Gần đây Hàn Lương sống không tốt chút nào, chàng thức khuya dậy sớm, gánh nước nấu cơm, chặt củi dọn phân, quét dọn nhà cửa… Thậm chí còn thay con lừa làm việc, tự mình xay đậu hủ, vậy mà Thu Diệp vẫn không thèm để ý chàng. Ban đầu còn thẳng tay đẩy chàng ra ngoài, nhưng bởi vì lực nàng không đẩy được chàng nên chuyển sang sai chàng làm cái này cái kia, hờ hững với chàng, tới buổi tối, bất luận Hàn Lương da mặt dày cỡ nào cũng không chen nổi vào phòng Thu Diệp, nàng hoàn toàn làm như không thấy chàng run bần bật trong gió lạnh.
Thôn dân đi ngang qua nhìn thấy, tin đồn nhảm nhí nhanh chóng truyền ra, có người nói Hàn Lương bướm lả ong lơi, một lòng với cao, không tuân phu đạo, Thu Diệp hưu hắn thật là tiện nghi cho hắn rồi, đúng ra nên đem hắn ta đi dìm lồng heo. Cũng có người nói Hàn Lương si tình, bỏ xuống tiền đồ cẩm tú một lòng chờ đợi người vợ tào khang, Thu Diệp lại hồ nháo không biết đủ vân vân… Hôm Đông Sinh trở về nhà mẹ để thăm cha, thấy thảm trạng của Hàn Lương liền âm thầm thấy may mắn vì lúc trước hắn không bước lên con đường không thể quay đầu! Thu Diệp này không phải người tốt đẹp gì!
Tình huống như vậy tiếp tục giằng co mấy ngày, Xuân Hoa đang ở nhà mẹ cả Lưu thị vội vàng trở về, Hàn Lương vui mừng khôn xiết, trông cậy Xuân Hoa tỷ có thể thay chàng nói hai câu, ai ngờ Xuân Hoa chỉ nhàn nhạt nhìn chàng một cái đã vào nhà, Đồng Chùy, Thiết Đản còn có tiểu A Chiêu làm mặt quỷ với chàng, không biết là có ý tứ gì.
Chỉ có Lưu thị, cụp mi rũ mắt đi tới, thấy chàng, một bộ muốn tâm sự thổ lộ nỗi lòng, tiếc là chưa kịp nói mấy câu đã nghe trong viện có một tiếng rống lên: “Còn không vào đây! Ở bên ngoài làm gì?!” Lưu thị nháy mắt liền giống như gà trống vừa chọi thua, cúi thấp đầu, ủ rũ vào nhà.
Truyện được dịch và edit bởi Sắc - Cấm Thành. Đăng tải duy nhất tại lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là bản copy. Thường bản copy sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Hàn Lương ngồi ở trên ngạch cửa thở ngắn than dài, hôm nay trời lại lạnh hơn rồi, chàng mặc bộ y phục mỏng, cũng không dám trông cậy vào Thê Chủ có thể hảo tâm ném cho chàng thêm ít đồ, nhưng hôm nay còn tệ hơn, những đồ chàng từng dùng đều bị ném sạch ra ngoài. Tới tối còn không vào được phòng, đành phải vào bếp trộm nhóm lửa cho ấm, tạm chờ qua một đêm, những ngày này thật quá đáng sợ.
Tự tìm, đây đều là chàng tự tìm cả… Hàn Lương chửi thầm trong lòng, hai tay dưới lớp vải mỏng run lên, ngẩng đầu nhìn trời, mây đen giăng đầy, gió lạnh vù vù đập vào mặt, không bao lâu, một tia chớp đánh xuống, sau mấy tiếng tiếng sấm, cơn mưa nặng hạt trút xuống, làm Hàn Lương khóc không ra nước mắt… Ông trời ơi, ông có để cho người ta sống không vậy?
