Năm nay đối với toàn bộ huyện Thanh Du mà nói, là một năm bội thu. Gió thu thổi lành lạnh, mặt trời treo trên cao, ngũ cốc trổ bông, lương thực dồi dào, thu hoạch vụ thu xong, nộp một phần thuế cho quan phủ, sau đó nông dân đã vội vàng chuẩn bị ăn tết, ban ngày nào là tạp kịch, múa rối thay phiên tổ chức ở các thôn, người lớn trẻ con dắt nhau tới xem tạo thành không khí náo nhiệt.
Hôm Trung Thu, trưởng thôn dẫn toàn bộ thôn dân tới trước miếu Nguyệt Thần dâng hương cúng bái, nữ tử ở trước, nam tử ở sau, cùng nhau cảm tạ Nguyệt Thần, cảm tạ trời xanh: Cầu cho mưa thuận gió hoà, lương thực được mùa, cầu mong quốc thái dân an, cầu cho Lý thị hưng thịnh, con đàn cháu đống…
Thu Diệp trong lòng có tâm sự, đối với việc long trọng như thế này lại không để ý, đợi khi mọi người tản đi trở về, nàng vẫn ngây người ở đó, không biết định làm gì, lúc này, chợt nghe có người gọi nàng: “Thu Diệp!”
Thu Diệp quay đầu nhìn lại, là tộc trưởng, vẻ mặt uy nghiêm, nàng vội chào hỏi: “Lão tộc trưởng, sao không đi ngắm trăng với mọi người cho náo nhiệt ạ?”
Truyện được dịch và edit bởi Sắc - Cấm Thành. Đăng tải duy nhất tại lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là bản copy. Thường bản copy sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Vị tộc trưởng lớn tuổi trừng nàng một cái: “Sao ta thấy con chẳng giống Thu Diệp mà ta quen gì cả, ta nghe nói con còn cùng người nhà Tố Mai dây dưa không rõ, có việc này à?”
Thu Diệp trong lòng luống cuống, cả trưởng thôn cũng đã biết rồi, không nhờ lại nháo to như vậy!
Trưởng thôn nhìn nàng, không giận tự uy: “Con cũng đừng quên quy củ của tổ tông! Nếu không nói cái này, con nhìn khắp huyện Thanh Du xem, chỉ có thôn chúng ta không lập đền thờ trinh tiết, ta cũng rất xấu hổ khi nói như vậy nên phàm là điều cần giữ gìn, chúng ta phải tuân thủ cho tốt! Không được sai phạm!”
“Tuân thủ cái gì chứ? Đây không phải…” Thu Diệp nói chưa nói xong đã bị tộc trưởng ngắt lời: “Con tự giải quyết cho tốt đi!”
Đêm Trung Thu bị tộc trưởng răn dạy, Thu Diệp tức không có chỗ xả. Mấy ngày nay nàng trăn trở, muốn tranh thủ cho hạnh phúc của bản thân. Thật ra chuyện tình cảm cũng giống như sinh hoạt hằng ngày vậy, rất đơn giản, nàng thích ai thì là người đó. Ban đầu, nàng nghĩ mình bởi vì thích Tích Triều cho nên mới thích Hàn Lương, thật ra Tích Triều mới là người nàng thích, nhưng đó chỉ là suy nghĩ nhất thời mà thôi.
Khi đó nàng muốn về quê, sống một cuộc sống an ổn, Tích Triều nói muốn cùng nàng trở về, nàng liền nghĩ, sớm muộn gì cũng phải rước phu lang, không bằng tìm một người quen biết, Tích Triều rất thích hợp, ngoài ra không có gì hơn. Nhưng Hàn Lương là được đặt trong lòng nàng, không bỏ xuống được, đây là thứ tình cảm nàng chưa từng có trong suốt hai mươi năm cuộc đời, rất… trân quý.
