Đầu Ngón Tay

chương 56: mất kiểm soát nhịp tim

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

Từ Thời Thê khi về đến nhà, cửa đang mở ra, bên trong – tỏa ra mùi trứng rán cháy khét.

Giữ lấy khung cửa, Từ Thời Thê hít một hơi thật sâu, có chút choáng váng, nội tâm bị đả kích không nhỏ. Chân của nàng không dám cất bước, bởi vì không biết sau khi vào cửa sẽ đối mặt với cái gì.

"Về tới rồi?" Văn Già La đột nhiên không biết từ nơi nào phóng ra, đeo tạp dề, trong tay còn cầm một đôi đũa.

Từ Thời Thê gật đầu, bị cô kéo vào, ánh mắt hoàn toàn không thể dời khỏi gương mặt cô gái.

"Về đúng lúc lắm." Văn Già La trấn định đem nàng kéo đến trước bàn cơm, để đũa xuống, "Nhanh đi rửa tay, chuẩn bị ăn. "

Người được mời không hề nhúc nhích, chỉ đứng ở trước mặt cô, ánh mắt vẫn như cũ dính quấn.

Văn Già La vì vậy liền có chút co quắp hiếm thấy, cô theo ánh mắt Từ Thời Thê muốn sờ mặt mình:"Làm sao vậy? "

Đừng nhúc nhích. Từ Thời Thê không âm thanh nói, giơ tay lên giúp cô xoa mặt. Trên mặt cô gái có một vết nhỏ màu đen, nàng đưa vào miệng nếm nếm, nghe ra vị nước tương. Nàng lần đầu tiên được ăn nước tương nồng đậm ngon như vậy, vì thế nhịn không được tiến lên, đưa tay nắm lấy eo cô gái, đem vết này ăn sạch sẻ.

"Ai nha, trên người em rất dơ." Văn Già La còn đang tránh qua tránh lại, lại bị Từ Thời Thê bắt được cằm, siết chặc eo. Vì vậy cô cũng sẽ không thể nói chuyện. Trong ánh mắt của nàng tràn đấy ánh trăng, không phải lạnh như băng, mà là ôn nhu, không phải sáng chói khoe khoang, mà là ánh sáng như sao vĩnh cửu. Ánh sáng này đem cả người cô bao phủ vào, phảng phất như ma nhập, làm phép định hình, đem linh hồn đều phải tự động giao nộp.

Từ Thời Thê hôn từng cái từng cái, cuối cùng dừng lại trên cánh môi. Cô gái kia có một chút run rẩy, vô lực mặc nàng phóng túng gặm nghiện, cuối cùng khi nàng chăm chú sâu đậm nhìn, chậm rãi nhắm hai mắt lại, mềm nhũn mở ra môi, đầu lưỡi câu mang theo cô gái kia. Một chút chống đỡ lẫn nhau, qua lại, quấn quanh, chậm rãi từ ôn nhu đến nhiệt liệt mà hầu như muốn đem cô nuốt vào.

Ngô, xem một cái nàng ăn vào gì đây? Từ Thời Thê cẩn thận dùng đầu lưỡi đi cảm thụ. Cô gái kia nhất định là bận rộn cả buổi chiều, sợ rằng vừa mới đem mỗi cái đồ ăn đều ăn thử một lần, đầu tiên chính là vị chua ngọt cùng cháy khét của trứng, bất quá có chút cảm giác thô ráp, em ấy sẽ không đem mấy phần cháy đều thủ tiêu trong bụng a! Còn có, vị cà ri nhàn nhạt, thậm chí là một chút vị tiêu...

Từ Thời Thê bắt trước cô gái kia, dụ dỗ làm cho đầu lưỡi của cô đuổi sát tới môi mình rồi miễn cưỡng tách người ra. Tiếp tục nhẹ nhàng mổ vài cái vào môi cô gái kia, nàng mới xoay người sang chỗ khác nhìn mặt bàn.

"Lần đầu tiên làm cà ri bò, chị... thử nếm xem." Văn Già La đem đầu gác tại trên vai của nàng, cẩn thận quan sát đến biểu tình của nàng.