Một nam tử tướng mạo oai hùng thân mặc sam y đơn giản dắt ngựa đi tới chỗ Hàn Lương trong cơn mưa.
“Tỷ phu??” khi Hàn Lương thấy rõ người trước mắt, thực sự lắp bắp kinh hãi.
“Hàn Lương hiền đệ… ta bây giờ chẳng còn chỗ nào để đi cả, đệ có thể thu lưu ta mấy ngày không?” Từ thị nhìn cậu em vợ ngồi xổm dưới cửa, xấu hổ nói.
Hàn Lương:…
Hàn Lương nhìn Từ thị như con gà rớt vào nồi canh, kinh hãi nửa ngày không thốt nên lời, đúng lúc này Thu Diệp ở dưới hiên gọi một tiếng, A Lương mau mời Từ đại ca vào đi, Hàn Lương bấy giờ mới phản ứng lại đưa người vào trong phòng, nấu bát canh nóng để xua khí lạnh.
Thu Diệp và Hàn Lương không nghĩ tới Từ thị sẽ tìm được nơi này. Chờ dàn xếp mọi việc xong xuôi liền cẩn thận dò hỏi, trên mặt Từ thị ban đầu có chút không được tự nhiên, sau đó lại thoải mái rằng đây là mình tự xin rời đi, trước mắt chưa có ý định gì, nhớ tới Hàn Lương cho nên liền tới đây cậy nhờ.
Thu Diệp nhìn nhau với Hàn Lương, trừng mắt nhìn nửa ngày, nhất thời làm quan hệ giữa hai người hòa hoãn hơn. Chưa kể Hàn Lương có cơ hội nói chuyện với Thu Diệp đều là nhờ ơn phước của Từ thị, Thu Diệp sao có thể thật sự không quan tâm Hàn Lương chứ, giờ Từ thị ở đây cũng ngại vạch áo cho người xem lưng, biểu tình trên mặt ôn hòa hơn.
Từ thị bắt đầu ở lại nhà Thu Diệp, ngày ngày cùng Hàn Lương ra ra vào vào, cùng ăn cùng ở, không quá mấy ngày đã thân quen với người trong thôn, hắn làm người vốn tính hiền hoà, võ nghệ cao cường, nam nhi trong thôn không có ai là đối thủ của hắn, lại vừa khi gặp lúc nông nhàn, mọi người đều chạy tới lĩnh giáo hắn, khi hứng khởi còn túm tụm kết nhóm, tuyên bố muốn đem tên tuổi vang ra tận huyện Thanh Du.
Cái khác còn dễ nói, chỉ là Hàn Lương vừa nhắc tới Cố Huyên, Từ thị lập tức liền đen mặt, nói chuyện cũng có chút hùng hổ doạ người, “Hiền đệ đây là ghét bỏ ta ở nhà đệ, không chịu thu lưu ta tiếp đúng không?”
Hàn Lương đúng là… có chút ghét bỏ, bởi vì hiện giờ tuy chàng có thể nói chuyện với Thu Diệp nhưng trên cơ bản lúc nào cũng phải ở cùng Từ thị. Từ sau ngày ấy, tới tay Thê Chủ chàng còn chưa được động vào lần nào, càng đừng nói tới chạm vào người nàng! Hiện giờ Thê Chủ chịu cùng chàng nói chuyện làm trong lòng chàng như bị mèo cào, sốt ruột ngứa ngày, nhưng Từ thị lúc nào cũng qua lại trước mắt chàng, hại chàng không làm gì nổi…
Trùng hợp là hôm nay chàng và Từ thị bị Vương quả phu gọi đi hỗ trợ, lúc đang ăn cơm Hàn Lương mượn cớ đau bụng nhanh chóng chạy về, vừa vào cửa liền kích động hô một tiếng: “Thê Chủ!”
Thu Diệp xoay người lại, cầm một con dao phay nói với chàng, “Làm sao vậy?”
