Khi Thu Diệp mở mắt ra, bên cạnh đã không còn ai. Nàng ngẩn ra nửa ngày, đếm từng thanh xà gỗ, nhìn giá nến đã cháy hết, trở mình đứng dậy, lại thoáng nhìn hỉ phục chỉnh tề của Hàn Lương đặt ở bên cạnh giường mới phục hồi tinh thần, hô một tiếng: “A Lương!”
Không ai trả lời.
Mặc quần áo đi xuống giường, đẩy cửa ra, sân đã được quét sạch sẽ, cuốc và mấy đồ ra đồng được đặt gọn gàng, vào phòng bếp, trong nồi có cơm nóng, lu đổ đầy nước, nhà bếp sạch sẽ thoáng mát, cả tro trong bếp cũng được dọn hết ra, trên đất có dòng chữ dùng củi vạch ra: Thê Chủ, ta đi đốn củi, buổi trưa sẽ trở về.
Trách không được nữ tử đều háo hức muốn hết hôn, Thu Diệp nghĩ, chăm chỉ như vậy? Làm xong hết rồi, ta đây còn làm gì được nữa?
Truyện được dịch và edit bởi Sắc - Cấm Thành. Đăng tải duy nhất tại lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là bản copy. Thường bản copy sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Thu Diệp ăn cơm xong dọn dẹp một chút, nhấc chân đi sang nhà Xuân Hoa, ai ngờ gõ cửa lại không có ai trả lời, đang đứng ở bên đường nhỏ ngây người liền thấy Triệu tiên sinh ôn tồn lễ độ cầm sách đi tới.
“Triệu tiên sinh trở về từ học đường sao?” Thu Diệp nhướng mày hỏi.
“Ừm, nương tử gần đây không làm đậu hủ sao, lâu rồi không được ăn.” Triệu tiên sinh nói.
“Aiz, dạo này bận quá, vốn định ngày mai sẽ bán trở lại, giờ đang là tháng chạp, có lẽ bán được nhiều hơn chút, đợi làm xong sẽ đem tới nhà cho tiên sinh.”
“Vậy sao được? Giữ lại một miếng, ta sẽ tới lấy!” Triệu tiên sinh nói, “Đúng rồi, còn có chuyện này, nhờ nương tử chuyển lời tới phu lang, lần trước ta đi Tần Châu, chuyện hắn nhờ ta thăm hỏi đã có manh mối rồi.”
“Chuyện gì?” Thu Diệp mơ hồ cảm thấy hoảng hốt.
“Là như thế này, mấy đại án ở thời Trường Nguyên, một thời gian trước triều đình đã sửa lại án sai, Hàn Lương nói hắn trước kia có bà con thân thích xa, chỉ là năm Trường Nguyên thứ mười bảy bị án cứu tế ở Tần Châu liên lụy chết oan. Lúc ta ở Tần Châu thường nghe người ta truyền tai mấy việc này, thảm án được Đại Lý Tự phúc thẩm, trước đó vài hôm đã bắt được mấy con cá lọt lưới, nếu trước kia thực sự có oan tình thì sắp tới ắt sẽ sửa lại án sai.”
“Được, quay về ta sẽ nói cho chàng.”
Triệu tiên sinh hàn huyên vài câu với Thu Diệp liền rời đi, Thu Diệp cũng lại không đi đâu nữa, ngược lại trở về nhà.
Tới trưa, Hàn Lương quả nhiên đã trở về, đằng sau còn dẫn theo Đồng Chùy, Thiết Đản, hai tiểu tử này vừa vào đông là lại chảy nước mũi, hít hít vào, “Dì nhỏ!”, thấy nàng, chúng vui sướng gọi một tiếng.
“Ây da, đều đi đốn củi sao?” Thu Diệp ngồi ở trên giường vá quần áo, nghe tiếng gọi, giương mắt hỏi.
“Vâng!”
“Hai đứa này dám trốn đọc sách hả, hôm nay Triệu tiên sinh gặp dì, hỏi hai đứa đi đâu!”
“Đọc cái thứ bỏ đi kia làm gì chứ? Còn không bằng làm việc thật thống khoái!” Đồng Chùy phản bác nói.
Truyện được dịch và edit bởi Sắc - Cấm Thành. Đăng tải duy nhất tại lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là bản copy. Thường bản copy sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Quả thật là vậy, thôi, mỗi người một năng lực, miễn cưỡng không được, Thu Diệp thầm nghĩ, tổ tiên nhà nàng bất luận là nam nữ đều không có một ai đọc sách, đến thế hệ bọn họ, sợ là cũng không trông mong gì cả.
“Sáng nay sao không thấy cha nương hai đứa?” Thu Diệp lại hỏi.
“Lại cãi nhau rồi, sáng sớm cha đã đưa theo đệ đệ của chúng con đi mất, nương đi tìm họ.” Đồng Chùy nói, Thiết Đản ở một bên gật đầu phụ họa. Hai tiểu tử vẻ mặt đạm nhiên, rất có dáng vẻ đã quá quen chuyện này rồi.
