Dâu Tây Ấn

chương 32: anh trai

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

Edit: Bội Bội

———————–

Lúc nghe được hai chữ này từ miệng Thẩm Tinh Nhược nói ra, cả người Lục Tinh Diên run lên, cứ như bị điện giật.

Giọng điệu của cô lạnh lẽo vắng vẻ, thế nhưng hai chữ “Anh trai” này rót vào tai cậu, lại có thể nghe ra được một chút ngọt ngào.

Bị ma nhập rồi.

Trong lòng cậu đột nhiên lại muốn bị cô nhục nhã một lần nữa.

Nhưng mà trừ cậu ra, những người khác đều không hề cảm thấy câu nói làm cậu nghẹn họng của Thẩm Tinh Nhược có bất kỳ ý tứ nào khác.

Hứa Thừa Châu đập bàn cười điên cuồng, “Trà độc ha ha ha ha ha thật sự là cười chết tao!”

“Không phải đấy chứ, Diên ca mày vừa mới nói tao vô học, không được ha ha ha ha, đayu bụng chết mất ….”

Lý Thừa Phàm cũng cười đến sắp tắt thở tới nơi, ôm bụng lăn qua lộn lại.

Trần Trúc lườm đám người bọn họ một chút, vẻ mặt tràn đầy ghét bỏ, “Mấy người thật sự là mất mặt quá đi, tất cả im miệng bớt coi.”

So với đám Lục Tinh Diên ngẫu nhiên nổi điên phá lên cười không có gì kiêng kị, ba bạn gái của phòng còn có Nguyễn Văn đều là muốn cười mà không dám cười, đành phải che miệng nửa cười nửa kiềm chế, đến mức mặt mũi đỏ bừng.

Lục Tinh Diên lấy lại tinh thần, liếc nhìn mấy người bọn họ một chút, rồi cầm chiếc đũa bên cạnh lên, gõ gõ lên cái chén mấy lần.

“Có cái gì đáng cười chứ, đều ngu như nhau cả thôi, có muốn cho mỗi đứa một cái bát ngồi ven đường ăn xin để tụi bây cười cho đủ không hả?”

Cậu vừa nói xong, Hứa Thừa Châu liền rất không nể mặt “Phụt” một tiếng, lại bắt đầu một tràng cười nhạo mới.

Không biết có phải bởi vì hai tiếng “Anh trai” của Thẩm Tinh Nhược hay không, mà một chút xíu bực mình Lục Tinh Diên cũng không cảm thấy, đối với mấy lời trêu chọc của đám anh em cũng phá lệ nhân từ, chỉ lặng lẽ nhìn, không có hành động tàn bạo nào.

Không lâu sau đó, Hà Tư Việt cầm một túi đồ uống tiến đến.

Thấy bọn họ đang cười, cậu ấy cũng cười cười, thuận miệng hỏi: “Đều đến cả rồi à, mấy cậu đang nói chuyện gì mà vui vẻ dữ vậy.”

“Lớp trưởng để tớ nói cho cậu biết, vừa nãy Lục Tinh Diên …”

Lý Thừa Phàm vừa mở miệng, Lục Tinh Diên chỉ vừa mới nhân từ với cậu ta được năm phút đồng hồ liền không nói không rằng đạp cái ghế của cậu ta một cái, thái độ quay ngoắt độ –

“Mày nhiều chuyện như vậy sao không đi diễn kịch nói đi, dù gì điểm số của mày cũng ì à ì ạch, không chừng học nghề cũng đói chết chứ chẳng đùa.”

Lý Thừa Phàm bị đạp đến mức nghiêng người về phía Triệu Lãng Minh, chống vào cái ghế bên cạnh ngồi thẳng người lại, vừa cười vừa nói: “Không phải, bây giờ mà tao đi học nghề, đây không phải là không có cơ hội trà độc thanh niên có học thức như mày sao?”

Nói xong cậu ta âm thầm tán thưởng bản thân mình nhanh mồm nhanh miệng, đầu óc nhanh nhạy, sau đó lại không nhịn được bắt đầu cười điên cuồng.

