Qua mấy ngày bỗng có quan mai mối tìm tới cửa, làm Thu Diệp và Xuân Hoa giật mình không nhỏ, vậy mà lại là đôi phu thê đợt trước Xuân Hoa tìm tới, lão phụ nhân còn mặc một bộ quan phục màu xanh nhạt, ánh mắt kiêu ngạo, bày ra bộ dáng “đừng tưởng quan mai mối thì không phải quan”, Thu Diệp chột dạ, thầm nghĩ vậy cũng tốt, có chọn được ai không cũng chưa biết được.
Vừa vào cửa, lão phụ nhân liền bắt đầu ồn ào: “Không dối gạt gì hai người, chúng ta ngày thường mai mối khắp làng trên xóm dưới, gặp qua đủ loại người, đảm nhận chức vị quan môi, công tư phân minh. Vừa rồi ở trên đường có gặp tộc trưởng của mấy người, nói tiểu nương tử đây không dễ dàng gì, phải tận tình giúp đỡ tiểu nương tử tìm được người tốt. Tuy đậu hủ nương tử có yêu cầu riêng, nhưng điều này thật sự không dễ, ở cái nơi này ấy à, chọn đâu ra người như ý, nương tử cứ tạm chấp nhận đi.” Nói xong, nhàn nhạt liếc Thu Diệp một cái.
Xuân Hoa nghe vậy, miệng cười tươi vội lên tiếp đón: “Ha ha, đại nhân đi đường mệt nhọc, uống chén trà giải nhiệt đã.” Vừa làm vừa không quên nhìn qua muội muội: Muội cứ thử đi, Hàn Lương kia ngày nào cũng nói chờ muội, đã vậy thì dù hôm qua muội thành thân hắn cũng sẽ không để ý!
Thu Diệp ngượng ngùng: “Đại nhân bớt giận, lần trước cũng là nói giỡn thôi, vốn do ta không muốn thành thân. Hôm nay vẫn vậy thôi, bệnh của ta lâu mà không khỏi, chỉ mong đại nhân thư thả cho ta một đường. Không vì cái gì cả, với thân thể ta hiện giờ, không biết có thể sống đến bao giờ, nếu ngoảnh mặt cái đã chết thì chẳng phải trì hoãn người khác sao?”
Truyện được dịch và edit bởi Sắc - Cấm Thành. Đăng tải duy nhất tại lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là bản copy. Thường bản copy sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Thu Diệp chân thành nói, làm trong lòng quan mai mối đại nhân mềm nhũn: “Đứa nhỏ này, tâm tính hóa ra lại tốt như vậy, nhưng đây là quốc pháp, bây giờ không phải do ngươi quyết định nữa, coi như ai xui xẻo thì gặp ngươi đi!”
Thu Diệp:…
Mùa đông ở thôn Cố Hà so với ba mùa còn lại yên tĩnh hơn rất nhiều. Người trong thôn không đi làm nhiều, quan phủ không gọi lao dịch, thôn dân cũng không ra ngoài mấy, vui vẻ hưởng thụ những ngày tháng ấm áp bên phu quân, con cái, hoặc là túm năm tụm ba ở đầu đường buôn chuyện. Sau trận tuyết đầu tiên, trong thôn náo nhiệt hẳn lên, bây giờ đang là mùa nông nhàn, nhà ai có hôn sự đều nhanh chóng thu xếp.
Như lão quả phu Vương thị ở cuối thôn, chớp mắt đã đem Đông Sinh gả cho đại tài chủ Liễu tam nương ở cửa Nam huyện thành, trước đó một chút tiếng gió cũng không lộ ra. Liễu tam nương kia là một phú hộ có tiếng, ở trong huyện còn có mấy cửa hàng, tài sản trong nhà càng không cần phải nói, bản thân Liễu tam nương cũng là mỹ nhân nổi tiếng xa gần, mọi người đều nói nhất định là nhờ Vương thị thủ tiết ngày ngày tích đức thắp hương nên nhi tử mới có được Thê chủ tốt như vậy, riêng sính lễ Liễu gia đem tới đã đủ cho muội muội của Đông Sinh lấy được mấy viện lang phu rồi.
