Khái niệm một tháng là gì. Có người nói bất quá chỉ là chữ "Một", có người cảm thấy là "Bốn tuần lễ ", hay là "Ba mươi ngày", thậm chí là nhiều giờ.
Lấy giây phút đi tính toán thời gian, bạn sẽ phát hiện thời gian trôi qua càng chậm chạp. Lúc đầu vừa mới xuất viện, Văn Già La chính là như vậy tính thời gian, nhưng dần dần liền khó có thể chịu được loại hành hạ này.
Cô và lão thái thái vào cùng một ngày gặp chuyện không may, trở thành một bước ngoặt, các người con của Văn gia thường thường không về lão trạch tận lực giành thời gian trở về bồi lão gia tử, lão thái thái, mà Văn Bảo Hoa cùng Văn Dục đơn giản dọn về lão trạch ở luôn, Hạ Bang từ đó mỗi ngày phải chạy qua một nửa thành phố để đi làm.
Nhưng anh chàng cam tâm tình nguyện, thấy vợ cả ngày ở vườn hoa nhỏ trong lão trạch hít thở không khí trong lành, mỗi ngày bữa ăn dinh dưỡng cho thai phụ luôn đổi mới, có người nhà ở bên cạnh tâm tình tự nhiên vui vẻ hơn, anh chàng cũng có thể toàn lực với công việc của mình, là muốn bảo bảo sinh ra được cung cấp điều kiện vật chất tốt nhất.
Hơn nữa có anh chàng ở đây, trong lão trạch vui vẻ cũng nhiều hơn một chút.
Bất quá người duy nhất không thể cười là Văn Già La, cô cười sẽ tác động vết thương, cho nên mỗi lần lúc Hạ Bang huơ tay múa chân kể chuyện cười, Văn Già La liền ôm điện thoại di động đối với anh chàng mắt điếc tai ngơ.
Bắt đầu từ lúc xuất viện về nhà, Văn Già La quả nhiên chưa từng gặp lại Từ Thời Thê. Mà thời gian dưỡng thương rãnh rỗi đến phát chán, đó là một loại trạng thái khiến cho người trở nên mốc meo.
La Lâm Y mỗi ngày đều chỉ chuyên tâm vây quanh con gái, sợ dưỡng cô không tốt, cái này nguyên bản là con gái đã gầy gò rồi sợ rằng càng ngày càng thêm còng queo hơn. Có đôi khi tối ngủ bà đều phải từ trong cơn mơ thức dậy, đơn giản là trong mộng con gái như hoa như ngọc trở nên giống như một bộ xương khô trắng hếu kinh khủng. Mộng cảnh này bà cho tới bây giờ cũng không dám nói, sau đó trở thành động lực gấp trăm lần, chế biến các loại thuốc đại bổ, sau đó tự mình nhìn chằm chằm con gái uống vào.
Bà vốn tưởng rằng con gái đối với thuốc mùi vị khác biệt nhất định sẽ khó chịu, thậm chí đều nghĩ ra mười mấy loại lý do chuẩn bị tận tình khuyên cô. Nhưng không nghĩ tới con gái mỗi lần đều là bưng bát lên liền uống, cho tới bây giờ cũng không hỏi đây là thuốc gì, ngay cả mi cũng không nhíu một cái.
Nhưng là con gái càng phối hợp bà, càng là thuận theo ý của bà, bà thế mà lại càng ngày càng khẩn trương.
Bà luôn cảm thấy con gái của mình sao quá bình tĩnh.
Mỗi ngày không phải ăn thì ngủ, ngủ rồi ăn, còn lại chính là ôm điện thoại di động chơi game, đọc truyện.
Chưa bao giờ thấy nó gọi điện thoại, không thấy nó ngồi nhìn cửa sổ bày ra một cái bộ dáng hao tổn tinh thần, một chút cũng không giống lão thái thái nói, có người thích.
Cái người nó thích kia, làm sao cho tới bây giờ chưa từng xuất hiện, thậm chí trong cử chỉ của con gái, đều không phát hiện được có một người như vậy tồn tại -- nếu như không phải có một màn đối thoại của nó và lão thái thái ở trên máy bay.
