Dâu Tây Ấn

chương 4: bóng rổ

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

Bên trong tiệm văn phòng phẩm.

“Tổng cộng là một trăm bảy mươi ba tệ lẻ năm xu, trả tiền mặt hay chuyển khoản điện thoại?”

“Chuyển khoản điện thoại.”

“Vậy em quét vào đây một chút.”

Thẩm Tinh Nhược quét mã, lại nhập vào số tiền cần trả, chỉ là tay chân cô đang lạnh buốt, lúc xác nhận bằng vân tay không được hiệu nghiệm.

Tốn chút thời gian ở quầy thu ngân, thanh toán xong mọi thứ, cô đẩy cửa thuỷ tinh bước ra.

Gió thổi táp vào mặt luồn vào cổ áo, vừa ướt vừa lạnh.

Bóng dáng đứng dưới thân cây kia đã không thấy đâu.

Câu nói kia giống như ma chú lởn vởn trong đầu cô, cho đến lúc này, suy nghĩ của cô cũng không thể nào tập trung nổi.

Cô lơ đãng kéo lấy vali hành lý, thẳng hướng thư hương đường của Minh Lễ mà đi.

đại lộ chính của một trường học.

Thư hương đường là một con đường một chiều hẹp và dài. Hai bên đường là hai hàng cây nhãn xanh rợp bóng. Phía bên phải là sân trường Minh Lễ, từ khe hở hàng rao bảo vệ có thể nhìn thấy sân thể thao của trường và sân bóng rổ. Phía bên trái là một phần mặt tiền của các cửa hàng và ký túc xá của Minh Lễ.

Thẩm Tinh Nhược cũng là đi gần tới nơi mới nhận ra, ký túc xá của Minh Lễ không ở trong trường, mà là ở đối diện trường học.

Do Lục Sơn đã chuẩn bị trước, quá trình chuyển trường cũng không tính là quá phức tạp.

Ở văn phòng của Tổ chính trị lớp mười một, Thẩm Tinh Nhược gặp được chủ nhiệm lớp mới.

Chủ nhiệm lớp tên gọi là Vương Hữu Phúc, nhìn qua khoảng bốn mươi năm mươi tuổi, không quá cao, mập mạp, dáng vẻ hoà ái dễ gần.

Động tác của ông hơi chậm chạp, tìm tờ đơn của cô mất hết năm phút đồng hồ.

Tốc độ nói chuyện cũng chậm chậm từ từ, ấm trà nóng giữ ấm không rời khỏi tay, “Em yên tâm, Minh Lễ chúng ta, so với Nhất Trung Hối Trạch bên kia sẽ không thua kém gì.”

Thẩm Tinh Nhược lấy ra số bút viết vừa mới mua.

….. Sao lại toàn là bút chì.

“Năm đó thầy tốt nghiệp Đại học Sư phạm thành Nam, bên trên phân công xuống, em biết đấy. Thầy sau khi tốt nghiệp đến dạy ở Hối Trạch, Nhất Trung Hối Trạch lúc đó là trường học dành cho con em của dân nhập cự, giáo viên dạy học khi đó trình độ đều tương đối bình thường, tiền lương cũng ít. Dạo hai ba mươi năm gần đây, Hối Trạch nhận được sự hỗ trợ của chính phủ mới phát triển nhanh chóng đến vậy.”

Thẩm Tinh Nhược tìm được cây bút nước màu đen trên bàn làm việc, bắt đầu điền vào tờ đơn.

“Thật ra thầy cũng rất quen thuộc với Nhất Trung Hối Trạch nha, hiệu trưởng hiện thời của các em, Thân Chí Ba, cũng là bị điều đến Nhất Trung Hối Trạch cùng một đợt với tồi, trước đây chúng tôi còn ở chung ký túc xá công chức, ông ta ở ngay sát vách phòng thầy, em nói xem ông ta trình độ kém như vậy còn được làm hiệu trưởng …”

Thẩm Tinh Nhược: “….”

“Minh Lễ không giống vậy, Minh Lễ vẫn có một nền tảng nhất định, ngay từ thời kì dân quốc đã được thành lập, khi đó được coi là trường cao đẳng trung học của tỉnh, đã đào tạo ra không ít học giả và nhà lãnh đạo.”