Khi vào đông ở thôn Cố Hà còn truyền ra một chuyện, tất nhiên là về mấy thứ hỗn loạn của Thu Diệp. Lúc đầu là vì Hàn Lương, Thu Diệp thiếu chút nữa bị đánh cho mất mạng, náo loạn một trận ở từ đường vậy rồi, người trong tộc cũng không biết nên trừng trị nàng thế nào nữa, ngay lúc khắp thôn cho rằng nàng và Hàn Lương lưỡng tình tương duyệt, từ đây danh chính ngôn thuận ở bên nhau, nào ngờ quan mai mối lại nhảy ra, chặn đứng việc này, nhưng tới ngày đón dâu mọi người mới phát hiện lang phu quan mai mối chọn cho Thu Diệp vậy mà vẫn là Hàn Lương!
…Sao có thể hỗn loạn thế chứ!
Vì thế mọi người đành trơ mắt nhìn cảnh chiêng trống rộn ràng, Thu Diệp mặc hỷ phục, dắt con lừa được buộc hoa đỏ đi rước phu; trơ mắt nhìn Thu Diệp đưa Hàn Lương về nhà, theo sau chàng là con chó hồi môn Đại Hoàng cũng được buộc hoa đỏ; trơ mắt mà nhìn hai người tế bái thiên địa, ba quỳ chín lạy trong từ đường, phu thê giao bái; trơ mắt nhìn hỉ đồng chạy trên đường, ngũ cốc rải trong viện; trơ mắt nhìn tỷ muội Thu Diệp tiếp đón khách khứa vào uống rượu. Mọi người hai mặt nhìn nhau, Trương bổ đầu trên huyện nha và Triệu tiên sinh vừa về thôn cũng đã bị tộc trưởng lôi tới uống rượu hỷ của Hàn Lương…
Trong viện người người tấp nập, mọi người thôi bôi hoán trản, vô cùng náo nhiệt, Đồng Chùy, Thiết Đản hai tiểu tử mặc áo mới nước mũi ròng ròng, từ sớm đã dẫn theo đám tiểu tử trong thôn đi nháo tân lang, Thu Diệp nhiệt tình tiếp đón thôn dân, Xuân Hoa liền nói thẳng tân nương bệnh nặng chưa lành, thay Thu Diệp đỡ rượu, uống tới hồng cả mặt, đi đường xiên xiên vẹo vẹo, nói năng lộn xộn, ôm Triệu tiên sinh khóc lớn:
: Thôi bôi hoán trản: một thành ngữ của Trung Quốc, ý chỉ đẩy ly rồi hoán đổi ly để chúc mừng, sau dùng để chỉ mối quan hệ tốt. Thành ngữ này dựa vào nguyên tắc đồng nghĩa của Trung Quốc, chữ thứ nhất và thứ đồng nghĩa với nhau, chữ thứ và thứ đồng nghĩa với nhau.
“Muội muội, muội rốt cuộc cũng thành thân rồi… Ô ô ô… Cha nương dưới suối vàng có biết… cũng yên lòng… Ô ô…” Thu Diệp cố gắng đem Xuân Hoa từ trên người Triệu tiên sinh kéo ra, ai ngờ nàng ấy cứ bám chặt không bỏ: “Muội muội… việc nối dõi tông đường nhà ta đành nhờ vào muội… Ô ô… Tỷ tỷ ta cả đời này lại không chỗ trông cậy rồi… Ô ô… Ô ô…”
Thu Diệp bị Xuân Hoa làm cho dở khóc dở cười, vốn là trước đó mấy ngày Xuân Hoa đã sinh đứa thứ ba, đặt tên “A chiêu”, lúc này Lưu thị đang trông chừng. Xuân Hoa trong lòng cảm thấy mất mát, ở nơi nữ tử vi tôn, không có con gái thật rất mất thể diện, làm nàng cảm thấy bị thiệt thòi, vậy nên quan hệ với Lưu thị cũng ngày càng giương cung bạt kiếm, may có Thu Diệp thành thân, an ủi tâm hồn Xuân Hoa, tối nay say rượu là muốn phát tiết một chút.