Nhưng là La Lâm Y không dám hỏi. Cô con gái này cùng phụ thân của nó giống nhau giỏi về trầm mặc. Nếu như nó không muốn nói, coi như cạy miệng nó ra cũng không có được câu trả lời mong muốn.
Bà đương nhiên còn nhớ rõ con gái nói câu nói kia, nó sẽ đem bí mật trong lòng nói ra, sau đó cần trợ giúp của mình. Lúc nói vậy, con gái rõ ràng mang theo nụ cười, lại dấu không được bi quan trong lời nói, bà không rõ đến tột cùng là tình cảm như thế nào đem con gái dằn vặt đến nước này, đã từng không rõ, hiện tại vẫn thế.
Thỉnh thoảng bà dò xét tính hỏi một câu, con gái liền như không nghe thấy rồi như nhìn nơi nào đó ngây người một hồi, sau đó mới chậm chạp hỏi bà đang nói gì. Cự tuyệt rõ ràng như vậy làm cho La Lâm Y nuốt trở về việc muốn hỏi, sau đó lẳng lặng mà đợi.
Bà nghĩ, bà rồi sẽ biết, nếu như con gái không giải quyết được, cuối cùng cũng sẽ hướng bà nói ra nhu cầu, mà chính mình chắc là một con đường lui tốt nhất của nó.
Kỳ thực La Lâm Y không biết chính là, Văn Già La ôm điện thoại di động, không phải là chơi game hay đọc truyện gì hết, cô thông thường chỉ làm một chuyện, đó chính là nhắn tin.
Đem âm báo tin nhắn tắt đi, ngay cả rung cũng không, ngón cái nhấn nhanh đến muốn đơ, nhưng tâm thì mềm mại.
Đầu kia tin nhắn là Từ Thời Thê.
Văn Già La từ xuất viện liền bắt đầu nhớ nàng, nhưng là tâm thì đến, mà người thì không, cho nên không thể làm gì khác hơn là mượn một ít công cụ. Cô muốn gọi điện thoại, nhưng lại không được. Từ Thời Thê còn không thể nói chuyện, cũng không biết lúc nào sẽ dần dần khôi phục thanh âm, cho nên từ vừa mới bắt đầu chính là gởi tin nhắn cho nàng để an ủi tương tư.
Từ Thời Thê dường như cũng đang chờ tin tức của cô, mỗi một lần tin nhắn vừa gửi đi, lập tức là có thể nhận được hồi đáp, điều này làm cho tâm tình Văn Già La khá hơn một chút, phảng phất cô gái kia như đang ở bên cạnh. Đối với những chuyện cười thiếu dinh dưỡng Hạ Bang kể, liền dứt khoát trở thành thanh âm làm nền.
Thời gian một ngày lại một ngày đi qua, ngực đau đớn từng chút từng chút giảm. Văn Già La bắt đầu nghĩ dây thanh cùng xương sườn, cái nào dễ hồi phục hơn, suy nghĩ một chút, cô liền gọi điện thoại qua.
Bên kia chỉ vài giây, liền bắt máy, nhưng là lại không có người nói.
Dù là tiếng khàn khàn, hay chỉ đơn thuần là âm tiết, cũng không có phát ra ngoài, chỉ nghe được tiếng hít thở nhẹ nhàng. Văn Già La cảm giác huyết dịch cả người mình lập tức liền lạnh.
"Từ Thời Thê..." Văn Già La nhẹ nhàng gọi.
Bên kia không có thanh âm gì, lại truyền đến tiếng gõ nhẹ nhàng, một cái, hai cái, ba cái, làm như móng tay điểm trên điện thoại, mang một chút giòn vang.
Văn Già La trong đầu chỉ "Ong " một cái tiếng, chợt cúp điện thoại, sau đó, cô mới thở hổn hển run rẩy phát qua một điều cô vẫn muốn hỏi, nhưng một mực chờ đợi nghe tin kinh hỉ.
Như thế nào còn không thể nói chuyện, một điểm thanh âm cũng không phát ra được sao?
Lần này trả lời có chút chậm, nhưng tựa như tiếng gõ kia, rất bình tĩnh.
Loại sự tình này có gấp cũng không có tác dụng gì.
