Bữa cơm này, Lục Tinh Diên ăn vô cùng yên tĩnh.
Nguyên một bữa ăn chỉ nghe Bùi Nguyệt và dì Chu tán gẫu, Thẩm Tinh Nhược cũng không nói nhiều, thỉnh thoảng sẽ trả lời vài câu.
Cho tới lúc ăn gần sắp xong, Bùi Nguyệt đưa mắt nhìn Lục Tinh Diên, có chút buồn bực, “Con sao vậy, bị trúng thuốc câm rồi à?”
Lục Tinh Diên: “…”
Chắc là cậu đã bị trúng xuân dược thì có.
Thấy cậu không nói lời nào, Bùi Nguyện liền nhận ra có điểm khác lại, vừa gắp thức ăn vừa hỏi: “Có phải con đã làm chuyện gì có lỗi rồi hay không? Hôm nay yên lặng như vậy, không giống con lắm, làm cho mẹ có cảm giác không yên tâm.”
“…”
Đây là mẹ ruột kiểu gì thế này?
Lục Tinh Diên im lặng, qua loa ăn thêm hai miếng, buông bát đũa xuống đứng dậy, vội vàng nói: “Còn chưa tỉnh ngủ đâu, con về phòng trước đây.”
Bùi Nguyệt nhìn qua bóng lưng lười nhác của cậu, như có điều gì suy nghĩ, động tác nhai nuốt cũng chậm lại không ít.
Chờ cho đến khi bóng cậu hoàn toàn biến mất tại chỗ rẻ cầu thang, Bùi Nguyệt đột nhiên để đũa xuống, đụng đụng phía trước, hạ giọng bàn bạc với Thẩm Tinh Nhược, “Nhược Nhược, buổi chiều dì Bùi phải đi ra ngoài, con ở nhà giúp dì canh chừng nó nhé, có chuyện gì thì con cứ gọi điện thoại cho dì Bùi.”
Thẩm Tinh Nhược khựng lại một chút, gật đầu.
Bùi Nguyệt đã sớm hẹn với bạn bè dạo phố đánh bài, ăn cơm xong liền sửa soạn trang điểm, rồi xách túi đi ra cửa.
Dì Chu dọn dẹp bàn ăn xong đâu đấy, lên danh sách những thứ cần mua, đợi chú Lưu đưa Bùi Nguyệt quay lại, liền cùng với chú Lưu đi siêu thị mua sắm.
Mới đầu Thẩm Tinh Nhược còn muốn đi dạo siêu thị với bọn họ, nhưng nghĩ tới “trọng trách” Bùi Nguyệt đã giao phó, vẫn là ở nhà.
Buổi chiều ngày xuân ánh nắng ấm áp, nhưng lại không quá nóng.
Sau bữa ăn Thẩm Tinh Nhược rất rảnh rỗi, cầm bình tưới nước đi tưới hoá trong khu vườn nhỏ, sẵn tiện đi dạo tiêu thực.
Tưới xong bụi hoa màu trắng không biết tên gì, cô quay đầu, lơ đãng phóng tầm mắt, đột nhiên nhìn thoáng quá khung cửa sổ trên tầng bà, có cái đầu thậm thò thậm thụt ra phía ngoài thăm dò.
Cô híp mắt lại dò xét –
Cái đầu kia hình như là đang xác nhận xe của chú Lưu đã đi xa, chắc chắn rồi, lại rất nhanh rụt đầu trở về.
Cô buông bình tưới nước xuống, trở về phòng.
Lúc Thẩm Tinh Nhược vừa bước lên lầu, vừa đúng lúc Lục Tinh Diên từ trên lầu đi xuống.
Một người thì có tật giật mình, một người thì nhẹ tay nhẹ chân vô thanh vô tức.
Hai người đụng nhau ở góc rẽ cầu thang, giật nảy mình.
Thẩm Tinh Nhược nhìn Lục Tinh Diên từ trên xuống dưới, thấy cậu ôm cái giỏ trúc, đi thẳng vào vấn đề trực tiếp hỏi: “Lục Tinh Diên, cậu lén lén lút lút muốn làm cái gì?”
