Trên đường đi, tài xế taxi mở một chương trình trò chuyện bát quái trên radio.
Hai người dẫn chương trình của đài phát thanh đang nói về một câu chuyện phiếm trong giải trí với giọng điệu thoải mái, người được nói đến là một nghệ sĩ Alpha đang hot và một nghệ sĩ Beta đã đi đăng ký kết hôn.
Nam chủ trì khoa trương: "Không ngờ trong hai năm qua, ngày càng có nhiều nghệ sĩ Alpha cùng nghệ sĩ Beta kết hôn, điều này hoàn toàn trái ngược với trước đây! Thời đại tin tức tố và độ khớp tin tức tố đều đã qua rồi sao?"
Nữ chủ trì trả lời: "Ngoài tin tức tố, bất kể giới tính nào, những người xuất sắc đứng cùng một chỗ cũng đủ vui mắt vui tai rồi.
Dù sao, là khán giả, chúng ta chỉ có thể thưởng thức bằng đôi mắt của mình thôi!"
Nam chủ trì nói đùa: Tôi nghĩ Omega đều ghen tị với Beta.
Họ không có những thời kỳ đặc biệt và những rắc rối về tin tức tố.
Họ thực sự nổi tiếng trong ngành giải trí."
Cố Noãn càng nghe càng bực bội, nói với tài xế: "Phiền chú đổi sang đài thời sự giúp cháu."
Tài xế chuyển sai đài khác.
Đó là một đài tin tức nghiêm túc.
Người dẫn chương trình đang báo cáo với giọng điệu ngay ngắn: "Theo dữ liệu gần đây cho thấy, không ít Alpha lựa chọn Beta làm bạn lữ.
Các loại thuốc mới do Tập đoàn Cố thị phát triển tình cờ có thể giúp các Alpha và Omega bị tin tức tố và đánh dấu quấy nhiễu, đều được tự do..."
Cố Noãn tuyệt vọng nói: "Chú tài xế, tắt radio đi ạ."
Tài xế: "..."
"Nghe thật nhàm chán.".
Truyện Phương Tây
Cố Noãn vô lực ngồi ở ghế sau, bị quỷ ám mà mở thông tin trên mạng của Hà Vân Sở, nhìn thoáng qua đã thấy cột giới tính ghi là Beta nam.
Cố Noãn thở dài, hỏi tài xế: "Chú ơi, nếu là Alpha, chú có muốn kết hôn với Beta không?"
"Nếu tôi là Alpha, tôi đương nhiên sẽ đi tìm Omega!"
Tài xế là một Beta, chú đặc biệt ghen tị với sự đánh dấu ràng buộc giữa Alpha và Omega.
Không giống như các cặp đôi Beta, khi cãi nhau không có tin tức tố làm chất điều tiết hòa hoãn.
Chú và vợ chiến tranh lạnh đã ba ngày, không ai nhường ai.
Cố Noãn đang muốn mạnh mẽ tán thành, tài xế tiếp tục, "Nhưng Beta sẽ ít chuyện rắc rối hơn.
Tôi nghe nói một khi Alpha và Omega đã đánh dấu thì đúng là rất phiền phức.
Nghe nói nếu một thời gian dài không thấy đối phương, người còn lại thậm chí còn bị trầm cảm.
Ai, xã hội hiện tại, sự nghiệp đi đầu."
Nói rồi, tài xế liền cảm thấy may mắn vì chú và vợ mình đều là Beta.
Cố Noãn nhớ đến nghề nghiệp của Hàn Dương suy nghĩ một chút, nghĩ đến mình và anh nửa năm này đúng là cùng nhau thì ít xa nhau thì nhiều, không khỏi cảm thán lời nói của tài xế.
Nếu Hàn Dương thực sự bận rộn sự nghiệp, anh xác thực sẽ không cân nhắc tìm kiếm một Omega...huống chi là một Omega có tuyến thể bị vấn đề, thường xuyên không ổn định như cậu.
Cậu trầm ngâm sờ sờ tuyến thể trong vô thức, có chút mất mát, không biết đang suy nghĩ gì.
Ngày hôm sau, Cố Noãn thức dậy sớm.
Cậu rửa mặt xong thì đi xuống nhà, nhìn thấy Quý Mạc đang ăn sáng.
"Ba, bố đâu ạ?"
"Hôm nay bố con bận, từ sớm đã đến công ty." Quý Mạc kêu dì Từ nướng một phần bánh mì và hâm nóng một cốc sữa cho Cố Noãn: "Sau khi tan làm ba sẽ đến trung tâm thương mại C.
thành, con có muốn mua gì không?"
"Không ạ."
"Tiệm bánh ở đó mới ra một loại bánh yến mạch cũng rất được."
Dì Từ mang bánh mì nướng và sữa đến, Cố Noãn lơ đãng bắt đầu nhấm nháp, mơ hồ nói: "Ba không cần mua cho con đâu."
"Con có tâm sự?"