Làm sao có thể không nóng nảy, chị có trở lại bệnh viện kiểm tra chưa, muốn hay không nên làm kiểm tra tỉ mỉ hơn, là thanh âm của chị, em làm sao có thể không nóng nảy.
Chị nếu là không thể nói chuyện nữa, em liền không yêu chị rồi?
Văn Già La hận không thể bóp chết cô gái ở đầu kia tin nhắn, nhưng lại càng muốn làm chính là ôm nàng thật chặt vào trong ngực, tốt nhất chặn cái miệng kia lại, làm cho nàng không thể thở nổi, sau đó hướng mình mở miệng cầu xin tha thứ.
Chị còn nói như vậy nữa, em liền lập tức tới cửa tìm chị.
Quả nhiên cái uy hiếp này dùng được, tin nhắn lập tức trả lời lại -- đừng, em hảo hảo dưỡng, đừng đem thời gian chúng ta gặp nhau chậm lại nữa.
Văn Già La bực bội mà đem di động ném đến tận cuối giường, sau đó miễn cưỡng đứng dậy, duỗi tay đem chén trà đã cạn trên bàn cạnh giường quăng xuống đất.
Chén trà phát ra âm thanh khó chịu thu hút người tới, La Lâm Y đẩy cửa bước vào, sau đó đại kinh thất sắc.
Con gái của bà đang giãy dụa ngồi ở chỗ kia, cúi đầu che ngực khom người bộ dạng yếu ớt như vậy, phảng phất gập lại liền gãy, còn tay thì nắm chặt chăn gần như muốn nghiền nát khoảng không.
"Già La, con muốn làm gì? " La Lâm Y hoảng sợ bước lên phía trước đỡ cô, lại bị đẩy ra.
Văn Già La ngẩng đầu, trên trán thấm mồ hôi: "Mẹ, con không nằm nổi nữa... "
"Làm sao vậy, mới vừa rồi còn không phải yên lành sao?" La Lâm Y moi lấy bàn tay đang nắm chặt chăn, lạnh như băng, cơ hồ làm cho bà đông lạnh theo. Lại nhìn khuôn mặt con gái, hầu như muốn mất đi sắc người.
"Không hề tốt, con không tốt chút nào." Văn Già La ôm đầu, rêи ɾỉ.
"Làm sao vậy? "
Nghe động tĩnh Văn Bảo Hoa cũng đi vào, lại càng hoảng sợ. Nàng tiến lên đỡ Văn Già La, bởi vì nàng là phụ nữ có thai, vô luận Văn Già La có đang nóng tính thế nào đi nữa, cũng chắc là sẽ phải nể nàng chút ít a.
La Lâm Y mặt cũng trắng bệt, ném cho Văn Bảo Hoa một ánh mắt nhờ giúp đỡ. Các nàng hai chị em tuổi xấp xỉ, có chút chuyện sẽ không theo bà khuyên, có lẽ sẽ nghe Bảo Hoa nói.
Bảo Hoa khẽ gật đầu một cái, ý bảo tiểu thẩm thẩm đi ra ngoài trước.
Văn Già La đích xác không có đẩy ra Văn Bảo Hoa, ngược lại là giống như người chết chìm nắm chặt tay nàng: "Chị, chị có đi xem qua Từ Thời Thê không? "
Văn Bảo Hoa sửng sốt, rũ mắt, không nói gì.
"Thanh âm của chị ấy đến cùng là chuyện gì xảy ra?" Văn Già La vừa nhìn nàng bộ dáng như vậy trong lòng lại càng tăng thêm nặng nề, không khỏi đề cao âm lượng hỏi.
"Em không nên kích động, " Văn Bảo Hoa vội vàng an ủi cô, "Một phần vạn khiên động vết thương, khôi phục không tốt sẽ để lại di chứng về sau."
"Cái quỷ gì... Di chứng." Văn Già La ánh mắt mờ mịt dừng ở phía xa, giọng nhỏ lại, "Chị nói cho em biết, chị có phải hay không đi gặp chị ấy rồi, chị ấy... có phải hay không không tốt một chút nào hết. "
Văn Bảo Hoa thở dài.
