Chương : Đế Viêm cùng Tử Sắc Lôi Điện
" Xuy! "
Hai người tiêu thất làm mọi người ở đây kinh ngạc, bầu trời nơi nào đó, lưỡng đạo nhân ảnh, lần thứ hai quỷ dị hiện lên, bất quá lần này, khoảng cách giữa hai người không còn quá xa nhau nữa mà cự ly chỉ hơn mười thước.
Rời xa chỗ vòng chiến hỗn loạn. Hàn Phong dừng ở trước mặt y bào màu đỏ thiếu nữ, khóe miệng nhất thời trào phúng, chậm rãi đưa bàn tay lên, thâm lam sắc hỏa diễm bốc lên, nhiệt độ nóng cháy, trực tiếp có thể khiến nhiệt độ không khí phía chân trời di chuyển trướng lên. Bất quá điều này đối với người trước mặt cách đó không xa Bạch Tuyết lại thờ ơ, ngay cả trong thế giới nham tương hoàn cảnh ác liệt như thế mà nàng đều đã trải qua, nhiệt độ có từng này đối với nàng mà nói không có chút lực chấn nhiếp.
" Coi ra đệ tử Dược Trần chỉ có hư danh, có cần bản tôn thay hắn thanh lý môn hộ? " Bạch Tuyết dáng tươi cười ấm áp, chỉ bất quá lãnh ý dưới dáng tươi cười kia lại không che giấu bao nhiêu.
Con mắt gắt gao nhìn chằm chằm Bạch Tuyết, một lúc sau, Hàn Phong đột nhiên nhàn nhạt nói " Ngươi hẳn tìm hiểu ta không ít? Ta là đệ tử xuất sắc nhất của hắn, nếu như hắn đem ' Phần Quyết ' cho ta, ta nhất định sẽ kính trọng hắn như trước đây vậy, kết cục cuối cùng như vậy là do hắn tự tìm. Bất quá dù thế nào đi chăng nữa có bản lĩnh cứ việc tiến lên, muốn thay hắn thanh lý môn hộ, ngươi nghĩ ngươi có bản lĩnh đó! "
Bạch Tuyết sắc mặt chậm rãi âm trầm, trong thanh âm đầy rẫy châm chọc cùng hàn ý " Cầm thú vĩnh viễn chỉ là cầm thú không đáng làm người! Nếu ta nhớ không lầm, ta được biết nếu không có Dược Trần ngươi chính là một cô nhi với hai bàn tay trắng, hắn có mắt như mù coi trọng ngươi nhưng ngươi lại vì một quyển ' Phần Quyết ' mà phải bội, nói ngươi súc sinh là không sai. "
" Dĩ nhiên đã coi trọng ta, nhưng vì sao không mang ' Phần Quyết ' truyền cho ta? Ta ở chung cùng với hắn nhiều như vậy năm, hắn cũng không từng cho ta, Tiêu Viêm tên hỗn đản kia dựa vào cái gì mà có thể nhận được? " Hàn Phong tiếp trong giây lát tức giận rít gào nói, khuôn mặt dữ tợn đáng sợ.
Vì ngươi không phải nam chính của bộ truyện này! Bạch Tuyết trong tận đáy lòng phỉ nhổ tên Hàn Phong này, bên ngoài lại làm như mọi việc cùng nàng chẳng có dính líu gì đến nhau " Ngươi nói thế nào đi chăng nữa đều không thể che giấu đi sự tham lam của ngươi, nếu hôm nay ngươi chiếm được ' Phần Quyết ' chỉ sợ Dược Trần còn thê thảm hơn bây giờ?! Thứ đệ tử như ngươi giữ lại chỉ làm bẩn mắt bản tôn. " Nói dứt lời liền thả ra khí tức sát phạt của mình, ' Uy ' của nàng thả ra còn mạnh mẽ, dữ dội như biển cả đang nổi cơn thịnh nộ.
