Chương :
Gió thổi một trận rát buốt lướt qua khuôn mặt, trời còn mờ tối Hà Nguyên Nguyên đã sửa soạn đi theo ca ca Hà Sinh còn có Giang Thiết Sơn và Giang Đại Sơn lên đường đến Đại Lương trấn.
Thời tiết lạnh lẽo thì thức ăn cũng không hư hỏng, nhưng thừa dịp con mồi còn tươi mới, mọi người muốn mang đi bán ngay, cho nên liền tranh thủ khởi hành sớm.
Vừa ra khỏi cửa, Hà Sinh đã quay lại nói với nương tử: “Bên ngoài lạnh lẽo, nàng mang con vào nhà đi thôi. Về giường nghỉ thêm một lát là tốt nhất.”
Hắn nói xong, còn đưa tay chỉnh lại chiếc nón len trêи đầu cho con, một động tác lơ đãng này chọc Du ca cười khanh khách không thôi.
Sợ con bị lạnh, Trương Tích Hoa cẩn thận bọc hắn trong mấy lớp quần áo, một kẽ hở cũng không có, cả người nhìn như một quả banh nho nhỏ đáng yêu. Thấy cả hai người lớn không để ý tới mình, Du ca đành ngửa đầu gắng sức thổi một bong bóng nước miếng thật to, Trương Tích Hoa không nhìn thấy, Hà Sinh lại thấy được.
“Thϊế͙p͙ biết rồi. Chàng đi sớm về sớm nhé.” Trương Tích Hoa cười cười nói.
Giang Đại Sơn, Giang Thiết Sơn đã xuất phát trước, Hà Nguyên Nguyên vai đeo sọt trúc cũng cố gắng đuổi theo bọn họ. Phát hiện ca ca đi theo không kịp, nàng liền gọi: “Ca ca, nhanh một chút.”
Con mồi săn được đều phải bán trước giờ mẹo, nếu quá giờ các tửu lâu đã thu đủ nguồn hàng, sẽ cự tuyệt không mua thêm. Lần nầy ngoại trừ chim trĩ, gà rừng, thỏ hoang bọn họ còn có hai con heo rừng, một con hươu bào nhưng cũng không phải quá đặc sắc, không nhanh chân sẽ ế hàng.
Cho nên Hà Nguyên Nguyên vô cùng khẩu trương. Hà Sinh liếc mắt nhìn vợ con một chút, liền xoay người bước đi.
Chờ bọn hắn đi xa, Trương Tích Hoa mới đóng cửa viện lại, ôm con vào phòng. Hôm nay cô nhỏ muốn bán bánh, Trương Tích Hoa cũng dậy sớm đến phòng bếp bận rộn một phen. Nàng hiện tại vẫn có chút mệt mỏi, giúp Du ca cởi bớt xiêm, để hắn ở trêи giường tự mình chơi đùa, nàng muốn nghỉ ngơi thêm một chút.
Mùa đông tới thì ruộng lúa cũng đã thu hoạch xong, nông hộ cũng không có gì gấp gáp. Hà gia cũng tranh thủ thời gian nhàn hạ này, Hà Tằng thị cùng Hà Đại Xuyên cũng không rời giường sớm, gia vụ trong nhà cứ để bọn nhỏ từ từ làm, bà cũng không quá khó khăn.
Trong phòng im ắng, Du ca chơi một lát liền bất tri bất giác bò đến bên cạnh Trương Tích Hoa, khẽ dụi dụi vào cánh tay mẹ rồi chìm vào giấc ngủ.
Tiểu tử này, ngủ cũng nhanh như vậy. Trương Tích Hoa mở mắt, cẩn thận giữ ấm cho con xong mới an tâm nghỉ.
Chưa được một canh giờ, nàng đã sửa sang xiêm y chỉnh tề ra khỏi phòng. Trời đã sáng choang nhưng xa xa lại bao phủ một đám sương mỏng, cảnh sắc ngoài kia ẩn hiện không rõ ràng. Thế này có vẻ sẽ sắp mưa, hi vọng mấy người bọn họ sẽ kịp trở về.
Trong nhà chỉ có ba người, Hà Tằng thị đã rời giường trước nhưng cũng không nấu thêm thức ăn mới, chỉ tuỳ ý hâm lại thức ăn từ hôm trước, chỉ làm thêm một chén trứng chưng cho Du ca.
Bữa sáng vừa xong, Hà Nhị thẩm hẹn Hà Tằng thị cùng nhau bện dây thừng. Hai phụ nhân vào nhà chính làm việc luôn tay, Hà Nhị thẩm đột nhiên nói: “Tích Hoa, ngươi có rảnh rỗi đến trò chuyện với Tú Nương một chút, ta sợ nàng nằm ngây ngô im lìm mấy ngày nay đến phát bệnh mất thôi.”
Trương Tích Hoa sững sờ, gật đầu nói: “Dạ, lát nữa ta đi một chuyến.”