Truyện được dịch và edit bởi Sắc - Cấm Thành. Đăng tải duy nhất tại lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là bản copy. Thường bản copy sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
“Không có gì, ta chỉ là muốn… hỏi một chút, tỷ phu… khi nào huynh ấy đi?”
“Chàng không biết, làm sao ta biết được.” Thu Diệp tức giận nói.
“Vậy… nàng đặt đao xuống đi, ta có lời muốn nới với nàng…”
“Có chuyện mau nói, không ai phi dao vào chàng đâu!” Thu Diệp liếc mắt một cái liền nhìn thấu Hàn Lương.
“…”
“Haizz!” Thu Diệp than một tiếng, đem dao chặt xuống thớt, “Ta báo tin cho Cố đại nhân rồi.”
Hàn Lương thừa cơ đi qua kéo tay nàng, nhưng cũng không dám được một tấc lại tiến một thước, “Nàng nói gì?”
“Huynh ấy bản lĩnh như thế, sao có thể không có chỗ để đi, còn cố tình tới tìm chàng, có lẽ là biết Cố đại nhân sẽ không bỏ qua cho chàng, trên đường bắt chàng về thuận tiện cũng sẽ đưa huynh ấy về.” Thu Diệp nói.
“Cái này ta biết, tỷ phu vốn không phải người dễ khuyên, nhưng tỷ tỷ ta nàng ấy cũng không có tới tìm ta, có lẽ tỷ tỷ không nhận ta nữa…” Hàn Lương rũ mi bộ dáng đáng thương, lặng lẽ dựa vào trên người Thu Diệp.
“Đó là tỷ tỷ chàng không muốn làm khó dễ chàng, về sau sẽ tự tới tìm chàng… Nhưng chàng có nghĩ tới không, chàng chạy rồi nàng ấy phải làm sao bây giờ?” Thu Diệp mỉm cười, lơ đãng tránh khỏi thân hình đang dựa gần vào của Hàn Lương.
“Nếu ta rời đi đại tỷ vẫn là đại tỷ, nhưng nếu nàng rời đi, nàng sẽ không bao giờ là Thê Chủ của ta nữa … Nàng cũng thật nhẫn tâm, làm ta ngày đêm canh cánh trong lòng…” Hàn Lương rốt cuộc nhịn không được nữa, ôm lấy Thu Diệp, làm lơ nàng giãy giụa, hốc mắt phiếm đỏ.
“Aiz, chàng… cái tên ngốc này, cẩm y ngọc thực không cần, cứ muốn bồi ta ăn cỏ ăn trấu!” Thu Diệp thở dài.
“Chỉ cần có thể đi theo nàng, bảo vệ nàng, ta ăn cái gì cũng vui cả!” Hàn Lương thật sự vui vẻ, Thê Chủ bị chàng cảm hóa rồi.
Nói không cảm động đó là giả, Thu Diệp xoay người ôm Hàn Lương, dựa đầu lên vai chàng, thầm nghĩ cuối cùng đã biết được tâm ý của chàng.
Khi còn đang cảm khái, lại nghe Hàn Lương nói: “Nàng nói, Thôi đại nhân hẳn là sẽ không làm khó tỷ tỷ, làm khó Cố gia chứ?”
“Không đâu!” Thu Diệp đứng thẳng người, hơi mỉm cười. Thôi Tĩnh đã có thể vì Cố thị lật lại bản án, nguyên nhân trong đó khẳng định không thể thiếu Hàn Lương, nếu người vì chuyện đào hôn này mà chèn ép Cố thị, vậy không phải cách làm người của Thôi Tĩnh. Từ khi còn ở cạnh Thôi Tĩnh, nàng hận những gì người hận, thích những gì người thích, tới nay nàng đã quá hiểu Thôi Tĩnh rồi. Người phải chịu những gánh nặng đặt trên vai cùng áp lực Hàn Lương không chịu gả… có lẽ, nhi nữ tình trường ở trong lòng người không quan trọng đến vậy.