Thập Thất là bạn tốt của nàng, ra chuyện như vậy, nàng đương nhiên sẽ đi thăm, kỳ thực chẳng những là nàng, Già La không biết là, nãi nãi cũng có bày tỏ qua. Thập Thất cùng nãi nãi từng có một đoạn duyên, ở trong mắt nãi nãi, nàng là một cô gái rất tốt, rất được ý của bà. Lúc nằm viện nãi nãi cũng đã thăm nàng rất nhiều lần, nãi nãi là thích thanh âm nàng như vậy, thấy nàng mở miệng nói không ra chữ, sau lưng cũng chảy rất nhiều nước mắt.
Thập Thất phẫu thuật, là ở gây tê cục bộ, sau cắt ngang ở cổ rồi mở miệng làm, phẫu thuật sửa dây thanh là như vậy, bác sĩ nói, sau phẫu thuật tình trạng phát âm sẽ rất tốt. Tốt đẹp trong đó có một chữ "lương", giống như là một loại an ủi mượn cớ, nãi nãi biết là trong tai nạn xe này, người chịu đến tổn thương lớn nhất hẳn không phải là cháu gái nhỏ của mình rồi.
良好: Tốt đẹp. 良: Lương (người lương thiện)
Già La còn nằm ở trên giường không có cách nào vì việc ngoài ý muốn này phụ trách, ngay cả đi tới trước mặt Thập Thất chính miệng nói một tiếng xin lỗi tạm thời cũng không thể. Nhưng Văn gia sẽ không trốn tránh trách nhiệm, mỗi một lần thời điểm hai bà mẹ ở cửa phòng bệnh khước từ, nãi nãi đều sẽ lên tiếng, người lớn đã nói, mẹ Từ sẽ không tiện từ chối nữa.
Chờ sau khi xuất viện, nãi nãi liền lại bắt đầu đứng ngồi không yên, bà lại bắt đầu phải dùng thuốc ngủ, coi như gia gia bên người cũng không ngủ ngon, huyết áp trong khoảng thời gian này cũng vẫn rất cao. Lão viện trưởng tới thăm, ngay cả dụng cụ khám đều không cần dùng tới, đã có thể nhìn ra vấn đề, ông nói với mọi người lão thái thái có tâm sự, giải quyết được mới có thể ngủ ngon.
Nãi nãi cũng nghe lời này, trầm mặc thật lâu, bảo mọi người đều rời đi, chỉ để lại nàng.
Văn Bảo Hoa không nghĩ tới nãi nãi sẽ đưa ra yêu cầu muốn đích thân đi tới nhà Thập Thất, thăm ở trong bệnh viện sẽ không giống nhau, nãi nãi là trịnh trọng đi nói lời xin lỗi.
Nãi nãi nói thanh âm Thập Thất sợ là mãi mãi cũng không khôi phục được như trước kia, trong lòng bà bất an.
Văn Bảo Hoa không có gọi điện thoại, ôm quà nãi nãi mang từ quê cho Thập Thất, dẫn nãi nãi trực tiếp đi đến nhà nàng.
Mở cửa là mẹ Từ, lo lắng trên mặt từ trong bệnh viện đến giờ vẫn chưa hề tiêu tan, thấy hai người cũng có chút giật mình.
Mẹ Từ nói Thập Thất từ sau khi về đến nhà tâm tình vẫn không tốt, nhưng nàng không để cho người khác nhìn ra được, cho nên vẫn tránh ở nhà; mẹ Từ còn nói nàng mỗi ngày không phải đọc sách, chính là chơi điện thoại, giống như biến thành một người khác. Nói xong lời này, bà nhìn hai người một cái, nói như vậy cũng không có ý gì khác, cám ơn mọi người đến thăm nàng.
Nãi nãi trầm mặc một hồi, nói muốn cùng Thập Thất nói chuyện riêng một chút, cho nên Văn Bảo Hoa đến nay cũng không biết nãi nãi ngày đó đến cùng cùng Thập Thất nói chuyện gì, chỉ biết là nãi nãi sau khi từ phòng Thập Thất ra ngoài, càng trầm mặc hơn.
Thời điểm Thập Thất tiễn nãi nãi đi ra, trên mặt vẫn luôn cười, nhìn qua không hề giống có chán chường như mẹ Từ nói, chỉ là bởi vì vẫn không thể nói, liền ra dấu tay để biểu đạt ý tứ. Văn Bảo Hoa nhìn vào trong mắt, cũng đau ở trong lòng, thế nhưng việc đã đến nước này, nàng cũng không biết làm như thế nào để bồi thường cho bạn tốt.
