“Linh hồn tự nhiên? Tiêu Huyền, ngươi điên rồi!” Nhìn hỏa diễm kì dị bùng lên trên thân thể Tiêu Huyền, gương mặt khổng lồ ngẩng lên, đột nhiên hiện ra vẻ khiếp sợ, chói tai quát lên: “Linh hồn tự nhiên, ngươi muốn hoàn toàn biến mất trên thế gian này sao?” “Linh hồn tự nhiên?” Tiêu Viêm ở phía dưới cũng chấn động thân hình, sắc mặt đại biến đứng dậy. Là một luyện dược sư, hắn dĩ nhiên biết cái gì là linh hồn tự nhiên. Nó cũng giống như bạo thể, trong thời gian ngắn có thể bộc phát ra lực lượng rất mạnh, nhưng lại cần dùng tính mạng để trả giá. Linh hồn tự nhiên này phải thiêu đốt linh hồn để đạt được lực lượng tăng cường khổng lồ. Nhưng cái giá phải trả là linh hồn sẽ tan thành mây khói. “Tổ tiên!” Thân thể Tiêu Viêm khẽ run lên, đôi mắt có chút phiếm hồng. Tiêu Huyền không nói với hắn sẽ tự thiêu đốt linh hồn. “Sứ mạng của ta đã hoàn thành. Có biến mất hay không cũng không trọng yếu…” Đối mặt với Thiên Mộ chi hồn thoáng có chút hoảng sợ, Tiêu Huyền chỉ mỉm cười nhẹ. Sau đó cũng không nói thêm lời, nâng bàn tay hỏa diễm vươn về phía xa xa. Lập tức, một cỗ hấp lực kinh khủng hình thành trong bàn tay hắn. Chỉ thấy trong miệng Thiên Mộ chi hồn đột nhiên chấn động kịch liệt, giống như đang có vật gì bị cưỡng ép kéo ra. “Ngươi muốn chết cũng đừng lôi kéo theo ta!” Thiên Mộ chi hồn tức giận gào thét. Cả Thiên Mộ đều bị tiếng gào thét của nó làm cho run rẩy. Từ trong cái miệng khổng lồ, một thanh linh hồn trường mâu vô hình khổng lồ, dài mấy trăm trượng nhanh chóng xuất hiện, xé rách không gian, hung hăng bắn về phía Tiêu Huyền. “Ta lấy linh hồn thiêu đốt làm đại giá, ngươi không có cách nào ngăn cản được ta!” Trước sự phản kháng của Thiên Mộ chi hồn, sắc mặt Tiêu Huyền vẫn thong dong như cũ. Lão mỉm cười vươn tay ra, nhẹ nhàng nắm chặt trường mâu mang theo sóng âm ác liệt vừa lướt đến. Khi Tiêu Huyền vừa vung tay áo lên, nó lập tức quay đầu, càng thêm hung hãn trùng kích ngược lại về phía Thiên Mộ chi hồn. Trên trường mâu còn nhiễm thêm hỏa diễm kì dị, đó là khói lửa của linh hồn tự nhiên. “Hưu!” Trường mâu tốc độ cực nhanh. Chỉ trong thời gian ngắn đã hóa thành một mũi tên lửa, xuyên thấu qua gương mặt khổng lồ. Lập tức, những nơi dính hỏa diễm trên trường mâu liền giống như củi bị khô héo, ầm ầm nát vụn. “A!!!” Lừa khói tràn ngập. Thiên Mộ chi hồn kêu lên thê lương. Nếu như đánh nhau bình thường, nó mặc dù kiêng kỵ Tiêu Huyền, nhưng sẽ không sợ. Nhưng hôm nay người kia vừa động thủ đã thiêu đốt linh hồn, lực lượng tự nhiên tăng vọt, cho dù là nó cũng rất khó chống cự. Huống chi, khói lửa linh hồn tự nhiên đối với linh hồn thể như nó có lực sát thương quá lớn. Trên bầu trời, gương mặt của Thiên Mộ chi hồn bị ngọn lửa khổng lồ tràn ngập thiêu đốt, dần trở nên nhanh chóng héo rút. Cùng lúc đó, từng đợt linh hồn trùng kích liên tục không ngừng bộc phát ra khỏi cơ thể Tiêu Huyền, đem một vùng thiên địa này làm cho long trời lở đất. Tất cả năng lượng thể đều bị dọa sợ hãi, mau chóng thoát khỏi khu vực này, sợ bị hút vào trong đó liền hồn phi phách tán. Tịnh Liên Yêu Hỏa lượn lờ quanh Tiêu Viêm. Linh hồn trùng kích mặc dù rất mạnh, nhưng thực lực của Tiêu Viêm vẫn đủ để chống lại, nên