Đầu Ngón Tay

chương 42: thời cơ tệ nhất

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

Ngày hôm sau, vừa mới mở mắt, Từ Thời Thê liền đợi điện thoại của Văn Già La.

Văn Già La nói máy bay buổi trưa sẽ đến, sau khi về nhà liền sẽ liên lạc, lập tức gặp nàng, để nàng không đi đâu hết, tốt nhất là đem thời gian buộc chặt lại, đến không còn khoảng cách.

Nhận được tin nhắn như vậy, Từ Thời Thê thực sự chuyện gì cũng làm không xong, ngày hôm nay cho dù còn muốn đi thăm nhà bà con nào nữa cũng bị nàng tìm cớ cự tuyệt. Chuẩn bị xong mũ cùng bao tay Văn Già La mua, nàng nghĩ cô gái kia nhìn thấy nhất định sẽ cao hứng thêm.

Nhưng nhìn thời gian từng chút trôi qua, đã qua buổi trưa, Văn Già La vẫn không gọi điện thoại đến.

Chẳng lẽ là bên kia luyến tiếc giữ người lại, muốn ở thêm vài ngày? Coi như vậy đi nữa em ấy chắc chắn sẽ gọi điện thoại tới báo một tiếng chứ. Loại bỏ nghi ngờ này xong, tim Từ Thời Thê "thình thịch " đập dồn dập, chẳng lẽ là xảy ra chuyện gì, cho nên trì hoãn ngày về? Coi như trì hoãn cũng không có khả năng không thông báo nàng một tiếng, trừ phi là sự tình xảy ra khẩn cấp hoặc là có liên quan trực tiếp đến em ấy.

Càng nghĩ thì càng đứng ngồi không yên, Từ Thời Thê ngẩn ngơ ở trong phòng tới lui, cuối cùng vẫn là ngồi trên giường, căng thẳng gọi cho cô gái kia.

Chuông đổ một hồi lâu, lúc Từ Thời Thê suýt nữa muốn từ bỏ, bên kia đột nhiên truyền đến thanh âm quen thuộc.

"Alo... "

Từ Thời Thê dựng thẳng lưng, vội vàng nói: "Già La, Văn Già La... "

"Là em! " Văn Già La thanh âm hơi trầm thấp, trấn an mà lặp lại, "Là em! "

"Em... " Từ Thời Thê nghe được bên kia điện thoại có chút ầm ĩ, "Em còn chưa trở lại sao?"

"Em đã về rồi."

Từ Thời Thê ngẩn người.

"Nãi nãi trên máy bay huyết áp đột nhiên tăng cao, cho nên vừa xuống máy bay liền thẳng đến bệnh viện." Văn Già La thở hắt ra, thanh âm vô cùng kiềm nén, "Xin lỗi, không có kịp gọi cho chị."

"Cái gì?" Từ Thời Thê từ trên giường nhảy xuống, lại giảm thấp một chút thanh âm, "Tại sao có thể như vậy?"

"Ừm..." Văn Già La như là đi tới chỗ yên tĩnh hơn, tiếng ồn ào xung quanh đều biến mất, "Em hiện tại... khả năng tạm thời không thể đi gặp chị. "

"Không có việc gì." Từ Thời Thê vội vàng nói, "Em ở bệnh viện nào?"

"... Chị muốn tới sao? "

Từ Thời Thê do dự một chút: "Không thích hợp sao? "

"... Không phải." Văn Già La nói, "Bác sĩ nói bà cần nghỉ ngơi, nhà em tới rất nhiều người, đang chuẩn bị đi về đây. Bất quá em thì ở lại đây, nếu như chị định tới... trễ một chút hãy đến đi, khi đó tương đối an tĩnh."

"Được. " Từ Thời Thê biết tình cảm em ấy đối với lão thái thái, không khỏi nhẹ giọng hỏi, "Em có khỏe không? "

Bên kia lẳng lặng hít thở vài cái, mới chậm rãi nói: "Còn tốt, chỉ là... rất nhớ chị."

Ba chữ kia nói ra cực kỳ nhỏ, giống như một loại sợi mềm dẻo, quấn lấy tim Từ Thời Thê, khiến nó trong thời gian chờ đợi bị trói đến càng lúc càng chặt.

Chờ đến Văn Già La gửi tin nhắn, Từ Thời Thê mới chạy ra khỏi cửa, đón xe thẳng đến Lục tổng y viện.

Đến cửa bệnh viện nàng mới nhớ tới hai tay mình trống không, thực sự dáng dấp không giống như là đi thăm bệnh, trong chốc lát có chút áy náy. Lão thái thái đối với nàng rất tốt, nàng chớ nên trong lòng chỉ nghĩ đến cô gái kia.