Đồng Chùy và Thiết Đản trong miệng ngậm bánh, chào hỏi xong liền chạy đi chơi, Hàn Lương đem củi đưa vào bếp xong xuôi mới vào nhà.
“Lại đây!” Thu Diệp trừng mắt, Hàn Lương sửng sốt, ngoan ngoãn đứng ở trước mặt Thu Diệp.
Thu Diệp véo tai phu lang Hàn thị: “Mới thành thân đã chăm chỉ vậy làm cái gì, về sau không có ta cho phép, không được dậy sớm!” Thu Diệp giả vờ tức giận, đêm qua nói chuyện tới hơn nửa đêm, ngủ chẳng được bao nhiêu, nam nhân của nàng lại phải dậy sớm như vậy để làm việc, làm nàng rất là không đành, còn có chút đau lòng.
“Nàng sao lại nói vậy, có con gà trống nào không dậy sớm hơn gà mái đâu, ta đã nói sẽ làm tốt mọi việc, tất nhiên phải nói lời giữ lời, hơn nữa hiện giờ không có gì tích góp, bán củi kiếm chút tiền cũng được!” Hàn Lương nhỏ giọng oán trách.
“Nhưng chàng làm hết thì ta đây thành cái gì? Ngày mai không được đi nữa, giúp ta làm đậu hủ, mới vào tháng chạp, sẽ bán được nhiều lắm đấy!” Thu Diệp nhìn tai Hàn Lương bị véo đỏ lên, vội thả tay.
“Nàng cứ nghỉ ngơi đi, ta làm nàng nói là được.”
“Đã nghỉ bao nhiêu ngày rồi, còn nghỉ nữa? Nghĩ nữa sẽ thành phế nhân đó! Ta là gia chủ, ta phải quản gia!” Thu Diệp giáo huấn.
Hàn Lương nhịn không được cười rộ lên, má lúm đồng tiền xinh đẹp cực kỳ.
Thu Diệp nhìn Hàn Lương tươi cười, nhớ tới lời Triệu tiên sinh nói, không khỏi cảm thấy căng thẳng.
“Làm sao vậy?”
“Hàn Lương, nếu có một ngày oan khuất nhà chàng được rửa sạch, chàng… có rời khỏi ta không?” Thu Diệp cẩn thận hỏi.
“Không đâu!” Ánh mắt Hàn Lương ôn nhu kiên định, oan khuất được rửa sạch? Khả năng này không lớn.
“Nếu chàng tìm được tỷ tỷ, có rời khỏi ta không?” Thu Diệp hỏi, không biết vì sao, nàng hơi lo lắng.
“Đương nhiên sẽ không!” Tìm được tỷ tỷ? Chuyện này không hy vọng gì nhiều, cả miếng ngọc bội tỷ tỷ để lại cho chàng cũng đã lấy ra giúp Thu Diệp mua thuốc rồi.
Hàn Lương nghĩ nghĩ, nói: “Dù sao cũng đã ngần ấy năm rồi, không cần vội vàng nhất thời, nếu có ngày án oan được lật lại, lúc ấy muốn tìm tỷ tỷ sẽ dễ dàng hơn nhiều.” Lật lại bản án? Thảm án này liên lụy quá nhiều người, không biết đã gây ra bao nhiêu oan hồn, mẫu thân của chàng rốt cuộc đã gánh trách nhiệm lớn cỡ nào chàng không rõ ràng lắm, tuy gần đây đã có chút động tĩnh nhưng chuyện này đâu phải thứ bá tánh thường dân có thể tường tận, giữ được mạng nhỏ mới là tiền đề quan trọng nhất để tìm thân nhân.
Thu Diệp há miệng, rốt cuộc vẫn không đem lời Triệu tiên sinh nói ra, chỉ kéo chàng đến phòng bếp, tìm một chiếc bình, Hàn Lương thấy nàng thần thần bí bí, khó hiểu: “Làm gì vậy?”
Thu Diệp mở bình, lấy ra vài tảng đá, lại thò tay vào, móc ra hai thỏi vàng, lau sạch bụi, trông sáng hẳn lên, ánh sáng chiếu vào mắt Hàn Lương: Chàng đã bao nhiêu năm chưa thấy gặp lại thứ vàng ánh kim này nhỉ?
“Nàng lấy từ đâu vậy?” Hàn Lương cao hứng hỏi nàng.
“Là khi ta rời khỏi kinh đô Thôi đại nhân đưa ta, ta thấy nàng ấy cũng không dễ dàng, không lấy nhiều. Đây là của cải của ta, xây nhà dùng hết một thỏi, ta đưa tỷ tỷ một thỏi, đây là phần dư lại, đều cho chàng. Ta biết lần trước chàng vì ta mà đem cầm miếng ngọc bội của mình, đi chuộc lại đi, nếu… sau này không tìm thấy người, tốt xấu cũng có cái để tưởng niệm, ừm… Ta là nói lỡ như không tìm thấy.” Thu Diệp càng nói càng nhỏ giọng.
Hàn Lương trong lòng cảm động, một nữ tử nếu đã đem tất cả tài sản giao cho một nam tử, điều đó chứng tỏ nàng ấy thật sự để ý đến nam tử kia, có không ít người đều giấu đi rất nhiều của riêng.