Cô ở bên cạnh vừa điền tờ đơn, vừa “Vâng” vài tiếng có lệ.

Vương Hữu Phúc cũng không rõ còn chuyện gì mình chưa nói qua không, cầm ly trà trong tay suy nghĩ hồi lâu, lẩm bẩm bổ sung một câu, “Tiền lương cũng cao hơn nữa.”

Thẩm Tinh Nhược dừng bút cầm trong tay một lát.

Điền xong tờ đơn, Vương Hữu Phúc dẫn Thẩm Tinh Nhược đến phòng giáo vụ ở phía tây hành lang.

Làm xong thủ tục, cô được phát một trang đồ dùng cần thiết để nhập học.

Vương Hữu Phúc hình như rất rảnh, còn tỏ vẻ muốn dẫn cô đi lĩnh đồng phục và vật dụng cần thiết trong phòng ký túc xá.

Nếu để vị chủ nhiệm lớp này dẫn đường, cũng không biết hôm nay còn có thể ăn được cơm tối hay không, vì vậy nên Thẩm Tinh Nhược khéo léo từ chối.

Từ phòng giáo vụ đi ra, Thẩm Tinh Nhược đi thư viện nhận đồng phục trước, sau đó đi ký túc xá.

Khu ký túc xá của Minh Lễ nằm bao quát liền trong một khu thành kết cấu hình chữ U bao gồm ký túc xá nam nữ, một dãy ký túc xá dành dành cho giáo viên công nhân viên, còn có cả nhà ăn.

Lúc Thẩm Tinh Nhược lên đến lầu bốn phòng , cửa phòng ngủ ngang nhiên rộng mở.

“Cậu yên lặng chờ tớ một chút! Chép xong ngay đây chép xong ngay đây!” Một cô gái mặc áo len màu khói nằm trên bàn múa bút thành văn.

“Tớ chỉ mới mặc cái áo khoác, cậu cứ từ từ chép, không vội đâu.” Có người trả lời, giọng nói xa xôi hình như là từ toilet truyền tới.

Cô gái ngồi dựa vào cửa đang dúng ống cuốn uốn tóc mái, không biết đột nhiên nhớ ra cái gì đó, cô nàng ngửa ngửa ra sau, hướng về phía toilet la lớn: “Này? A Tĩnh, báo cáo thực hành xã hội Vương Hữu Phúc nói phải nộp sao? Tớ còn quên chưa đi chứng thực nữa.”

“Hôm nay lúc tớ đi tìm thầy thì thầy vẫn không nói là muốn thu, nhưng tốt nhất là cậu vẫn nên đi xin con dấu chứng thực trước đi, qua mấy ngày nữa có thể sẽ thu đấy.”

“Trường học thật sự là phiền chết được, sắp sang năm mới ai lại đi làm mấy chuyện thực tiễn xã hội cơ chứ, toàn là bệnh hình thức cả!” Tóc quăn cuốn ống đang không được vui, ném cái gương lên trên bàn học.

Thừa dịp cuộc nói chuyện đang bị tạm dừng, Thẩm Tinh Nhược gõ gõ lên ván cửa.

Cô gái bị gọi là A Tĩnh vừa đúng lúc từ toilet bước ra, tóc quăn cuốn ống cùng với áo len màu khói cũng không hẹn mà cùng nhìn về phía cửa.

“Chào mọi người, tôi là Thẩm Tinh Nhược, về sau cũng ở nơi này.”

Không khí đột nhiên yên lặng.

Ba người trong phòng ngủ nhìn chằm chằm Thẩm Tinh Nhược khoảng mười giây, cậu nhìn tôi, tôi nhìn cậu, trao đổi lẫn nhao ánh mắt mờ mịt trống rỗng giống như không hiểu chuyện gì đang xảy ra.

“Ặc …. Cậu là học sinh mới chuyển trường tới đúng không?” Cô gái vừa từ toilet đi ra đã kịp phản ứng, “Sáng nay có nghe thầy Vương nhắc đến, suýt nữa thì quên mất.”