Ở quầy trái cây bên ngoài bệnh viện mua một giỏ hoa quả, Từ Thời Thê đi tìm phòng bệnh theo lời Văn Già La, vừa đến tầng một, xa xa đã nhìn thấy cô gái kia cúi thấp đầu đứng.dựa vào tường. Nhìn một bên mặt như thế, cô dường như gầy hơn. Trong bệnh viện luôn khiến người ta có cảm giác âm lãnh, trong hành lang lại càng thêm lạnh lẽo. Cô gái kia ngay cả áo khoác cũng không mặc, giống như một hòn đá đơn độc bị cô lập, làm sao khiến người ta đau lòng đến vậy.

Nghe tiếng bước chân Văn Già La xoay đầu, liền thấy Từ Thời Thê mặc áo khoác, hai tay cố sức mà xách giỏ trái cây, mắt nhìn mình không chớp đi tới.

Văn Già La đi đến, tiếp nhận giỏ trái cây, cùng nàng cách rất gần. Dưới cái mũ quen thuộc là gương mặt quen thuộc, mang theo lo lắng không che giấu được.

"Chị nhuộm tóc rồi?" Văn Già La đưa tay khơi vài lọn tóc rũ ở trước ngực nàng.

"A... Đúng vậy." Từ Thời Thê vốn có nhiều lời muốn an ủi cô, không nghĩ tới cô vừa mở miệng thế nhưng liền chú ý tới biến hóa của mình. Không thể phủ nhận cuối năm lúc làm tóc xác thực là muốn cho em ấy bất ngờ. Năm mới biến hóa mới, bắt đầu lại từ đầu là lựa chọn tốt. Cũng sờ lên tóc quăn nhuộm nâu của mình, không khỏi có chút khẩn trương hỏi, "Sao, thích không?"

"Thích." Văn Già La hơi hơi cong mi, đáy mắt còn mang nặng tâm sự. Cô nghiêng đầu một chút, "Ừm... Càng nữ tính hơn."

Từ Thời Thê cảm thấy hơi nóng: "Cảm ơn, nãi nãi thế nào? "

"Đang ngủ, nhìn là được, chúng ta đừng quấy rầy bà." Văn Già La còn nói, "Về sau muốn làm cái gì, muốn đổi kiểu tóc mới gì gì đó, để em đi cùng chị."

"Đã biết." Từ Thời Thê vội vàng nói, vừa cười, "Chị là từ xế chiều ngồi đến tối mới làm xong tóc, sẽ rất nhàm chán." Nàng muốn kiệt lực tiêu trừ bớt dáng vẻ u ám của cô gái.

"Không sao hết, vô luận chuyện gì em cũng sẽ cùng gánh vác với chị." Văn Già La dắt tay nàng, dùng sức nắm, khi nàng còn chưa kịp phản ứng qua những lời này nói, "Đi, vào đi thôi."

Đây là một phòng bệnh cao cấp, thiết bị đầy đủ, kỳ thực nhìn cũng tựa như khách sạn vậy, chỉ là màu sắc thì mộc mạc hơn một ít. Vào phòng liền lập tức thấy ấm áp lên, nằm trên giường bệnh bà nội đang nhắm mắt ngủ say, ngồi bên giường bệnh, người đại khái vĩnh viễn không biết cong lưng là gì - Văn lão gia.

Em không có nói với chị ông nội em đang ở đây.

Từ Thời Thê vừa vào cửa đã rút tay ra, dùng nhãn thần nói.

Đáng tiếc Văn Già La có chút thất thần cũng không nhìn thấy, cô đem giỏ trái cây để ở một bên.

Văn lão gia quay đầu, liếc nhìn Từ Thời Thê, Từ Thời Thê cũng thẳng người lên, hướng ông rồi cúi người, gật đầu. "Chúc mừng năm mới " nói như vậy, ở trong hoàn cảnh này tựa hồ không thích hợp, ngay cả mỉm cười đều là không hợp, lão gia tử chân mày nhíu chặt, thực sự có thể kẹp chết cả con ruồi.

Lão gia tử nhớ lại nàng là người nào, cũng không nghĩ tới cô bé này nhanh như vậy liền hay được tin tức còn lại tới bệnh viện nữa. Ông cũng nâng hạ cằm, sau đó tiếp tục quay đầu lại nhìn lão thái thái trên giường.

...