Hà Nhị thẩm cười híp mắt nói: “Mang theo Du ca đi cùng. Phương tỷ cũng rất thích Du ca nha.”
Hai đứa trẻ ở chung một chỗ, Phương tỷ không hoạt bát nhưng lại rất thích cùng Du ca vung vẩy tứ chi. Bất quá Trương Tích Hoa biết con mình không thích Phương tỷ mà là sợ người ta giành ăn với mình. Mỗi lần Phương tỷ cần nàng ôm, Du ca sẽ biểu hiện vô cùng kịch liệt, giương nanh múa vuốt hướng miệng nhỏ đến Phương tỷ thị uy. Đáng tiếc Phương tỷ tưởng Du ca là đang cùng nàng chơi đùa, rất vui vẻ hoạt bát mà đáp lại hắn.
Tú Nương mang thai lần này vô cùng gian khổ, gò má cũng nhô cao đến đáng thương. Cũng may có Trương Tích Hoa chăm sóc, thai nhi mới có thể vững vàng lớn lên. Bất quá Tú Nương vẫn sợ chuyện ngoài ý muốn, cả ngày chỉ dám nằm trêи giường. Khuyên nhiều lần không hiểu, Trương Tích Hoa đành để mặc nàng.
Trương Tích Hoa cùng Tú Nương tính cách vốn không hoà hợp, nhưng nếu Hà Nhị thẩm đã lên tiếng như vậy, Trương Tích Hoa cũng không từ chối. Nàng liền ôm hài tử đến nhà Hà Nhị thúc.
Vừa bước vào sân đã nghe được một trận tiếng khóc. Tú Nương nằm ở trêи giường, Vân tỷ, Phương tỷ cũng ở hai bên. Không biết là ai khởi đầu, hai tỷ muội một đứa lại một đứa khóc to thương tâm.
Tú Nương dỗ dành hai con thế nào cũng không được, nàng tức giận trừng mắt nhìn Phương tỷ, quát lớn: “Khóc cái gì mà khóc? Khóc nữa ta ném ngươi xuống giường.”
Vân tỷ bị bộ dáng hung hãn của nương doạ không dám động, Phương tỷ là một tiểu hài đồng làm sao biết được, Tú Nương mắng xong, đứa bé lại càng khóc to hơn. Phiền não trong lòng Tú Nương càng lớn, nàng hùng hùng hổ hổ mắng to một trận không ngừng miệng.
Trương Tích Hoa bước vào phòng thì nghe được tiếng mắng của Tú Nương, nàng lập tức thối lui ra cửa viện. Mãi cho đến khi thanh âm hung hãn dừng lại, Trương Tích Hoa mới chậm rãi đi vào.
Tú Nương đang cho Phương tỷ bυ" sữa, nhìn thấy Trương Tích Hoa liền có chút lúng túng: “Tẩu tử, ngươi đến từ lúc nào?”
Trương Tích Hoa cười nói: “Đã mấy ngày không giúp ngươi xem qua thân thể, để ta xem mạch một chút thôi.”
Tú Nương cũng không dám hàm hồ, lập tức rất phối hợp vươn tay ra.
Trương Tích Hoa bắt mạch, xong xuôi mới cho Tú Nương biết được thân thể nàng không vấn đề gì. Tú Nương vui vẻ ra mặt nói: “Xem như ta đỡ phải bận tâm.”
Trương Tích Hoa tùy ý cùng nàng nói nói mấy câu xong, liền ôm lấy Phương tỷ, xem qua mạch tượng của đứa nhỏ.
Tú Nương lập tức hỏi: “Nha đầu này không có chuyện gì chứ?”
Trong lòng Tú Nương đang rất không vừa ý hai khuê nữ, đặc biệt là Phương tỷ, đoán chừng cũng không dám động tay với các nàng. Dù sao chuyện này để cha mẹ chồng cùng trượng phu biết được thì nàng cũng sẽ không yên thân.
Trương Tích Hoa thật sự rất muốn ngăn cản hành vi của Tú Nương, bất quá đứa nhỏ cũng là con của người ta, nàng cũng không tiện can thiệp. Vả lại Tú Nương hiện tại cũng chỉ dám mắng chửi mấy câu chứ không dám xuống tay, thế này cũng chỉ có thể xem là cha mẹ mắng hài tử của mình, Trương Tích Hoa có nói gì đi nữa cũng không hợp tình hợp lý.
“Cũng không có gì lớn. Hiện tại ngươi cũng đã hết sữa, vậy phải chịu khó cho nàng ăn thêm cháo nhuyễn cùng trứng chưng các thứ, nhất định không được để đứa trẻ thiếu ăn.” Đứa nhỏ khóc lên là bởi vì đói.
Vừa nghĩ tới chuyện chăm sóc Phương tỷ phức tạp cùng tốn nhiều công sức như vậy, Tú Nương không khỏi giận tái mặt, lại hâm mộ nói: “Ta đây là mang nghiệp từ kiếp trước. Phải chi cũng được như tẩu tử, nàng nếu là Du ca thì ta đã có một thân ung dung thoải mái.”
