Hà Sinh vừa hé cửa phòng thì gió lạnh đã luồn vào trong, ngọn đèn leo lét trong phòng lay động đến run rẩy. Hắn nhanh chóng khép cửa lại, nhẹ chân đi đến bên giường nơi thê tử cùng con trai đang an yên ngủ, một bên đổi xiêm y, cẩn thận đi vào chăn bông.
Trương Tích Hoa ngủ chưa được một canh giờ, bên người đột nhiên mát lạnh khiến nàng tỉnh táo, xoay người lập tức rơi vào vòm ngực rộng lớn vững chãi của trượng phu.
Trong chăn ấm áp, Hà Sinh vừa nằm một lát đã thấy cả người thoải mái, hắn vươn tay xoa mái tóc đen của nương tử, ôn nhu nói: “Đánh thức nàng rồi.”
Trương Tích Hoa đem mặt chôn vào lồng ngực trượng phu, khẽ khàng dụi dụi như một chú mèo nhỏ, nhu hoà nói: “Vừa mới ngủ được một chút. Ban nãy Du ca khóc nháo không chịu ngủ, dỗ dành mãi mới chịu nhắm mắt. Chàng trở về sao không gọi ta dậy?”
Từ ngày nói muốn vào núi hôm đó, Hà Sinh đi liền một mạch năm ngày không trở về. Tuy biết rằng bọn họ sẽ không gặp nguy hiểm gì, đều biết tự lo lắng cho mình nhưng nàng vẫn muốn hắn trở về nhà sớm một chút, bên người không có thân ảnh trượng phu, Trương Tích Hoa thế nào cũng không thích ứng được.
Nghĩ đến đây, nàng lại buồn bực chính mình. Lúc trước cũng không dính người như vậy, hiện tại nghĩ đến trượng phu không có bên cạnh liền khó chịu.
Nói trắng ra chính là bị cưng chiều đến yếu ớt rồi.
Vừa nói chuyện Trương Tích Hoa vừa không tự chủ được đem tay sờ vào bụng Hà Sinh, hỏi: “Có đói bụng không?”
Hà Sinh nắm lấy tay nương tử, bọc trong bàn tay to lớn của mình, cười cười: “Vừa rồi nương rời giường mở cửa cho ta đã thuận tay chuẩn bị đồ ăn. Hiện tại cũng không đói bụng.”
Hà Tằng thị ban đêm ngủ không sâu, vừa nghe đến thanh âm của con trai, liền nhanh chóng thức dậy mở cửa, đi chưng thêm một ít bánh bao đồng thời cũng nổi lửa nấu nước nóng cho con tắm rửa.
Ở trong núi mấy ngày, đoán chừng muốn giữ thân thể sạch sẽ cũng không dễ.
Hà Sinh thì mượn ánh trăng đem thú hoang bắt được sửa sang cẩn thận, còn lại mấy con gà rừng cùng thỏ núi bị tên xuyên qua liền mang đi xử lý, bôi muối lên trêи, đặt gọn một bên.
Chờ hắn an bài thỏa đáng, Hà Tằng thị cũng làm xong.
Hà Sinh ăn no bụng, thống kɧօáϊ tắm rửa một trận mới trở về phòng, động tác cũng nhẹ nhàng cẩn thận sợ đánh động đến hai mẹ con cho nên mãi tới lúc này Trương Tích Hoa mới phát hiện ra.
Trương Tích Hoa vươn tay ôm lấy hông trượng phu, thấy tay chân hắn vẫn còn lạnh, liền dùng tay mình xoa nắn, miệng oán giận nói: “Sao không ngâm nước nóng rồi hẵng đi ngủ.”
Hà Sinh liền thuận thế dùng chân dài của mình khoá nàng lại, một tay liền cố định eo nhỏ của nàng, tay còn lại hướng lên trêи tìm kiếm.
Hà Sinh đột nhiên dùng lực, nháy mắt Trương Tích Hoa đã ở trêи thân thể trượng phu. Rõ ràng cảm giác được nơi nào đó đang giương cao trêu chọc nàng, Trương Tích Hoa mặt đỏ tai hồng, cái gì cũng không dám làm.
Nam nhân hơi thở nặng nề, nhỏ tiếng hỏi: “Chuyện kia có vấn đề gì không?”
Trương Tích Hoa nghe đến liền biết trượng phu hỏi gì, chuyện nguyệt sự của nàng đã sớm bình thường, mỗi tháng cố định mấy ngày đến báo danh, chung giường chung gối với nhau Hà Sinh cũng sớm hiểu rõ quy luật này.