Tiệc tàn người tan, trăng treo trên trời. Khi Thu Diệp lết tấm thân mệt mỏi trở về phòng, Hàn Lương sớm đã đi lên đón, người nhà quê đón dâu không có chú ý nhiều như ở nhà quyền quý, không bắt tân lang khăn đỏ trùm đầu, quạt đỏ che mặt, Hàn Lương chỉ trang điểm một chút, trông rất tùy ý, lại thêm Thu Diệp thân thể còn yếu, chàng lo lắng không thôi, đi qua đi lại trong phòng suốt từ nãy, giờ thấy Thê Chủ vào cửa, tâm tư bất an mới tạm thời yên ổn.
“Mệt không?” Hàn Lương vội đỡ Thu Diệp ngồi xuống bên cạnh giường, khom lưng giúp nàng cởi giày, ai ngờ nàng mới vừa ngồi xuống lại đứng bật dậy, trên giường toàn là táo đỏ với đậu phộng.
Truyện được dịch và edit bởi Sắc - Cấm Thành. Đăng tải duy nhất tại lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là bản copy. Thường bản copy sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Thu Diệp nhịn không được cười hỏi: “Ai làm vậy? Thật ác mà! Có để người khác ngủ không vậy?”
“Là đám tiểu tử nháo động phòng,” Hàn Lương lấy một cái ghế tới cho Thu Diệp, đỡ nàng ngồi xuống, bưng nước ấm định hầu hạ nàng lại bị Thu Diệp ngăn lại: “Từ từ, ta phải ăn chút đã, huynh cũng đói bụng nửa ngày rồi, lót dạ chút đi.” Nói xong liền đem điểm tâm đưa cho Hàn Lương.
“Ta không đói!” Nến đỏ thấp thoáng chiếu lên đôi mắt xinh đẹp của tân lang, đuôi lông mày khóe mắt đều tràn ngập tình ý, “Thê Chủ đối xử với ta thật tốt.”
“Miệng lưỡi trơn tru!” Thu Diệp cười: “Cưới chàng rồi, tất nhiên phải đối tốt với chàng!”, nói xong, trong mắt lại có lo lắng: “Chàng không hối hận sao? Chỉ sợ ta có mệnh cưới, không…”
“Nói bừa cái gì vậy! Nàng vẫn rất tốt, sau này ta sẽ bảo vệ nàng, thương yêu nàng, không để nàng chịu một chút tổn thương nào, chúng ta chắc chắn sẽ sống tới bạc đầu!” Hàn Lương kịp thời ngắt lời Thu Diệp, vội ôm nàng vào lòng.
“Chàng thật đúng là, khi đó muốn ôm chàng, chàng còn không tình nguyện, bây giờ lại tự mình dâng lên.” Thu Diệp giả vờ tức giận, đẩy chàng ra, ngả ra giường nghỉ lưng.
“Aiz, sớm biết như thế, ta đã không… thật ra… Khi đó nàng như vậy, trong lòng ta rất vui mừng.” Hàn Lương thu dọn một chút, xong cũng ngồi xuống cạnh nàng, kéo tay áo nàng, thấp giọng nói.
Trong phòng yên tĩnh, tâm trí hai người đều là trăm mối ngổn ngang, vốn là quan mai mối định chọn cho Thu Diệp mấy kẻ ở thành doanh cách xa mười tám dặm, nhưng Hàn Lương lại quyết tâm muốn gả cho nàng liền đi tới huyện nha tìm Trương bổ đầu dàn xếp một hồi mới đổi thành chàng, khúc chiết trong đó không ai nói ra, chỉ biết lúc ấy khi Thu Diệp nhìn hôn thư trong tay, ngạc nhiên tới há hốc mồm.
“Nháo nửa ngày, cuối cùng vẫn là chàng gả cho ta, đời trước nhất định chàng thiếu ta rất nhiều tiền, đời này mới nóng lòng tới trả nợ như vậy.” Sau một lúc lâu, Thu Diệp lên tiếng.
