Đầu Sói

chương 39: hoa sen nhỏ có sừng nhọn

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

Nói xong, Lục Quốc Khang nhanh chóng mặc áo áo khoác vào.

Tôi đứng lên gọi một tiếng: "Anh Lục. ."

"Để sau nói đi người anh em." Lục Quốc Khang vỗ bả vai tôi rồi vội vàng đi ra khỏi phòng.

Tôi gấp gáp nói: "Không phải, tôi có chuyện này. ."

Không đợi tôi nói xong, cửa phòng ăn đã đóng lại.

Lục Quốc Khang mới vừa đi, người trung niên cũng lần lượt đi khỏi, lát sau, trong phòng chỉ còn lại chúng tôi Hầu Lai Tử, Trương Bằng vài người khác.

Hầu Lai Tử liếc mắt, cười lạnh: "Đứa con hoang như mày cũng giỏi lắm, thằng nhãi, tao cho mày lời khuyên, chơi đùa bên ngoài không đơn giản như vậy, muốn một miếng ăn trọn mày vẫn chưa đủ trình đâu."

Tôi cầm ly rượu với vẻ mặt bình tĩnh gật đầu "Tạ ơn chú Hầu nhắc nhở, nếu ăn liền một miếng không được, tôi sẽ cân nhắc ăn hai miếng, dù sao vẫn còn trẻ."

Hầu Lai Tử hai tay ôm ngực không có ý tứ cụng ly, Trương Bằng bên cạnh hắn cười khẽ: "Mày có biết quy củ hay không? Mới bước vào đời vài ngày, đã muốn cùng đại ca tao nâng ly? Ly đầu tiên mày nên kính đại ca trước mới đúng."

Dương Thần híp mắt đứng lên nói: "Lễ nghĩa cái quái gì , liên quan gì đến việc vào đời bao lâu? Con rùa sống thời gian dài trong vườn thú, nuôi dưỡng tốt nó có thể trung thành với ông, ông rảnh quá cũng quan tâm việc nó gọi cha hả ? Hơn nữa, ông ta là đại ca của ông, quan hệ quái gì đến chúng tôi "

Càn Long túm góc áo tôi và Dương Thần , cười ha hả nói: "Anh Lãng, anh đừng phí sức quan tâm bọn họ, Thần Tử , giọng cậu không tốt, gào lên làm gì, uống rượu đi."

Tôi cười cười, ngồi xuống, nâng ly lên với Lưu Dương đang lúng túng bên cạnh nói: "Nào các anh em, tôi đại diện kính Dương Tử một ly, nếu không có anh Dương, chúng ta cũng không được ăn bữa ngon hôm nay."

"Cụng ly. ."

"Mời anh Dương!"

Chúng tôi trực tiếp không thèm nhìn Hầu Lai Tử và Trương Bằng, hi hi ha ha cùng nhau cụng ly.

Hầu Lai Tử xụ mặt đứng lên, hừ lạnh một tiếng, nhăn nhó bước ra khỏi cửa.

Trương Bằng từ từ đứng dậy, chậc lưỡi rồi cười ha hả nói: "Người trẻ tuổi chính là người trẻ tuổi, không trả giá thì không nhớ được đau, hẹn gặp lại lần sau."

Tôi liếm môi, giễu cợt: "Chúng ta đều là sắt, cho dù có rơi xuống đất cũng sẽ tóe lửa!"

Trương Bằng không nói thêm nữa cái gì, nhanh chóng rời đi.

Càn Long khinh thường nhổ bãi nước miếng khinh miệt lên tiếng: "Các cậu nhìn bước đi của hắn, như kéo rổ đi vậy."

"Ha ha. ."

Chúng tôi đều bị chọc cười , Lô Ba Ba là người cười to nhất.

Tôi trừng mắt mắng Lô Ba Ba: "Cậu còn dám đứng đó mà cười? Qua góc tường ngồi xổm mà hối lỗi đi, bà nội cậu, vừa rồi chúng tôi lên đánh Lý Tuấn Phong, cậu đã chạy đi đâu?"

Đừng nhìn Lô Ba Ba cao lớn thô kệch, thực tế thằng nhóc này không có tí can đảm nào, vài lần chúng tôi đánh nhau, cậu ta không phải bị bỏ lại phía sau thì chính là cái cột điện bất động, tôi thật ra cũng không nghĩ gì, chỉ sợ Càn Long cùng Dương Thần trong lòng nghĩ nhiều, cho nên trước mặt hai người bọn họ mở miệng răn dạy.

Lô Ba Ba oan ức giải thích: "Tôi cũng ra tay mà , chỉ là hành động không quá rõ ràng, tôi đã nhổ lên mặt hắn mấy bãi nước miếng."

Càn Long buồn cười cười nói: "Cậu đúng là thiên tài, ông lão qua đường tôi cũng không phục, chỉ phục cậu"

Tôi vội vàng đổi chủ đề:” Mau để người phục vụ dọn đồ ăn đi. Tôi đói bụng rồi, nhìn ai cũng thấy như cái bánh mì thịt."

