Editor: VIÊN NGỌC THÁNG (oct_opal)
"Haiz."
Hạ Phi nghĩ tới chuyện cũ, thở dài một hơi uống cạn sạch nước ngọt như thể nó toát ra vị rượu.
Lần này, Hạ Phi tình cờ có chút giao thiệp trong cái vòng này, vì vậy hắn muốn giúp Hàn Dương một chút.
Hàn Dương hầu như không chút do dự: "Tính tình em rất buồn chán, tham gia show tuyển tú hiệu quả có thể không tốt."
"Khi cậu bước vào vòng tròn này, cậu phải thay đổi sự nhàm chán của mình." Hắn nói, "Đến khi cậu bạo hồng rồi, cho dù có buồn chán đến đâu cũng không đáng lo lắng."
"Em chỉ muốn đóng phim."
Hạ Phi thở dài: "Ở cái vòng này, không cần thanh cao như vậy.
Từ show tuyển tú trở thành minh tinh cũng không tồi.
Nhiều người trong số họ đã thành công chuyển mình thành diễn viên, các đoàn phim còn muốn tranh nhau cướp đó thôi."
Thời đại này có fan chống lưng đồng nghĩa với việc chiến thắng.
"Không phải em thanh cao, em cũng không có ý kiến gì về show tuyển tú.
Em chỉ muốn đóng phim thôi.
Những thứ khác em không nghĩ đến, cũng cảm thấy chính mình không phù hợp." Trở thành người mẫu ở nước ngoài, là vì mức lương khá và Hàn Dương cần tiết kiệm một số tiền.
"Không, Hàn Dương, anh thật sự không hiểu cậu.
Sao cậu lại cứng đầu như vậy, rốt cuộc cậu có muốn nổi tiếng không?"
"Không nổi tiếng cũng không sao, chỉ cần được đóng phim thôi, dù bao nhiêu vai nhỏ em cũng sẽ diễn." Anh tiến vào giới giải trí không phải để nổi tiếng.
Hạ Phi không hiểu nhưng cũng không tức giận, hắn hiểu tính tình của Hàn Dương.
Ngoài ra, Hạ Phi cũng không phải không giúp được gì.
Hàn Dương quả thật rất có thiên phú, cái anh cần chỉ là cơ hội thôi, Hạ Phi tin rằng anh sẽ là trở thành một diễn viên xuất sắc.
Nhưng phàm là có thể đi đường tắt, thì có bao nhiêu người chịu đàng hoàng tiến lên?
Nhưng mà, Hạ Phi lại hỏi thêm một câu: "Hàn Dương, thật ra anh vẫn luôn tò mò...anh có thể hỏi cậu tại sao muốn trở thành diễn viên không?"
Đôi mày đang cau có của Hàn Dương chợt giãn ra, chậm rãi lắc lắc chất lỏng trong bình, hồi lâu mới nói.
"Cố Noãn nói em ấy thích xem em diễn."
Hạ Phi dừng lại và không nói nên lời.
......!
Năm Hàn Dương học lớp mười một, Cố Noãn chỉ mới học lớp bảy.
Ngôi trường mà họ học là một trường tư thục kết hợp giữa cấp hai và cấp ba, học sinh trong đó nếu không phải thành tích học tập xuất sắc thì chính là gia cảnh khá giả.
Hàn Dương không học cấp hai ở đây mà đến cấp ba mới thi vào, bởi vì Quý Mạc tin rằng chất lượng giáo dục ở trường này tốt hơn so các trường cấp ba khác.
Sau khi Cố Noãn biết chuyện, dù thế nào đi nữa cũng phải học ở trường này, sau đó trở thành đàn em khóa dưới của Hàn Dương.
Trong thời gian đi học, bọn họ có tài xế đưa đón đến trường, căn bản trọ ở trường, có thời gian dính đều vào nhau mỗi ngày.
Đặc biệt là vào buổi trưa, đó là một trong những khoảng thời gian vui vẻ nhất trong ngày của Hàn Dương.
Sau một buổi học nhàm chán, sẽ luôn có một cái đầu nhỏ tựa vào trước ô cửa kính, đợi anh đến căn tin ăn cơm.
Ngoại trừ một vài người âm dương quái khí trong lớp nói Hàn Dương là con sâu gạo của Cố gia, thì có rất nhiều người ghen tị với Hàn Dương vì có một em trai Omega dễ thương và hoạt bát như vậy.