Nàng càng không bỏ Hàn Lương xuống được liền càng muốn đi tìm chàng để nói, nàng từng hoài nghi không biết có phải Hàn Lương nhìn thấy nàng và Tích Triều ở bên nhau hôm ấy không, nàng nóng lòng giải thích rõ ràng, cũng muốn hỏi cho rõ. Hàn Lương rõ ràng là thích nàng, bây giờ lại tránh né nàng, không cho nàng cơ hội nói chuyện, nàng ném hết mặt mũi tìm chàng, chàng vẫn không để ý tới. Trong thôn dần dần nổi lên lời đồn bốn phía, Thu Diệp không để ý tới. Có một lần thấy chàng ra cửa, nàng liền đi theo, đuổi tới tận mộ phần của Thê Chủ Tố Mai đã khuất của chàng, mệt tới thở hổn hển.
Lúc đó bốn bề vắng lặng, gió thu heo hút, cỏ dại trong khe núi khô vàng, ở nơi dựng mộ vô cùng hoang vắng. Thu Diệp thở không nổi, nói không ra hời, chỉ nhìn chằm chằm Hàn Lương, hận không thể ăn chàng luôn.
Hàn Lương xoay người không nhìn nàng, chỉ nói: “Cô nương thật đúng là… Qua hai ngày này, tôi định sẽ rời khỏi đây, có khả năng sẽ không về nữa.”
Thu Diệp thở hổn hển, bắt đầu phát giận: “Dù là tảng đá cũng bị ta làm chảy ra rồi?! Hàn Lương, tim huynh rốt cuộc làm từ gì vậy?!”
Hàn Lương thần sắc ngưng trọng nói: “Tôi thật sự phải đi, chẳng qua là cần đợi qua ba năm kỵ của Thê Chủ.”
Thu Diệp ngây ra một lúc, nói: “Thật sự phải đi sao? Vì sao? Nơi này không tốt sao?”
Hàn Lương nói: “Tôi có một tỷ tỷ thất lạc nhiều năm, tôi muốn đi tìm tỷ ấy.”
Thu Diệp nói: “Chuyện này với việc ta cưới huynh có liên quan gì?”
Truyện được dịch và edit bởi Sắc - Cấm Thành. Đăng tải duy nhất tại lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là bản copy. Thường bản copy sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
“…Nếu tỷ tỷ còn sống trên đời, nàng nhất định sẽ không đồng ý để tôi gả cho cô nương.” Hàn Lương tâm sự nặng nề.
Thu Diệp ngẩn ra, cười nhạo một tiếng: “Vậy huynh gả cho Tố Mai, là tỷ tỷ huynh đồng ý sao?”
“…” Hàn Lương không trả lời được, có chút khó xử, “Cô nương không hiểu…”
Thu Diệp bình tĩnh nhìn Hàn Lương, vẻ mặt viết rõ “ta không hiểu vậy huynh giải thích cho ta”.
Hàn Lương bất đắc dĩ, cười khổ, “Tôi vốn cũng không phải người thôn Hàn Gia, mười mấy năm trước gia đình xảy ra chuyện, khi chạy nạn tỷ tỷ dẫn theo tôi nói chỉ cần chờ đợi, một ngày nào đó tỷ sẽ trở lại đoàn tụ cùng tôi…”
“Sau đó tôi lại nhận một đôi vợ chồng ở thôn Hàn Gia làm cha mẹ, trong nhà họ có đứa con trai định thân với Tố Mai từ nhỏ. Lại sắp tới tuổi thành thân, Tố Mai lúc này đã bệnh không dậy nổi, cả thôn đều nói Tố Mai tuyệt đối sẽ không sống qua được mùa thu, thân nhân của Tố Mai vốn cũng ít ỏi, muốn nhân dịp tổ chức thành thân xung hỉ, xem có thể giúp Tố Mai lưu lại một nữ nhi duy trì hương hỏa không. Dưỡng phụ dưỡng mẫu cảm thấy Tố Mai không sống được, không muốn thực hiện hôn phối nhưng lại đã tiêu hết sính lễ nhà người ta rồi, không nghĩ ra biện pháp nào, hơn nữa đứa con đó của họ cả ngày nháo loạn, làm cho trong nhà bất hòa…”
Hàn Lương thở dài, suy nghĩ mơ hồ, biểu tình không rõ: “Vì vậy tôi liền thay con trai họ gả tới đây. Thật ra Tố Mai cũng là một người đáng thương, trong nhà không có con cái, chỉ còn một người dì chăm lo cho nàng. Ngày chúng ta thành thân, nàng ấy cũng chẳng xuống nổi giường, chỉ nhắm mắt nằm đó, aiz… có lẽ cả việc tôi trông thế nào nàng ấy cũng không rõ, ai ngờ tới buổi tối lại có vẻ khỏe hơn, nhưng ngày hôm sau trời còn chưa sáng thì đã…”
Đang là lúc cuối thu, gió thổi qua làm lá khô bay đầy trời, Hàn Lương đứng trước mộ Tố Mai, một bên đốt tiền giấy, đổ rượu cúng, một bên nói: “Trước đây mấy ngày tôi nghe thấy tin tức, cảm thấy tỷ tỷ nhất định còn sống, hiện giờ tỷ ấy là thân nhân duy nhất còn lại trên đời của tôi!”