Trương Tích Hoa êm ái nói: “Đã hết rồi.”
Nghe vậy, Hà Sinh liền mạnh mẽ ôm chặt lấy nàng, muốn động thủ một chút thì nhớ đến Du ca đang ngủ một bên. Hắn sợ đánh thức con, nhẹ nhàng đi tới ôm đứa nhỏ đặt vào cũi, cẩn thận đắp kĩ chăn bông cho Hà Du xong Hà Sinh mới quay trở lại giường.
Hà Sinh nhiều ngày không phát tiết, Trương Tích Hoa cũng có chút nhớ nhung, phu thê lưỡng tình tương duyệt chỉ cần một ánh mắt đã làm không khí ngọt ngào nồng đậm. Hai người triền miên thật lâu, cho đến tận khi Trương Tích Hoa mỏi mệt đến không mở mắt nổi, Hà Sinh vẫn không muốn buông tha, không ngừng trằn trọc cắn nuốt bờ môi đỏ mọng của thê tử.
Thở một hơi dài thoả mãn, Hà Sinh cẩn thận giúp Trương Tích Hoa mặc quần áo, bế con trở về giường, một nhà ba người chung chăn ấm áp từ từ đi vào giấc ngủ.
Du ca sáng sớm đã ở trong chăn lăn qua lăn lại, hắn đẩy mẫu thân, từ từ tiến đến bên người phụ thân, vươn tay ra sức đụng vào mặt Hà Sinh, thỉnh thoảng phát ra từng chuỗi y y nha nha. Thanh âm vui vẻ của con vang vang bên tai, Hà Sinh có muốn ngủ cũng không được, liền muốn mở mắt cùng con chơi đùa.
Dưới cằm phụ thân mọc ra một chòm râu dài lạ lẫm, Du ca có chút kì quái, đây là ai vậy nhỉ?
Tiểu hài tử chính là như vậy, qua mấy ngày không thấy đã xa lạ với phụ thân.
Trương Tích Hoa chớp chớp mắt, nhìn thấy bên ngoài trời còn chưa sáng, cũng chưa nghe gà gáy, liền biết hiện tại còn rất sớm. Nàng thay trượng phu sửa sang lại chăn, thuận tay ôm tiểu tử đang phá phách vào ngực, không muốn hắn phiền cha.
Nàng vẫn còn buồn ngủ đây, tay nhè nhẹ vỗ vỗ lưng con, mắt cũng từ từ nhắm lại.
Phát hiện cả hai người không ai muốn để ý tới mình, Du ca liền uốn éo muốn thoát khỏi vòng tay mẹ.
“Tiểu tử này giày vò người đến sảng kɧօáϊ.” Trương Tích Hoa than thở một câu, đưa tay kiểm tra tã lót đã thấy ướt đầm đìa. Nàng đành phải ngồi dậy đổi tã cho con. Cả người sạch sẽ thoải mái rồi thì đứa bé lại đói bụng. Từ ngày đó đến nay đã mọc thêm hai cái răng nữa, mỗi lần hắn bυ" sữa Trương Tích Hoa đều phải phòng trừ chuyện con không biết nặng nhẹ.
Khó khăn lắm mới đút hắn ăn no, nhìn thấy sắc trời vẫn còn tối, Trương Tích Hoa liền mặc cho con quần áo ấm, đội nón nhỏ rồi thả hắn vào cũi gỗ chơi cùng với vài con rối nhỏ, nàng nằm ở một bên yên lặng nhìn.
Một lát sau Trương Tích Hoa lại ngủ thϊế͙p͙ đi.
Hà gia ở Hạ Tây thôn an yên sống ngày qua ngày thì trong một viện nhỏ tao nhã xinh đẹp của Đại Lương trấn, La Hương Cầm đang vuốt ve dung nhan tái nhợt của mình, không nhịn được nở một nụ cười giễu cợt.
Đêm dài quạnh quẽ, ánh nến leo lét đổ bóng một nữ nhân cô độc. Nô tì chăm lo chuyện trà nước để ấm trà nguội lạnh từ lúc nào, ngủ say như chết, gọi to mấy lần mới tỉnh lại. Khi nàng còn được sủng ái, tiểu nha đầu kia nào dám lớn mật như vậy?
La Hương Cầm thừa nhận nàng cũng không cần phần sủng ái kia, bất quá chỉ là vấn đề tiền bạc mà thôi. Nàng chỉ không chịu nổi La Hương Viên dương dương đắc ý như vậy, tưởng rằng có thể ở bên cạnh lão gia là đã hơn nàng một bậc, lại còn tìm kế ly gián mấy nô tì bên người nàng.