Cố Noãn lắc đầu.
Người ta nói thanh thiếu niên có rất nhiều suy nghĩ, Quý Mạc đoán tám phần mười chuyện này có liên quan đến Hàn Dương.
Hôm qua Cố Noãn sáng sớm đã đi ra ngoài, đi đến thành phố kế bên, dùng ngón chân suy nghĩ, Quý Mạc cũng biết đứa nhỏ hẳn là đi tìm Hàn Dương.
Theo lý thuyết, Quý Mạc không nên nhúng tay vào chuyện của mấy đứa trẻ tuổi, nhưng nhìn đứa con ngốc nghếch này của mình lúc nào cũng ủ rũ cũng không phải là cách.
Quý Mạc làm bộ lơ đãng hỏi: "Hôm qua con có đi gặp Hàn Dương không? Nó trưởng thành đẹp trai như vậy qua đó chắc rất được hoan nghênh đúng không? Có người theo đuổi nó không?"
"Lạch cạch" Cố Noãn không thể cầm chắc chiếc bánh mì nướng.
Quý Mạc cũng "hồi hộp" trong lòng, cư nhiên đã bị y đã đoán đúng.
Cố Noãn lại cầm bánh mì nướng lên, nhét vào miệng, giấu giếm nói: "Con không biết nữa, con không hỏi anh ấy."
Quý Mạc: "......"
Cả hai đều mang tâm sự riêng mà ăn bữa sáng.
Một lúc sau, Quý Mạc nói: "Tháng sau chúng ta đến thành phố D một chuyến."
Cố Noãn cầm bánh mì nướng, mờ mịt ngẩng đầu lên.
Quý Mạc tâm tình không tệ: "Vị giáo sư ở thành phố D có kinh nghiệm điều trị tuyến thể không phải luôn ở nước ngoài tịnh dưỡng sao? Rốt cuộc tháng này ông ấy cũng về nước, ba đã sắp xếp xong xuôi.
Lúc đó chúng ta trực tiếp qua đấy là được."
Trên thực tế, loại đối thoại như thế này trong bốn năm nay đã không biết diễn ra bao nhiêu lần.
Cố Noãn cúi đầu, miếng bánh mì nướng trong miệng dường như bất động, khô và vô vị, cậu không biết có phải dì Từ đã nướng hơi quá rồi không.
"Ba." Cậu đặt chiếc bánh mì nướng trong tay xuống, tựa như không biết mở miệng như thế nào, cắn chặt môi, lo lắng nhìn Quý Mạc.
"Mười phút nữa ba phải đi làm, có chuyện gì con cứ nói thẳng." Quý Mạc luôn trực tiếp như vậy.
"......"
"Tiểu Noãn?"
Cố Noãn cụp mắt xuống, nhẹ giọng hỏi: "Nếu không chữa trị được thì phải làm sao?"
Quý Mạc không ngờ Cố Noãn sẽ hỏi câu này, ngay cả bản thân Cố Noãn cũng không nghĩ rằng mình sẽ hỏi ra.
Có lẽ, câu nói "Con không muốn trị nữa" trong lòng cậu, cậu đã muốn nói từ lâu rồi.
Cậu có ý tưởng này, cũng không phải xảy ra trong một sớm một chiều, cũng không phải hoàn toàn là do Hà Vân Sở và Hàn Dương.
Ban đầu, Cố Noãn cũng giống như họ, hy vọng sẽ sớm khỏi bệnh.
Không cần phải thường xuyên đến bệnh viện điều trị rườm rà, không cần phải tiêm thuốc vào tuyến thể đau đến có thể chết người và không cần phải lần lượt tăng số lượng kim lấy máu trên cánh tay.
Trong bốn năm, bởi vì tuyến thể có vấn đề này mà cậu đã ăn rất nhiều khổ.
Mỗi lần điều trị là mỗi lần đau đớn, khiến cậu nhớ đến nỗi đau khi bị Hứa Minh Hạo áp chế bằng tin tức tố và nỗi tuyệt vọng khi bị Hàn Vĩnh Niên đánh đập và hành hạ...!
Để không làm cả nhà đau lòng và lo lắng cho mình, cậu phải giả vờ quên đi và luôn tỏ ra lạc quan.
Ngay cả khi còn nằm trên giường bệnh, cậu còn ngoan ngoãn an ủi hai vị phụ thân của mình rằng: "Con không đau gì cả, hai người đừng ủ rũ nữa."
Nhưng vào khi trời tối, cậu trốn dưới lớp chăn bông để len lén khóc.
Nước mắt làm ướt chăn bông, một góc ướt đẫm áp vào má cậu, mài mòn cảm xúc đến bây giờ vẫn còn sâu sắc trong ký ức của cậu.
Khi đó, cậu còn nhỏ, không hiểu chuyện, thấp thỏm lo âu nếu tuyến thể của mình không may hỏng rồi, mãi mãi cũng không lành được.
Nếu cậu không có tin tức tố thì cậu có còn là một Omega không?
