Đầu Sói

chương 5: côn đồ

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

Người cảnh sát mà được tôi gọi là chú Trương kia nhăn mày một cái, nhìn về phía cha tôi, sau đó lại quan sát tôi một lượt, từ trên xuống dưới.

Đứng im tại chỗ trầm mặc một lúc, chú ấy gập quyển sổ ghi chép trên tay lại, không nói gì, vẫy tay về phía mấy người cảnh sát khác: “Rút lui.”

Một nhóm người vội vã rời đi, một lúc sau chú Trương đứng ở cửa nói với tôi: “Vương Lãng, cháu ra đây, chú hỏi cháu vài chuyện.”

Cha tôi nằm trên giường cố gắng nói: “Những chuyện không nên nói thì đừng nói.”

Tôi bước ra khỏi đại sảnh, những người hàng xóm đứng xem ở cổng đã tan hết, chỉ còn Tiền Long và anh trai cậu ta đang đứng cách đó không xa nói gì đó.

Chú Trương là cảnh sát trưởng ở đồn cảnh sát, vì cha tôi, tôi đã biết chú ấy từ nhỏ, chú ấy gọi tôi ra sân, từ trong túi lấy ra bao thuốc lá, sau đó đưa cho tôi một điếu.

Tôi xua tay, ngoan ngoãn nói, không biết hút thuốc.

Chú Trương vỗ vai tôi cười nói: “Được rồi, đừng giả bộ với chú, chú thường xuyên nhìn thấy cháu hút thuốc trên đường, con trai hút thuốc uống rượu là xã giao, không thể coi là việc tốt nhưng cũng không thể không biết mấy thứ này, hút đi.”

Vừa nói chú ấy vừa kẹp thuốc vào miệng tôi, thuận tiện châm lửa.

Sau vài giây im lặng, chú Trương thấp giọng hỏi tôi: “Vương Lãng, cháu nói thật với chú, gần đây cha cháu có phải lại động chạm đến người nào rồi không? Thông qua camera ở ngõ nhà cháu, chú thấy được người đến đột nhập vào nhà cháu là mấy đứa trẻ được quán mạt chược ở trên phố nuôi dưỡng, nhưng cha cháu không chịu phối hợp, chú không thể lập án, không có cách nào đi bắt người.”

Tôi lắc đầu nói: “Chú, cháu thật sự không biết.”

Sau khi chú Trương hút mấy hơi thuốc, liền lấy từ trong túi ra một tấm ảnh đưa đến trước mặt tôi nói: “Đúng rồi, có đứa trẻ này, nói không chừng cháu cũng biết cậu ta, cậu ta tên là Lý Tuấn Phong, biệt hiệu là Phong Tử, suốt ngày lượn lờ quanh trường học để bắt nạt, trấn lột các học sinh khác, cháu có biết cậu ta không?”

Nhìn thấy tấm ảnh đó, tôi trừng mắt lên, nắm lấy cổ tay chú Trương nói: “Chú, chú nói tối qua Lý Tuấn Phong đem người đến chém cha cháu?”

Chú Trương lắc đầu nói: “Cậu ta chỉ là một trong những tên làm chuyện đó thôi, có điều mấy ngày trước, cậu ta đánh một học sinh, làm học sinh đó thủng cả màng nhĩ, đối phương đã báo cảnh sát rồi, bọn chú đang phái người đi tìm cậu ta, cháu có tin tức gì về cậu ta không?”

Đúng lúc này, cha tôi từ trong nhà kêu lên: “Vương Lãng, con vào đây cho cha.”

Tôi cắn môi gật đầu nói chú Trương, nói: “Cháu biết rồi chú Trương, nếu như cháu gặp cậu ta, nhất định sẽ gọi điện thoại cho chú.”

Nói xong, tôi định quay người đi vào nhà, chú Trương kéo lấy tay tôi, nói bằng một giọng không to không nhỏ: “Cháu là một đứa trẻ tốt, đừng đi theo con đường của cha cháu.”

Cha tôi nằm trong phòng cũng nghe được câu nói đó của chú Trương Thanh, lại một lần nữa tức giận hét lên: “Vương Lãng, mẹ nó, có phải mày muốn tao chết khát hay không, mau rót cho tao cốc nước.”

