[Đấu La Đại Lục 5] Trùng Sinh Đường Tam

chương 1136: vân kiều

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

Nếu Thuỷ Tinh Đại Yêu Hoàng Vũ Lân là một điều tất yếu của lịch sử, dù sao nàng ấy đã sống hơn năm, vậy, những chuyện xảy ra sau đó thì sao? Thiên Hồ Thánh Sơn không ổn định, khống chế số mệnh có vấn đề, thậm chí còn sinh ra Ách Vận Châu.

Sau đó, Kim Cương Thiên Tinh Hoàng chết, đây chính là sát Hoàng. Thụ Tổ hàng lâm, Tổ đình tổ chức hội đấu giá siêu cấp và Chiếm Hoàng chi chiến, tất cả đều chưa từng diễn ra trong ngàn năm qua.

Từ khi nào sự yên bình của Tổ đình, thậm chí là yên bình của toàn Yêu Tinh Đại Lục đã bị phá vỡ? Hắn cũng không biết. Đúng vậy, dù là người điều khiển số mệnh, hắn cũng không biết.

Ba vị Chuẩn Hoàng ra đời không lâu đã gϊếŧ chết một Hoàng Giả khác, thậm chí Hoàng Giả đó còn không kịp chạy trốn. Điều này đáng kinh ngạc cỡ nào? Nhưng thực tế đã xảy ra như vậy. Được các Hoàng Giả bảo vệ, ba Chuẩn Hoàng không bị trừng phạt, mọi thứ có vẻ rất tự nhiên.

Nhưng trên đời này thật sự có nhiều thứ tự nhiên đến vậy sao? Nếu mọi thứ đều suôn sẻ, vậy nó không hề đơn giản.

Thiên Hồ Đại Yêu Hoàng khẽ nhắm mắt lại, nếu có Khổng Tước Đại Yêu Hoàng ở đây, hắn sẽ không nghĩ nhiều đến thế. Chỉ cần thỉnh Khổng Tước Đại Yêu Hoàng dòm thiên cơ, dòm tương lai là có thể nhìn thấy một ít manh mối. Nhưng hiện tại hắn không làm được, suy cho cùng hắn chỉ khống chế số mệnh, không có năng lực nhìn trước tương lại. Nhưng cảm giác bất an này vẫn luôn quanh quẩn trong lòng hắn.

Hôm nay cũng sẽ diễn ra sự kiện chưa từng xảy ra trong nghìn năm qua. Tổ chức hôn lễ ở Tổ đình, bình thường chỉ có Hoàng Giả mới có tư cách này. Trước hôm nay, người thành tựu Hoàng Giả gần nhất là Tinh Phượng Đại Yêu Hoàng, nhưng y cũng chưa kết hôn.

"Haizzz..." Thiên Hồ Đại Yêu Hoàng thở dài, ánh mắt hắn vẫn còn chút mờ mịt, hắn chậm rãi đứng lên. Hôn lễ này vẫn phải diễn ra. Chính mình đã quyết định, không thể để bất kỳ chuyện gì ảnh hưởng. Nên ngừng thì phải ngừng, dựa theo tín niệm của mình mà hành động.

--------------------

Lam Kim Thánh Sơn.

Đường Tam đã thay một trang phục lộng lẫy, lễ phục màu trắng chỉnh tề trên người. Bộ lễ phục này là Cận Miểu Sâm chuẩn bị cho hắn. Nghe nói trên toàn Yêu Tinh Đại Lục chỉ có hai người có thể làm được bộ lễ phục này.

Lễ phục thẳng tắp, tôn lên dáng người của Đường Tam một cách hoàn hảo, tám gai nhọn sau lừng được thu lại bên trong, bên ngoài không nhìn thấy được. Việc khó khăn nhất khi làm ra lễ phục này là cách thêu đặc biệt, có tên là ngân bản kim tuyến.

Có nghĩa là, giữa lớp lót bên trong và lớp vải trắng bên ngoài của lễ phục được khảm một lớp bạc (ngân bản). Khi ngân bản và vải được liên kết với nhau thì dùng chỉ vàng (kim tuyến) thêu hoa văn trên đó, cuối cùng làm thành một hoa văn mỹ lệ và đặc biệt, bản thân chúng có tác dụng như một pháp trận.

Đó không phải là ngân bản kim tuyến bình thường, mà được làm từ Bí Ngân và Tinh Kim. Bộ y phục này đã tiếp cận cấp độ Thần Khí, nhưng nó càng thể hiện rõ khí chất của người mặc hơn. Bởi vì được khảm một lớp ngân bản mỏng, lễ phục trông phẳng và thẳng hơn, khi mặc lên người rất có cảm giác kiêu ngạo.

Trước Cung Lam Kim, đứng hai bên chính là các trưởng lão Lam Kim Thụ tộc, có khoảng trưởng lão đã đến. Trừ các trưởng lão trấn thủ chủ thành, các trưởng lão khác hầu như đều đến, Cận Miểu Sâm tất nhiên cũng tới. Không có gì quan trọng hơn chuyện ca ca nhà mình kết hôn.

Đường Tam mỉm cười thản nhiên, mặc dù sắc trời chưa có nắng, nhưng lúc này, tâm tình hắn lại rất rõ ràng.

Nhìn về phương xa, cảm thụ khí tức sinh mệnh vờn quanh người, tất cả tựa như một giấc mộng.