Cô nàng bước lên phía trước, chào đón cô bạn cùng phòng mới đang đứng phơi người ngoài cửa, ngượng ngùng giới thiệu bản thân: “Chào cậu, tớ tên là Địch Gia Tĩnh.”

Hai người kia còn chưa hoàn hồn lại, mặt mũi chỉ còn thiếu chưa viết lên “Má ơi thật không ngờ bạn mới chuyển từ trường khác đến là học lớp chúng ta” không thể tin được.

Cô bạn Địch Gia Tĩnh dẫn người vào phòng ngủ, áo len màu khói mới miễn cường thu lại vẻ mặt khiếp sợ ngốc nghếch, đẩy đẩy mắt kính, “Chuyện này, chào cậu, tớ gọi là Thạch Thấm.”

Sau lưng truyền đến một giọng nói khác: “Cậu nghe.”

?

Thẩm Tinh Nhược quay đầu lại nhìn.

“Tên của cô ấy là Lý Thính, mộc tử Lý.” Địch Gia Tĩnh kịp thời giải thích.

Ở đây là chữ đồng âm khác nghĩa, tên của Lý Thính (李听) phát âm là /lǐ tīng/, Thẩm Tinh Nhược nghe nhanh không rõ thành chữ “Cậu nghe.” (你听) phát âm là /nǐ tīng/.

Họ Lý (李) của Lý Thính là ghép từ hai chữ mộc (木) và chữ tử (子), “mộc tử Lý” là một cách gọi phân biệt chữ Lý (李) với những chữ Lý khác.

Thẩm Tinh Nhược gật gật đầu.

Thông thường một người bình thường lần đầu tiên đến với một môi trường xa lạ, khó tránh khỏi bị người cũ lạnh nhạt, trong lòng cảm thấy ngượng ngùng, nhưng Thẩm Tinh Nhược không phải là người bình thường, muốn ngượng cũng là người khác ngượng chứ không tới phiên cô.

Cô yên lặng đặt đồ đạc lên giường, sắp xếp lại mặt bàn.

Ba người còn lại trong phòng ngủ ai làm việc nấy, thế nhưng không nhịn được mà âm thầm quay sang nhìn cô.

Chăn mền có một góc ép làm sao cũng không thẳng, nhếch lên nhếch xuống dáng vẻ phách lối, giống như vị thiếu gia của Lục gia kia không biết phép tắc, tự cao tự đại không ai sánh bằng,

Thẩm Tinh Nhược đứng đó suy nghĩ vài giây, cầm lấy chồng sách, thẳng tay đè ép xuống.

Địch Gia Tĩnh có phần nhịn không được, do dự hỏi: “Cái đó … Cậu có cần giúp một tay hay không?”

Thẩm Tinh Nhược vô ý thức định nói ra lời từ chối, thế nhưng lời nói lên đến khoé miệng, lại biến thành cám ơn.

Kỳ lạ là, Thẩm Tinh Nhược hình như có một lực hấp dẫn rất đặc biệt, cô đứng yên ở đó dáng vẻ một thân một mình lạnh lẽo, cũng làm cho người ta không tự chủ được mà muốn đến gần.

Chưa đến hai phút đồng hồ, Thạch Thấm cũng đem bài tập nghỉ đông đặt qua một bên, chủ động giúp cô sắp xếp bàn học.

Lý Thính thế mà lại không đi qua, kiên nhẫn ngồi tại chỗ chơi điện thoại, chỉ là thỉnh thoảng khoé mắt sẽ liếc qua nhìn về phía đối diện.

Dưới sự giúp đỡ của Địch Gia Tĩnh và Thạch Thấm, Thẩm Tinh Nhược rốt cuộc cũng sửa được cái góc chăn mền cứng đầu kia.

Vừa đứng thẳng dậy, Bùi Nguyệt liền gọi điện thoại tới.

Cô đưa mắt nhìn vào biểu hiện cuộc gọi, đi ra ngoài.

Thạch Thấm ló đầu ra bên ngoài quan sát, xách định Thẩm Tinh Nhược đã đi xa, mới quay đầu vào cảm thán nói: “Thẩm Tinh Nhược này nhìn thật là xinh đẹp nha! Lúc bạn ấy vừa bước vào tớ nhìn đến ngây người!”