Người nhà họ Văn lúc ăn tết thông thường yêu cầu tề tụ. Chỉ là năm nay hai ông bà về quê ăn tết, mấy anh em mới lần đầu tiên ăn tết riêng. Vợ chồng anh cả là vừa lúc xuất ngoại mở một hội thảo nghiên cứu; cả nhà anh hai trông coi trong lão trạch; còn lại vợ chồng em út là ở lại tỉnh ăn tết.

Ngày hôm nay mọi người đều biết ông bà sẽ trở về, cho nên tất cả đều ở trong lão trạch chờ, rồi lại nghe tin lão thái thái ở trên máy bay sắp hôn mê, nhất thời khẩn trương thành một đoàn.

May mắn lão thái thái còn chưa xuống phi cơ, trong bệnh viện liền nhận được tin báo chuẩn bị chuyên gia lên xe cứu thương chạy thẳng đến sân bay chờ. Chờ lão thái thái vừa được khiêng xuống liền bắt tay tiến hành cấp cứu. Bất quá mọi người như lâm đại địch, kết quả lại là sợ bóng sợ gió một hồi. Lão thái thái bình thường cũng không có cao huyết áp, lần trước đi máy bay cũng không xảy ra vấn đề gì. Nhưng là dường như cũng không có cách nào khác để giải thích, có vẻ như là vì khó chịu do sự thay đổi áp suất trong không khí dẫn đến huyết áp đột nhiên tăng cao đến ngất xỉu. Cũng may bà rất nhanh thì trở lại bình thường, đồng thời qua kiểm tra cũng không có những biến chứng khác.

Lão thái thái khi hoàn toàn tỉnh lại đã ở trong bệnh viện rồi, bà khẽ đảo mắt nhìn người trong phòng một lượt, hỏi một câu Văn Dục đâu.

Anh cả vội vàng nói Văn Dục còn chưa đến, nó nhìn trúng một quán bar, vội vã muốn sang lại, đang trên đường trở về rồi.

Cháu trai không ở đây, lão thái thái tựa hồ là thở phào nhẹ nhõm, lại giống như càng thêm mệt mỏi. Bà chỉ phất phất tay, liền đóng chặt miệng không nói chuyện nữa. Lão gia tử hiểu ý, đem con trai con dâu đều đuổi trở về. Mà lão thái thái lại vén mí mắt chỉ nhìn đứa cháu gái nhỏ của mình, cô dĩ nhiên chính là không thể rời đi. Thời điểm ngồi trên máy bay, cô cùng lão thái thái ngồi chung một chỗ, lão thái thái vì sao huyết áp đột nhiên tăng cao, ngoại trừ nguyên nhân áp suất không khí, chỉ có hỏi cô mới biết được.

Những người lớn thấy lão thái thái tỉnh lại đều thở phào nhẹ nhõm, nghĩ muốn hỏi Văn Già La tình huống lúc đó, cũng đã bị lão gia tử đuổi về nhà rồi.

...

Lão thái thái vốn đang yên tĩnh ngủ, đột nhiên tựa như bị giật mình một cái, rất không yên ổn nhíu chặt lông mi, chậm rãi mở mắt. Bà nhìn thấy cháu gái đang để giỏ trái cây, thấy bà tỉnh tựa hồ kinh ngạc, nên không khỏi toàn thân đều đau lòng. Lão thái thái khó chịu dời mắt đi chỗ khác, liền trông thấy bạn già.

"Lão già, ông cũng đi về nhà a! Già La ở lại."

Văn lão gia tiếp tục nhíu lông mày: "Làm sao, có lời gì còn không thể ở ngay trước mặt ta nói?"

Lão thái thái khí nhược mà trừng mắt liếc ông một cái: "Ông muốn cho tôi huyết áp lại tăng cao có phải hay không?"

Lời này quả nhiên hữu dụng, lão gia tử bĩu môi, nheo mắt quy củ nhìn cháu gái nhỏ đứng ở một bên: "Chiếu cố tốt nãi nãi con, biết không?"

"Vâng ạ!" Văn Già La gật đầu, "Ông nội về nghỉ ngơi đi."

Lúc lão gia tử đi ngang qua Từ Thời Thê, tim nàng đều nhanh muốn ngừng đập. Hết thảy trước mắt vừa xem đã hiểu ngay, nàng đột nhiên ý thức được trong phòng bệnh này chỉ còn lại có ba người. Lão thái thái, nàng và Văn Già La.

Đây là trạng huống gì? Lão thái thái cũng không có nói tới tên của nàng, là còn chưa phát hiện nàng đứng ở chỗ này, hay là cố ý muốn giữ nàng lại? Mà tại sao muốn giữ nàng lại, Từ Thời Thê trong đầu tựa như có tia chớp xẹt qua hiện lên câu nói trước đây của cô gái kia.

