hình người già nua, Xà Tôn Giả ngước xuống nhìn Lý Dật khẽ lắc đầu nói:

- Tiểu tử ngươi đúng là tham vọng, ngươi còn thật sự cho rằng hôm nay ngươi đánh thắng hai trận thì có thể khiến ngươi đột phá sao?

Lý Dật hừ một tiếng, nói:

- Lão quỷ, cũng là ngươi nói, chỉ cần ở thời khắc sinh tử, mới có thể tôi luyện thêm tâm tính của người tu luyện, nói không chừng có thể đột phá. Nhưng vừa rồi ta đã thử một chút cảm giác đối với nguyên khí trong cơ thể ta cũng không có, không khác biệt gì với lúc trước.

Xà Tôn Giả cười khổ một tiếng, nói:

- Ngươi gọi hôm nay là quyết đấu sinh tử sao? Ta thấy là ức hiếp người khác thì đúng hơn. Nếu như vậy mà có thể đột phá, vậy thì cường giả trên đại lục cũng không đáng tiền nữa rồi.

Lý Dật đưa tay lên sờ mũi mình, lẩm bẩm nói:

- Nói cũng phảị xem ra nếu muốn tăng nhanh tốc độ tu luyện, vẫn phải kiếm thêm nhiều binh khí có nhiều khí Huyết sát, đó mới là chuyện chính a. Đúng rồi, lão quỷ, hai tên của Đấu Thân Điện hôm nay, ngươi thấy, rốt cuộc là cấp bậc gì vậy?

- Hai gã đó ư?

Xà Tôn Giả lưởng lự một hồi, rồi nói:

- Lúc đó ta ở trong Vân Hoang Giới chỉ sợ chúng nhìn ra điều gì, nên không có dò xét kỹ, chỉ có điều nếu như cảm giác của ta không sai, hai người này chí ít có một người là cường giả Đấu Vương.

- Đấu Vương...

Lý Dật hít vào một hơi khí lạnh chẳng trách lúc đó hai người ấy chẳng làm gì, nhưng lại vẫn tạo ra một áp lực vô hình với mình, thì ra trong hai người có một người là cường giả Đấu Vương, chỉ không biết là Hạ Thần hay Bối Đức Song...

Phải biết rằng, bất cứ ai trong ba đại gia tộc của trong Vạn Triều, cường giả mạnh nhất cũng chỉ là Đấu Sư mà thôi, cho dù mạnh như Lý Hàn, là Đấu Sư Cửu Tinh đỉnh phong, nhưng Đấu Sư rốt cuộc vẫn là Đấu Sư, sự chênh lệch giữa Đấu Sư và Đấu Vương, không phải chỉ là một từ đơn giản.

Cũng chẳng trách, thái độ của Lý Hàn lại có vài phần giới bị khi đứng trước mặt hai người đó.

- Tiểu tử.

Đúng lúc Lý Dật đang cảm thán sức mạnh của Đấu Vương, Xà Tôn Giả chợt nở một nụ cười cổ quái:

- Hai người của Đấu Thằn Điện hôm nay, có phải đã nhắc Tế Thần Điển với ngươi không?

Nhìn thấy nét mặt của Xà Tôn Giả, Lý Dật thoáng ngây người, nói:

- Lão quỷ, ngươi biết Tế Thần Điển ư?

- Tế Thần Điển? Tế Thần Điển! Hắc...

Bộ dạng của Xà Tôn Giả hiện ra vài phần cảm khái, sau một lúc hắn mới nhàn nhạt nói:

- Tế Thần Điển với người khác không biết là thể nào, nhưng ta lại biết rất rõ. Những tên Thần Côn trong Đấu Thần Điện lựa chọn ra người thích hợp nhất trong vô số thiên tài để tiếp nhận truyền thừa của Đấu Thần Điện, hàng năm chỉ có một lần. Còn cái gọi là Tế Thần Điển, nói thật dễ nghe, nhưng trên thực tế, chính là đấu tranh sinh tồn!

- Nghĩa là sao?

Lý Dật bất giác nhíu mày.

Xà Tôn Giả lặng lẽ cười, nói:

- Rất đơn giản, đem tất cả người tham gia Tế Thần Điển đến cùng một nơi hung hiểm, sau đó tốp người cuối cùng còn sống bên trong sẽ có tư cách tiếp nhận truyền thừa của Đấu Thần Điện, chỉ vậy thôi...

Lý Dật khẽ nhếch miệng, lộ ra một nụ cười lạnh lẽo:

- Thì ra là vậy, chắc rằng chụyện này, người vào Đấu Thần Điện cũng sẽ không nói ra. Nếu như bị người ngoài biết, e rằng sẽ không có ai tình nguyện đi tham gia cái gọi là Tế Thần Điển nữa? Đấu Thần Điện này cũng có chủ ý hay thật a.

- Không sai, người khác nếu biết nơi này, e rằng chỉ sợ hãi mà trốn còn không kịp... Chỉ có điều tiểu quỷ, Tế Thần Điển này người đừng bao giờ bỏ lỡ a.

- Sao lại nói vậy?

- Rất đơn giản.

Nhãn thần của Xà Tôn Giả chợt lóe lên một tia lửa nóng:

- Chúng ta dùng khí Huyết sát trên vũ khí để tạo ra Huyết Ma Đại Trận tuy cũng gọi là Huyết Sát Chi Địa, nhưng cũng khó tránh còn nhiều thiếu hụt. Nhưng nơi tổ chức Tế Thần Điển ấy, nghìn năm nay cũng không biết đã tích lũy bao nhiêu oan hồn, đó mới là Huyết Sát Chi Địa thật sự a...

Truyện Chữ Hay