Dù sao thì, ở trường cấp hai, Cố Noãn cũng là Omega trông xinh đẹp nhất.
Thỉnh thoảng, Hàn Dương sẽ nói với Cố Noãn đang đói đến mức không nhịn được ăn vặt: "Thỉnh thoảng giáo viên sẽ dạy quá giờ.
Nếu đói thì đi ăn trước, không cần đợi anh."
"Không được, anh không có ở đây, cơm cũng không thơm nữa!"
Cố Noãn khi đó chưa trưởng thành, rất thấp bé, so với Hàn Dương, lúc đó cao gần ,m, cậu chỉ là một mầm đậu nhỏ xinh.
Cũng chính vì mầm đậu nhỏ này, cậu bắt Hàn Dương tham gia câu lạc bộ diễn xuất, lần đầu tiên, anh biết mình còn có thể hóa người khác chỉ trong chốc lát.
Gác lại sự chào đời dơ bẩn, bỏ đi tuổi thơ bất hạnh để giành lấy sự tán thưởng và tiếng vỗ tay của mọi người.
Mỗi vở kịch là mỗi câu chuyện khác nhau.
Nhưng thật ra những điều này đều không quan trọng, xưa nay Hàn Dương luôn trầm mặc, ít lời, rất khó ở chung.
Vì vậy, trong một khoảnh khắc, anh mê man.
Nhưng khi anh quay đầu lại, nhìn thấy Cố Noãn mặt đầy kinh hỉ dùng sức vỗ tay dưới hàng ghế khán giả, anh đã nở nụ cười từ tận đáy lòng.
"Anh thật tuyệt! Anh là giỏi nhất!" Đôi mắt của Cố Noãn lúc nửa đêm sáng như sao, giọng nói sang sảng, mạnh mẽ như một trận gió lớn, thổi qua bên tai của Hàn Dương, vén lên mái tóc rối của Hàn Dương.
Hóa ra sau khi diễn xong vở kịch, hạ màn thành công lại khiến người ta mỹ mãn như vậy.
......!
Sau khi Hạ Phi đi rồi, Hàn Dương đi tắm rất sớm.
Từ nhỏ đến giờ anh chưa bao giờ sợ lạnh, khăn trải giường vẫn rất mỏng.
Anh nằm xuống và vô tình ngửi thấy mùi của Cố Noãn trên gối.
Không phải là mùi dâu tây mà là mùi dầu gội mà Cố Noãn luôn thích dùng.
Hàn Dương chợt lo lắng, anh đứng dậy, đi chân trần đến phòng khách, uống cạn ly soda dâu trên bàn.
Anh căn bản không cai nổi.
Một chút cũng không.
Ngày hôm sau, Hàn Dương sáng sớm đã bắt taxi đến chỗ ở của Hạ Phi, hỏi hắn mượn xe.
Anh lái xe đến cổng đại học C đón Cố Noãn, từ xa anh đã nhìn thấy Cố Noãn đứng bên lề đường, tay xách một chiếc túi ở cửa hàng tiện lợi.
"Anh ơi, anh ăn sáng chưa? Em mua cho em bánh bao đậu đỏ nè, còn có sữa dâu nữa." Cậu giúp mở túi bánh, để Hàn Dương ăn vài miếng rồi mới lái xe.
"Em đã ăn chưa?"
"Em ăn rồi." Bởi vì uống thuốc nên Cố Noãn không thèm ăn, mỗi sáng chỉ ăn một cái bánh bao nhỏ là có thể no bụng.
Hàn Dương tùy tiện ăn vài miếng: "Thắt dây an toàn."
Cố Noãn nhìn quanh bên trong xe: "Xe của Hạ ca khá tốt, em thì không được, tiền tiết kiệm của em chỉ đủ mua một chiếc xe cỡ mười vạn thôi ()." Cậu thắt dây an toàn, bất đắc dĩ nói: "Ba nói em còn là sinh viên, đừng quá phô trương, lái xe cỡ trung là được rồi."
() vạn tệ xấp xỉ .. VNĐ
"Em định mua xe?"
"Đúng vậy, để sau này anh không cần mượn xe đưa em về ký túc xá."
Vâng, đó chỉ là một câu giận lẫy.