Không sai, Văn Già La lúc đi cũng là ngồi máy bay, cũng không có nghe nói lão thái thái có cái gì không thích ứng, làm sao lúc này liền đột phát cao huyết áp đây? Có phải hay không đột nhiên bị chuyện gì đả kích, cho nên mới đưa đến tình trạng này, mà đó là chuyện gì...

Từ Thời Thê môi trắng bệch nhìn về phía Văn Già La, cô gái kia diện mục đã bình tĩnh đến lãnh đạm, phảng phất đã biết trước chuyện tiếp theo.

"Ồ, Từ nha đầu, con đến đây lúc nào?" lão thái thái thanh âm đột nhiên vang lên, "Ta thực sự là mắt mờ, không thấy được con."

Từ Thời Thê đè nén hơi thở dốc nơi cổ họng, mới kinh ngạc phát hiện chỉ vừa mới một chớp mắt kia, trên lưng thế mà đã khơi dậy một lớp mồ hôi lạnh. Trong đầu nàng bỗng chốc trống rỗng, hoàn toàn quên hết nên làm gì hay nói gì.

"Nha đầu?" lão thái thái thấy nàng chỉ ngốc đứng ở đó nhìn mình, không thể làm gì khác hơn là quay qua cháu gái nhỏ nói, "Tết nhất, con nói cho người ta làm cái gì, làm cho người ta phải chạy tới bệnh viện."

Mà Văn Già La cũng giống như bị choáng váng vậy, đứng yên lặng. Cô vốn chỉ là muốn Từ Thời Thê tới nhìn một chút, cô biết nếu không như vậy cô kia sẽ đứng ngồi không yên. Không nghĩ tới nãi nãi mới vừa ngủ liền tỉnh lại, khi cô cũng phát hiện trong phòng bệnh này cố tình chỉ còn lại có ba người, cô hầu như cho rằng nãi nãi trong lòng đã hiểu rõ. Như vậy, không phải là nên mở ra tới sao. Lúc này hai đầu gối của cô hơi nhũn ra, kỳ thực đã chuẩn bị chịu tội. Chỉ cần lão thái thái vừa mở miệng, cô liền quỳ xuống, đánh cũng được, mắng cũng được, dù sao hôm nay là không chạy thoát rồi.

Nàng đã chọn một thời cơ tệ nhất để nói lời muốn nói, lúc đó cho rằng ít nhất đã có một chút chắc chắn cùng hy vọng, không nghĩ tới nãi nãi cho nàng ảo giác giống như thật, trực tiếp đổi được kết quả thế này đây.

Kỳ thực vào hôm nay trước khi lên máy bay, Văn Già La hoàn toàn không có tính toán đem chuyện của nàng cùng Từ Thời Thê nói cho nãi nãi.

Chỉ là có lẽ chuyện giấu ở trong lòng quá khó nén lại, lại quá bức thiết nhớ nhung cô gái kia, cho nên nếu có một khe hở thật nhỏ, nước lũ đều sẽ cấp tốc trút ra, lao vào con đê.

Cái khe hở này, tựa hồ là do lão thái thái tạo thành.

Trong khoang hạng nhất, lão thái thái ngồi cùng Văn Già La. Lão gia tử ngồi một bên khác, ông luôn luôn không thích đi máy bay, lên máy bay liền đeo tai nghe vào vùi ở trong ghế mà ngủ.

Lúc máy bay cất cánh tiếng động cơ thật to, chờ khi đã yên tĩnh lại, lão thái thái bắt đầu cùng Văn Già La nói chuyện phiếm.

"Già La, sau khi trở về có tính toán gì không?"

Văn Già La không rõ nói: "Trở về thì không sai biệt lắm phải đi làm rồi."

"Con ở cái ban kia, đi cũng không làm gì." lão thái thái lắc đầu, "Ta xem con cũng không phải thích cái công việc đó, thuần túy chính là tìm một chút sự ổn định cho hết thời gian mà thôi. "

Lão thái thái đã đoán đúng, bất quá Văn Già La sẽ không nói ra: "Không thích, cũng sẽ không phí sức đi thi đâu ạ."

"Con đã thích loại cuộc sống bình thản này, vì sao lại muốn chọn cô đơn một người sống qua ngày đây?" lão thái thái thở dài, "Chuyến này đi, con cũng có thể đoán được mẹ con trước khi đi nói với ta cái gì. Thương cảm lòng cha mẹ trong thiên hạ, con phải thông cảm cho họ."