Hàn Phong sắc mặt một mảnh dữ tợn, thân thể không ngừng run rẩy, một lúc lâu sau mới bình tĩnh đem cỗ sát ý không thể ngay lập tức đem Bạch Tuyết ra bầm thây vạn đoạn áp chế xuống, khuôn mặt lộ ra dáng vẻ tươi cười cứng ngắc " Tiểu cô nương, ta nhìn thực lực của ngươi không tệ, tuổi nhỏ thế đã đạt đến phần này cấp bậc, không bằng ngươi đem những thứ ngươi học truyền dạy cho ta, còn ta......ta có thể đem toàn bộ ' Hắc Minh ' tặng cho ngươi. "
Hắn còn lo sợ Bạch Tuyết sẽ không đồng ý đáp ứng yêu cầu của hắn, bèn đưa ra nhiều thứ hấp dẫn muốn dẫn dụ nàng, liền nói tiếp " Ta cảm nhận được ngươi là luyện dược sư? Chẳng bằng thế này đi, ta không chỉ tặng ngươi ' Hắc Minh ', ta còn có thể cho ngươi tất cả các phương thuốc cao giai. Chỉ cần ngươi đáp ứng ta, mặc kệ ngươi đưa ra bất cứ điều kiện gì, ta đều có thể đáp ứng ngươi! Thế nào! "
Bạch Tuyết liếc mắt đạm mạc nhìn hắn khinh thường, nhẹ giọng nói " Súc sinh luôn luôn dùng con mắt súc sinh, điều này thì cả thế giới ai ai cũng không thay đổi được. " cười thầm nhìn khuôn mặt gã gia hỏa trước mặt biến sắc, dường như trông giống một con trâu con. Một lát sau, tại con mặt ngạc nhiên của Hàn Phong gật đầu, khẽ cười nói " Có thể... cầm mạng của ngươi tới đổi. " ta sao có thể vì chút lợi nhỏ bé của ngươi mà bán đứng cơ nghiệp của lão sư phụ cùng Mang lão đầu được.
Chậm rãi thu liễm sự ngạc nhiên trong mắt, Hàn Phong hít sâu một hơi, khuôn mặt dữ tợn cũng như vậy mà chậm rãi tiêu tán, lúc này hắn tựa hồ lần thứ hai hồi phục khí độ của Hắc Giác Vực dược hoàng trước kia, ánh mắt âm trầm nhìn chằm chằm người thiếu nữ dáng vẻ tươi cười mặc y bào đỏ nói " Đã như vậy, ta bây giờ chỉ có thể đem ngươi bắt giữ, ha hả, ngươi yên tâm, thủ đoạn của ta rất nhiều, đến lúc đó ngươi sẽ hận ngươi không giao ra bí pháp. Hơn nữa ngươi còn là luyện dược sư, trong cơ thể nhất định tồn tại dị hỏa, ta cũng sẽ cùng nhau lấy đi, triệt để biến ngươi thành một phế nhân. "
Đối mặt với lời nói mang nhiều âm trầm của Hàn Phong, Bạch Tuyết lại lắc đầu cười " Nói thật ra, Hải Tâm Diễm trong cơ thể ngươi ta cũng rất coi trọng, ta nghĩ, nó có thể có thể làm cho ta thực lực đề thăng đẳng cấp mới! " ngươi thằng nhãi ranh dám uy hiếp bà, lát lão nương sẽ cho ngươi thấy cái giá phải trả khi dám leo lên đầu của ta.
" Vậy nhìn xem ngươi có bao nhiêu lợi hại! " Hàn Phong âm thanh nhất tiếu, trong cơ thể đấu khí cuồng mạnh mẽ lưu chuyển, chợt phía trên bàn tay, Thâm Lam sắc hỏa diễm dũng mãnh bạo ra phía chân trời, giống như một bàn nước từ phía chân trời buông xuống, thanh thế cực kỳ đồ sộ.
Bên này đột nhiên bạo vọng lam sắc hỏa dien ngập trời, nhất thời làm hấp dẫn vô số ánh mắt trong thành nhìn qua, mà xem quy mô hỏa diễm bàng đại như vậy, rất nhiều âm thanh kinh thán trong thành vang lên.
Thân thể huyền phù tại phía chân trời buông xuống Thâm Lam sắc hỏa, Hàn Phong trên cao nhìn xuống bao quát Bạch Tuyết, cười lạnh nói " Hai năm thời gian, ta cũng từng bước chạm đến bức chướng của Đấu Tông cường giả. Hiện giờ ta so với trước đây cường đại hơn rất nhiều. Lần này ta sẽ cho ngươi cùng đám người nội viện Già Lam biết cái gì gọi là thực lực chân chính! "
Ngẩng đầu dừng ở Thâm Lam sắc hỏa bàng đại kia, Bạch Tuyết tay áo bào nhẹ nhàng vung lên một cỗ hồng sắc hỏa diễm, từ trong cơ thể bắt đầu vọt ra, cuối cùng đem bao bọc lấy chính mình.
