Tiếng hô trên đài ít ỏi, đại đa số đều không mấy mặn mà đối với tân nhân.
Đúng với cái tên văn nhã của mình, Nghiêm Mộ giống như một thiếu gia được nuông chiều từ một thế gia, kinh nghiệm thực chiến gần như bằng không, thậm chí sau khi chủ trì hô bắt đầu, còn khẩn trương mà không khai Võ Hồn, Chu Trúc Thanh giương móng vuốt ngẩn người, như là đang rối rắm có nên đợi hắn hay không.
Trong khán phòng cũng đang nghị luận sôi nổi, Nghiêm Mộ lúc này mới phản ứng lại đây, vội vội vàng vàng mà khai Võ Hồn, một đôi lang trảo sắc bén thoạt nhìn thật sự hung mãnh, hàm răng cũng trở nên bén nhọn vô cùng, Chu Trúc Thanh nâng lên vài phần cảnh giác, đệ nhất Hồn Hoàn sáng lên phóng về phía hắn, "U Minh Trảm!"
Miêu trảo sắc bén cọ qua yết hầu hắn, thân mình Nghiêm Mộ ngửa về sau né công kích, đồng thời đệ nhất Hồn Hoàn sáng lên, lang trảo bén nhọn trở tay chộp về hướng Chu Trúc Thanh.
Chu Trúc Thanh thân là Hồn Sư hệ mẫn công, tốc độ tất nhiên không thể khinh thường, thân thể nhẹ nhàng phiêu khởi, mũi chân nhảy lên vai hắn, phần eo dùng sức đem thân thể xoay tròn dừng sau lưng hắn, đệ nhị Hồn Hoàn sáng lên ngay sau đó, "U Minh Bách Trảo!"
Nghiêm Mộ gian nan xoay người mà đem cánh tay ngăn trước mặt, tốc độ miêu trảo cực nhanh, trong nháy mắt công kích hàng trăm lần, đánh xong, Chu Trúc Thanh lập tức lui về sau đến vị trí an toàn, lúc này cánh tay Nghiêm Mộ đã hoàn toàn thay đổi, tràn đầy vết thương.
Nghiêm Mộ khẽ cắn môi, đệ nhị Hồn Hoàn sáng lên, trong nháy mắt lang thân bạo trướng gấp đôi, áo trên bị xé thành từng mảnh, nổi giận gầm lên một tiếng, trong khán phòng bùng nổ một trận tiếng hô, tràng chiến đã đến giai đoạn cao trào. Kỷ Vu hòa cùng người xem, rất có hứng thú mà nghe bọn họ đánh giá nữ hài trên đài kia.
Toàn thân Kim Cang Lang phát ra ánh sáng của kim loại, răng nhọn lộ ra hơi thở âm hàng, trong lòng Chu Trúc Thanh rùng mình, không dám lơ là. Chỉ thấy Nghiêm Mộ thẳng tắp lao về hướng nàng, hình thể tăng gấp đôi nhưng tốc độ lại không thấy chậm, tốc độ ra trảo cùng lực độ đều tăng mạnh. Lang trảo xẹt qua bên tai, Chu Trúc Thanh rõ ràng có thể nghe thấy tiếng xé không, không thể đối phó trực diện!
Tốc độ Chu Trúc Thanh thực mau, trong tức khắc kéo ra khoảng cách hơn mười mét, không ngừng kéo ra khoảng cách giữa hai người, Kim Cang Lang mù quáng đuổi theo công kích Chu Trúc Thanh, hồn lực dần dần bị tiêu hao, tốc độ cũng vì thế mà chậm lại, mà Chu Trúc Thanh không ngừng trống tránh nhưng hồn lực bị tiêu hao rất ít.
Đột nhiên, đệ nhị Hồn Hoàn của Nghiêm Mộ đã đến giờ, thân thể nhanh chóng co rút trở lại kích thước bình thường, mà hồn lực cũng không còn mấy, Chu Trúc Thanh đột nhiên xuất hiện ở sau lưng hắn, miêu trảo nắm yết hầu hắn, nhàn nhạt nói: "Ngươi thua."