Quay về phòng, cha tôi ngồi dựa ở đầu giường, tay phải cầm nửa điếu thuốc, nhìn tôi chằm chằm, tôi cũng không chớp mắt quan sát ông ấy.

Trên trán ông ấy có lớp băng gạc, vết máu nhàn nhạt, cánh tay cũng được băng bó vằng gạc trắng, cả người trông giống như một cái xác ướp.

Sau khi chúng tôi im lặng nhìn nhau một hồi, ông ấy vứt điếu thuốc xuống nền nhà, giọng khàn khàn nói: “Con đánh cháu của lão Lưu hả?”

Tôi liếm môi, im lặng không trả lời.

Không khí giữa chúng tôi lại một lần nữa rơi vào im lặng, mấy giây sau, cha tôi thở dài một tiếng nói: “Ngày mai đến xin lỗi người ta, tối nay cha mời lão Lý uống rượu, thay con xin lỗi trước, cha với lão Lưu là anh em tốt nhiều năm rồi.”

Tôi rót một cốc nước, đưa cho cha tôi và nói: “Cha lại chạy đi đánh bạc rồi phải không? Năm nay nhà chúng ta nợ bao nhiêu tiền rồi cha biết không? Vất vả đi sửa giày kiếm tiền, sau đó đổ hết vào cờ bạc, cha không cảm thấy hổ thẹn với lương tâm hay sao? Nếu như lão Lưu là anh em tốt của cha, vậy thì tại sao lúc nào ông ấy cũng gọi cha đi đánh bạc như vậy?”

Ông ấy vô cùng tức giận, cầm lấy cốc nước từ tay tôi, đập xuống nền nhà, cốc nước vỡ vụn ra, mảnh vụn thủy tinh bắn tung tóe.

Ông ấy kích động, bò từ trên giường dậy, chỉ vào mặt tôi nói: “Chuyện của tao mày không cần quản, tao có cần đồng tiền nào của mày hay chưa? Mày thì sao? Cả ngày ăn chơi, không học hành đàng hoàng tử tế, làm việc cũng không làm cho tốt, mày không cần phải xem thường tao, sau này mày sẽ không được như tao! Nếu như tao đây không nuôi mày, mày đã chết từ lâu rồi, nói đạo lí với tao, mày xứng không?”

Lồng ngực đập một cách mạnh mẽ, tôi thở mạnh, nói: “Con đúng là xem thường cha, nếu như không phải vì cha, mẹ con sẽ bỏ nhà ra đi sao, cha biết hàng xóm gọi chúng ta là gì không? Là côn đồ, là lưu manh, con mẹ nó, con trở thành như ngày hôm nay cũng là do cha cả.”

“Mày con mẹ nó, con mẹ nó với ai hả?” Cha tôi giơ tay ra, tát tôi một cái, tôi lảo đảo, máu từ trong mũi chảy ra.

Tôi hét lên: “Nếu có thể, hôm nay cha đánh chết con đi.”

Đúng lúc này, Tiền Long với anh trai của cậu ta chạy vào, tách tôi và cha tôi ra, Tiền Long cười cười nói: “Sao vậy? Sao không nói chuyện đàng hoàng, mà lại cãi nhau như vậy, Vương Lãng, cậu nhỏ tiếng một chút, chú cũng bớt giận, nửa đêm cha con cãi nhau to như vậy, đúng là làm trò cười cho người khác mà.”

Cha tôi thở hổn hển, kéo Tiền Long ra, chỉ tay vào mặt tôi nói: “Xúc sinh, nói cho tao biết, ngày mai mày có xin lỗi cháu của lão Lưu hay không?”

Tôi cắn chặt miệng, dứt khoát nói: “Con không đi.”

“Được, không đi phải không?” Cha tôi tức đến nỗi run người, quay đầu lại hai lần để tìm thứ gì đó đánh tôi, cuối cùng cởi giày trên chân ra, trực tiếp đánh vào mặt tôi một cái “chap”, tay còn lại nắm lấy cổ áo tôi dí đầu tôi vào tường.

Tôi bị đánh vô cùng thê thảm, nhưng vẫn cố chấp hét lớn: “Cho dù cha có đánh chết con, con cũng không đi.”