Thu Diệp yên lặng nhìn Hàn Lương, trong lòng ê ẩm, Hàn Lương tuy rằng chưa từng nói, nhưng nàng có thể cảm giác được, vợ chồng Hàn gia nhất định không đối xử tốt với chàng.
Mười hai năm trước Tần Châu mất mùa, hai huyện dưới là Thanh Du, Vũ Lâm bị ảnh hưởng nghiêm trọng nhất, khi đó thật sự có thể nói là người chết đói đầy đất, xác trôi khắp nơi, từng lớp vỏ cây từng ngọn cỏ đều bị ăn sạch, tới người cũng… Rất nhiều nhà thường kết nhóm đi ra ngoài xin cơm. Sau đó không trở về thôn được, đều chết ở bên ngoài, tổ phụ tổ mẫu của Thu Diệp cùng với hai đệ đệ chính là bị như vậy, vừa lúc khi đó Thu Diệp gặp được Thôi đại nhân, bán mình vào phủ mới giữ được một mạng cho cha mẹ và tỷ tỷ nàng.
Ở thời kỳ đói khổ ấy, lang bạt kỳ hồ, thân nhân thất lạc, cô nhi quả phụ dù không quen biết nhưng sống nương tựa nhau là rất bình thường, chỉ là, thiên hạ lớn như vậy, Hàn Lương, huynh muốn đi đâu tìm tỷ tỷ huynh? Nhiều năm như vậy rồi, huynh thật sự có thể tìm được nàng sao? Để ta trở thành người thân của huynh không tốt sao?
Thu Diệp có chút thương cảm, rất lâu sau không nói gì, lâu đến mức Hàn Lương cũng đứng dậy rời đi rồi. Tấm lưng kia càng đi càng xa, Thu Diệp nóng nảy, hướng Hàn Lương hô to một tiếng: “A Lương!”, tấm lưng kia chỉ dừng một chút, rồi tiếp tục dần dần biến mất, chỉ còn Thu Diệp đứng ở nơi hoang vu này, bị gió thổi tới tóc tai hỗn loạn, tà váy tung bay.
Bị gió lạnh thổi, tới buổi tối, Thu Diệp liền cảm thấy đầu choáng váng, hít thở không thuận, giọng nói khàn khàn, nàng đoán mình bị cảm lạnh rồi, vốn định đắp chăn thật dày nghỉ ngơi một chút, rồi lại u sầu trong lòng ngủ không được. Xuân Hoa bưng chén canh nóng tới, nhìn bộ dáng thê thảm của muội tử nhà mình, không khỏi thở ngắn than dài: “ Giờ muội định làm sao đây?”
“Còn làm thế nào, chàng đã quyết tâm phải rời khỏi nơi này, muội định từ bỏ thôi.” Thu Diệp nói.
“Sớm nên như vậy rồi! Aiz! Nhưng dây dưa lâu như vậy, chỉ sợ về sau không tốt cho muội!” Xuân Hoa nói, hốc mắt có chút nóng lên, muội muội này của nàng, cũng là một người đáng thương.
“Tỷ đừng thương tâm, nếu không phải Hàn Lương, vậy là ai cũng không sao cả.” Thu Diệp cười khổ một chút.
“Muội nghĩ cũng thoáng thật!” Xuân Hoa tức giận trừng mắt nàng.
“Đừng nói muội nữa, nói hai tiểu hỗn đản của tỷ đi, hôm nay muội lại thấy hai bọn nó trốn ra ngoài thôn chơi rồi.” Thu Diệp không muốn Xuân Hoa lo lắng cho mình, vội đổi chủ đề.