“Ha ha. . .” La Hương Cầm cười nhẹ một tiếng. Thầm nghĩ nếu tiểu muội đã muốn chọn đường chết như vậy, cũng đừng trách người làm tỷ tỷ đây không nhắc nhở.
Nửa tháng trước ngày dự sinh, La Hương Cầm đã phát hiện một chút không đúng, liền tìm cớ đuổi nha đầu cận thân Hỉ nhi.
Nàng lớn bụng, Dương lão gia vạn việc theo nàng, bất quá là một nha đầu mà thôi, hắn cũng không để ý, phất phất tay để mặc nàng.
Nhưng tại sao phải đuổi Hỉ nhi, La Hương Cầm nửa chữ cũng không lộ ra.
Không chỉ mỗi Hỉ nhi, mấy bà tử cùng nha đầu khác bên người nàng cũng có vấn đề. Xem ra là đã lớn chuyện rồi, phải chú ý giải quyết sạch sẽ.
Nhưng nàng chưa kịp động thủ, vừa đuổi Hỉ nhi hai ngày, bụng nàng liền có biến chuyển, hài tử trong bụng đã muốn đi ra ngoài.
Không bảo vệ được đứa nhỏ của mình, nàng cũng mất đi nửa cái mạng. Nếu lúc trước không chú ý một chút, đoán chừng hiện tại nàng đã thành người thiên cổ.
Đã dạo một vòng quỷ môn quan, La Hương Cầm lúc này không ngăn được nhưng suy nghĩ tràn ra như vỡ đê…
Nàng vuốt ve bụng của chính mình, cười cười: Ha ha… Là không thể nữa rồi…
Ở một nơi khác, Huyện thừa Dương phủ, cũng có một nữ nhân chưa ngủ.
Bà tử cận thân của Dương phu nhân nhẹ nhàng nói: “Phu nhân, người nghỉ ngơi sớm đi. Đoán chừng hôm nay lão gia sẽ không trở về nhà đâu.”
Dương phu nhân bưng chén trà thảo mộc, nhẹ nhàng nhấp một miếng, cười cười: “Bà theo ta lâu như vậy, xem ra vẫn còn chưa hiểu được ta đâu.”
Đối với Dương lão gia, bà đã sớm chết tâm rồi. Thế mà còn vọng tưởng ở bên ngoài có con trai, muốn cướp tài sản của con trai bà, Dương phu nhân cười lạnh một tiếng: Ta đây không đồng ý thì đừng ai vọng tưởng!
Bà tử cười nói: “Mấy ngày nay trông thấy phu nhân ngủ không ngon tâm ta cũng đau không chịu nổi. Tinh thần của thiếu gia mấy ngày nay đã tốt hơn rất nhiều, người cũng nên sắp xếp một chút. Đến lúc đó sớm được ôm tôn tử.”
Lời này là chạm vào tâm khảm của Dương phu nhân, bà liền nói: “Ta thấy khuê nữ của Lý gia rất tốt, đợi lão gia trở về báo một tiếng, liền sai bà mối tới cửa cầu thân.”
Con trai mình bị thương, đường làm quan mờ mịt, chuyện phát triển sản nghiệp cũng khó mà làm được. Cho nên hiện tại tốt nhất là tìm cho hắn một thê tử, sớm có tôn nhi, sau này tự tay bà nuôi dạy đứa nhỏ là được.
Thôn nữ bên ngoài còn dám tơ tưởng gia sản này thuộc về mình sao?
Dương phu nhân vuốt ve đôi bàn tay trắng nõn tinh xảo, mấy ngón tay bảo dưỡng kĩ càng này đã vô tình biến không ít nữ nhân thành tro bụi.
Cũng khó trách La Hương Cầm sinh ra ở nông thôn, mấy chuyện lẩn khuất của hậu viện nhà giàu cũng không biết gì. Bằng không cũng sẽ không để mất đứa bé, chính nàng cũng yếu ớt chật vật.
Dương phu nhân lại hỏi: “Muội muội mới tới của nữ nhân kia thế nào? Lão gia yêu thích không buông sao?”
Bà tử nhíu mày đáp: “Phu nhân đừng bận tâm mấy chuyện này, lão gia chỉ là yêu thích mới mẻ, không phải dùng chán sẽ vứt sao?”
Dương phu nhân cười sảng kɧօáϊ, lúc này mới trở về giường, dặn dò bà tử không cần đánh thức mình.