Hai người lẳng lặng ôm nhau, đang lúc Hàn Lương đấu tranh trong lòng có nên được nước lấn tới hay không thì liền nghe ở cửa có một tiếng ho, “A… Ta không nhìn thấy gì đâu!”
Hóa ra là Trương bổ đầu nhiều ngày không gặp, tới nơi thấy một màn này có chút xấu hổ, vội xoay người sang chỗ khác, xấu hổ lan đến cả hai người trong viện, cuống quít buông nhau ra.
“Ừm… Cơn gió nào đưa huynh tới vậy?” Hàn Lương trên mặt có chút không được tự nhiên, trong lòng lại oán trách Trương bổ đầu tới thật không đúng lúc.
“Ha ha, cái kia, ta nhận được nhờ vả, đặc biệt tới tìm hai người!”, Trương bổ đầu ngượng ngùng nói.
“Làm phiền huynh phải đích thân tới một chuyến rồi, đa tạ.” Thu Diệp chỉnh lại biểu tình, khi nói chuyện tự nhiên hào phóng, mời người vào nhà.
Trương bổ đầu tới đây, hẳn là vì Từ thị. Hơn nữa Từ thị ở nhà Thu Diệp cũng được một thời gian rồi, mãi không thấy Cố Huyên tới cửa, Thu Diệp thấy Từ thị tuy trên mặt bình đạm nhưng trong lòng đoán là cũng không thiếu sốt ruột. Cố Huyên lại cố tình cả thân đệ cũng không để ý tới, dứt khoát mặc kệ, làm hắn đi không được, không đi cũng không được.
Thật ra Thu Diệp cũng vì việc này mà lưu tâm khá nhiều, Từ thị vừa tới nhà là nàng liền chạy lên huyện tìm Trương bổ đầu nhờ hắn truyền tin giúp, trùng hợp là Trương Bổ Đầu cũng phải tới Tần Châu, Thu Diệp liền đem thư giao cho hắn, an tâm về nhà chờ đợi, tiếp tục lạnh mặt nhìn Hàn Lương ngày ngày lấy lòng.
Không nghĩ tới Trương Bổ Đầu lại tự mình chạy đến thôn Cố Hà, đem thư hồi âm giao cho Thu Diệp. Thu Diệp vào nhà đọc thư, Trương Đô Đầu lôi kéo Hàn Lương nói chuyện, Hàn Lương trong lòng sốt ruột, muốn biết trong thư nói gì, ánh mắt dán chặt vào Thê Chủ, Trương bổ đầu ngầm hiểu, cười nói: “Hiền đệ yên tâm, Cố đại nhân không trách đệ, cũng không oán Thê Chủ của đệ, ngược lại Cố đại nhân rất thưởng thức nàng ấy.”
“Hả? Sao huynh biết?” Hàn Lương nói.
“Nghe đệ hỏi này… không phải ta tới phủ đô úy sao, ta tự mình đưa thư cho Đại nhân.”
“Ừm, tỷ tỷ còn nói gì không? Sao người không tới đón tỷ phu trở về?” Hàn Lương cảm thấy Từ thị thật sự rất phiền toái, gây trở ngại quá lớn để chàng và Thê Chủ…
“Chẳng nói gì cả… à… Từ đại hiệp, Từ đại hiệp… có thích ứng được ở đây không?”
Hàn Lương không hiểu ý Trương bổ đầu, quay qua nhìn Trương bổ đầu, cảm thấy biểu tình trên mặt hắn có chút… không được tự nhiên?
“Không có gì, đệ cảm thấy tỷ phu rất tốt, nhất định là tỷ tỷ làm tỷ phu tức giận bỏ đi…” Hàn Lương than một tiếng, nói: “Đệ cảm thấy huynh ấy là thật lòng với tỷ tỷ, bao nhiêu năm qua đều ở bên tỷ tỷ, che chở tỷ ấy, chưa từng rời đi. Tỷ tỷ thật quá đáng!”