Nghiêm Mộ nuốt nuốt nước miếng, ngốc lăng lăng gật gật đầu, lúc này Chu Trúc Thanh mới buông ra hắn. Lúc này người chủ trì mới nhanh chóng bước vào trên đài, lớn tiếng tuyên bố, "Đại Hồn Sư Chu Trúc Thanh thắng, chiến tích là thắng thua. Chiến tích của Nghiêm Mộ là thắng thua. Đại Hồn Sư Chu Trúc Thanh, mời ngài đi đăng ký tích phân sau khi xuống đài."
Chu Trúc Thanh gật gật đầu, lập tức nhảy xuống đấu hồn đài, đi về hướng khu vực Kỷ Vu ngồi, lãnh đạm trên mặt không có một tia dao động vì thắng lợi, khi đứng ở trước mặt Kỷ Vu, ánh mắt ngầm có ý chờ mong mà nhìn cô.
Kỷ Vu câu môi, cười nói: "A Thanh rất tuyệt!"
Được Kỷ Vu khen một câu còn vui vẻ hơn thắng lợi, trong mắt người ngoài, bộ dáng Chu Trúc Thanh vẫn là lãnh lãnh đạm đạm, nhưng Kỷ Vu có thể cảm nhận được hơi thở quanh thân nàng đều nhu hòa hơn rất nhiều.
Tiết tấu thi đấu tiến hành thực mau, Chu Trúc Thanh chưa nghỉ ngơi được bao lâu, trận thứ hai của nàng liền bắt đầu rồi, làm người không tưởng được đối thủ trận này của nàng lại là Đường Tam.
Người chủ trì đơn giản giới thiệu họ tên và Võ Hồn hai bên, đồng thời ra hiệu rằng cả hai có thể bắt đầu.
Chu Trúc Thanh lạnh lùng nói: "Thỉnh toàn lực ứng phó, làm ta nhìn xem chênh lệch giữa ta và ngươi."
Đường Tam và Kỷ Vu đều là Hồn Sư hệ khống chế, Hồn Kỹ hai người có một ít chỗ tương tự, nàng càng muốn biết chính là, đều là Đại Hồn Sư, chính mình cùng Đường Tam đến tột cùng là có bao nhiêu chênh lệch, chính mình cùng Kỷ Vu lại có bao nhiêu chênh lệch.
Khác với trận trước, khi trận này vừa mới bắt đầu, hai bên đều phóng xuất ra Võ Hồn của chính mình, hai mắt Chu Trúc Thanh đồng thời đổi màu, mắt trái xanh sẫm, mắt phải xanh lam, một đôi tai mèo đáng yêu hơi hơi dựng lên, đôi tay mười ngón nhẹ búng, lợi trảo như gai vụt ra khỏi lòng bàn tay. Thân thể hạ thấp xuống, lạnh lùng chăm chú nhìn Đường Tam, tựa như đang nhìn con mồi. Hai cái Hồn Hoàn màu vàng đồng thời xuất hiện bên người, hơi thở lạnh băng mà sắc nhọn mang đến cho người ta cảm giác vài phần hít thở không thông.
Hồn Hoàn cùng màu cũng xuất hiện trên người Đường Tam, dây leo xanh đen lan tràn, tựa như những con rắn xanh đen lặng yên luật động, bao phủ một vòng có đường kính hơn mười mét quanh thân Đường Tam, gần như chiếm một nửa diện tích đấu hồn đài.
Kỷ Vu thầm than một tiếng, làm một Hồn Sư hệ khống chế, bản thân Đường Tam chính là khắc chế Chu Trúc Thanh hệ mẫn công, đặc biệt là ở trên lôi đài, Chu Trúc Thanh linh động vô pháp phát huy đến mức tận cùng. Từ lúc trận chiến này bắt đầu đã viết xong một kết cục không mấy tốt đẹp.
Mắt thấy Lam Ngân Thảo lan về hướng chính mình, Chu Trúc Thanh biết, chính mình không thể lại tiếp tục đợi. Thân mình chợt bắn lên, thậm chí mang theo ảo ảnh liên tiếp, từ chính diện đánh về phía Đường Tam.
Vào lúc này, tất cả người xem đều rõ ràng nhìn thấy, khi Chu Trúc Thanh nhảy vào phạm vi của Lam Ngân Thảo, Lam Ngân Thảo bốn phương tám hướng đồng thời dựng đứng lên, tựa như một cái lồng giam thật lớn, đem hai người Đường Tam và Chu Trúc Thanh bao phủ bên trong.