Trên bàn cũng không có mãn hán toàn tịch, mà chỉ bày hai cái khay màu trắng đối diện nhau.

Trong cái khay có cơm tẻ thượng hạng, từng hạt chắc mẩy, hầu như óng ánh trong veo; một nửa cái khay có thêm cà ri bò màu sắc hoàn mỹ, bên trong nàng nhìn thấy khoai tây cắt rất đẹp, còn có từng cánh hoa cà rốt mảnh nhỏ đều đều...

Đương nhiên, những thứ này kỳ thực đều là Từ Thời Thê tưởng tượng ra. Trên thực tế, cơ bản không bao giờ xuống bếp- Văn Già La vẫn là người bình thường, cũng không có bàn tay vàng. Trong khay, cơm tẻ so với cháo có lẽ hơi khá hơn một tí, chí ít nhìn không thấy nước. Màu sắc cà ri bò không hiểu sao quá đậm, khoai tây miếng to miếng nhỏ, hành tây sợi ngắn sợi dài không đồng nhất...

Bất quá những thứ này cũng không quan trọng, ở trong mắt Từ Thời Thê, hương vị kỳ quái cũng là tuyệt đỉnh, đơn giản tạo ra nó là đôi tay kia, là giỏi nhất.

"Không muốn ăn cứ nói, em không miễn cưỡng chị..."

Lời này nghe thật đúng là chẳng hề để ý, nhưng là đôi tay đang vòng quanh eo mình thật chặt chẳng lẽ không đang khẩn trương sao? Từ Thời Thê quay đầu, vừa mới hôn qua đôi môi kia còn hồng nhuận sáng bóng, giống như trái cây đã chín.

Lại hôn cô một cái, Từ Thời Thê mới kéo tay cô ra, ngồi vào ghế.

"Chờ đã..." Văn Già La đột nhiên kêu một tiếng, "Còn có trứng, em đi rán, lập tức xong liền."

Từ Thời Thê đưa lên khuỷu tay chống đầu, nghiêng nhìn cô, cười cười.

Chị chờ em.

Văn Già La cũng cười, đưa tay vuốt mái tóc dài của nàng, lập tức xoay người vào phòng bếp.

Từ Thời Thê cũng không có theo vào phòng bếp, trái lại làm cho em ấy nhìn thấy sẽ luống cuống tay chân, nói vậy cô gái kia càng muốn để cho nàng trực tiếp thưởng thức được thành quả nỗ lực.

Em đang cố gắng, chị cũng vậy. Chúng ta dùng phương thức khác nhau, nhưng nhất định có thể rất tốt đi tới. Lúc trước khi vào cửa, trong lòng Từ Thời Thê còn có một chút do dự, cô gái kia không hề biết cách thức nàng đang dùng để thể hiện quyết tâm ở bên cô ấy, mà nàng lại ở vào một khắc ấy sinh ra hơi chút dao động. Vào một ngày nào đó, khi lừa dối bị vạch trần, vô luận nguyên nhân của nàng là gì, cô gái kia sẽ truy vấn hay không? Trả giá cho việc lừa gạt trước mắt sẽ hay không biến thành buồn cười, thường nghe người ta nói "Ta hận ngươi nhất là lừa dối ta", chắc là bởi vì ai cũng muốn có cảm giác an toàn đi, mà vô luận xuất phát từ lý do gì lừa dối, đại khái đều là chứng minh không tín nhiệm.

Không phải, không phải như thế. Từ Thời Thê vùi đầu, ngửi được mùi cà ri, nồng nặc. Chị yêu em, cho nên chỉ là muốn đi tranh thủ mà thôi.

Thời điểm hôn cô gái, do dự cùng dao động liền không cánh mà bay, ở trong lúc lơ đãng, Từ Thời Thê phát hiện mình cơ hồ là dễ dàng đã lại vượt qua một cửa ải khó khăn.