“Cũng không phải mỗi hôm nay, tỷ nói rồi mà, hai đứa này thì đọc sách cái gì, nhưng tỷ phu của muội không nghe, hơn nữa, nếu là học tên tiên sinh mới này, vậy dứt khoát không đi nữa cho xong, cũng thế cả!” Xuân Hoa cảm thấy không sao cả, lúc thu hoạch mùa màng, hai đứa nhỏ nhà nàng góp không ít sức, chúng nó cùng nhau làm cũng bằng một đại hán tử rồi, người làm mẫu thân như nàng rất vui mừng. Đang định rời đi, Xuân Hoa đột nhiên phát hiện Thu Diệp trốn ở trong chăn nước mắt đầy mặt.
“Thu Diệp!” Xuân Hoa lắp bắp kinh hãi.
“Tỷ, thật ra trong lòng muội rất khổ sở… tỷ không biết muội đau lòng cỡ nào đâu…” Thu Diệp dùng chăn trùm đầu, thấp giọng khóc thành tiếng.
Suốt một đêm, Thu Diệp nghĩ rồi lại nghĩ, đến tận hừng đông mới mơ mơ màng màng thiếp đi, nàng mơ thấy Hàn Lương khoác tay nải rời đi, tới đầu cũng không quay lại, nàng đuổi theo ở phía sau mà đuổi mãi không kịp, nàng còn mơ thấy Tố Mai giữ chặt nàng, là bộ dáng lúc còn nhỏ của nàng, cười nói: Đừng đuổi theo nữa, dì nhỏ đuổi không kịp đâu, hà tất tự chuốc lấy cực khổ cho mình…
Nàng bừng tỉnh từ trong mộng mới phát giác trời lại tối rồi, tinh thần của nàng khá hơn so với hôm qua một chút, nàng đứng dậy rửa mặt chải đầu, mặc một chiếc váy vàng nhạt, chỉnh lại đầu tóc, cài một cây trâm hồ điệp lên trên búi tóc, đánh một chút phấn, sau khi chuẩn bị xong, nàng ra cửa, đi tìm Hàn Lương.
Trong sân nhà Hàn Lương lộ ra ánh sáng mờ mờ, Thu Diệp đập cửa, bên trong lại không có ai trả lời.
“Hàn Lương! Là ta!” Thu Diệp hô.
Vẫn không có ai trả lời.
Cánh cửa đóng chặt, Thu Diệp nhìn qua khe hở, mơ hồ thấy có bóng người ở đó.
“Hàn Lương, không phải huynh sắp đi sao? Ta tới cáo biệt với huynh.” Thu Diệp nhẹ giọng nói.
Không có ai trả lời.
“Ta nghĩ thông suốt rồi, huynh yên tâm đi, ta sẽ không dây dưa với huynh nữa. Huynh đi rồi, có thể ta sẽ không gặp lại huynh nữa.” Thu Diệp dừng một chút, “Chỉ là, muốn gặp lại lần cuối thôi…”
Ban đêm yên tĩnh, ánh trăng thanh lãnh, Thu Diệp xoa xoa bờ vai run lên vì rét, cố nén ánh lệ trong mắt, hô một hơi: “Huynh biết không, hôm nay là sinh thần ta đó!”
Ngay lúc Thu Diệp định xoay người rời đi, hai cánh cửa mở ra. Hàn Lương đứng ở cửa, thần sắc mơ hồ: “Sinh thần nàng? Sinh thần của nàng…”
“Đúng vậy!” Thu Diệp cười nói, dưới ánh trăng hình ảnh của nàng không giống với ngày thường, xiêm y vàng nhạt, mi mắt cong cong, có thêm vài phần vũ mị, nhưng lại cũng giống ngày thường, vẫn cười với Hàn Lương như vậy.
“Sinh thần nàng…” Hàn Lương thấp giọng lẩm bẩm.
“Đúng vậy, chúng ta quen biết một thời gian rồi, nếu không huynh tặng ta quà sinh thần đi, được không.” Thu Diệp nói.
“… Cô nương muốn quà gì?” Hàn Lương do dự một chút, hỏi.
“Ta muốn… Ôm huynh một cái!” Thu Diệp nói.