Địch Gia Tĩnh: “Khí chất của cô ấy rất tốt, hình như là có học múa qua.”

Thạch Thấm: “Đúng vậy, có cảm giác rất khác biệt! Vô cùng thoát tục!”

Lý Thính xuỳ một tiếng, cũng không thèm để ý, “Các cậu nói quá lên rồi, tớ cảm thấy còn không đẹp bằng Trần Trúc ở ban ba.”

“So với Trần Trúc dễ nhìn hơn nhiều, Trần Trúc tớ không thể thưởng thức ra được.” Thạch Thấm đã biến thành em gái nhỏ mê muội Thẩm Tinh Nhược, “A a a a này này! Bọn mình rủ bạn ấy cũng nhau ăn cơm, bạn ấy sẽ đồng ý chứ? Bạn ấy nhìn có hơi lạnh lùng!”

Địch Gia Tĩnh: “Đợi chút nữa bạn ấy trở lại thì hỏi xem sao.”

Lý Thính im lặng, gảy gảy tóc mái vừa uốn cong đẹp đẽ, cầm túi xách đứng dậy, “Tớ đi trước.”

Thẩm Tinh Nhược nói chuyện điện thoại xong, vô tình gặp phải Lý Thính ở đầu cầu thang.

Hai người không mặn không nhạt gật gật đầu, cũng không nói chuyện.

Lý Thính hình như đối với cô không có thiện cảm cho lắm.

Chuyện này cũng bình thường thôi, dù sao ở Lục gia còn có một người Lục Tinh Diên cũng đối xử với cô như không quen được thời tiết vậy.

Buổi tối, Thẩm Tinh Nhược và Thạch Thấm, Địch Gia Tĩnh ăn cơm cùng nhau.

Thạch Thấm có chút lắm lời, lúc ăn cơm còn nói không ngừng.

Sau bữa ăn tản bộ dọc sân trường quay về phòng ngủ, cái miệng của cô nàng vẫn chưa dừng lại bao giờ, nói một hơi từ qui định của ký túc xá Minh Lễ cho đến thầy giáo tổ trưởng tổ Anh văn lớp mười hai năm ngoái vượt quá giới hạn bị bắt tại trận.

Gió đêm có hơi lạnh, cách một hàng rào ngày phòng bảo vệ, tiếng cười nói tiếng chạy bộ từ trong trường cũng theo cơn gió bay ra.

“….Thật là nhìn không ra nha, bình thường là một cán bộ kì cựu luôn bày ra vẻ mặt đạo mạo đứng đắn, lại có thể cùng thầy giáo Anh văn náo ra chuyện lớn đến thế này! Lúc bọn mình học lớp mười thầy ấy rất hay để ý lớp bọn mình, thời đó lúc tập thể dục tập thể còn đến đúng lớp bọn mình để khiển trách, nếu không phải trong lớp mình có một bạn nam…” Thạch Thấm lơ đãng liếc mắt nhìn về phía sân bóng rổ, đột nhiên la lên, “Hả? Lục Tinh Diên?”

Địch Gia Tĩnh lập tức ngẩng đầu.

Thạch Thấm rướn cổ lên nhìn, từ khe hở hàng rào mà quan sát, “Thật đúng là cậu ấy!”

“Tinh Nhược, chính là cậu ta, cái người mặc áo T-shirt đen đang dẫn bóng, có thấy không?” Thạch Thấm chỉ chỉ người đó cho Thẩm Tinh Nhược, “Có lần tổ trưởng tổ giáo viên năm đó vu khống lớp bọn mình tập thể dục tập thể làm động tác không đúng tiêu chuẩn, trách mắng xong còn muốn phạt lớp bọn mình tan học ở lại làm mười lần, cậu ta liền muốn cùng thầy ấy so tài tay đôi! Sau đó các bạn nam lớp bọn mình cũng gần như điên cuồng, ném đồng phục cặp sách, để thầy ấy làm mẫu trước, xém chút nữa thầy thể dục cũng phải ra cứu bồ thầy tổ trưởng một tay.”