Lúc Từ Thời Thê cảm thấy trong lòng hơi buông lỏng, liền đứng lên đi rửa mặt, đến khi trở lại bên bàn ăn, trong cái khay mỗi người đã đặt một cái trứng rán rất được.

Văn Già La cởi tạp dề xuống rồi đi tới, đối với nàng vui rạo rực nói: "Em vừa mới sáng lập một kỳ tích."

Còn không kịp đợi nàng hiếu kỳ, cô gái kia liền chỉ bàn ăn nói:"Lòng đỏ trứng trong khay chị là hình trái tim. "

Từ Thời Thê cúi đầu, phát hiện quả đúng thế.

"Nhưng thật ra là bởi vì đây là trứng lòng đỏ," cô gái kia nhịn không được nói tiếp, có chút mới lạ, "Em rán xong rồi, mới nhìn thấy trong chảo, quá thú vị. "

Tay của cô gái còn quơ, Từ Thời Thê bắt lại, nhìn thấy trên mu bàn tay của cô có mấy vết dầu.

"Không có việc gì, đây là huân chương." Văn Già La vui tươi hớn hở nói, "Huân chương...tình yêu."

Hôm nay miệng Văn Già La thực sự là bôi mật, Từ Thời Thê hiển nhiên cũng có chút muốn ngừng mà không được, trước dùng cơm, bắt được cô lại thân mật một hồi.

Văn Già La không hỏi nàng tình huống ở chỗ bác sĩ Tra, thả lỏng là cần thiết, nàng đã chủ động phối hợp, bám lấy thật chặt chỉ sợ không phải chuyện gì tốt. Nhưng chờ thời điểm hai người thực sự sẵn sàng để bắt đầu ăn, mặt Văn Già La đột nhiên ũ rủ, hận không thể cho mình một cái tát.

Làm sao vậy? Từ Thời Thê dùng ánh mắt hỏi cô.

"Cà ri xem như là món có tính kíƈɦ ŧɦíƈɦ sao?" Văn Già La ão não hỏi, "Em chỉ muốn làm các món lúc ở nhà Bảo Hoa ăn qua, đều không có nghĩ tới... "

Từ Thời Thê bừng tỉnh, có trách thì trách cô món cà ri này màu sắc không đúng lắm, ngày đó mặc dù là còn dư lại nhưng mà màu sắc cũng phong phú hơn, làm hại nhất thời không nhớ tới.

Không có việc gì. Từ Thời Thê không tiếng động nói, cầm cái muỗng múc một miếng cà ri bò đưa vào trong miệng, lúc nhấm nuốt hai má phồng phồng, ánh mắt lại cười đến nheo lại.

Nhìn người con gái gương mặt thỏa mãn, Văn Già La trong lòng lại phức tạp. Nàng xem giống như là người tâm lý có vấn đề sao, không phải, tuyệt đối không. Thế nhưng sự thực trước mặt, lại đến cùng là nguyên nhân gì? Vấn đề này ngày ngày chồng chất như núi, ngực của cô lại khó chịu rồi.

Thời điểm đang ăn cơm, Văn Già La nhận được điện thoại của Văn Dục.

Nguyên lai là Văn Già La gọi điện thoại về lão trạch báo cho biết cuối tuần này không về nhà, nãi nãi rất quan tâm tình hình cô mới vừa đi làm, vì vậy anh chàng liền xung phong nhận việc mà chạy tới tự mình thị sát.

"Còn chưa ăn cơm chứ, mau chạy ra đây, anh đây mời khách."

Bên cạnh giống như còn có tiếng Đỗ Mông Mông, mềm nhũn oán trách Văn Già La, cái lão bản này căn bản cũng không quản việc quán bar.

Văn Già La bởi vì bận rộn một buổi chiều, cho nên bữa cơm tối này xem như là ăn sớm, cô nói thẳng đang dùng cơm, Văn Dục chính ở bên kia quỷ gào thét mới sớm như vậy đã ăn, nhanh để đũa xuống đi ra. Văn Già La vốn là không quá nguyện ý, nhưng nghĩ tới đang ăn cà ri vẫn còn có chút cay độc, liền gật đầu.