“Phàm gia mày thật là một thằng khốn nạn …”

Triệu Lãng Minh vừa uống một hớp nước, không nhịn được lại phun ra ngoài.

Hà Tư Viêt cũng không hiểu rõ chuyện gì đang xảy ra, đặt túi ny lông lên bàn, rồi lấy đồ uống ra.

Đồ uống cậu mua có trà chanh, hồng trà, còn có trà hoa nhài.

Hứa Thừa Châu ngồi bên cạnh Hà Tư Việt, nhìn thấy những thứ này liền lắc đầu ghét bỏ, đưa tay đẩy mấy lon trà ra xa một chút, nghiêm túc nói: “Không được không được tớ không uống cái này, trà độc, trà có độc.”

“Phụt …”

“Ha ha ha ha ha …”

“Thật sự không được, tao cười sắp chết rồi!”

Cả đời Lục Tinh Diên chưa từng bị sỉ nhục như vậy, bị trêu chọc cả nửa ngày hết lần này đến lần khác mà cũng không hề tức giận.

Không lâu sau, đồ ăn được bưng lên, Lục Tinh Diên cởi áo khoác ra.

Chỉ có Lý Thừa Phàm nhận xét một câu: “Uầy Diên ca mày cũng bày đặt mặc áo hồng nữa à,” những người khác thì không để ý, càng đừng nói đến việc liên hệ cái áo của cậu với trang phục trên người Thẩm Tinh Nhược.

Cũng không trách được, thật sự là có rất nhiều người đụng màu sắc trong ngày hôm nay.

Nếu nói trang phục màu bột củ sen là trang phục của đôi vợ chồng, thì Trần Trúc và Hứa Thừa Châu còn mặc chung màu neon vàng choé, cứ như vợ chồng đom đóm.

Đây là một nhà hàng bán món cay vị Tứ Xuyên.

Bọn họ gọi một nồi lẩu uyên ương cua ếch, ngoài ra còn có những món phụ khác để sau khi ăn hết cua hết ếch thì bỏ vào, cùng một chút rau xào, thịt nướng.

Thẩm Tinh Nhược thử một miếng cá chưng tiêu cay, mùi vị không tệ.

Vì là bàn tròn có thể xoay tới xoay lui, dĩa cá kia cô còn chưa gắp được miếng thứ hai thì đã bị chuyển đi mất.

Thật ra cô cũng không phải là người kén ăn, nhưng mà trước đâu cô thường cùng cha mẹ ra ngoài ăn cơm, đã sớm quen ngồi ăn trên bàn tròn nhưng đồ ăn không bị di chuyển rồi.

Lục Tinh Diên ngồi đối diện cô, nhiều lần lơ đãng dò xét cô, nhận thấy cô không nói không rằng nhìn chằm chằm dĩa cá chưng tiêu cay kia.

Lục Tinh Diên uống một ngụm nước, đột nhiên nói: “Hứa Thứa Châu mày con mẹ nó đừng có xoay mãi thế, mày tưởng đang chơi con quay à, đem dĩa gà xé phay lại gần tao xem.”

Dĩa gà xé phay được đặt đối diện dĩa cá chưng tiêu cay, lúc dĩa gà xé phay được xoay đến trước mặt Lục Tinh Diên, thì cũng đúng lúc dĩa cá chưng tiêu cay được đặt trước mặt Thẩm Tinh Nhược.

Thẩm Tinh Nhược hình như đang nghĩ tới đều gì đó, đang chuẩn bị liếc mắt nhìn người đối diện. Bỗng nhiên Hà Tư Việt đang ngồi bên cạnh gắp một miếng cá đặt vào trong chén của cô, “Tớ thấy nhìn như cậu rất thích ăn món này, cậu ăn nhiều một chút đi.”

“… Ừ, cám ơn.”

Hà Tư việt cười, “Có phải cậu đã thích ăn cá từ nhỏ hay không, từ bé tới giờ tớ nghe người lớn nói cái gì mà thích ăn cá thì đầu óc thông minh.”

Thẩm Tinh Nhược nói: “Cũng không phải đam mê gì từ bé, chủ yếu là trước đây sống ở Hối Trạch, ngư nghiêp bên đó tương đối phát triển, cho dù ở bất cứ chỗ nào cũng có cá mà ăn.”