Đệ nhất Hồn Hoàn của Chu Trúc Thanh sáng lên gần như cùng lúc với đệ nhất Hồn Hoàn của Đường Tam.
U Minh Đột Thứ phát động, giữa không trung, lợi trảo của Chu Trúc Thanh chợt mở rộng, thân thể nhanh chóng biến hình, tốc độ cũng trong nháy mắt tăng gấp đôi, phóng xiên về phía Đường Tam.
Mắt thấy nàng đã đến, Đường Tam chỉ làm một động tác đơn giản. Tránh đi. Nhưng Kỷ Vu biết động tác này của hắn có bao nhiêu xảo diệu, nếu như chính mình ở cấp bậc Đại Hồn Sư cũng sẽ không phản ứng được.
Thân thể hắn dễ như trở bàn tay mà thoát ly phạm vi công kích của Chu Trúc Thanh, lợi trảo phá không, gần như là xẹt qua thân thể Đường Tam, ngay sau đó, Chu Trúc Thanh không có cơ hội phát động đệ nhị Hồn Kỹ. Lam Ngân Thảo đã sớm chờ đợi nàng, thừa dịp nàng đánh không trúng chợt xúm lại.
Lam Ngân Thảo đệ nhất Hồn Kỹ: quấn quanh, được phát động.
Vô số Lam Ngân Thảo đem thân thể Chu Trúc Thanh trói chặt lại. Dù sao cũng là người một nhà, Đường Tam không có phát động độc tính của Lam Ngân Thảo, chỉ là trói chặt Chu Trúc Thanh mà thôi. Nhưng tác dụng phụ của đệ nhất Hồn Hoàn là tê liệt vẫn làm hồn lực trên người Chu Trúc Thanh dao động giảm xuống trong nháy mắt, trận chiến giữa hai người cũng kết thúc trong chốc lát.
Lúc này nàng đã hoàn toàn rõ ràng, chính mình còn có một con đường thật dài phía trước phải đi, muốn sóng vai với Kỷ Vu cần phải cố gắng gấp đôi mới được.
"Ta thua rồi." Ném xuống ba chữ đơn giản, nàng lập tức xoay người xuống đài, nhanh như lúc nàng đến.
Kỷ Vu đợi nàng ở thông đạo, trận thi đấu này có thể nói là hoàn toàn bị áp chế. Hệ khống chế tại loại lôi đài đích xác là khắc chế Hồn Sư hệ mẫn công, Chu Trúc Thanh thua trận cũng là trong dự kiến của Kỷ Vu.
"A Vu, đi thôi." Chu Trúc Thanh đi đến bên cạnh cô, nắm lấy tay cô thở dài, ở một nơi không có ai xung quanh, nàng mới có thể đem yếu ớt lộ ra, chỉ lộ ra cho Kỷ Vu xem, tựa như một tiểu nãi miêu muốn được sạn phân cùng sờ bụng.
Kỷ Vu véo mặt nàng, không nói gì thêm, cô tin tưởng, Chu Trúc Thanh vẫn luôn rất rõ ràng chính mình muốn cái gì, tâm tính tiểu nha đầu của cô cứng cỏi, làm sao có thể bị một lần đả kích nho nhỏ kiềm chế?
Khi Đường Tam cùng Tiểu Vũ từ đấu hồn tràng hai đối hai đi ra, Đới Mộc Bạch bọn họ cũng hoàn thành đấu hồn của chính mình, ngoại trừ Chu Trúc Thanh bị thua bởi Đường Tam, những người khác đều đạt được thắng lợi.
"Viện trưởng đâu?" Đường Tam hỏi Đới Mộc Bạch.
Đới Mộc Bạch bất đắc dĩ nói: "Có trời mới biết hắn đã đi đâu, hắn đã nói qua, chúng ta về trước sau khi kết thúc đấu hồn, gặp phải phiền toái thì tìm lão Kỷ giải quyết."
Kỷ Vu tập mãi thành thói quen mà trợn trắng mắt, có chút tò mò lúc trước mình bị Phất Lan Đức lừa để ở lại Học viện Sử Lai Khắc như thế nào, học phí đã đóng, nói là trợ giảng không có tiền lương, nếu không phải ở cấp Hồn Tôn tích cóp một chút trợ cấp, nơi nào còn thừa tiền mà dưỡng A Thanh?