Nhưng thật ra Từ Thời Thê không vui, ôm khay cơm không muốn buông tay.

"Lần tới em lại nấu thành công hơn cho chị ăn." Văn Già La không thể làm gì khác hơn là cam đoan nói.

Giống như là đang dỗ con, Từ Thời Thê đột nhiên liền hưởng thụ một phen Văn Già La lời tựa như sủng ái, lúc này mới buông cái khay.

Rốt cuộc là tình yêu quan trọng, hay gia đình quan trọng, những thứ này trộn lại còn phức tạp hơn. Đặt ở trước đây, vô luận như thế nào cũng không nghĩ tới hôm nay sẽ ở chung bên bàn ăn như thế, hai người tựa hồ đều đã nghĩ đến điểm này, nở nụ cười.

Văn Dục từ các nàng xảy ra tai nạn xe cộ, liền vẫn luôn sống trong dầu sôi lửa bỏng. Văn Già La là con út Văn gia, là bảo bối, nếu như không phải anh chàng mượn tới chiếc xe dổm kia, liền chắc chắn sẽ không ra chuyện ngoài ý muốn -- huống chi còn làm liên lụy đến một cô gái lão thái thái yêu thích nhất, anh chàng xem như lãnh hết phê bình.

Lúc này qua đây cũng là bởi vì Đỗ Mông Mông mỗi ngày đều gọi điện thoại cho hắn báo cáo tình hình kinh doanh quán bar, ở nàng như thờ ơ tùy ý đề cập những khách nhân đối với bà chủ nàng ưu ái có thừa, anh chàng cũng đứng ngồi không yên. Hơn nữa anh chàng phát hiện, anh chàng tới rồi Đỗ Mông Mông vẫn đều thất thần, thẳng đến Văn Già La cùng Từ Thời Thê tới nàng mới hơi chút tỉnh táo lại.

"Muốn ăn cái gì thì gọi nhé." Văn Dục trực tiếp giao thực đơn cho Từ Thời Thê. Anh chàng đối với nàng ôm rất sâu áy náy. Nghe nói nàng hiện tại đều còn chưa mở miệng nói, Già La bây giờ là đang tận lực giúp nàng, không biết mình có thể làm những gì. Nghĩ hồi đó hắn chính là rất thích giọng nói của cô gái này, chỉ tiếc...

Văn Dục hơi chút lộ vẻ thương tiếc, Văn Già La ở dưới gầm bàn đạp hắn một cái, hắn lập tức thu lại biểu tình, cùng cô nói đến tình hình nãi nãi gần đây.

Từ Thời Thê nghiêng tai nghe hai huynh muội nói, một bên chọn hai món ăn liền đem thực đơn giao cho Đỗ Mông Mông. Nàng có thể nhìn ra được, cô gái này so với hai người trong cuộc bọn họ còn gấp hơn, khiến nàng cũng không nhịn được muốn gửi một ánh mắt an ủi. Xem ra có một số việc là mình trước đây vẫn là nghĩ quá tuyệt đối, Già La nói đúng, bao giờ cũng có người có thể hiểu được.

Sau khi ăn cơm xong bốn người cùng đi quán bar nhà mình. Văn Dục híp mắt nhìn cả trai lẫn gái đều thân thiết có thừa cùng Đỗ Mông Mông chào hỏi, mà nữ nhân kia cũng cười quả nhiên rất có phong phạm lão bản nương. Còn Văn Già La thì kéo Từ Thời Thê ngồi vào trong góc phòng, các nàng chỉ cần nước khoáng, tay trong tay mà ngồi xuống, xem như là trạng thái tĩnh tiêu thực đi.

Thời điểm bọn họ đến trong quán rượu người vẫn không tính là nhiều, DJ đã lên đài, thả âm nhạc rất nhẹ nhàng. Bên đài một ống tuýp đứng thẳng, một cô gái mặc quần short da vest trắng đang lau chùi nó.