Nói mãi Hàn Lương liền bắt đầu thay Từ thị lên tiếng, “Còn không biết quý trọng…”
“A Lương, không biết quý trọng cái gì?” Không nghĩ tới từ ngoài cửa có tiếng nói truyền đến, thì ra là Từ thị đã trở lại.
Hàn Lương mặt thoáng đỏ lên, thảo luận sau lưng Từ thị như vậy không được thỏa đáng lắm, Trương bổ đầu cũng thấy hơi xấu hổ, nhìn Từ thị, cúi đầu chào hỏi “Từ đại hiệp, tại hạ là.....”
“Không dám nhận, ta biết huynh, Trương Bổ Đầu huyện Thanh Du, ta chỉ là một thảo dân, sao có thể nhận đại lễ của huynh!” Từ thị vội tiến lên đỡ.
Ba nam tử ở trong nhà đàm luận một lúc, sau đó Trương bổ đầu liền trở về, hắn cung kính với Từ thị làm Hàn Lương có chút khó hiểu, Trương bổ đầu ngày thường tùy tiện, dù lần trước Thôi đại nhân tới cũng không thấy hắn có thái độ này, đây là làm sao vậy?
Càng kỳ quái hơn chính là, Trương bổ đầu chân trước mới vừa đi, Từ thị liền bắt đầu thu dọn đồ đạc, một bộ chỉ hận không thể mọc cánh bay đến Tần Châu. Thu Diệp thấy thế, không nhiều lời, vội kêu Hàn Lương giúp hắn chuẩn bị lương khô và túi nước, Hàn Lương nghe Thê Chủ nói vậy, cũng không lên tiếng, chờ tiễn Từ thị đi mới giữ nàng lại: “Sao đột nhiên gấp như vậy, tỷ tỷ đâu có gọi tỷ phu trở về, vậy chẳng phải là…”
“A Lương, chàng không nhận ra sao? Trương bổ đầu muốn vào cửa Cố gia.” Thu Diệp nói.
Hàn Lương: “…Hả?”
“Hả cái gì mà hả, bằng vào vị tỷ tỷ tài năng của chàng, nam nhi khắp thiên hạ có ai không muốn gả cho nàng đâu, nhìn dáng vẻ này, chuyện tốt của Trương bổ đầu sắp tới rồi…” Thu Diệp nhịn không được cười nói, “Từ đại ca nếu còn không đi thì biết đâu cả vị trí chính phu cũng mất nốt!”
Hàn Lương: “…”
“Đừng thất thần nữa, nên làm gì thì làm thôi…” Thu Diệp nhìn Hàn Lương, cảm thấy có chút buồn cười, ra vẻ đứng đắn vỗ vỗ vai chàng.
Hàn Lương trong lòng thấp thỏm bất an, một cảm giác nguy cơ nảy lên trong lòng. Đúng vậy, hiện giờ nhân khẩu Cố gia điêu tàn, tỷ tỷ nguyện ý nạp Trương bổ đầu như vậy chỉ sợ liên quan tới chuyện mười mấy năm nay không có lấy một đứa con…, từ mình suy ra, chàng gả cho Thu Diệp cũng gần một năm rồi, bình thường ân ái có thừa, sao lại không có động tĩnh gì? Cứ như vậy, chàng…
Thu Diệp tưởng chàng lo lắng cho Từ thị và Cố Huyên, liền khuyên nhủ: “Không cần lo lắng, Trương bổ đầu không phải người gian xảo, huynh ấy cũng là người có tài, có huynh ấy ở đó, Cố đại nhân sẽ như hổ thêm cánh.”
