Dưới ánh mặt trời, Vu Dập nở nụ cười thật đẹp.
Hắn thỉnh thoảng gãi đôi tai đỏ ửng của mình, trông xấu hổ như một chàng trai đang yêu ngượng ngùng.
Vu Dập và Cố Noãn xấp xỉ tuổi nhau, cho nên tự nhiên có nhiều đề tài để nói.
Hắn tận lực khiến cho Cố Noãn vui vẻ, luôn nói những chuyện Cố Noãn hứng thú.
Vì vậy, Cố Noãn cho rằng Vu Dập đã không còn tâm tư với mình nên không còn kháng cự nói chuyện với Vu Dập như trước nữa.
Thậm chí, Cố Noãn còn nhiệt tình chủ động giúp đỡ Vu Dập mang thức ăn trong nửa chặng đường còn lại.
Vu Dập làm sao có thể để Cố Noãn giúp: "Không cần, không nặng đâu.
Cố Noãn, anh từng nghĩ rằng em khá lạnh lùng, nhưng hôm nay anh mới phát hiện ra em..."
Hóa ra vui vẻ và dễ thương như vậy.
Vu Dập càng thêm thích Cố Noãn.
Cố Noãn không biết nửa câu sau Vu Dập muốn nói gì, cậu còn tưởng đó là sự thất vọng mà đối phương đang nói với mình, cậu thập phần lý giải vỗ nhẹ lên cánh tay Vu Dập, an ủi: "Học trưởng, anh không thể chỉ nhìn mặt ngoài."
"Đương nhiên! Trước đây là do anh quá nông cạn." Vu Dập được Cố Noãn chạm vào cánh tay, trong lòng như có con hươu đang nhảy.
Vào giờ phút này, nếu bắt hắn chạy nước rút m hắn cũng có thể đạt quán quân.
Cố Noãn bị dáng vẻ không hiểu sao căng thẳng của Vu Dập chọc cười: "Học trưởng, anh cũng quá thú vị."
......
Cảnh tượng hòa hợp, tương xứng này lại khiến trái tim cô đơn của Hàn Dương nổi lên một nỗi uất hận và đố kị.
Trong rừng trúc, anh mặc một chiếc trường sam màu đen đang đứng thẳng người, cơn gió lạnh ập đến thổi bay mái tóc đen dài của anh mang theo một chút hương bạc hà thơm ngát.
Việc hóa trang thành kiếm khách càng làm tăng thêm một chút u ám cho tâm trạng nặng nề của anh.
Anh nhìn Cố Noãn, trầm giọng: "Cố Noãn."
Cố Noãn đang vừa nói vừa cười với Vu Dập nghe thấy giọng nói của Hàn Dương thì sắc mặt thay đổi ngay lập tức.
Trong đầu Cố Noãn vẫn còn những câu chuyện bát quái vừa nghe được, nhất thời hoang mang, quẫn bách trốn sau lưng Vu Dập, giống như bị bắt quả tang.
Trong lòng Hàn Dương thắt lại, bị động tác của Cố Noãn khiến cho anh tiến lên vài bước và đứng trước mặt họ.
Trước giờ anh luôn tự nhủ dù Cố Noãn có thích người khác thì anh cũng không nên xen vào hay làm phiền.
Nhưng khi đối mặt với tình cảnh này, Hàn Dương chỉ cảm thấy tim như muốn nghẹn thở.
Anh đang ghen.
Ngữ khí của Hàn Dương không tốt, cũng không thể nói là kém.
Cẩn thận lắng nghe sẽ phát hiện trong đó tràn đầy lo lắng: "Em trốn ở phía sau hắn làm cái gì?"
Cố Noãn sau khi nhận ra hành vi ngớ ngẩn của mình, buồn bực ló ra một cái đầu, vừa lên tiếng còn lắp bắp: "Em, Em không biết mình muốn làm gì..."
Cho dù cậu lén đến đây bị anh bắt được, cũng không cần trốn sau lưng Vu Dập.
Dưới cái nhìn của Hàn Dương, cậu hơi di chuyển bước chân.
Từ phía sau Vu Dập bước ra, cậu lúng túng nở nụ cười.
Vu Dập không biết mối quan hệ giữa hai người họ, nghĩ rằng Cố Noãn đang gặp rắc rối, hắn nghiêng người sang một bên muốn che trước mặt Cố Noãn.
Hàn Dương tinh tường chú ý tới động tác nhỏ của hắn, không nghĩ ngợi thân thủ kéo Cố Noãn lại trước mặt mình.
Cố Noãn cúi đầu, chạm nhẹ vào ngực Hàn Dương, ngửi thấy mùi hương của bạc hà.
Cậu không ngờ mình sẽ bị Hàn Dương bắt được nên không tự nhiên mím môi, không biết nên bắt đầu từ đâu.
Còn Hàn Dương thì trông không vui lắm, hình như đang tức giận, ngay cả mùi tin tức tố cũng không đúng lắm.