Một lúc sau, những đĩa hải sản tươi ngon mà tôi chưa từng thấy đã được bưng ra bàn.Giờ phút này trong phòng cũng không có người ngoài, chúng tôi như bầy sói, vươn tay bắt đầu khai tiệc.

Một bữa cơm ăn gần hai giờ, chúng tôi no căng bụng đi ra khỏi nhà hàng, Lưu Dương nói phải về công ty báo cáo sổ sách, sau khi trò chuyện với chúng tôi vài câu liền trực tiếp vọt đi.

Chỉ còn lại bốn người chúng tôi mắt to mắt nhỏ nhìn nhau, Càn Long gãi gãi đầu lẩm bẩm: "Mẹ kiếp, vậy là xong việc rồi? Tôi còn nghĩ Dương Tử sẽ đưa chúng ta đi tăng hai chứ."

Tôi cười đánh cậu ta một cái rồi nói: "Đừng có cơ hội quá đáng, lúc cậu yêu cầu đĩa cua lông thứ ba, không thấy Lưu Dương mặt đã tái xanh rồi sao."

Càn Long đấm nhẹ một quyền ở ngực tôi, nổi giận chất vấn: "Cậu còn không biết xấu hổ mà nói tôi, ông đây hỏi cậu, Lục Quốc Khang bảo tôi đi làm công ty ông ta, chuyện tốt như vậy, vì sao không đồng ý? Một tháng năm nghìn, cậu nói cho tôi biết tìm công việc béo bở như vậy ở đâu?"

Tôi nghiêng đầu hỏi lại: "Anh họ con bà dì của cậu tốt nghiệp cử nhân chính quy. Một tháng nay anh ta kiếm được bao nhiêu tiền?"

Càn Long nghĩ nghĩ trả lời: "Cũng khoảng nghìn, nói chuyện của tôi cậu nhắc anh ta làm quái gì”.

Tôi sắc mặt đứng đắn nói: Tôi nghiêm mặt nói: "Anh ấy tốt nghiệp cử nhân chỉ có ba nghìn một tháng, mấy người chúng ta chưa tốt nghiệp cấp ba kiếm được năm nghìn. Nói cho tôi biết, tại sao?Trông đẹp trai hay có trí thông minh, tiền của Lục Quốc Khang là gió thổi tới chắc? Giả như Hầu Lai Tử không cần, tìm chúng ta đến kiếm?"

Càn Long, Dương Thần, Lô Ba Ba đồng thanh nhìn phía tôi hỏi: "Vì cái gì?"

Tôi tức giận bĩu môi nói: "Tôi sao biết được, dù sao tôi cảm thấy chả có miếng bánh nào từ trên trời rơi xuống, Tôi cũng không có nhiều kinh nghiệm về chuyện này, tìm một người có kinh nghiệm hỏi lại chút."

Càn Long xoa mặt nói: "Nếu không hỏi cha cậu đi? Ngày xưa ông cũng từng lăn lộn trong giang hồ mà."

Tôi tát vào đầu cậu ta rồi mắng: "Đi hỏi? Tôi sẽ nói bọn con tính toán gia nhập giang hồ, cha truyền thụ cho con chút kinh nghiệm hả? Cậu nói xem ông ấy có lấy dây thừng trói chân tôi lại không? Thần Tử, cậu gọi cho anh Quân đánh, tôi nghĩ Đại Quân chắc có thể hiểu được chuyện này."

Dương Thần thấp giọng trả lời: "Anh Quân hôm nay đi Sùng Châu , nói là gặp một người bạn, đến tối mai mới về."

Tôi nghĩ nghĩ lại hỏi: "Thần Tử, cậu cùng Đại Quân ở chung cũng lâu rồi , có hiểu rõ hoàn cảnh của anh ta không?"

Dương Thần lắc đầu nói: "Đoán không ra, anh Quân là người ít nói, Ban ngày không phải ôm đầu ngủ, chính là ra ngoài dạo, buổi tối dọn quán về nhà, tôi muốn tâm sự, anh ấy cũng không hào hứng, tôi chỉ biết người ta họ Lữ, nhà không phải ở tỉnh HB , bình thường thích cho mèo hoang ăn ."

Tôi châm một điếu thuốc nói : "Quên đi, chờ anh ấy từ Sùng Châu trở về tôi hỏi qua một chút, đi thôi, về nhà tôi hỗ trợ dọn dẹp chút."

Ban đầu, tôi muốn hỏi Lục Quốc Khang, nhắc về cuốn sổ da màu đen, nhưng hắn dường như không biết gì về nó, tôi nghĩ rằng chúng tôi có thể đã nhầm lẫn, tôi sẽ hỏi khi gặp nhau lần sau.

Trở lại nhà, cha tôi đang tự mình nhấc giường ra khỏi nhà chính, chúng tôi vội vàng đi tới khiêng giường, Càn Long trơ trẽn hỏi: "Lão cha, cha đây là chuẩn bị cho tôi và anh Lãng tân trang lại phòng mới hả?"