“Nàng đối với ta thật tốt!” Hàn Lương ôm lấy Thê Chủ của mình, Thu Diệp bị ôm chặt tới suýt không thở nổi.
Muộn thêm chút nữa, Thu Diệp bắt đầu dắt lừa ra để kéo cối xay đậu. Ai ngờ Xuân Hoa hoang mang rối loạn chạy vào, lôi kéo Thu Diệp, vành mắt đỏ hồng, Hàn Lương ở cạnh Thu Diệp, thấy tình hình này, tinh ý tránh đi.
“Muội muôi!” Xuân Hoa mở miệng, nước mắt rơi xuống, “Chuyện lớn rồi, tỷ phu của muội chạy rồi… ô ô…”
Thu Diệp khó hiểu, đến vậy luôn sao? Cũng không phải lần đầu tiên chạy, vừa định hỏi thì lại nghe Xuân Hoa khóc lóc nói: “Xảy ra chuyện rồi, lần này tỷ gây ra chuyện lớn thật rồi… Ô ô…”
“Tối hôm qua tỷ say… Tỷ không phải cố ý… Ô ô… chàng mang theo con nhỏ chạy về nhà mẹ đẻ rồi… Ta làm sao dám tới chứ… Ô ô…”
Thu Diệp không nghe hiểu, đành phải chờ Xuân Hoa bình tĩnh trở lại mới nghe được câu chuyện rõ ràng.
Thì ra tối hôm qua Xuân Hoa say rượu tới khuya vẫn chưa về nhà. Bởi vì Thu Diệp thành thân, ba nhỏ một lớn trong nhà không chờ được Xuân Hoa nên đi ngủ trước, không quá để ý, ai ngờ hơn nửa đêm Lưu thị tỉnh lại, không thấy Xuân Hoa đâu, đang định ra ngoài tìm lại thấy Xuân Hoa lén lút đi dọc theo chân tường, bị Lưu thị bắt được, Xuân Hoa chột dạ, nhanh chóng nói thật. Theo những gì Xuân Hoa nói, nàng ấy cũng không biết sao lại có chuyện như vậy xảy ra, tỉnh lại đã nằm trên giường trong nhà Hương Thảo, vừa mở mắt liền nhìn thấy phu lang Hà thị của Hương Thảo…
Hương Thảo bởi vì Thu Diệp thành thân, không khỏi cảm thấy xấu hổ, mấy ngày gần đây đều không ở trong thôn, phu lang Hà thị không quản được Thê Chủ của mình đi tìm hoa hỏi liễu, liền mặc kệ nàng ta. Hôm qua Thu Diệp thành thân Hà thị cũng có tới, nhưng rõ ràng hắn đã về nhà từ sớm rồi… Chỉ là lúc này dù có trăm miệng vẫn khó giải thích.
“Sao lại hồ đồ như thế… Còn ai biết việc này không?” Thu Diệp kinh ngạc, vội hỏi.
Xuân Hoa lắc lắc đầu, lau nước mắt, ngừng khóc thút thít, nửa đêm nàng buồn đi vệ sinh liền thấy Hà thị kia ở bên cạnh vừa ngọt ngào vừa thần bí mà nhìn nàng: “Yên tâm, ta sẽ không nói cho người khác…”
Hà thị tất nhiên là sẽ không nói ra ngoài, dám nói ra thì hắn cũng không có kết cục tốt, vấn đề là nàng rốt cuộc có… hay không? Xuân Hoa toát mồ hôi lạnh, hoảng loạn mặc quần áo, chạy ra ngoài, khi đó trời vẫn tối, không ai thấy, nàng cố gắng bình tĩnh: Chuyện này không có gì ghê gớm, chuyện này không có gì ghê gớm…
Đang lẩm bẩm, ai ngờ lại đụng phải nam nhân nhà mình.
Sau đó Lưu thị phát hỏa, một chân đá văng cửa nhà Hương Thảo, đem Hà thị đang ngủ ngon lành từ trong chăn túm ra đánh một trận, Xuân Hoa sợ chết người, cố chấp ngăn Lưu thị lại, Lưu thị thấy Xuân Hoa che chở tiện nhân kia, náo loạn một hồi, chạy về nhà ôm lấy con trai nhỏ nhất, giữa mùa đông khắc nghiệt, đi thẳng về nhà mẹ đẻ.
Thu Diệp không có biện pháp gì, đành phải an ủi Xuân Hoa hai câu, nói tỷ say thành như vậy có thể làm được chuyện gì chứ, tìm tỷ phu về mới là quan trọng nhất, hơn nữa… trong lòng tỷ phu cũng có tỷ, bằng không đã làm loạn lên rồi.
Xuân Hoa vừa nghe như vậy, nghĩ tới Lưu thị cũng không phải là ăn chay, phải ngẫm xem làm sao mới dẫn được hắn về nhà, sắp tới tết rồi, đừng để cuối năm còn xảy ra sóng gió, làm mọi người đều không thoải mái.