"Vâng. " Văn Già La mũi hơi chua. Nếu là lúc trước nghe được lời này, sẽ chỉ làm cho lòng cô càng thêm kiên định. Cũng là bởi vì quá thông cảm, cho nên mới không muốn đem người mẹ rất thật thà lại đơn thuần bức điên. Hiện tại thì sao, bị mắc kẹt trong lựa chọn nói hay không nói, cô chỉ cảm thấy càng thêm khó khăn.

Quả nhiên, nếu chỉ có một lối đi, đi tới trời tối đen cũng không sợ gì; mà nếu xuất hiện hai con đường, lại sẽ vô cùng lưỡng lự.

"Già La, kỳ thực ta nghĩ... " lão thái thái đột nhiên thật cẩn thận nói, "Con bây giờ có phải hay không thích ai đó?"

Văn Già La ngạc nhiên, quay đầu nhìn, động tác của cô đều là cứng ngắc.

Lão thái thái thầm nghĩ quả nhiên là đoán trúng, bà quyết định tiếp tục thăm dò xuống nữa, ở chuyến lữ trình sắp đến lúc kết thúc này, tận khả năng mở ra cánh cửa lòng của cháu gái nhỏ: "Con xem, con gần đây kỳ thực cùng trước kia có chút khác biệt, dường như càng có thêm sức sống. Hơn nữa con mặc dù không nói, tuy nhiên lại rất gấp gáp muốn về đúng hay không? Trước đây cũng không thấy được con luôn ôm điện thoại di động gọi điện hay nhắn tin gì gì đó, có phải hay không có người nào đang để cho con bận lòng?"

Văn Già La như hãm sâu trong nước sôi lửa bỏng. Bà nội cô ăn muối so với cô đường đã đi qua còn nhiều hơn, kinh nghiệm sống nhiều thế nào. Bà mấy ngày này cả ngày cùng một chỗ với mình, nhất cử nhất động của mình đương nhiên đều rơi vào trong mắt bà. Nói... Là nhất định không thể nói, nhưng bây giờ nên trả lời nãi nãi thế nào?

(Ý nói giàu kinh nghiệm sống)

Đang khi cô còn giùng giằng, lão thái thái thuận thế thêm củi vào bếp đang cháy: "Con không nói gì, như vậy là phát triển không quá thuận sao? Nếu không ta tin tưởng con nhất định sẽ nói cho nãi nãi, đây không phải chuyện tốt sao? Ta đây có thể hay không suy đoán như vậy? " lão thái thái chầm chậm, nhẹ nói, "Nãi nãi hiện tại không biết những gì con nói trước đây có còn tính hay không, có đôi khi ngẫm lại, lại đoán không được rốt cuộc là thật hay giả. Nhưng là khi đó, ta cho rằng con hẳn là thích một người không thể thích, có vô vàn trở ngại ngăn cản các con bên nhau, đến mức con thấy hoàn toàn không thể vượt qua, cho nên mới không nói ra."

"Con cháu Văn gia đều thông minh, chuyện gì nên hay không nên làm, có thể hay không thể làm, các con đều biết, đồng thời có đầy đủ định lực. Nếu chính con cũng đã từ bỏ, ta tất nhiên không cần nói gì thêm." Lão thái thái thở dài, "Dù cho con thương tổn chính mình, đó cũng là sự lựa chọn của con. Nhưng gần đây nhìn con như đang yêu đương, lại như cũ không nói gì, ta cũng không biết con là có tình cảm mới, hay vẫn là lần nữa quay lại tình cảm trước kia. Nếu như con có tình cảm mới, con bây giờ không nói, có lẽ là thời điểm chưa tới, nãi nãi sẽ an tĩnh chờ một ngày con đem người kia mang tới trước mặt. Nhưng nếu con vẫn thích người trước kia, đồng thời một lần nữa cùng tiến tới..." lão thái thái hoãn hoãn ngữ thế, chậm rãi nói, "Ta thay đổi chủ ý, cuộc sống ngắn ngủi, hà tất phải làm khó mình đến vậy, tình cảm chân thành là chuyện khó tìm nhất. Con đã từ bỏ một lần, lần nữa nảy sinh, đó chính là duyên phận đã định trước. Già La, nếu như là con muốn, phải đi tranh thủ a!, cũng không cần quan tâm người khác thấy thế nào, chính con phải vui sướng mới được."

"Con yên tâm, nãi nãi sẽ hậu thuẫn kiên cố cho con."

Lão thái thái thanh âm mềm dịu, thế nhưng, nói rất khí phách.

Truyện Chữ Hay