Lục Tinh Diên vừa nghe xong còn khẽ giật mình, sau đó còn mở to mắt, vô thức sờ sờ lên cổ, ánh mắt lạc lõng bốn phía.
“Cái gì mà lén lén lút lút … Cậu nói chuyện chú ý một chút, tôi chỉ, chỉ xuống lầu giặt quần áo thôi.”
Khẩn trương như vậy, nói còn không xong thì làm cái gì mà làm.
Lực chú ý của Thẩm Tinh Nhược rơi trên giỏ trúc một lần nữa.
Phía trên cùng là một cái áo khoác đồng phục, nhưng mà phía dưới đáy hình như còn có cái gì khác.
Cô không nói chuyện, vài giây sau, liền nghiêng người nhường đường cho Lục Tinh Diên.
Lục Tinh Diên không nghĩ tới cô dễ nói chuyện đến vậy, nhìn cô chằm chằm chần chờ vài giây, mới tiếp tục đi xuống lầu.
Còn chưa đi được mấy bước, cậu quay đầu, “Cậu đi theo tôi làm gì?”
Sắc mặt Thẩm Tinh Nhược bình thản, “Ai đi theo cậu chứ, tôi cũng xuống lầu không được sao?”
Lục Tinh Diên: “…”
Được chứ.
Nhược tỷ làm gì mà không được.
Xuống tới lầu một, Lục Tinh Diên vừa nhìn ra phía sau, vừa đi về phía máy giặt đặt bên kia.
Thẩm Tinh Nhược thế mà lại không đi theo cậu, đi thẳng đến tủ lạnh lấy sữa tươi.
Cậu nhẹ nhàng thở ra, mở cửa máy giặt, đem mấy cái quần áo bẩn trên mặt lén lút nhét vào.
Lúc tay cậu vừa rời khỏi tấm ga trải giường bị bẩn, trực giác mách bảo có gì không đúng, quay đầu đưa mắt nhìn –
Chỉ thấy Thẩm Tinh Nhược đang uống sữa tươi, nhàn nhàn tản tản đứng sau lưng cậu còn chưa đầy hai mét.
Môi cô vẫn còn dính sữa.
Liền nghĩ tới giấc mơ tối hôm qua, Lục Tinh Diên có cảm giác mình hoàn toàn bị mắc kẹt giữa khe hở không thoát ra nổi, động tác trên tay cũng rất cứng nhắc.
Thẩm Tinh Nhược quét mắt nhìn mòn đồ dưới đáy giỏ trúc của cậu, chốc lát liền nhận ra, đó là ga trải giường.
Bởi vì ga trải giường phòng cô cũng có hoa văn y như vậy, chỉ là màu sắc khác nhau.
Chỉ là một tấm ga trải giường, che che giấu giấu cái gì chứ.
Đối diện với ánh mắt dò xét của Thẩm Tinh Nhược, Lục Tinh Diên có cảm giác như mình là đang làm gì phạm pháp vậy.
Thật ra chỗ bị làm bẩn chỉ là một vết nhỏ, lấy ra nhét nhanh vào trong máy giặt quần nào thì sẽ không nhìn ra được, cậu cố gắng trấn tĩnh bản thân mình, làm ra bộ dáng như không có việc gì –
“Tôi.. Thật ra tôi,” Lục Tinh Diên nhắm mắt, có chút thất bại, đầu hàng nói, “Đại tiểu thư, coi như tôi xin cậu, cậu có thể đừng nhìn tôi chằm chằm như vậy có được không?”
Thẩm Tinh Nhược vẫn không hề lên tiếng, đứng yên tại chỗ.
Bỗng nhiên ngoài dự kiến, cô quay người rời đi.
Lục Tinh Diên vẫn đang chờ bị cô điên cuồng buông lời nhục nhã, đột nhiên rời đi nhứ thế, cậu nhất thời còn chưa kịp hoàn hồn.
Thế nhưng một giây sau, cậu trở nên trầm mặc.
Con mẹ nó, cái này sử dùng như thế nào?
Máy giặt thời này cũng quá là hiện đại rồi, mấy nút bấm so với phương trình toán học còn muốn phức tạp hơn, cậu nghiên cứu nửa ngày, cũng không biết bắt đầu từ đâu.
Sau năm phút, cậu gõ gõ vào cửa sổ sát đất.