Hàn Dương không có biện pháp với cậu, tự biết mình sai, đành phải nói: "Buổi trưa muốn ăn cái gì? Chúng ta đã lâu không ra ngoài ăn cơm."
Tâm trạng của Cố Noãn ngay lập tức sáng chói.
Buổi tiêm hôm nay, các y tá và bác sĩ đều là Beta, Hàn Dương yên tâm tỏa ra tin tức tố an ủi trước.
Cố Noãn lần đầu tiên cảm thấy vết tiêm không đau, trong hương thơm bạc hà dịu dàng của Hàn Dương, Cố Noãn vừa ngoan vừa yên tĩnh.
Cậu được Hàn Dương ôm vào lòng, nghe lời mà khóc một hồi.
Hai mươi phút sau, Cố Noãn tươi tỉnh bước ra khỏi phòng chờ và chào tạm biệt chị y tá đã tiêm thuốc cho mình.
Y tá: "Có anh trai đi cùng, sống lưng của cậu thẳng lên không ít ha."
Có ích cho việc tiêm thuốc.
Trước đây có lần nào khi ra về mà cậu không ủ rũ mặt mày, biểu tình giống như vừa mới lên núi đao xuống biển lửa, bây giờ cư nhiên còn có thể tươi cười bước ra ngoài, mỗi bước chân còn mang theo gió.
Nếu y tá không tự mắt nhìn thấy, không tự tay tiêm cho cậu còn tưởng người khác nói bừa.
Cố Noãn đắc sắt () khiêm tốn: "Vẫn đi được, kỳ thực cũng không đau lắm".
() Đắc sắt (得瑟): là một từ phương ngữ của phí Bắc Trung Quốc.
Hiện tại được xem như một từ ngữ mạng, dùng để miêu tả một người có tính cách rất kiêu ngạo, đắc ý, bình thường sẽ mang ý chế nhạo hoặc lố bịch, và đôi khi cũng thể hiện sự khiển trách nặng nề.
Trong ngôn ngữ địa phương có nghĩa là ngạo mạn, tự tin thái quá.
Cô y tá cười nhạo cậu: "Cậu cứ khoác lác đi."
Không hiểu sao hôm nay bệnh viện đông người như vậy.
Sau khi Cố Noãn trở lại phòng khám, cậu đến bên cửa sổ xếp hàng lấy thuốc, có thể sẽ mất mười đến hai mươi phút.
Cậu muốn đi vệ sinh nên nhờ Hàn Dương giúp xếp hàng.
Kết quả là nhà vệ sinh trong bệnh viện chật ních.
Cuối cùng khi đến lượt Cố Noãn, đã mười phút sau.
Cố Noãn sợ Hàn Dương đợi lâu, đi vệ sinh rửa tay xong, Cố Noãn chạy ra ngoài, vô tình đụng phải ai đó.
Đối phương rất rắn chắc, đụng đến nỗi Cố Noãn mắt nổ đom đóm, đặt mông ngồi trên mặt đất.
"Thực xin lỗi, thực xin lỗi, tôi không nhìn đường..." Cố Noãn ôm trán ngẩng đầu xin lỗi.
Người mà cậu đụng phải là một nam Alpha cao lớn, trông còn rất trẻ, chắc cũng trạc tuổi Hàn Dương, trên mặt còn có một vết sẹo đáng sợ.
Hai người nhìn nhau trong một giây, trong không khí tản ra mùi tin tức tố của Alpha này vô tình phóng ra khiến người ta ngột ngạt không thể giải thích được.
Cố Noãn choáng váng, sắc mặt bỗng nhiên tái nhợt.
Cậu há miệng, như thể có thứ gì đó mắc kẹt trong cổ họng, gần như bị ngạt thở.
"......"
Cố Noãn nhớ ra người và mùi tin tức tố khiến cậu kinh hoàng và buồn nôn này.
Những thứ cậu không muốn nhớ lại trong đầu, lần lượt xuất hiện.
Lúc này, Cố Noãn lại một thân một mình.
Alpha nghi ngờ nhìn Cố Noãn, sau đó, ngữ khí của gã dần dần xuất hiện chán ghét, khàn cả cổ hét lên: "Cố Noãn?"
Cố Noãn gần như đứng dậy bỏ chạy, không cho Alpha cơ hội tóm lấy mình..