" Hồng sắc hỏa diễm? " Hồng sắc hỏa diễm vừa vặn hiện ra, ánh mắt Hàn Phong đồng thời mạnh mẽ co rụt lại.
Ngay sau khi buồn bực không giải thích được trong lòng, Hàn Phong sắc mặt đột nhiên biến đổi, bỗng nhiên ngẩng đầu lên, lại kinh hãi nhìn thấy, phía chân trời vuông góc Thâm Lam sắc hỏa lúc này dĩ nhiên là giống như bị cái gì đó uy áp, nhanh chóng uể oải xuống.
Trợn mắt há hốc mồm nhìn ' Hải Tâm Diễm ' có chút uể oải, Hàn Phong thậm chí có thể cảm ứng được sự kiêng kỵ trong tâm của hỏa diễm!
Xem hỏa mạc đột nhiên run rẩy, Bạch Tuyết mỉm cười, phía trên ngón tay một ngọn hồng sắc hỏa diễm nhẹ nhàng bốc lên, nhẹ giọng cười nói " Hàn Phong, tựa hồ dị hỏa ngươi, có chút sợ dị hỏa ta". Sinh linh hỏa diễm của nàng đã dung hợp với phượng hoàng huyết mạch trong cơ thể nàng, lửa trong lửa sinh ra ' uy ' nàng tự gọi ' uy ' này là Đế Viêm, dị hỏa tầm thường như ' Hải Tâm Diễm ' của Hàn Phong khó lòng chống chọi với một kích từ phía nàng. Nhưng nàng vẫn còn hứng thú muốn đùa cợt hắn, làm sao để mọi chuyện dễ dàng kết thúc như vậy.
Hàn Phong con mắt gắt gao nhìn chằm chằm vào Bạch Tuyết trên người bốc lên từng luồng hoả diễm màu hồng, loại hỏa diễm này khí thế ngập trời bằng vào linh hồn cực kì nhạy cảm có thể mơ hồ nhận thấy không gian đang bị thiêu rụi, đó là cỡ nào đáng sợ thực lực.
Nhìn bộ dáng kinh hãi của Hàn Phong, Bạch Tuyết cười cười, một luồng Đế Viêm giống như tinh linh tại đầu ngón tay đang thấp thoáng di chuyển, thỉnh thoảng hoả vĩ lướt qua khiến cho không gian có cảm giác như đang vặn vẹo.
" Bắt đầu đi. " Bạch Tuyết hữu thủ nhẹ nắm một cỗ kình phong áp bách hướng xa xa về Hàn Phong chỉ tới.
Hàn Phong sắc mặt âm trầm, đơn chưởng nắm chặt thâm lam hoả diễm, cấp tốc khởi động cuối cùng hoá thành hoả diễm trường kiếm thon dài, mũi kiếm chỉ về hướng Bạch Tuyết " Ngươi đừng dùng giọng điệu ngông cuồng khinh thường người khác nói với ta. Ta trước nay chưa từng hối hận, chỉ có một điều duy nhất khiến ta tiếc nuối đó là cuối cùng ta vẫn không thể có được ' Phần quyết ' nhưng không sao, bất quá giờ đây ngươi còn hữu dụng hơn ' Phần quyết '.
" Qủa nhiên ngươi đúng là súc sinh... " Bạch Tuyết thở dài lắc đầu đáy mắt hiện lên sát niệm rõ ràng không che giấu.
Trên người của nàng, ánh lửa bắt đầu khởi động, đồng thời còn có sấm sét màu tím đang lóe lên. Theo nàng một tiếng động trời hét to, vô cùng vô tận lôi quang tùy theo nổ tung... Trong chốc lát, cả Hắc Giáp Vực, đều là màu tím bắt đầu khởi động quang mang...
Sấm sét màu tím, tạo thành đại dương màu tím.
Cả trong nội viện Già Lam, đều đã là bị vô cùng vô tận Tử Sắc Lôi Điện chỗ tràn ngập.