Anh trai Tiền Long hốt hoảng giữ lấy tay cha tôi, thở dốc nói: “Chú, không có ai dạy con như vậy đâu, cho dù có đánh kẻ thù cũng không đánh như vậy, chú bớt giận, Vương Lãng không phải trẻ con nữa, để cháu nói chuyện với nó.”

Nói xong, anh trai Tiền Long kéo tôi ra ngoài, Tiền Long vẫn ở trong động viên cha tôi.

Anh trai của Tiền Long tên là Tiền Đào, lớn hơn chúng tôi tầm năm sáu tuổi, mặc dù anh ấy với Tiền Long là anh em ruột, nhưng bất kể là về tính cách hay ngoại hình đều khác nhau một trời một vực, Tiền Đào, sạch sẽ sáng sủa, đeo kính, từ nhỏ đã có thành tích học tập tốt, nếu như trong nhà mà có người lớn, nhất định sẽ học lên đại học.

Anh ấy kéo tôi ra ngoài, nhẹ nhàng vỗ lên vai tôi, nói: Vương Lãng, anh nhìn em trưởng thành từ bé đến giờ, em thông minh hơn Tiền Long, chuyện gì cũng hiểu rõ, cái gì đúng cái gì sai, trong lòng em biết, anh không nói lời thừa thãi nữa, anh chỉ nói với em một câu thôi, em ghét bỏ cha em lúc còn trẻ là lưu manh, nhưng đến giờ, cuộc sống của em có gì khác với ông ấy? Nếu như em không muốn sau này bị người khác coi thường như cha em, thì hãy quay về cửa hàng, tiếp tục học việc. Em có biết ở xã hội này điều gì khiến người ta cười nhạo nhiều nhất không? Không có tiền là điều làm cho người ta cười nhạo nhiều nhất, những điều còn lại em tự cân nhắc đi.”

Sau khi nói xong, Tiền Đào đưa cho tôi một điếu thuốc, sau đó đi vào trong nhà, tiếp tục đi an ủi cha tôi, tôi dựa vào cây đa ở sân, trầm tư suy nghĩ, rất nhiều năm sau, nghĩ lại cảnh này, tôi đều cảm thấy biết ơn câu nói của anh Tiền Đào.

Mãi đến khi trời gần sáng, anh em Tiền Long mới trở về, cha tôi vẫn chưa hết giận, mắng tôi là kẻ côn đồ.

Tôi trở về phòng của tôi, nằm lên chiếc giường bé nhỏ, gối đầu lên cánh tay, mãi không ngủ được, trong đầu không ngừng vang lên câu nói mà Tiền Đào nói lúc nãy, đột nhiên tôi nghe thấy tiếng khóc vang lên, tôi mê muội bò dậy, đi đến trước cửa phòng khách nhìn.

Tiếng khóc của cha tôi từ trong phòng khách vọng ra, vừa khóc vừa lẩm bẩm, bản thân vô dụng, không biết dạy con, còn nói muốn đi chết.

Trong phút chốc, lòng tôi như bị vật đó gì cứa vào, tôi biết rõ ràng cha tôi đã uống rượu, hơn nữa còn uống không ít, nhưng tôi vẫn rất hoảng hốt.

Tôi đứng trước cửa phòng khách vài phút, sau khi tiếng khóc nhỏ dần, tôi đi ra sân rửa mặt, cũng quyết định sẽ quay về cửa hàng sửa xe, tiếp tục học việc, đúng như Tiền Đào nói, nếu như không muốn bị người khác xem thường, thì phải làm chính bản thân tôi trở nên hoàn thiện hơn.

Trên đường đi đến tiệm sửa xe, trong đầu tôi không ngừng hiện lên suy nghĩ, nếu như Lưu Kỳ tiếp tục soi mói tôi, thì tôi nên đối phó với hắn như thế nào.

Lần này tôi đã hạ quyết tâm, lên kế hoạch sống thật tốt, vì bản thân tôi, và vì căn nhà vốn đã tan nát kia không phải mang thêm tiếng xấu nào nữa.

Nhưng ai mà biết được, cuộc sống như một cái bánh bột lọc, bạn vĩnh viễn không đoán được mặt sau của nó, lúc mà bạn muốn làm người tốt, thì luôn có người hủy hoại đi suy nghĩ đó của bạn....

Truyện Chữ Hay