Thẩm Tinh Nhược ngẩng đầu.
Lục Tinh Diên khoa tay múa chân, ra hiệu cho cô đi vào.
Cô nghĩ nghĩ, đi vào nhà.
“Có chuyện gì?”
Lục Tinh Diên mất tự nhiên ho khan, “Cái kia, cậu biết dùng máy giặt không?”
“…”
Thẩm Tinh Nhược không nói gì, lướt qua cậu, đi thẳng tới trước máy giặt.
Lục Tinh Diên căn bản không nghĩ tới cô sẽ không biết, dù sao lúc nào cô cũng bày ra dáng vẻ cái gì cũng biết cơ mà.
Thẩm Tinh Nhược yên lặng đứng trước máy giặt nhìn một chúc, sau đó lại chạm xuống nút bấm trên bảng nút bắt đầu ấn.
Hả?
Không có phản ứng.
Thẩm Tinh Nhược nghĩ nghĩ, nhìn chằm chằm một hàng các nút chức năng như giặt ướt, tẩy trắng, giặt các loại vải dày nặng, vải sơi sotton, sợi day, sợi hoá học vân vân cả một lúc lâu, sau đó có vẻ khó khăn không biết chọn lựa cái nào.
Lục Tinh Diên có chút hoài nghi, “Không phải cậu cũng không biết đấy chứ?”
Thẩm Tinh Nhược liếc nhìn cậu một cái, trong mắt tràn đầy ý tứ ‘Cậu đang nói mê sảng gì đấy’ cao cao tại thượng.
Cô trực tiếp đè xuống nút giặt ướt, sau đó máy giặt rất không nể mặt kêu lên ba tiếng “tích tích tích.”
Hai người đều rơi vào im lặng.
Lục Tinh Diên nhớ tới cái gì, hỏi một câu, “Có phải là chưa chỉnh nước không?”
Hình như là vậy.
Thẩm Tinh Nhược tìm được nút bấm chỉnh lượng nước.
Máy giặt sau khi được thêm nước liền bắt đầu làm việc!
Hai người đều âm thầm nhẹ nhàng thở ra.
Đang lúc Thẩm Tinh Nhược đang chuẩn bị rút lui an toàn, Lục Tinh Diên lại nghĩ tới một chuyện, “Có phải là còn chưa thêm nước giặt quần áo không?”
“…”
Cậu ta biết cũng nhiều đấy.
Thẩm Tinh Nhược tìm tìm xung quanh, không tìm được bột giặt hay là nước giặt quần áo nào cả, bình thường đồ dùng giặt giũ này nọ, hẳn là nên để gần đó mới phải.
Lục Tinh Diên cũng giúp đợ tìm cả nửa ngày, cũng không tìm được.
Thẩm Tinh Nhược đành phải nghiên cứu bảng nút một lần nữa.
Nghiền ngẫm một hồi cô mới phát hiện, thì ra nước giặt quần áo đã được thêm sẳn trong hộp đựng trong máy giặt rồi, chỉ cần lựa chọn số lượng cần dùng là được.
…
Làm xong hết thảy, Thẩm Tinh Nhược có cảm giác như mình đã giải xong một đề toán lớn, đột nhiên không khỏi có cảm giác đạt được thành tựu.
Thế nhưng sau khi tất cả chứng cứ phạm tội đã nằm yên trong máy giặt bắt đầu chuyển động xoay tròn, cả người Lục Tinh Diên đều cảm thấy nhẹ nhàng.
Cậu dựa vào một bên, đột nhiên trêu chọc, “Tôi nhìn cậu vừa nãy cao cao tại thượng như thế, còn tưởng rằng cậu so việc giặt quần áo này là dễ như ăn cháo đấy chứ.”
“Đây không phải là đã giặt rồi sao?”
Sắc mặt Thẩm Tinh Nhược không đổi.
Lục Tinh Diên: “Nếu như tôi không nhắc cậu phải thêm nước giặt quần áo, không chừng cậu định để vậy mà giặt thật đấy.”
“…”
“Tôi làm sao biết được phải bấm nút thêm lượng nước và nước giặt chứ? Cậu đúng là không biết cám ơn tôi thì thôi, còn đứng đó mỉa mai trả đũa.”