Tú Nương nói xong, cười cười đưa tay bóp bóp khuôn mặt đáng yêu của Hà Du.
Thấy vậy, Trương Tích Hoa ý tứ dời đứa nhỏ đi một chút, bàn tay Tú Nương lập tức rơi vào khoảng không. Lần trước Du ca bị Tú Nương bóp mặt, hai ngày sau vệt đỏ mới tan đây.
Biết là người ta cũng không cố ý, nhưng người làm nương nhìn thấy trêи mặt con mình có dấu vết, trong lòng sao có thể không nổi lửa chứ?
Tú Nương ngượng ngùng cười nói: “Tẩu tử, ta thấy thân thể ngươi hồi phục cũng rất tốt, sao không tranh thủ mang thai thêm một đứa nữa. Đến lúc đó cùng chăm sóc một lượt cũng giảm bớt không ít việc.”
Trương Tích Hoa hé miệng cười nói: “Chờ Du ca lớn hơn chút nữa. Đến tầm khoảng một tuổi hắn sẽ không bám người nữa, lúc đấy mới thoải mái hơn một chút.”
Du ca mặc dù tính khí tốt, không sợ người lạ, trong nhà ai cũng có thể ôm nhưng đếm ban đêm vẫn phải có mẫu thân ở cạnh hắn mới chịu ngủ.
Hai vợ chồng lén ở chung thì Hà Sinh ngẫu nhiên nói qua muốn cho Du ca có thêm đệ muội nhưng hắn vẫn chiều ý nương tử. Nếu nàng muốn một năm nữa, thì liền là một năm nữa, hắn cũng không vội vàng.
Hà Sinh thậm chí còn len lén nghĩ tới, nương tử không có mang thai, như vậy hắn cùng nàng sẽ có thêm nhiều thời gian hưởng thụ hay sao? Bởi vậy hắn cũng rất vui vẻ mà đồng ý.
Phương tỷ ăn xong đã muốn đi ngủ, Tú Nương đem xiêm y sửa sang lại cẩn thận. Nhìn thấy khuôn mặt nhu hoà của Trương Tích Hoa, trong lòng Tú Nương đột nhiên có chút khó chịu, nàng sờ sờ bụng mình, đứa trẻ này nhất định phải là con trai mới được. Một lát sau, Tú Nương thở dài nói: “Tẩu tử có thể bình tĩnh như thế, cũng là nhờ đại bá đại nương. Còn ta…” Nàng lại tiếp: “Ta gả đi sớm hơn ngươi cũng biết rõ, đại bá cùng đại nương là mấy lão nhân gia hiếm hoi trong thôn có hoà khí cùng thương con dâu. Có mấy người họ làm cha mẹ chồng, cũng là phúc khí của tẩu tử.”
Chuyện phiếm một lát, Tú Nương lại nói ra mấy lời như thế. Nói như thể Hà Nhị thúc cùng Hài Nhị thẩm là bạc đãi con dâu. Nhưng rõ ràng, nhị thúc, nhị thẩm đối với Tú Nương vô cùng tốt. Chuyện ăn mặc không nói, Tú Nương hay mang về nhà mẹ đẻ thứ này thứ nọ, hai lão nhân gia cũng không nói gì. Quan điểm của Trương Tích Hoa cũng không giống vậy, cho nên cũng không bình luận thêm. Đáy lòng nàng cũng bất đắc dĩ thở dài, chỉ nói một câu: “Cha mẹ chồng ta thật sự rất tốt.”
Nói thêm vài câu, Trương Tích Hoa lấy cớ Du ca gắt ngủ, liền muốn mang hắn về nhà. Trước khi trở về, Trương Tích Hoa còn thay Tú Nương hé cửa sổ ra một chút, nói cho nàng biết phòng ốc trong nhà phải thông thoáng mới tốt.
Trong phòng có chậu than, lại đun than củi, lại ngột ngạt là chuyện không ổn. Tú Nương cũng không cố chấp, đồng ý nghe theo lời Trương Tích Hoa.
Về đến nhà, đem Du ca đặt vào cũi, Trương Tích Hoa liền đi nhà chính cùng Hà Tằng thị và Hạ Nhị thẩm bện dây thừng, bữa trưa tuỳ ý làm chút đồ ăn rồi lại tiếp tục bện dây.
Nàng đoán chừng trượng phu cũng cô nhỏ phải chạng vạng mới về đến nhà, thế nhưng chưa đến giờ thân, Hà Nguyên Nguyên đã trở lại.
Hai mắt nàng sưng đỏ, nhìn thấy tẩu tử lập tức lôi kéo ra ngoài.
Trương Tích Hoa mạc danh kỳ diệu bị mang ra ngoài, xem cô nhỏ khóc thành bộ dáng kia, chính nàng cũng bị hù sợ, trong lòng lo lắng không biết Hà Sinh đã gặp chuyện gì.