Lục Khê cũng phối hợp cúi đầu lau nước mắt, con ngươi đỏ lên: "Thái hậu nương nương chớ đau lòng, là nô tì không có phúc phận đó."
Thái hậu nói: "Nói bậy, ngươi còn trẻ, ngày tháng còn dài, bây giờ hoàng thượng yêu thích ngươi như vậy, chẳng lẽ còn sợ không có con ư?"
Nói tới đây liền không tiếp tục đi sâu hơn nữa, bà ta ngước mắt nhìn Lục Khê, cười nói: "Đúng rồi, ai gia già rồi, quên chúc mừng ngươi, hôm nay ngươi đã là Lục Chiêu nghi nương nương, vinh sủng nhất hậu cung, ai gia cũng thật tâm vui mừng cho ngươi."
"Nô tì nào dám để thái hậu nương nương chúc phúc? Nhờ phúc của nương nương, nếu không phải ban đầu có nương nương dìu dắt, sao nô tỳ có được ngày hôm nay?"
Thái hậu khẽ nhếch môi, thản nhiên nói: "Ngươi đã nhớ chuyện ai gia nâng đỡ ngươi ngày xưa, đối với ngươi được, đối xử tốt với ngươi vậy ai gia cũng không nhìn nhầm người rồi. Đừng giống như An Uyển nghi, ngày xưa được ai gia đối tốt, chưa kịp báo đáp đã đi rồi, ai, tuổi quá trẻ, quả thật là một đứa nhỏ mệnh bạc."
Lục Khê cười khẽ: "An Uyển nghi quả thật mệnh bạc, nhưng nô tỳ cũng chẳng phải người có phúc hậu dày đâu. Thái hậu nương nương đừng đau lòng quá, không tốt cho thân thể. Mặc dù nô tỳ không giống được hiền tuệ như An Uyển nghi, nhưng cũng may bộ dạng ngốc nghếch này được hoàng thượng để ý, nếu thái hậu nương nương không ngại, sau này hãy để nô tỳ chăm sóc người, thanh thản ổn định an hưởng tuổi già ở Thọ Khang cung ."
Khóe mắt thái hậu giật giật, Tần Vũ đứng bên cạnh cũng toát mồ hôi.
Vị này quả thật là lớn gan! Chỉ là một Chiêu Nghi bên cạnh hoàng thượng mà dám nói ra những lời này, câu nào cũng nhằm vào Thái hậu, ám chỉ bà ta đừng nên gây sóng gió nữa, an tĩnh ở hậu cung này an hưởng tuổi già đi. . . . . .
Nụ cười bên môi thái hậu vẫn chưa giảm: "Khó được người có lòng như ngươi, nhưng mà ai gia vô phúc, hiện giờ hậu cung không có hoàng hậu, có nhiều việc ai gia phải xử lý, quả thực phiền lòng, có nói ngươi cũng không hiểu hết được."
Lục Khê nói: "Mặc dù nô tì vào cung chưa lâu, nhưng có nhiều chuyện vẫn hiểu, nương nương đừng lo lắng chuyện hậu cung nữa, hoàng thượng đang định cho nô tì học xử lý chút chuyện, nếu nương nương không chê, thì cứ an tâm dưỡng thân thể, mọi chuyện cứ giao cho nô tỳ xử lý là được."
Hai người nói rất gay gắt, không ai nhượng bộ ai.
Ngày xưa Lục Khê như thế nào, hôm nay Lục Khê ra sao, Thái hậu xem như đã hiểu.
Nguyệt Dương Phu nhân , Đức Phi, Thường Tiệp dư, An Uyển nghi. . . . . . Người này nối tiếp người kia ra đi, còn vị trước mắt lại thuận buồm xuôi gió leo lên, hơn nữa còn chẳng khiến người ta sinh nghi, thủ đoạn hiển nhiên cao cường.
Ánh mắt Thái hậu tối lại, thấy rõ ý của Lục Khê, cũng liền cười nói, "Ngươi đã có chí hướng như vậy, ai gia cũng không nói nhiều nữa, chỉ là ngươi phải biết, ai gia có thể giúp ngươi đi lên, nhưng trời có mây gió bất ngờ, có được thì có mất, không biết chính xác ngày nào ngươi lại rơi xuống. Vẫn nên an phận thủ thường chút, đừng để là “cây cao đón gió lớn”.
Lục Khê cười nhạt: "Nô tì đa tạ nương nương đã dạy bảo, những thứ này nô tì cũng hiểu. Cây cao đón gió lớn quả thực sẽ dẫn họa đến."
Câu cuối cùng nàng nói rất uyển chuyển cảm động, cũng là đang ngầm châm chọc thái hậu nắm quyền không chịu buông.