Cố Noãn tự nhủ xong đời rồi, nhầm tưởng Hàn Dương không thích cậu đến thăm ban.
Và quả thật, ai lại muốn người khác đi lang thang đến chỗ làm của mình.
Hơn nữa, công việc của Hàn Dương còn đặc thù như vậy.
Cậu hít một hơi thật sâu đang định giải thích, nhưng lại thấy Vu Dập đột ngột nắm lấy cổ tay Hàn Dương, hung hăng nói: "Buông ra! Anh không thấy cậu ấy đang sợ hãi sao?"
Có một dấu hỏi lớn xuất hiện trong đầu Cố Noãn: Ể? Sợ hãi?
Vu Dập cũng là một Alpha, hắn không cam lòng yếu thế nói: "Anh là diễn viên, nếu như chúng ta đánh nhau, người xấu hổ sẽ là anh."
Hàn Dương cau mày không nói gì.
Cố Noãn muốn ngăn Vu Dập lại, đang định mở miệng, cậu chưa kịp nói gì thì lại bị Vu Dập chặn ngay.
Vu Dập vung tay, nghé con không sợ cọp nói: "Đừng sợ, Cố Noãn, anh đánh nhau cũng không thua đâu! Tốt xấu gì anh cũng là sinh viên khoa thể dục, đánh nhau với tên tiểu bạch kiểm này, thừa sức!"
Tiểu...Bạch...Kiểm...
"?"
Cố Noãn nghe đến cái danh xưng này thiếu chút nữa ngất xỉu, Hàn Dương bất động thanh sắc cắn răng quai hàm, ấn tượng đầu tiên của anh về Vu Dập thực sự rất tệ.
Dứt lời, Vu Dập phóng ra tin tức tố ôn hòa của mình khiêu khích Hàn Dương.
Tin tức tố này có mùi hơi nồng nặc khiến Omega không thoải mái, lập tức làm Cố Noãn khó chịu, lạnh run co vai lại.
Tuyến thể của cậu đã từng bị thương, cực kỳ mẫn cảm với loại tin tức tố này và rất dễ xảy ra phản ứng bất lợi.
Ngay từ đầu Hàn Dương đã chú ý đến, lạnh lùng nói với Alpha ngu ngốc này: "Thu tin tức tố của cậu lại." Lo lắng Vu Dập sẽ không hiểu, Hàn Dương cố nén tức giận giải thích, "Cố Noãn không thoải mái, mau thu lại!"
Vu Dập chưa từng yêu đương, có thời gian đều đi làm thêm, rất ít khi tiếp xúc với Omega, tự nhiên cũng không biết chuyện này.
Hắn bắt đầu cho rằng Hàn Dương đang nói dối mình, nhưng khi quay đầu lại, nhìn thấy sắc mặt của Cố Noãn tái mét, hắn nhanh chóng thu hồi tin tức tố, buông tay rồi lùi lại một bước.
"Cố Noãn, em không sao chứ? Xin lỗi, anh không biết, ngoại trừ mẹ anh ra, anh hiếm khi ở chung với Omega..."
Cố Noãn được Hàn Dương thuận thế ôm vào lòng, nhẹ nhàng nói: "Chậm rãi hít thở." Anh vuốt ve lưng Cố Noãn và đưa cho cậu một ít tin tức tố an ủi.
Vu Dập lo lắng và suy sụp, hỏi Cố Noãn: "Em có ổn không? Hay là, hay là anh cũng cho em một chút tin tức tố an ủi..."
Trong lòng Hàn Dương thở dài, dứt khoát giúp Cố Noãn từ chối: "Không cần." Anh nhìn sắc mặt Cố Noãn không tốt, thái độ của anh đối với Vu Dập đâu chỉ lạnh nhạt, quả thực còn đến mức chán ghét.
Vu Dập ăn quả đắng, tức giận đối với Hàn Dương cũng là Alpha: "Tôi hỏi Cố Noãn, anh trả lời cái gì?"
Hàn Dương giả điếc, không để ý đến hắn.
Cố Noãn trong lồng ngực đã bình tĩnh lại, cậu nhẹ nhàng thở ra, tay chân vẫn còn tê dại, có chút đứng không vững.
Cậu nói nhỏ với Vu Dập: "Học trưởng, anh hiểu lầm rồi, đây là anh trai của em."
Vu Dập: "?"
Vu Dập: "??"
Hàn Dương: "......"
Giây tiếp theo.
Vu Dập theo quy củ đứng thẳng người, nhanh chóng từ một con chó sói ngỗ ngược biến thành một con chó sữa ngoan ngoãn và nghe lời.
Hắn lau mồ hôi trong lòng bàn tay, cung kính đưa tay ra và nói: "Xin chào, em là học trưởng của Cố Noãn, em tên là Vu Dập, em hiện đang theo đuổi Cố Noãn! Xin được chỉ giáo! Không nghĩ tới anh là anh trai của Cố Noãn, không chỉ đẹp trai mà còn là diễn viên được người tôn kính.