Một cỗ uy thế kinh khủng ở trong đó, đáng sợ Hủy Diệt chi Lực đang kích động.
" Đùng! "
Lôi Quang Thiểm Thước, lôi điện nổ vang.
Lôi quang lóe ra, trong giây lát liền hóa thành một đạo kinh lôi dữ dội từ dưới chân trời xông mạnh vào bầu trời đen, nháy mắt sau đã mang theo vô số lôi kình từ trên trời giáng xuống, giống như là lao tù vậy, vây kín không gian trăm trượng quanh Hàn Phong.
Nhìn lôi đình từ trên chân trời chiếu xuống kia, Hàn Phong chậm rãi ngẩng cao đầu, nhìn bầu trời dần dần bị nhuộm đẫm thành những mây đen màu bạc thật dày, trong đó còn đang ngưng tụ một luồng năng lượng cực kỳ đáng sợ.
" Tử sắc lôi điện? Không ngờ ngươi còn có bậc này lực lượng, nhưng bất quá còn chưa đủ để đánh bại ta. " Nhìn thân ảnh Bạch Tuyết không nhúc nhích trên không trung, Hàn Phong cười nhạt một tiếng, phía sau cấp tốc ngưng tụ Thâm Lam sắc hoả hơi rung lên, thân hình lướt đi lùi về sau vài trượng, mà ngay sau động tác kia một chút, trước mắt xuất hiện đấu khí màu đỏ hồng giống như một ngọn lửa từ trong cơ thể của Bạch Tuyết phát ra, biến ra một thanh trường kiếm dài hai trượng mạnh mẽ vung lên, mang theo kình phong áp bách kinh khủng vô cùng bén nhọn khiến không gian tê liệt hung hăng chém xuống thân thể Hàn Phong, chiêu thức ẩn chứa kình phong, cuối cùng va chạm một cái mãnh liệt hắn, nhưng dưới sự bảo vệ của ' Hải Tâm Diễm ' không tạo cho Hàn Phong bao nhiêu thương tổn.
Tròng mắt màu tím quỷ dị của Bạch Tuyết không lộ ra hỉ nộ gì, đây mới chỉ là sự khởi đầu. Thời gian chơi đùa với ngươi còn dài. Bàn chân đạp mạnh trong hư không rồi hóa thành một luồng sáng màu trắng, dữ dội lướt đến. Vung tay tát thật mạnh như trời giáng xuống mặt của Hàn Phong khiến hắn bay về phía xa. Cách thức này nàng từng dùng để đánh Cổ Hà và Liễu Thanh Trần năm xưa.
Sắc mặt của Bạch Tuyết vẫn chưa vì vậy mà có chút dao động nào, chậm rãi đưa bàn tay lên, hơi thở xoay tròn một chút, linh hồn khổng lồ nhanh chóng xoáy tụ lại tạo thành một cái pháo khổng lồ, chợt thình thịch rồi một tiếng nổ vang lên. Ở nơi ven đường, ngay cả không gian hư vô cũng đã xuất hiện một thông đạo vặn vẹo. Nàng nào dễ dàng cho Hàn Phong cơ hội để thở, cả phản công còn không được nữa là.
Lôi vân ở trên bầu trời quay cuồng, chợt có một tiếng vang thật lớn phát ra rồi một cái lôi đình khổng lồ như một con rồng đang rống giận giáng xuống đầu Hàn Phong.
" Ầm "
Lôi vân cuồn cuộn rồi vô số lôi đình thật lớn như cự mãng trào ra, cuối cùng ùn đến chỗ Hàn Phong. Khí thế lớn như vậy làm cho người ta phải run như cầy sấy.
" Đi! " Ngón tay của Bạch Tuyết cong lại búng ra, lôi vân như cự mãng nhất thời trở nên hung ác trực tiếp kéo qua bầu trời, đánh tới đám người ' Hắc Minh ' ở bên kia đang giao đấu với nội viện Già Lam. Rồi một lát sau mờ ảo dần dần, phù một tiếng rồi biến thành hư ảo.
P/S: Có chơi có chịu lở dại chơi T or D rồi nên ta đành phải đăng chương mới sớm, vì thời gian sau ta mắc thi cuối HK rồi sẽ không có thời gian. Đây nè Lam Lam tỷ tặng cưng trước c còn c nữa chừng nào tỷ thi xong tỷ viết