“Có lẽ đời này ta vẫn thiếu nàng không chừng!” Hàn Lương vừa nói vừa nhẹ nhàng xoa vết sẹo trên thái dương Thu Diệp, khe khẽ thở dài, ôn nhu nói: “Lúc đó nhất định rất đau.”
“Đều là chuyện quá khứ rồi.” Thu Diệp rũ mắt, không quan tâm mấy.
“Vậy kể cho ta chuyện quá khứ đi, được không?” Hàn Lương ôm Thu Diệp, nhẹ giọng hỏi.
“Ta cũng phải nói với trước chàng một chút, từ sau khi bị thương ta đã quên mất một ít chuyện rồi, bây giờ mới đỡ hơn.” Thu Diệp dựa nghiêng trên lồng ngực Hàn Lương, vuốt nhẹ đai lưng Hàn Lương: “Khi còn nhỏ gia đình bị mất mùa, lúc đó vì để người nhà vượt qua đại nạn ta liền quyết định đi bán thân, vào trong phủ Thôi Tĩnh làm nô tỳ, sau được đại nhân cất nhắc, ta tới hầu hạ cạnh nàng, cũng học được một ít chữ viết thi văn. Ban đầu là ở Tần Châu, sau đó cùng đại nhân đi tới kinh đô, còn có một số địa phương khác nữa, những ngày tháng ấy thật sự là được mở rộng tầm mắt, biết thêm không ít kiến thức…”
…
“Thôi đại nhân là một vị quan tốt, có thể vì dân mà hiến sức, phá án công minh, chỉ là… kết thù quá nhiều, mấy năm nay đám hộ vệ bên người đã chết không ít, mà đám nữ tỳ như bọn ta cũng chạy không thoát được. Ta trước nay luôn tôn kính với nàng… một lần có kẻ hạ độc nàng, nàng lúc ấy vẫn chưa phát hiện, dưới tình thế cấp bách ta liền uống thay nàng…”
Thu Diệp từ từ kể, Hàn Lương nghe tới đây, lại theo bản năng mà ôm Thê Chủ của mình chặt hơn, chỉ cảm thấy những gì nàng trải qua thật quá kinh tâm động phách, đương nhiên không dễ dàng gì.
“Sau đó độc được giải, nàng niệm tình ta trung nghĩa, muốn trọng thưởng ta, cất nhắc ta, tiếc là sau khi ta tỉnh lại mới cảm thấy sinh mệnh quan trọng nhường nào, nhớ nương, nhớ cha, nhớ tỷ tỷ, vì thế liền cầu xin nàng thả ta về quê… Thôi đại nhân là một quan tốt, ta vốn dĩ có thể rời đi, nhưng không khéo lại nghe được có người hợp mưu muốn giết nàng, không đành lòng liền trở lại đi báo tin… Cuối cùng thay nàng đỡ mấy đao…”
Thu Diệp nói rất đạm nhiên, giống như người bị chém không phải là nàng vậy, trong lời nói chỉ có sự kính trọng đối với Thôi đại nhân.
“Thôi Tĩnh… tên này hình như là đã nghe qua ở đâu rồi!” Hàn Lương ôm Thu Diệp, lẩm bẩm nói.
“Tên thật của nàng ở trên phố cũng ít người biết, Thôi đại nhân xuất thân ở đại tộc Tần Châu, là tiến sĩ năm Trường Nguyên thứ mười sáu, ở thế hệ đó của Thôi thị nàng đứng thứ chín, mọi người gọi nàng là Thôi Cửu, “mặt sắt Thôi Cửu Nương”, danh xưng này rất nổi tiếng, ở nơi này cũng ít ai không biết, chàng chưa từng nghe qua mới là lạ.” Thu Diệp nói.
“Nếu thật sự là Thôi Cửu, vậy trước đây ta đã từng gặp qua nàng.” Hàn Lương trông như ngộ ra điều gì.
“Chàng quen biết nàng ấy?” Thu Diệp kinh ngạc, có lẽ… Hàn Lương thật ra không đơn giản như nàng tưởng.