hắn vẫn trụ vững nơi đó, chăm chú quan sát cuộc chiến trên bầu trời. Hiện tại linh hồn lực lượng của Tiêu Huyền đã mạnh đến một cấp độ đáng sợ. Cho dù Tiêu Viêm có dò xét thế nào cũng không tìm được giới hạn tối thiểu. Hiển nhiên, linh hồn tự nhiên đã giúp hắn đạt đến trạng thái gần như vô địch. Nhưng chỉ cần nghĩ đến việc Tiêu Huyền dùng linh hồn để trả giá, nắm đấm Tiêu Viêm liền siết chặt lại. Cho dù bây giờ Tiêu Huyền chỉ là một mảnh tàn hồn, nhưng dù sao lão vẫn được tồn tại. Sau lần chiến đấu này, cho đến khi linh hồn thiêu đốt hết thì hắn sẽ hoàn toàn biến mất khỏi thế giới này. “Tiêu Huyền, ta sẽ không tha cho ngươi!” Gương mặt khổng lồ không ngừng héo rút trong ngọn lửa, sau một lúc lâu lại biến thành bộ dáng như bóng người. Hai đồng tử màu đỏ tươi nổi giận, gắt gao nhìn Tiêu Huyền, sát ý ngùn ngụt bành trướng. Mặc cho Thiên Mộ chi hồn gào thét, Tiêu Huyền vẫn không thèm để ý đến. Hai tay khép lại, nhanh chóng biến đổi thành một ấn quyết rườm rà phức tạp. Theo sự biến đổi của ấn quyết, từng tia hỏa diễm đột nhiên bạo lướt ra từ đầu ngón tay, cuối cùng nhanh chóng đan vào trong bầu trời, tạo thành một trận pháp thật lớn. Mà trung tâm trận chính là Thiên Mộ chi hồn. “Xuy… xuy…” Đại trận hình thành, Thiên Mộ chi hồn còn chưa kịp phản ứng thì vô tận hỏa tuyến từ trong đại trận như phô thiên cái địa đã phủ xuống, xuyên thủng thân thể Thiên Mộ chi hồn, đem nó quấn trong đại trận. “Rầm… rầm…” Bị quấn lấy, Thiên Mộ chi hồn điên cuồng giãy dụa, từng đợt linh hồn chấn động không ngừng oanh kích lên hỏa tuyến khiến cho Tiêu Viêm cũng phải biến sắc. Nhưng những sợi hỏa tuyến nhìn như bạc nhược yếu ớt ấy lại giống như khắc chế được linh hồn lực lượng. Cho dù linh hồn trùng kích có mạnh mẽ cỡ nào, khi vừa tiếp xúc với hỏa tuyến liền nhanh chóng yếu bớt. “Ngươi nghĩ trạng thái này của ta mà không giải quyết được ngươi sao? Quá xem thường Tiêu Huyền ta rồi!” Tiêu Huyền nhìn thoáng qua Thiên Mộ chi hồn đang điên cuồng giãy dụa, cười nhạt một tiếng. Thanh âm mặc dù không vang dội, nhưng lại có một phần khí thế lưu động. Cường giả chí tôn năm xưa, cho dù hôm nay chỉ còn là tàn hôn nhưng khí phách vẫn không suy giảm. “Tiêu Huyền, thả ta ra. Ngươi muốn gì chúng ta có thể thương lượng.” Sau một hồi giãy dụa không có kết quả, ý chí của Thiên Mộ chi hồn cũng mềm yếu hơn rất nhiều. Nó hiểu rõ trạng thái này của Tiêu Huyền vốn mạnh mẽ hơn rất nhiều so với nó. Nhưng chỉ cần nó có thể cố gắng vượt qua lúc này, cho dù nó không ra tay thì Tiêu Huyền cũng sẽ tan thành mây khói. “Không cần thương lượng. Đem bổn nguyên linh hồn của ngươi giao ra đây!” Cho dù Thiên Mộ chi hồn thỏa hiệp, Tiêu Huyền cũng chỉ cười cười. Thủ ấn biến đổi, vô số hỏa tuyến trên pháp trận đột nhiên hung hăng đâm vào thân thể của nó, sau đó chậm rãi rút lại. Theo động tác của hỏa tuyến, có thể thấy được một khe hở óng ánh ước chừng hơn một trượng từ từ bị kéo ra khỏi thân thể Thiên Mộ chi hồn. Khi khe hở óng ánh vừa bị lộ ra một góc, hào quang sáng chói từ trong đó liền rơi xuống. Bàn tay Tiêu Viêm với vào trong hào quang, một cảm giác ấm áp lập tức xuất hiện sâu trong linh hồn. Lúc này, hắn giống như nghe được linh hồn tham lam