"Oanh ----" Đúng lúc này, một thanh âm đột nhiên vang lên, khiến Đường Tam và các trưởng lão Lam Kim Thụ tộc xung quanh đều hưng phấn hơn. Đây là tiếng pháo chúc mừng.

Pháo vang lên, có nghĩa là giờ lành đã điểm, hôn lễ sắp bắt đầu.

Cận Miểu Sâm đi đến trước người Đường Tam, sửa lại vạt áo cho hắn, cười híp mắt nói, "Ca, chúc mừng ngươi."

Đường Tam mỉm cười, nhẹ nhàng vỗ bờ vai nàng, "Cảm ơn ngươi."

Cận Miểu Sâm sững sờ một lát, "Còn khách khí với ta như vậy sao?"

Đường Tam mỉm cười lắc đầu, "Đương nhiên không cần khách khí, về sau ngươi sẽ rõ."

"Oanh, oanh, oanh, oanh..." Chín tiếng pháo vang lên liên tiếp.

Cận Miểu Sâm tránh ra, Đường Tam đi từng bước một đến rìa Lam Kim Thánh Sơn, cũng chính là bậc thang cuối cùng. Nhìn về phương xa, hắn vung tay lên. Lập tức, Cung Lam Kim bắn ra ánh sáng vàng lam chói lọi, hóa thành một chùm sáng vàng lam khổng lồ và bay lên trời.

Ngay sau đó, vầng sáng màu vàng lam cực lớn nở rộ trên không trung, giống như là bắn pháo hoa. Trong chớp mắt, năng lượng sinh mệnh trong Tổ đình liên tục tăng lên, khiến người ta có cảm thụ kỳ lạ khó tả.

Dân chúng không tự chủ được mà hoan hô, không có gì làm bọn họ hưng phấn hơn giờ khắc này. Bắt đầu rồi!

Trên bầu trời, các đám mây vốn có màu trắng bỗng dâng trào, được cột sáng vàng lam kíɧ ŧɧíɧ, mây trắng tản đi, để ánh mặt trời chiếu xuống, chiếu rọi Lam Kim Thánh Sơn.

Ngay sau đó, Lam Kim Thánh Sơn được bao phủ bởi một tầng kim quang rực rỡ, tràn đầy quang huy thần thánh.

"Mây đến!" Đường Tam vẫy tay với mây trắng, lập tức, có nhiều đám mây trắng từ trên trời giáng xuống, hội tụ về phía Lam Kim Thánh Sơn, vờn quanh ngọn núi.

Ánh sáng vàng từ bầu trời chiếu xuống và mây trắng xung quanh ngọn núi làm Lam Kim Thánh Sơn trở nên lộng lẫy kỳ lạ, giống như một ngọn núi thánh, thậm chí còn che lấp sự rực rỡ của núi hội nghị Tổ đình bên cạnh.

Đường Tam chậm rãi đẩy tay phải về phía trước, lập tức, tầng mây trôi về phía xa, trên không trung ngưng tụ thành hình, hoá thành một vân kiều (cầu mây) kéo dài về phía xa.

Dưới sự bảo vệ của các trưởng lão Lam Kim Thụ tộc, Đường Tam bước lên vân kiều. Vân kiều giống như thực thể, mang theo thân thể hắn dần kéo dài ra xa.

Kỳ cảnh này lập tức khiến dân chúng đang chú ý hoan hô rung trời. Hoàng Giả, đây chính là lực lượng của Hoàng Giả a! Trong lòng bọn họ, Đường Tam thành lập thánh sơn đã sớm ngang hàng với Hoàng Giả rồi.

Vân kiều kéo dài, nụ cười trên mặt Đường Tam thuỷ chung không giảm bớt nửa phần. Nhìn qua hắn cất bước có vẻ chậm, nhưng vân kiều kéo dài rất nhanh.

"Oanh, oanh, oanh, oanh..." Tiếng pháo mừng nổ vang lần nữa, chúng vang vọng trong dãy núi bao quanh Tổ đình. Mặc dù đinh tai nhức óc, nhưng tràn ngập vẻ vui mừng.

Vân kiều vượt qua núi hội nghị Tổ đình, xác định chính xác một phương hướng rồi nhanh chóng kéo dài về hướng đó. Đường Tam đi trên cầu, các trưởng lão Lam Kim Thụ tộc hộ vệ phía dưới, từng bước đi về phương xa.

Tốc độ vân kiều kéo dài dần vượt qua tốc độ đi của hắn, dưới vạn chúng chú mục, vân kiều trên không trung càng lúc càng dài, mà nhìn qua vân kiều có vẻ đã cố định, toả ra khí tức sinh mệnh nồng đậm.

Vân kiều kéo dài đến đỉnh núi Bạch Hổ Thánh Sơn thì dừng lại. Hai toà thành sơn hoàn toàn kết nối với nhau bằng vân kiều này.

Tiếng pháo mừng vẫn không ngừng vang lên, trong khoảnh khắc khi Đường Tam bước lên Bạch Hổ Thánh Sơn cũng là lúc tiếng pháo cuối cùng, tiếng pháo thứ vang lên.

tiếng pháo mừng, đây là đãi ngộ cao nhất ở Tổ đình. Cho dù là Hoàng Giả, nếu không phải sự tình trọng đại cũng không thể dùng tiếng pháo để chúc mừng.

Truyện Chữ Hay