"Vậy mọi người có muốn đi vào trong thành không? Không đi thì chúng ta liền trở lại học viện."
"Ta không trở về, vừa rồi viện trưởng kêu ta đến tìm hắn một chuyến." Mã Hồng Tuấn đột nhiên nói. Trong đôi mắt nhỏ lập lòe vài phần hưng phấn.
Trên mặt Đới Mộc Bạch nở một nụ cười như không cười, "Vậy chúng ta đi về trước, ngươi kiềm chế một chút."
"Đới lão đại, ngươi đi không?"
"Không đi, đừng nhiều lời, đi nhanh đi." Đới Mộc Bạch tức giận liếc hắn một cái, sau khi bị Kỷ Vu khinh thường một phen trước đó, hắn rất ít đi lêu lổng nữa, hắn tuy rằng không mạnh bằng Kỷ Vu, nhưng cũng không thể bị cô xem thường.
Kỷ Vu bất đắc dĩ mà vẫy vẫy tay với hắn, "Đi mau đi mau, đừng dạy hư bọn họ!"
Mã Hồng Tuấn bất mãn hừ một tiếng, niềm vui lớn trong đời như vậy sao có thể nói là dạy hư? Hắn há miệng thở dốc, nhưng rốt cuộc không dám nói ra, xoay người rời đi.
"Đới lão đại, tên Mập Mạp dâʍ đãиɠ kia đi làm gì vậy?"
Đới Mộc Bạch cười ha ha, nói: "Ngươi đã nói hắn dâʍ đãиɠ, vậy thì hắn còn có thể làm gì, tà hỏa áp không được."
Tiểu Vũ tức giận nói: "Lại đi tai họa nữ hài tử? Ta thật hoài nghi, Võ Hồn biến dị kia của hắn có phải có quan hệ với tính cách hay không."
Đới Mộc Bạch nói: "Tai họa cũng không phải, ngươi không biết trên thế giới này còn có một nơi gọi là Câu Lan sao?"
Đường Tam có chút không thể tin được, nói: "Ý ngươi là, viện trưởng sẽ mang Mã Hồng Tuấn đi loại địa phương kia?"
Đới Mộc Bạch nói: "Việc này cũng không có biện pháp. Võ Hồn của Mã Hồng Tuấn ngoại trừ bị biến dị, là một trong những Thú Võ Hồn mạnh nhất, lại được xem như là đệ tử đích truyền của viện trưởng, cũng không thể khiến hắn từ bỏ tu luyện hoặc là xem hắn nổ tan xác mà chết."
Chu Trúc Thanh khó có được mà mở miệng, "Nam nhân đều là dơ bẩn." Chỉ có A Vu là sạch sẽ thơm tho.
Tiểu Vũ cười hì hì, nói: "Trúc Thanh muội muội, ngươi đả kích không cần quá lớn nga, Đường Tam cũng thực sạch sẽ. Không giống như Đới Mộc Bạch và Mã Hồng Tuấn bọn họ vậy đâu."
Đới Mộc Bạch tức giận nói: "Được rồi, Đường Tiểu Tam nhà ngươi băng thanh ngọc khiết, bọn ta đều dơ bẩn, được chưa. Nhưng mà phẩm vị của ta khá hơn Mập Mạp nhiều."
Khóe miệng Kỷ Vu gợi lên một nụ cười lạnh, đáy mắt không che giấu khinh thường chút nào, vốn dĩ cô đối với loại hành vi này cực kỳ chướng mắt, nhưng mà buôn bán ngươi tình ta nguyện không có gì để nói.
"Ngươi......" Đới Mộc Bạch nhìn thấy ánh mắt quen thuộc của Kỷ Vu thì một trận khó thở, "Quên đi, ta lười so đo cùng ngươi, trở về đi!" Nói xong liền dẫn đầu đi về phía học viện.
Tiểu Vũ chớp chớp mắt, nói: "Đới lão đại, ngươi muốn so đo cũng không đánh thắng được lão Kỷ a!"
Đới Mộc Bạch quay đầu lại hung hăng mà liếc nhìn nàng một cái, làm ơn đi, chừa cho ta một chút mặt mũi không được sao!