Nãi nãi hiển nhiên cũng có ý này, bước lên nhìn chằm chằm Thập Thất nói con nhớ kỹ lời ta đã nói, vô luận con hỏi ta muốn cái gì, ta đều sẽ hảo hảo suy xét.
Giống như đang giúp Già La chuộc tội, nãi nãi có lẽ là rất ưa thích thanh âm của Thập Thất rồi. Văn Bảo Hoa còn có thể nhớ rõ, Thập Thất dựa ở cạnh cửa, chỉ cười rất ôn nhu, gật đầu liên tục nhưng đều chưa từng đáp lại.
Sau khi về đến nhà, nãi nãi đối với các con lên tiếng, dây thanh cô gái kia, vô luận như thế nào cũng phải chữa cho tốt, xem ở trong nước tìm chuyên gia tốt nhất phương diện này, hay là ra nước ngoài chữa trị, các con hãy lo xắp xếp.
Mà những chuyện này, Già La cũng không hay biết, cô đại đa số thời gian cũng là ngây người ở trong phòng. Nãi nãi nói nàng cùng Thập Thất quan hệ gần gũi, nếu như biết trong lòng nhất định sẽ áy náy muốn chết, sợ sẽ ảnh hưởng đến việc khôi phục thân thể của cô, cho nên trước không nên nói cho cô biết, chờ thân thể của cô khá hơn một chút, thì để cho chính cô đi làm chuyện cô nên làm.
Văn Bảo Hoa không biết nãi nãi nói cái chuyện nên làm chính là cái gì, nhưng bây giờ nhìn bộ dáng Già La, hiển nhiên đã biết thanh âm Thập Thất chữa không phải tốt như vậy rồi.
"Cậu ấy vấn đề không hoàn toàn là do đứt dây thanh, hình như là trong đầu cũng bị tổn thương, ảnh hưởng đến chức năng thần kinh, nói là không thể chi phối điều tiết phát ra âm thanh... " Văn Bảo Hoa giải thích, "Em yên tâm, vấn đề thanh âm của cậu ấy nhà chúng ta sẽ phụ trách tới cùng, tiểu thúc thúc đã cho người có chuyên môn theo dõi phụ trách bệnh tình của cậu ấy, sẽ chịu trách nhiệm đến khi cậu ấy tốt mới thôi."
Văn Già La kinh ngạc nghe: "Không phải nhà chúng ta, là em... " cô dần dần ngồi không yên, ngã xuống giường, "Vì sao không nói cho em... "
"Nãi nãi không cho nói." Văn Bảo Hoa nói xong, chính mình cũng cảm thấy lời này có chút không thuận tai, kỳ thực nàng không biết rõ vì sao không nói nguyên nhân cho Già La, chuyện này Già La có trách nhiệm phải biết không phải sao. Nhưng có lẽ nãi nãi chính là dự liệu được lúc này Già La thất thố, mới theo bản năng sẽ có suy nghĩ này a!.
Nghe nói thế, Văn Già La liền không nói gì nữa. Kỳ thực có những lời nói hay không đã không quan trọng nữa, trực tiếp làm được là được rồi. Trong lòng cô từ từ liền sáng tỏ, đáng tiếc cuối cùng vẫn chôn vùi ở một loại sợ hãi khác trong bóng tối.
Ngay cả trong tin nhắn đều chưa bao giờ nói quá trình trị liệu, Văn Già La liền biết cô gái kia quả nhiên tựa như tình trạng của cô vậy là không có khả năng đến thăm cô. Người nhà bên này đối với nàng có ý xin lỗi, nàng chắc là sẽ không tới, sẽ làm khó xử những người này. Nàng là một người quan tâm người khác, cho nên trước đây đã đem con người thật che dấu, cam nguyện chịu khổ, mà về sau, nhất định cũng sẽ như vậy. Cho nên cô biết lúc này, quan trọng nhất chính là mình mau mau khỏe lại một chút, lại tự mình đi đem cô gái kia trói bên người, muốn nhìn nàng cũng phải tốt lên mới được.