Lục Tinh Diên muốn nói gì đó, thế nhưng Thẩm Tinh Nhược hoàn toàn không cho cậu cơ hội cãi lại, lạnh lùng phán xét, tiếp tục nói: “Không phải là đái dầm rồi sao? Giấu giấu diếm diếm cái gì, lấy IQ của cậu mà đái dầm trên giường thì cũng không phải là chuyện gì kinh thiên động địa.”
“Tôi giúp cậu giặt quần áo cậu còn châm chọc tôi, ngày nào cũng phải làm mấy việc tranh giành tôi thắng cậu thua không chút ý nghĩa này, có gì đáng để tự hào đâu chứ.”
“Chứng minh được rằng tôi không biết giặt quần áo thì cậu có thể thi thắng tôi sao? Hay là chứng minh tôi không biết giặt quần áo thì cậu có thể thi được bốn trăm điểm?”
“Có thời gian để lãng phí như vậy không bằng cậu đi làm thêm hai đề chứng minh hai hình tam giác đồng dạng đi. Ngây thơ.”
“…”
Lục Tinh Diên sau một lúc lâu vẫn chưa hồi phục tinh thần.
Không đúng, không phải chỉ mới trêu chọc hai câu thôi sao, sao lại trở thành chuyện cậu lãng phí thời gian cuộc sống rồi?
Cậu đâu có cảm thấy tự hào kiêu ngạo gì đâu.
Không, không không không đúng!
Con mẹ nó ai nói cậu đái dầm rồi???
Lục Tinh Diên hoàn hồn, tiến lên phía trước, vô thức mở miệng giải thích, “Này, không phải, Thẩm Tinh Nhược!”
Thẩm Tinh Nhược không thèm để ý đến cậu, trực tiếp đi lên lầu.
“Moá nó, tôi không có đái dầm!”
Lục Tinh Diên hoang mang tột độ, hoàn toàn không nghĩ ra được làm sao Thẩm Tinh Nhược không nói tiếng nào mà lại suy ra được chuyện này với chuyện đái dầm cơ chứ.
Cậu con mẹ nó nên giải thích như thế nào đây?!
Giữa hai sự lựa chọn tiến thoái lưỡng nan “bị hiểu lầm là đã đái dầm” và “nói thẳng sự tình rồi bị Thẩm Tinh Nhược ấn thẳng đầu vào trong máy giặt”, Lục Tinh Diên cuối cùng chọn cách ngậm miệng.
Một cái cuối tuần không thèm để ý lẫn nhau lặng lẽ trôi qua.
Chủ nhật, hai người trở lại trường.
Hai ngày nay, Lục Tinh Diên đều ngủ không được ngon, đầu vừa dính gối liền không nhịn được mà bắt đầu hồi tưởng lại giấc mơ đêm đó.
Trong mộng Thẩm Tinh Nhược dây dưa trên người cậu mặc cậu bừa bãi, khóc đến mềm mại nhu nhược, xinh đẹp đáng yêu, thật đúng là so với bộ dạng giương nanh múa vuốt cao cao tại thượng thì càng động lòng người hơn nhiều.
Ở nhà ngủ không ngon, Lục Tinh Diên còn nghĩ biết đâu đến trường thì có thể ngủ ngon hơn một chút.
Thế nhưng trong phòng ngủ toàn là cú đêm, qua hết cuối tuần trở lại trường, ai cũng lờ đờ như thây ma.
Triệu Lãng Minh và Lý Thừa Phàm sau khi tắt đèn còn mặt dày trốn vào trong chăn bắt đầu xem phim “Khoa học kỹ thuật phát triển.”
Ngay cả người trong sáng nhất trong phòng ngủ là Biên Hạ tuy ngoài miệng nói không xem, nhưng thân thể lại rất thành thật nhích gần đến giương Triệu Lãng Minh.
Ba tên đó xem không thì thôi đi còn phải bình luận đánh giá này nọ nữa chứ.
Lục Tinh Diên nổi giận, “Đậu moá, tụi bây con mẹ nó đủ rồi đấy, có để yên cho người khác ngủ hay không đây?”