Văn Dục sờ cằm một cái. Hôm nay là cuối tuần, nơi này có bạo gì đó thì cũng không kỳ quái. Lúc anh chàng đang nhìn cô gái vóc người nóng bỏng kia, đột nhiên cảm thấy có ánh mắt u oán mau đem lưng hắn xuyên thấu, vừa quay đầu lại, quả nhiên Đỗ Mông Mông đứng ở trong quầy bar, đang yên lặng nhìn hắn -- sau đó quay mặt đi chỗ khác, phong tình vạn chủng mà cùng một người đàn ông ngồi bên quầy bar nói chuyện quá gần.

Văn Già La cùng Từ Thời Thê xa xa xem hai người bọn họ ở giữa như ẩn như hiện tơ hồng, không khỏi nhìn nhau cười. Kỳ thực đàn ông hay phụ nữ, cơ bản không có gì khác nhau, ai cũng có quyền yêu, tự nhiên cũng gặp phải gian nan trong tình yêu. Giữa các nàng đã từng do dự, giãy dụa, thống khổ và vui sướng, người khác cũng sẽ trải qua, chỉ là có lẽ cách xuất hiện không giống với mà thôi.

Từ người khác bồi hồi nhìn lại mình, cảm giác hạnh phúc tự nhiên mà sinh sôi. Mặc kệ phải trả giá cỡ nào, chí ít hai người cùng một chỗ, đây là điểm mấu chốt tối thiểu.

Từ Thời Thê có chút kích động không thể diễn tả. Ở khi ăn cà ri bò bắt đầu tưởng tượng Văn Già La vụng về nấu cơm, cho dù là động tác cô mặc tạp dề đường nét đều trở nên mập mờ. Có thể nàng chỉ là đè nén, không thể mở miệng tựa như bị dây thừng trói gô, mất đi cách bày tỏ trực tiếp nhất cũng liền cản trở nàng giải phóng toàn bộ tình ý tràn đầy trong lòng.

Hiện tại, nước khoáng lại mang lên, ngọn đèn dần dần mê ly. Có lẽ cô gái múa cột kia đi làm chuẩn bị, ống tuýp bị lau chùi sáng lóa có một cô gái háo hức đi lại, cầm ly rượu đứng trên dán vào nó mà đong đưa quyến rũ mấy tư thế liền vừa cười vừa nhảy xuống sân khấu, đáy mắt đuôi mày cũng không ngăn được xuân ý.

Không chỉ như vậy, hết thảy cảnh tượng hỗn loạn, đều tựa hồ trở nên lưu luyến lên. Từ Thời Thê nắm lấy tay Văn Già La, hơi hơi dùng sức, dần dần mồ hôi thấm ướt lòng bàn tay của nhau, trong lồng ngực xao động nhảy cơ hồ hỗn loạn đến không còn trật tự, cả người đều ngồi không yên.

Văn Già La giữa một mảng ầm ĩ quay đầu, cúi xuống đến bên tai của nàng hỏi: "Làm sao vậy? "

Từ Thời Thê toàn thân run rẩy, cảm giác tê dại từ vành tai chỗ bị chạm vào lan tràn cực nhanh, quả thực như uống phải thuốc kíƈɦ ŧìиɦ, không thể đè nén.

Về thôi. Từ Thời Thê làm khẩu hình, nắm đầu ngón tay của cô, nóng đến đòi mạng.

Văn Già La thấy rõ sắc mặt của nàng, không khỏi sửng sốt. Từ Thời Thê thoạt nhìn là cô gái rất kín đáo, nếu như đặt ở thời cổ đại, như là kiểu phụ nữ biết tuân thủ tam tòng tứ đức, nhưng kỳ thực Văn Già La biết nàng không phải. Cô gái này sẽ do dự cũng sẽ chùn bước, nhưng nếu đã xác định tâm ý sẽ gắng sức biểu đạt -- mà chuyện thích làm nhất, không gì bằng thích hôn cô nhất.