“Đúng rồi, trước đây tớ cũng từng đến Hối Trạch, Hối Trạch …”

“…”

Lục Tinh Diên ngàn vạn lần không ngờ tới, một đũa gà xé phay này cậu còn chưa gắp vào chén, hai người ngồi đối diện thế mà đã bắt đầu trò chuyện vô cùng vui vẻ rồi.

Hà Tư Việt cùng Thẩm Tinh Nhược trò chuyện nhìn qua rất tốt, ít nhất cũng sẽ không xuất hiện mấy từ ngữ kỳ quái như là “dạ dày trời ban” hay là “trà độc” này nọ.

Thấy Thẩm Tinh Nhược nhai chậm nuốt kỹ ăn xong một miếng cá, Hà Tư Việt lại chuẩn bị gắp cho cô một miếng cá khác.

Thẩm Tinh Nhược từ chối, nói mình ăn đủ rồi.

Hai người đang nói, Lục Tinh Diên đột nhiên mặt không đổi sắc xoay cái bàn một vòng, chuyển dĩa cá đến trước mặt mình.

Hà Tư Việt: “…”

Thẩm Tinh Nhược: “…”

Lục Tinh Diên không ngẩng đầu, chỉ nhìn dĩa cá trước mắt.

Cậu thật sự không có hứng thú gì với món cá, dứt khoát chuyển tới trước mặt Trần Trúc, nói: “Không phải là cậu thích ăn cá sao? Ăn đi.”

Trần Trúc đang vui vẻ ăn cua, mở to mắt nhìn Lục Tinh Diên đem dĩa cua trước mặt cô dời đi chỗ khác, nhét đến một dĩa cà, đầu óc đầy dấu chấm hỏi.

Con mẹ nó cô thích ăn cá từ lúc nào chứ?

“Cậu thần kinh à, tớ chỉ thích ăn cá hồi sushi.”

Lục Tinh Diên cũng không thèm nhìn cô nàng một chút, “Không phải đều là cá sao? Cậu lấy rong biển trong canh cuộn miếng cơm nhét thêm miếng cá thì không phải là sushi rồi sao? Sính ngoại.”

Trần Trúc:?

Thẩm Tinh Nhược khựng lại một chút, lại tiếp tục nói chuyện với Hà Tư Việt.

Bữa cơm này ăn xong thì đã chín giờ rồi.

Bầu không khí vẫn còn tốt, nhưng cũng không thể nói là vô cùng náo nhiệt, dù sao có vài người vốn dĩ không quen biết nhau, chỉ là hoặc quen Thẩm Tinh Nhược hoặc quen Lục Tinh Diên mới ngồi ở đây.

Giống như kiểu bé ngoan Nguyễn Văn, xưa nay ngay cả Lục Tinh Diên Lý Thừa Phàm học chung lớp vậy chứ chưa từng nói chuyện bao giờ, càng đừng nói đến đám học ban ba Hứa Thừa Châu bọn họ.

Ăn xong Thẩm Tinh Nhược đi tính tiền.

Cô đã sớm chuẩn bị tinh thần nếu không đủ thì sẽ rút tiền tiêu vặt, thế nhưng lúc nghe cô báo số bàn, nhân viên phục vụ đột nhiên nói: “Bàn của quý khách đã có người thanh toán rồi ạ.”

Thẩm Tinh Nhược suy nghĩ sâu xa, cảm thấy ngoài ý muốn.

Nhân viên phục vụ còn nói: “Chính là cậu trai mặc áo hồng kia, dáng vẻ rất đẹp trai, có phải là bạn trai của em không, chỉ mặc quần áo trùng với em còn gì.”

Thẩm Tinh Nhược: “…”

Lục Tinh Diên cứ như là có linh tính, ngẩng đầu nhìn về phía quầy thu ngân, ánh mắt hai người chạm nhau giữa không trung.

Thẩm Tinh Nhược quay đầu, lại hỏi nhân viên phục vụ, “Cậu ấy trả tiền lúc nào?”