hò hét. “Đây chính là Thiên Mộ chi hồn bổn nguyên sao?...” Tiêu Viêm thì thào tự hỏi. Trong lúc hắn phá hủy Hồn Điện, đã từng đoạt được một số linh hồn bổn nguyên. Nhưng những thứ linh hồn bổn nguyên đó so với tia sáng trước mặt chẳng khác nào nhà quê đụng phải dân chơi thứ thiệt. Mạnh hơn không biết bao nhiêu lần. “A A A…!!!” Linh hồn bổn nguyên bị cưỡng ép kéo ra, Thiên Mộ chi hồn cũng phát ra từng đợt gào thét giống như dã thú. Lúc này, nó hoàn toàn cảm thấy sợ hãi… “Tiêu Huyền, thả ta ra! Ta giao cho ngươi cả Thiên Mộ, ngươi muốn cái gì cũng được!” – Vô cùng sợ hãi, Thiên Mộ chi hồn không ngừng hô lớn. Nhưng hắn hò hét cũng không có tác dụng. Tiêu Huyền cũng chẳng thèm liếc nó lấy một cái, thủ ấn nhanh chóng biến hóa, hỏa tuyến lực đạo càng lúc càng lớn mạnh. Cuối cùng, khe hở óng ánh hơn phân nửa bị cưỡng ép kéo ra khỏi thân thể Thiên Mộ chi hồn. “Tiêu Huyền, ta liều mạng với ngươi!” Cảm nhận lực lượng trong cơ thể nhanh chóng xói mòn, Thiên Mộ chi hồn rốt cục hiểu được nếu không dốc sức liều mạng thì sẽ hoàn toàn xong đời. Lập tức, vô tận ánh sáng rực rỡ liền phát ra khỏi thân thể nó, mơ hồ còn thấy một ngọn lửa bắt đầu khởi động. Nó cũng bị bức phải tự thiêu đốt linh hồn! “Ba!!!” Nhưng khi mầm hỏa vừa bắt đầu cháy trong thân thể nó, thì một bàn tay to lớn từ trên trời đã giáng xuống, hung hăng tát vào trên người nó. Lực ép xuống cực lớn, trực tiếp đánh bay nó văng ra xa. Mà cùng lúc đó, khe hở tròn óng ánh cũng hoàn toàn bay ra khỏi cơ thể Thiên Mộ chi hồn… “Đừng! Trả lại cho ta!” Linh hồn bổn nguyên bị cưỡng ép rút ra, cảm giác suy yếu lập tức lan tràn trong thân thể Thiên Mộ chi hồn. Nó điên cuồng gào thét, xông về phía linh hồn bổn nguyên. Thiên Mộ chi hồn vừa vọt tới, tay áo Tiêu Huyền lập tức vung lên. Một cỗ kình phong đáng sợ trực tiếp đẩy lùi nó, rơi xuống dưới mặt đất. Khi Thiên Mộ chi hồn rơi xuống, những năng lượng thể ở phía xa đột nhiên đỏ mắt, lóe ra cừu hận quang mang. Cuối cùng, sau một tiếng hô trầm thấp vang lên, đám linh hồn thể như phô thiên cái địa bạo lướt tới, công kích Thiên Mộ chi hồn đang vô cùng suy yếu. “A!!!” Bị rút sạch lực lượng, Thiên Mộ chi hồn tự nhiên không có cách nào chống cự nổi nhiều công kích như vậy. Không lâu sau, sau một tiếng kêu gào thê lương vang vọng, thân thể của nó đã bị chấn động nát bấy, chỉ còn lại một mảnh tàn hồn phẫn nộ, không cam lòng nhẹ nhàng bay đi, cuối cùng lại bị một con gió thổi tiêu tán. Thiên Mộ chi hồn không ngờ lại rơi vào kết cục như vậy. Thiên Mộ chi hồn vừa tiêu tán, đôi mắt đỏ rực của những năng lượng thể trong cả phiến thiên địa liền trở nên thanh minh không ít. Khi nhìn về phía những linh hồn thể khác, cảm giác muốn ăn tươi nuốt sống bọn họ đã tiêu tán rất nhiều. Sau một lúc run rẩy, hầu như tất cả năng lượng thể đều cung kính quỳ xuống trước Tiêu Huyền trên bầu trời. Tiêu Huyền không để ý đến hành động của những năng lượng thể này. Trước mặt hắn là một dải năng lượng óng ánh, lớn khoảng một trượng đang lơ lửng. Hắn nhìn về phía Tiêu Viêm, mỉm cười: “Tiểu gia hỏa. Ta chỉ có thể làm được đến đây thôi. Về phần ngươi có thể đột phá đến Đế Cảnh linh hồn hay không, đành phải xem vận mệnh của ngươi rồi!”