Không chút nào phóng đãng thẳng thắn, trần trụi khỏa thân câu dẫn, Văn Già La một đường nhiệt từ đầu ngón tay đến tận trái tim, đóng áp nhịp tim như bị rót đầy nước nóng, sôi trào đốt tới miệng, ngay cả thanh âm đều khàn khàn: "Làm sao đột nhiên dục cầu bất mãn? "

Giọng điệu tràn ngập hài hước đổi lấy Từ Thời Thê càng thêm ướŧ áŧ trừng mắt, nàng cắn răng, tự mình đứng lên.

Văn Già La vội vàng đứng lên theo, ôm eo của nàng ung dung xuyên qua đoàn người, thẳng đến bên ngoài quán bar, mới gọi điện thoại báo cho Đỗ Mông Mông một tiếng.

Mỗi người đều có chuyện của mình phải xử lý, nói vậy nàng rất nguyện ý chỉ còn lại có nàng và Văn Dục.

Ngồi vào trong xe, giữa đen kịt một màu, rất tự nhiên đón chào lấy những nụ hôn, góc độ kiểu gì đều không khỏi vướng víu. Từ Thời Thê dần dần nghiêng đi qua, cẩn thận vòng qua cần số, cơ hồ là ngồi quỳ ở hai bên người Văn Già La, lại tận lực nâng chính mình lên để tránh khỏi đè vào trên tay lái.

Văn Già La phi thường hoan nghênh chủ động của nàng, phối hợp đem ghế ngồi hạ thấp, hai chân đóng chặt, để cho nàng có thể càng tựa như cúi xuống ở trên người mình.

Nhỏ hẹp trong xe chỉ có tiếng thở dốc nhẹ nhàng của Văn Già La, Từ Thời Thê thì bận cởi nút áo của cô, vùi đầu ở bên gáy cô mà nghiền. Nàng kéo tay Văn Già La thả tại ngực bên trái của mình, phảng phất là để cho cô chạm đến nhịp tim của mình, xem xem là kêu gào đến nhường nào.

Cách từng tầng từng tầng vải, luôn khó có thể đạt được thỏa mãn thể nghiệm. Văn Già La từ sau eo nàng duỗi tay đi vào, linh hoạt giải khai áo ngực nàng, mới theo ý của nàng di chuyển tới trước ngực. Ân, hiện tại, chỉ cách lẫn nhau làn da, mức độ gần kề lớn nhất, đầy tay mềm mại, có ảo giác nâng lấy trái tim, là chân chính nắm giữ nhịp đập của người kia.

Văn Già La ngũ chỉ nhất long, hơi hơi dùng sức, giữa ngón tay tựa hồ muốn tràn ra đầy ắp sữa tươi. Cô gái cúi xuống ở trên người cô bị đau mà ngước ngửa đầu, há miệng ra, không tiếng động thở dốc, cực kỳ giống cá thiếu nước.

(ngũ chỉ nhất long: Năm ngón tay hợp lại)

Như thế nào lại không nói ra lời vậy, Văn Già La dựng thẳng thân tới gần cái cổ duyên dáng, trằn trọc đến vết sẹo không nhìn rõ trong bóng tối, trong lòng hơi đau mà mút hôn. Cô thả trái tim kia ra, mơn trớn bụng dưới phập phồng của nàng, một đường xuống phía dưới.

"Chị biết trên đời này thuần khiết nhất lại sắc tình nhất là gì không?"

Từ Thời Thê vòng eo mềm nhũn đổ xuống, hơi thở đánh vào trên mặt Văn Già La, lại tựa như xa xa mà dụ dỗ. Nàng nhéo nhéo tay cô, cũng vén lên vạt áo của cô gái.

Câu nói kia không có tiếng trả lời, người hỏi cũng không còn nói gì, trong xe phảng phất đình chỉ tất cả động tĩnh mà trở nên an tĩnh đến, chỉ có bóng người giao cổ mà tựa, giống như hai cái cây quấn quanh chỉ có thể cộng sinh, tần suất hô hấp đều trở thành nhất tề, mà còn lại động tác thì đều ẩn nấp ở trong bóng tối...

Truyện Chữ Hay