“À, tỷ tỷ nàng ấy…” Hàn Lương phục hồi tinh thần lại, cố gắng chuyển suy nghĩ của mình sang cái khác, “Tỷ tỷ nàng ấy…”
“Yên tâm đi, đại nhân rất tốt, chỉ là, những ngày tháng này của nàng không dễ dàng gì”, Thu Diệp than khẽ, “Trước đó ta có viết thư cho đại nhân, trừ việc báo cho nàng về Từ huynh, còn phân tích tình thế trước mắt một chút, kiến nghị nàng tạm thời không cần vội vã hồi triều, với mối quan hệ nghèo nàn như bây giờ, chi bằng kiến công lập nghiệp trước. Hiện giờ những thế lực lũng đoạn triều đình tuy nắm quyền hành to lớn nhưng nội bộ cũng lục đục vô cùng, Cố thị mới vừa khôi phục, nên tránh đầu sóng ngọn gió mới là quan trọng, cuốn vào vũng nước đục này quá sớm đối với Cố gia, đối với Thôi đại nhân đều không có chỗ tốt. Bệ hạ không chấp thuận tranh đấu giữa các bên vây cánh, lại e ngại thể diện của thánh phụ Tương Thái Quốc Công nên không quá chèn ép, nhưng cũng không từ bỏ chuyện này, vẫn luôn ngầm chuẩn bị, chàng xem triều đình mấy năm nay lật lại bao nhiêu án oan sẽ biết, chỉ sợ sau này tình thế càng thêm cấp bách, Thánh Thượng cơ trí, muốn cân bằng các thế lực triều đình, dùng sức mạnh trấn áp, nhất định sẽ không chèn ép Cố thị, sẽ có ngày Cố gia giành lại được vinh quang danh vọng…”
Hàn Lương nghe Thê Chủ phân tích rành mạch, đạo lý rõ ràng, không nhịn được mà bội phục, trong lòng an tâm, “Thê Chủ nàng thật lợi hại, sao nàng không nói sớm, nếu nói sớm cho ta…”
“Ta nói cho chàng thì thế nào? Chàng vì tỷ tỷ, vì Cố gia chọn con đường kia… cũng chưa chắc không thể, ta chỉ là muốn biết chàng có thực lòng không thôi, hơn nữa… Ta hy vọng chàng có thể nhận được cuộc sống mình nên có!” Thu Diệp dừng một chút, tiếp tục nói: “Chuyện này ta vốn muốn nói cho chàng, chỉ là ngày đó ta nổi nóng, liền không nhắc tới nữa.”
“Aiz, nàng thật đúng là… Vậy giờ nàng yên tâm chưa? Chịu tha thứ cho ta chưa?” Vòng một vòng lớn như vậy, trong lòng Hàn Lương có chút khó chịu, nhưng lại sợ Thu Diệp tức giận, không dám tỏ ra giận dỗi, lời nói còn mang theo chút bất an.
“Không tha thứ? Aiz… Mặc dù ta rất không muốn nhưng nể mặt mũi A Bảo, ta tha thứ cho chàng.” Thu Diệp cố ý thở dài.
“A Bảo? A Bảo là ai?”
“Là con của ta.” Thu Diệp ý tứ xoa xoa bụng, trên mặt mang theo ý cười.
“Vậy… Cũng là của ta đúng không?”
“Ồ… Ai biết được!” Thu Diệp vẻ mặt hoang mang, ánh mắt lại lộ ra vẻ giảo hoạt.
“Ừm, chắc chắn là của ta rồi!”
“Ừm, có lẽ vậy đó!”
Tuy đã vào đầu đông, cây cối trơ trụi từ lâu, vậy mà trong lòng Hàn Lương lại như nở ra muôn hoa vạn sắc, từ từ lan ra khắp người, lan sang cả nền sân. Ánh mặt trời chiếu xuống, Thê Chủ của chàng đứng giữa rừng hoa, ý cười mãn nguyện nhìn chàng, mi mắt cong cong, thoáng như hồi mới gặp.
- -Hoàn chính văn--