Từ đầu tới đuôi, Lục Tinh Diên đều chưa hề nhắc qua.

“Lúc cậu ấy vừa mới bước vào, liền đưa thẻ tín dụng để lưu số lại, nói bàn của quý vị gọi thức ăn xong, liền trực tiếp thanh toán vào thẻ của cậu ấy là được, sao vậy ạ, là có vấn đề gì sao?”

Thẩm Tinh Nhược nhỏ giọng nói cám ơn, liền quay người rời đi.

Sau bữa ăn, mấy người Hứa Thừa Châu đề nghị đi hát karaoke, thế nhưng mấy người Nguyễn Văn đương nhiên là cực khổ lắm mới ăn xong bữa cơm này, vội và nói trong nhà có gác cổng, phải về sớm một chút.

Thẩm Tinh Nhược cũng nói mệt rồi, muốn về nhà.

Lý Thính không vội, nhưng ba cô bạn cùng phòng đều muốn trở về, cô cũng không có lý do gì để ở lại.

Bình thường mặc dù cô hay đi chơi với đám Trần Trúc bên ban ba, nhưng mà xen lẫn trong một đám con gái, Trần Trúc căn bản là không nhớ ra cô, đơn độc tách ra, hai người đương nhiên là không quen.

Nhiều người muốn về nhà như vậy, kèo này đương nhiên là không thể đi.

Địch Gia Tĩnh và Lý Thính, còn có Nguyễn Văn đều ở cùng một hướng, có thể cùng đi một chuyến tàu điện ngầm trở về.

Hà Tư Việt hỏi thăm Thạch Thấm, phát hiện cũng không tiện đường, thế là lại hỏi Thẩm Tinh Nhược, “Thẩm Tinh Nhược, nhà cậu ở đâu vậy?”

“Hồ Lạc Tinh.”

Còn chưa đợi Hà Tư Việt nói tiếp, Hứa Thừa Châu nhanh nhảu lên tiếng, “Nhà Lục thiếu gia cũng ở hồ Lạc Tinh, chắc là nhà hai người gần nhau đấy.”

Lý Thừa Phàm: “Vậy Diên ca mày tiện đường đưa Nhược tỷ trở về đi, gần vậy mà.”

Hai tên kia, cả đêm miệng cho không mọc được ngà voi, rốt cuộc lúc này cũng có thể nói tiếng người rồi.

Lục Tinh Diên nhìn hai người bọn họ một chút, hờ hững gật đầu.

Ngồi trên tàu điện ngầm về nhà, Nguyễn Văn nhẹ nhàng thận trọng thở ra.

Địch Gia Tĩnh ngồi bên cạnh cô, đưa chai nước cho cô, lại quan tâm hỏi: “Nguyễn Văn, cậu không sao đấy chứ?”

Nguyễn Văn nhanh chóng khoát tay, có chút cảm kích nói: “Cám ơn, tớ không sao, chỉ là ngày hôm nay cùng mọi người ăn cơm, có chút hồi hộp.”

Lý Thính quay đầu lườm cô nàng một chút, tiếp tục chơi điện thoại, hiển nhiên là nhìn không vừa mắt.

Địch Gia Tĩnh lại an ủi nói: “Tớ cũng không quen thân với bọn họ, ăn uống cũng có chút không được tự nhiên, mới đầu Tinh Nhược mời tớ ăn cơm, tớ còn không nghe rõ, cứ tưởng rằng chỉ có mấy bạn học chung trong lớp thôi chứ.”

Nguyễn Văn giải thích, “Thật ra tớ đã biết sẽ có ban ba, bọn họ thật sự đều là người tốt, chỉ là tớ quá nhát gan, lúc nãy ở bàn ăn có đùa giỡn gì cũng không chịu được.”

Nhắc đến Thẩm Tinh Nhược, Lý Thính liền nhớ lại dáng vẻ ân cần của Trần Trúc trên bàn cơm, so với lúc cô ta cùng đám con gái bên ban ba chơi đùa, Trần Trúc đối xử với cô ta tương đối lãnh đạm, trong thâm tâm cô ta rất khó chịu.