Gặp được anh quả thực là may mắn!"
Lời tâng bốc này thực sự là quá đáng.
Nội tâm Cố Noãn khiếp sợ: Theo đuổi cái gì? Không phải từ bỏ rồi sao?
Còn Hàn Dương nghe được lời tự giới thiệu của hắn, trong lòng giống như có lửa đốt.
Hàn Dương thờ ơ, vẫn không có để ý tới Vu Dập, ôm lấy Cố Noãn đang vô lực, Cố Noãn cả kinh ôm lấy cổ anh: "Anh ơi?"
"Em đứng không vững, anh đưa em đi nghỉ ngơi một lát."
"Sẽ không quấy rầy đến công việc của anh chứ?" Cố Noãn thận trọng hỏi.
Hàn Dương đáp: "Không có."
Cố Noãn nhìn lại, thấy Vu Dập đang sững sờ một chỗ, không yên tâm nói: "Học trưởng, hắn..."
Hàn Dương nỗ lực khắc chế ngữ khí của mình: "Hắn có chân, có thể đi."
"...Được rồi." Cố Noãn dựa vào vòng tay của Hàn Dương, "Anh ơi, anh ôm em như vậy...nếu có người nhìn thấy thì phải làm sao?
"Hiện tại em không đi được."
Cố Noãn thất vọng nghĩ, Hàn Dương sẽ không để cậu ở đó một mình chứ.
Nhưng thương tâm thì thương tâm, cái ôm này thật sự rất ấm áp, Hàn Dương mặc trang phục cổ trang cũng thật đẹp trai, tâm lý Cố Noãn như một thiếu nữ si tình, khẽ dụi trán vào Hàn Dương, dính chặt lấy anh.
Tin tức tố an ủi có vị bạc hà thực sự quá dễ ngửi.
Trên đường đi, một số nhân viên ngạc nhiên nhìn họ.
Hàn Dương không quan tâm, anh đưa Cố Noãn đến phòng thay đồ riêng của Hà Vân Sở.
Cố Noãn không đọc rõ dòng chữ trên cửa, tò mò nhìn xung quanh.
"Nơi này không có người khác tiến vào.
Em cứ yên tâm nghỉ ngơi đi." Hàn Dương đặt Cố Noãn lên ghế mềm, rót cho cậu một cốc nước nóng, "Cố Noãn, sao em lại ở đây?"
Cố Noãn chột dạ, không thể nói mình đến nhìn lén.
"......"
Thấy Cố Noãn không trả lời, Hàn Dương trong lòng khó chịu.
Tính tình của anh thật sự rất không tốt, ngay cả chính mình cũng không chịu nổi, có chút vặn vẹo hỏi: "Học trưởng theo đuổi em đưa em tới đây sao?"
Nghe đến đây, Cố Noãn thông minh bỗng nhiên ý thức được có phải Hàn Dương đang ghen không? Trong lòng Cố Noãn mừng như điên, nhưng khi nghĩ kỹ lại, thật sai lầm, Hàn Dương cự tuyệt cậu, làm sao có thể ăn giấm?
Cố Noãn nhấp một ngụm nước nóng, cố ý nói: "Học trưởng đưa em đến đây không được sao?"
Tay của Hàn Dương thật sự dừng lại, sau đó cứng rắn nói: "...Được."
Cố Noãn dường như đã khám phá ra chân trời mới, thật tuyệt vời.
Cậu cũng không muốn "dục cầm cố túng", kéo tay Hàn Dương, một mạch nói: "Em lừa anh thôi, là Hạ ca đưa em đến.
Tình cờ đụng phải học trưởng đang làm nhân viên giao thức ăn ở đây." Lỗ tai Cố Noãn đỏ bừng, không biết vì ngoài trời lạnh hay vì ngại ngùng.
Giọng nói của cậu khiến người ta cảm thấy ngọt ngào.
"Anh ơi, anh đừng nghe học trưởng nói bậy, anh ta đã không theo đuổi em lâu rồi.
Anh, anh cũng biết, thật ra em..."
() Dục cầm cố túng (欲擒故纵): là một trong Ba mươi sáu kế, có nghĩa là muốn bắt phải thả, lạt mềm buộc chặt, vờ tha để bắt thật.
Thật ra em thích anh.
Cố Noãn muốn tiếp tục nói, nhưng nghe thấy tiếng cửa mở từ bên ngoài vào.
"Xoạt xoạt."
Cố Noãn đứng dậy trốn sau lưng Hàn Dương.
Ngay lập tức, Hà Vân Sở cầm trong tay một hộp cơm gà quay, trên mặt lộ ra biểu tình xem bát quái: "Ồ, hai người vào phòng thay đồ của tôi làm gì vậy?".