Cậu nhớ trong số các bạn cùng lớp của mình, có một Omega không hài hòa với tin tức tố, thường xuyên bị các bạn học khác đem ra đùa giỡn.
Cố Noãn sợ rằng mình cũng sẽ bị các bạn cùng lớp chê cười, bọn họ có nghỉ chơi với cậu không?
Cố Noãn năm mười bốn tuổi thực sự lo lắng rất nhiều thứ, sợ hãi rất nhiều thứ.
Mỗi đêm cậu đều khóc, nhưng cậu vẫn luôn giấu rất kỹ.
Duy nhất một lần, lúc cậu ngẩng đầu khóc, liền nhìn thấy Hàn Dương đứng ở cửa phòng bệnh.
Ngay khi đèn cảm ứng bằng âm thanh tắt đi, Hàn Dương hoàn toàn chìm vào bóng tối.
Đó là lần đầu tiên Cố Noãn biết rằng cơn đau của cậu sẽ tăng gấp đôi, gấp ba, thậm chí gấp mười trên người của Hàn Dương.
Kể từ ngày đó, Cố Noãn không còn khóc vào ban đêm nữa và cậu buộc mình phải quên đi.
......!
Bây giờ, dưới ánh mắt của Quý Mạc, cậu chậm rãi nói: "Ba, ba đã bao giờ nghĩ về vấn đề này chưa?"
Vừa dứt lời, Cố Noãn cười khổ, đây là biểu hiện mà trước đây cậu chưa bao giờ có.
Cũng là một biểu cảm mà Quý Mạc chưa từng thấy bao giờ.
Quý Mạc nhất thời không nói nên lời, y ngây người nhìn Cố Noãn, khi bắt gặp ánh mắt cô đơn của Cố Noãn, Quý Mạc vô thức nghiêng đầu, khóe mắt hơi đỏ.
Dưới bàn ăn, hai tay Quý Mạc nắm chặt vào nhau, khi nhìn kỹ lại có chút run rẩy.
Cố Noãn nhận thấy, vì vậy đã rất nhiều lần cậu đã muốn nói câu " Con không muốn trị nữa", nhưng lại nuốt xuống và giấu đi.
Trong bốn năm, Quý Mạc và Cố Viễn Sâm vì tuyến thể của cậu bận rộn thế nào, tốn tiền bao nhiêu, đau lòng ra sao, Cố Noãn không phải không biết.
Trong sự trầm mặc kéo dài, cả hai người đều mất tâm trạng ăn sáng.
Cuối cùng, chính Cố Noãn là người lên tiếng trước: "Con chỉ tùy tiện nói một chút thôi." Nói xong, cậu uống hết sữa trong ly và khôi phục nụ cười thường ngày, "Ba, con no rồi, con về phòng chơi game."
Ba tiếng đồng hồ sau, cánh cửa của Cố Noãn bị gõ vang.
Quý Mạc không đi làm, vừa mở cửa đã thấy Cố Noãn đang ngồi trên giường, rũ đầu xuống.
"Ba, sao ba không đi làm?" Nhìn thấy Quý Mạc bước vào, Cố Noãn nhanh chóng lên tinh thần.
Quý Mạc đến gần, ngồi trên mép giường của Cố Noãn, đưa tay ra nắm lấy vai của Cố Noãn: "Tiểu Noãn."
"Sao vậy ạ?"
"Ba đã nghĩ kỹ rồi.
Vừa rồi ba đã nói chuyện điện thoại với bố con..." Đôi mắt của Quý Mạc giống với Cố Noãn, nhàn nhạt màu hổ phách, là một tia ôn nhu mà Cố Noãn chưa từng xa lạ.
"Suy nghĩ của chúng ta giống nhau."
Cố Noãn bối rối ngẩng đầu lên nhìn y.
Quý Mại hơi dùng lực trong lòng bàn tay, y thì thào nói: "Tiểu Noãn, tuyến thể là bộ phận trọng yếu nhất trên cơ thể của Omega.
Nếu có thể chữa khỏi, ba hi vọng con có thể kiên trì một chút."
Hai mắt của y nóng rực, không khỏi hít sâu một hơi.
Cố Noãn không muốn làm Quý Mạc buồn, cậu lau khóe mắt ẩm ướt của Quý Mạc: "Con..."
Quý Mạc nắm tay cậu, liên tục xoa xoa trong lòng bàn tay: "Vị giáo sư già này thật sự có rất nhiều nghiên cứu về lĩnh vực này, chúng ta thử một lần đi.
Nếu vẫn không được...Muốn làm Omega hay Beta...ba và bố của con đều đứng về phía con."
Y siết chặt tay Cố Noãn, muốn dùng lực, lại sợ làm đau Cố Noãn.
Quý Mạc nói nhỏ: "Được không?"
Cố Noãn chua xót, gật đầu, cúi người ôm lấy Quý Mạc, nghẹn ngào nói: "Ba, con cảm ơn ba.".