Với lại cô ta vẫn luôn có ý với Hứa Thừa Châu, cả ngày hôm nay Hứa Thừa Châu ngay cả một câu cũng không nói với cô, trong lòng càng không thoải mái.

Lúc này cô ta để điện thoại di động xuống, tiếp lời Địch Gia Tĩnh phàn nàn nói: “Không phải tớ nói chứ, Thẩm Tinh Nhược mời ăn cơm thì mời ăn cơm, làm gì phải mời cùng lúc nhiều người như vậy chứ, mọi người lại không quen nhau, chỉ thêm xấu hổ thôi.”

“Cậu đừng có nói như vậy, chuyện này có liên quan gì đến Tinh Nhược chứ, nếu như cảm thấy xấu hổi, thì ngay từ đầu có thể không đi, với lại bầu không khí cũng rất tốt mà, có lúng túng gì đâu chứ.”

Nguyễn Văn nghiêm túc phản bác một câu như vậy.

Lý Thính nhất thời bị chặn họng.

Địch Gia Tĩnh lại vội vàng hoà giải.

Bên này, Lục Tinh Diên và Thẩm Tinh Nhược đang đứng đợi ở trạm taxi ven đường, đợi một hồi lâu cũng không có xe trống, Lục Tinh Diên dùng ứng dụng gọi xe một lần nữa.

Gần sắp đến hè, ban đêm gió thổi cũng không còn lạnh như trước nữa.

Lục Tinh Diên cởi áo khoác ra cũng không thèm mặc lại, hình như cũng không cảm thấy lạnh.

Hẳn là đứng yên rồi nhàm chán, Thẩm Tinh Nhược đột nhiên hỏi: “Vừa nãy sao cậu không đứa Trần Trúc trở về.”

“Sao tôi lại phải đưa cậu ấy về, tôi và cậu ấy cũng không tiện đường.”

Lục Tinh Diên không cần nghĩ ngợi.

“Không phải là cậu thích cô ấy sao?”

“…?”

“Ai nói với cậu đấy, tôi không có.”

Thẩm Tinh Nhược quay đầu liếc nhìn cậu, không nói chuyện.

Thế nhưng trong đầu Lục Tinh Diên đột nhiên lại hiện ra rất nhiều khả năng.

Cậu biết, đám người kia trước đây đã truyền đi biết bao nhiêu lời đồn trong khối, từ trước đến giờ cậu cũng chưa từng để ý.

Lời nói qua miệng của đám Hứa Thừa Châu bọn họ, thanh danh của cậu ở bên ngoài không biết đã bị huỷ thành cái dạng gì rồi,

Cậu nhanh chóng thanh minh, “Cậu có phải là đã nghe ai nói gì rồi hay không, đều là đoán mò thôi, Trần Trúc bọn họ là bạn học chung cấp hai với tôi, mọi người thường cùng nhau đi chơi, trước đây tôi đối với cậu ấy … Cũng không phải, chỉ là tôi cảm thấy con người của cậy ấy rất tốt, cũng không phải là thích cậu biết đấy, đều là do mấy người Hứa Thừa Châu bọn họ, tôi …”

“…. Tôi chỉ là tuỳ tiện hỏi một chút thôi, cậu không cần giải thích nhiều như vậy.”

Lục Tinh Diên: “…”

Ho hai tiếng, cậu dường như lơ đãng hỏi: “Cậu đừng có nói tôi, có phải là cậu thích Hà Tư Việt không? Tôi thấy mỗi lần hai người nói chuyện đều là nói không hết, không thôi cậu xin Vương Hữu Phúc đổi chỗ ngồi cùng bàn với cậu ta đi.”

“Hà Tư Việt?”

“Cậu ấy rất tốt mà.”

Lục Tinh Diên: “…”

“Đầu óc thông minh, rất biết quan tâm người khác, có tinh thần trách nhiệm, hiểu lễ nghĩa.”

Lục Tinh Diên: “…”

“Cậu chờ một chút tôi mở Wechat yêu cầu chuyển khoản bữa cơm hôm nay cái đã.”

“Thế nhưng cậu ấy không được đẹp trai như cậu.”

- Hết Chương -

Truyện Chữ Hay