“Từ sau lần đó, tổ trưởng tổ giáo viên năm đó mới biết được lớp bọn mình cũng không ngoan hiền gì, đúng rồi, Lục Tinh Diên …. Đúng là cậu ta, cậu ta cùng học ở ban một, cậu ta rất nổi tiếng ở trường của chúng ta đó, hồi lớp mười tớ cũng có học cùng lớp với cậu ta, khi đó đã rất nhiều bạn nữ thích cậu ta rồi.”

Thẩm Tinh Nhược: “Vậy còn cậu thì sao?”

Thạch Thấm: “Tớ? Tớ không thích kiểu người như vậy.”

Thẩm Tinh Nhược nhìn cô nàng một cái.

Mặc dù là đeo kính, nhưng ánh mắt của cậu ấy vẫn còn rất tốt.

Thạch Thấm tiếp tục nói: “Lớp bọn mình học kì trước chuyển đi hai bạn, còn có một đám học sinh mới lớp mười hay chạy đến đây, giả vờ đi ngang qua lớp bọn mình. Thật sự là phục luôn, đến để nhìn trai đẹp đi cũng nhìn trai đẹp, còn nếu không là thuận đường đi nhà vệ sinh, làm cho bọn mình tan học muốn đi nhà vệ sinh cũng phải xếp hàng!”

Địch Gia Tĩnh cả nửa ngày không nói chuyện, bỗng nhiên mở miệng hỏi: “Tinh Nhược, cậu có muốn đi xem trường học một chút không?”

“Không cần —“

Thẩm Tinh Nhược còn chưa nói xong, bên người bổng nhiên vang lên một tiếng “Vút!”

Một trái bóng rổ đập xuống sát cánh tay cô rồi nảy lên cao ba thước, bật lên bật xuống mấy lần, sau đó lăn đến bên dưới gốc cây giả chết.

Địch Gia Tĩnh và Thạch Thấm giật nảy mình!

Hứa Thừa Châu: “Cái đệch, bóng toàn ném ra bên ngoài trường hết, mày uống thuốc xanh rồi à!

thuốc kích dục Viagra thường có màu xanh. Đây là câu nói lóng ở bên Trung, ý hỏi đối phương uống Viagra rồi à. Ở đây Hứa Thừa Châu muốn chửi Lục Tinh Diên uống thuốc kích thích xong bị hype à =))))

Lục Tinh Diên cũng không trả lời, giật dây cột tóc trên trán xuống, thở dốc nhìn ra hướng bên ngoài hàng rào.

Thân ảnh kia có chút quen thuộc.

Có bạn nam khác híp mắt hỏi: “Có phải rơi dưới cây rồi không?”

Sắc trời vừa tối, sân bóng rổ có đèn pha chiếu sáng rất đủ, từ bên ngoài nhìn vào trong sẽ thấy rất rõ ràng, từ bên trong nhìn ra ngoài thì có phần mờ mờ, không rõ.

Ngay sau đó có người phụ hoạ, “Hình như bên kia có mấy bạn nữ kìa, để bọn họ ném vào là được rồi.”

Thế là các đám con trai hướng ra phía bên ngoài hàng rào vẫy gọi, lớn tiếng hô: “Người đẹp! Giúp một chút! Ném bóng vào dùm đi!”

Địch Gia Tĩnh vô ý thức liền đi đến dưới cái cây nhặt bóng rổ lên.

Khe hở chỗ hàng rào phòng bảo vệ không đủ lớn để đưa bóng vào, cô nàng quan sát độ cao của hàng rào, cảm thấy khó khăn, “Cái này làm sao ném qua được …”

Thạch Thấm: “Bước lên ném qua là được rồi … Thôi được, nhìn cậu cũng không có vẻ gì là biết ném bóng, đưa tớ đưa tớ, tớ ném cho.”

Quả bóng cũng không tới được tay Thạch Thấm, Thẩm Tinh Nhược liền nhận lấy quả bóng trong tay Địch Gia Tĩnh, sau đó trực tiếp ném vào ——

Trong thùng rác.

Địch Gia Tĩnh và Thạch Thấm đều khẽ rùng mình.

“Chuyện này …”

“Đi thôi.” Thẩm Tinh Nhược mặt không biểu cảm nói

Truyện Chữ Hay