“Diên ca mày qua đây đi! p siêu nét đấy, vì bộ phim quý giá này mà tao phải bỏ ra sáu mươi tệ đấy!”
Lục Tinh Diên không thèm để ý đến bọn họ, kéo chăn lên trùm kín cả đầu, cố gắng cưỡng ép bản thân đi vào giấc ngủ.
Mặc dù cậu có thể từ chối quan sát những hính ảnh cấm trẻ em, nhưng mà đám đám Lý Thứa Phàm cứ rì rầm rì rầm bình luận truyền vào tai cậu.
“Bộ ngực thật sự là tuyệt đỉnh!”
“Chỉ là tao cảm thấy có hơi giả …”
“Làm gì có! Không phải là rất mang lại cảm giác sao!”
Đệch.
Mỗi một từ khoá bọn họ nói ra, đều làm Lục Tinh Diên hồi tưởng lại giấc mộng đêm đó.
Trước khi ngủ đột nhiên cậu còn cả gan suy nghĩ, nếu giấc mơ này có thể xuất hiện lại vào đêm nay thì tốt biết mấy.
Ngay sau đó lấy lại lý trí, không nhịn được phỉ nhổ mình một phen thế mà lại muốn YY con Bạch Khổng Tước kia, quả thực là không biết xấu hổ.
Không đúng, phải là mắt mù mới đúng.
Thẩm Tinh Nhược cũng không biết vị tiểu xử nam đa sầu đa cảm này đang suy nghĩ cái gì, một tuần mới đã đến, cô còn rất nhiều chuyện phải lo.
Mỗi ngày đều phải đi phòng tập đàn luyện đàn violon một tiếng đồng hồ, còn phải chuẩn bị ôn thi đề thứ sau tuần sau thi giữa kỳ.
Minh Lễ vẫn như trước đây những lần kiểm tra nhỏ lẻ thì rất khó, mấy kỳ kiếm tra tập trung thì lại rất dễ.
Sau khi thi giữa kỳ thì phải họp phụ huynh, cha mẹ tràn đầy phấn khởi đi đến trường, cũng không thể thi điểm thấp be bét, làm cho bọn họ bẽ mặt khó xử.
Đối với phần lớn tất cả mọi người mà nói, đề thi đơn giản là chuyện tốt.
Nhưng đối với học sinh khá giỏi mà nói thì lại không phải, tại vì nếu quá mức đơn giản, thì sẽ rất khó phân loại học lực.
Khoảng thời gian gần đây khi Thẩm Tinh Nhược làm để, trình tự giải đề cũng viết ra tỉ mỉ hơn rất nhiều.
Bận tới bận lui, mặc dù có chút mệt mỏi, nhưng vẫn cảm thấy rất có ý nghĩa, bất trí bất giác, đã đến buổi họp lớp ngày thứ sáu của tuần này.
Chủ đề của buổi họp lớn tuần này là chia sẻ kinh nghiệm học tập.
Bắt đầu từ hạng mười, theo thứ tự đếm ngược lên phía trước.
Chia sẻ kinh nghiệm học tập kiểu này, ngay từ lúc mới bắt đầu học cấp hai đã làm đi làm lại rất nhiều lần rồi.
Người trên bục giảng đều cảm thấy thật sự là không có thứ gì đáng để chia sẻ, người dưới bục giảng thì cảm thấy đều là chuyện cũ mèm, nước đổ đầu vịt, vô cùng mang tính chất hình thức màu mè.
Mãi cho đến khi Địch Gia Tĩnh lên bục giảng, bầu không khí uể oải này mới có sự thay đổi.
Bởi vì Địch Gia Tĩnh chia sẻ những điều mới lạ, nghe xong còn cảm thấy có chút thú vị.
Mười phút sau, Địch Gia Tĩnh kết thúc lần chia sẻ kinh nghiệm của mình.
“… Đây chính là những kinh nghiệm học tập tớ muốn chia sẻ với mọi người lần này, hi vọng có thể giúp ích được cho mọi người, cám ơn.”
Giọng nói của Đich Gia Tĩnh chầm chậm ấm áp, nói xong, còn cúi chào.
Bạn học ngồi dưới rất nể tình, nhiệt liệt hưởng ứng một tràng vỗ tay.