Cha cười ngây ngô nói: "Cha đang tính đem hết đồ đạc ra ngoài, sẽ tìm người đến sơn lại bức tường, bức tường này từ khi cha kết hôn vẫn chưa động tới, con xem nó bẩn như vậy, nhìn vào cũng thấy không dễ chịu."

"Đúng là tự tìm việc." Tôi ngoài miệng tuy rằng tỏ vẻ giận, nhưng trong lòng vui mừng không hế, xem ra lần này cha hoàn toàn nghĩ thông suốt , muốn thay đổi môi trường để chào đón cuộc sống mới.

Đứng nhìn bên cạnh không biết nên làm gì, tôi nhăn mũi nói: "Cha nghỉ ngơi đi, muốn kiếm việc làm thì đun một nồi nước để chúng con lau dọn ."

"Được!" Ông lập tức chạy vào phòng bếp.

Dương Thần đá tôi một cước bĩu môi: "Miệng cậu thật đáng đánh, rõ ràng ngóng trông cha tốt lên, còn phụng phịu."

Tôi nhếch miệng cười cười nói: "Tôi sợ ông ấy vẫn chưa chừa, các cậu di chuyển đồ đi, tôi đi sạc điện thoại."

Càn Long bất mãn : "Đồ chó nhà cậu, toàn chọn việc nhàn hạ."

Một buổi chiều bận rộn vừa trôi qua, trời đã tối, cơ bản mọi thứ đã được dọn ra hết, điện thoại của tôi vừa đổ chuông, tôi liền liếc thấy số củaVương Ảnh .

Tôi bấm nghe, không đứng đắn đùa giỡn cô: "Có chuyện gì vậy, nhớ tôi hả?"

Vương Ảnh càu nhàu: "Tối hôm qua không thấy tôi gửi cho anh nhiều tin nhắn như vậy sao?"

Tôi cười ha hả nói: "Di động hết pin , lừa cô Càn Long sinh con không có hậu môn."

Càn Long nắm tay tôi cắn một phát: "Cút đi."

Vương Ảnh hỏi tiếp: "Các anh giờ đang ở đâu?"

Tôi liếc nhìn sân nhà lộn xộn nói: "Đang làm việc ở nhà tôi, tối nay không hẹn mà gặp, nếu rảnh rỗi có thể đến nhà tôi."

"Thôi, anh mới nhàn rỗi, nhà anh ở đâu?"

Tôi trêu chọc nói: "Tôi là hàng xóm, nhưng nhà tôi ở ngõ nhỏ, số ngõ Vương Gia, tới đây cũng đừng mua gì, trong nhà đều có cả."

"Không biết xấu hổ." Vương Ảnh làm nũng cười mắng một câu, cúp điện thoại.

Đặt điện thoại xuống,Càn Long cùng Dương Thần, Lô Ba Ba đều nhìn tôi như sinh vật ngoài hành tinh.

Tôi sờ sờ hai má hỏi: "Nhìn gì? Chưa thấy ai vừa đẹp trai lại vừa có tài à?"

Lô Ba Ba lè lưỡi như chó sói nói: "Anh Lãng ngầu quá, sao anh không trực tiếp đưa người đến nhà gặp chúng tôi?"

Tôi bĩu môi nói: "Đến đến đầu cậu, đổi thành cậu là cô gái nhỏ có dám tùy tiện chạy tới nhà tôi không, nhanh làm việc đi, lát nữa để Lão Vương làm bánh xèo cho chúng ta."

Chúng tôi bắt đầu tiếp tục dọn dẹp, tầm khoảng phút sau, một giọng nói trong trẻo vang lên ngoài cửa: "Vương Lãng có nhà không?"

Tôi theo bản năng quay đầu, kết quả lúc ấy liền choáng váng.

Vương Ảnh thế nhưng thực sự đến đây, không riêng cô đến, còn dẫn Tạ Mị Nhân và một cô gái khác, Vương Ảnh trong tay mang theo hai cái túi rau dưa to đùng.

"Ối. . Cô thực sự đã tới ?" Tôi xấu hổ sờ sờ trán.

Vương Ảnh ôm nay ăn mặc rất mát mẻ, cô ấy mặc một chiếc áo phông dài giống đồng phục bóng rổ, bên dưới là một chiếc quần đùi màu trắng kem. Một cặp đùi trắng nõn và thon thả đặc biệt bắt mắt.

Càn Long chớp chớp mắt nhắm vào ngực Vương Ảnh , cười xấu xa chép miệng: " Hoa sen nhỏ có sừng nhọn, trên quả trứng luộc có hai cây táo lớn."

Tạ Mị Nhân nhảy qua một bước, trực tiếp vặn tai Càn Long , quyệt cái miệng nhỏ nhắn mắng: "Anh nhìn đi đâu. ."

Truyện Chữ Hay