Thẩm Tinh Nhược cũng vỗ tay.
Đến lúc Hà Tư Việt lên bục giảng, cô đưa mắt nhìn xuống cuốn vở của mình.
Rất không may, những kinh nghiệm học tập Địch Gia Tĩnh đã nói qua, có một phần ba là giống với của cô.
Rất nhanh đã đến phiên Thẩm Tinh Nhược lên phát biểu, cô đứng dậy, không mang theo bản nháp.
Thẩm Tinh Nhược rất được hoan nghênh ở lớp học, vẻ ngoài xinh đẹp thành tích lại tốt, đối xử hoà ái với mọi người còn làm vẻ vang thanh danh của lớp.
Lên bục giảng còn chưa mở miệng, tiếng vỗ tay hoan hô phía dưới đã rất nhiệt liệt.
Cô chỉnh micro ngay ngắn, trầm ngâm một lát, nói: “Thật ra lúc đầu tớ cũng đã chuẩn bị một vài kinh nghiệm để chia sẻ, nhưng lúc nãy đã có bạn nói qua rồi, mà còn nói hay hơn tớ nữa, cho nên tớ cũng không muốn lắm lời nữa.”
Dưới bục giảng ngẩn người.
Thẩm Tinh Nhược lại nói: “Tớ cho rằng, sự nhạy cảm trong học tập là nên được bồi dưỡng lâu dài trong quá trình tích luỹ kiến thức, cần phải chậm mà chắc, mưa dầm thấm lâu, một lời khó nói hết. Giống như lúc chơi game vậy, các bạn mua được trang bị cấp cao nhất, có được những bí kíp phong phú nhất, nhưng không có nghĩa bạn là một cao thủ.”
“Cho nên tớ nghĩ chúng ta có thể thay đổi hình thức một chút, mọi người có thể đặt câu hỏi, tớ sẽ trả lời trong phạm vị hiểu biết và năng lực của mình, nếu như tớ có nói gì không đúng, bạn cũng có thể chỉ ra có chỗ nào không hợp lý, chúng ta sẽ cùng nhau chỉnh sửa thành một phương pháp học tập thích hợp với bạn để bạn có thể áp dụng thử.”
Dân chúng ở dưới bục giảng đưa mắt nhìn nhau.
Một lúc lâu sau, bỗng nhiên có người giơ tay.
Là Nguyễn Văn luôn luôn điềm đạm nho nhã không hay phát biểu.
Nguyễn Văn hỏi: “Bạn học Thẩm Tinh Nhược, tớ muốn biết cậu viết bài luận tiếng Anh như thế nào, lúc tớ nhìn thấy đề bài làm văn bằng tiếng Anh thì luôn luôn cảm thấy choáng váng, không biết nên bắt đầu từ đâu.”
Thẩm Tinh Nhược hơi suy tư, nói: “Lúc tớ viết bài luận tiếng Anh, việc đầu tiên làm là khoanh tròn những từ khoá mấu chốt, giống như lần thi viết văn tháng trước…”
Thẩm Tinh Nhược trả lời câu hỏi của Nguyễn Văn rất tỉ mỉ, quả thật là cô biết gì nói nấy.
Sau khi Nguyễn Văn đặt câu hỏi, có vài bạn học lục tục ngo ngoe giơ tay.
Lục Tinh Diên thấy dáng vẻ thân thiết dễ gần này của Thẩm Tinh Nhược thì nhất thời có vẻ không thích ứng được.
Sau khi cô thảo luận xong với mấy người bạn học cùng lớp, đột nhiên lười biếng giơ tay, trực tiếp đặt câu hỏi: “Bạn học Thẩm Tinh Nhược, xin hỏi muốn ôn tập môn lịch sử thì phải làm thế nào, môn lịch sử của tớ chưa bao giờ đạt tiêu chuẩn cả.”
Nghe ra Lục Tinh Diên có ý đùa giỡn, dưới lớp bắt đầu xột xoạt một trận cười thầm.
Thẩm Tinh Nhược liếc nhìn cậu một cái, bình tĩnh nói: “Bạn học Lục Tinh Diên, tôi cảm thấy cậu không cần phải gấp gáp ôn tập, cậu trước tiên có thể bắt đầu học bài một chút.”