CHƯƠNG
Hôm nay Kỷ Viêm hệt như một cái đuôi, Đường Duy đi đâu hắn đi theo đó.
Lúc đang nấu sủi cảo, Đường Duy canh lửa thì Kỷ Viêm "canh" anh, không hề tỏ ra buồn chán.
Ngay khi Đường Duy đang tính toán tìm việc gì đó cho Kỷ Viêm thì hắn đột nhiên bước ra ngoài, đứng ở trong sân và nhìn anh thông qua cửa kính.
Em ấy lại giở chứng gì vậy?
Kỷ Viêm hà hơi lên tấm kính.
Mùa đông lạnh lẽo, hơi nhiệt phả ra từ miệng có hình dạng và màu sắc rõ rệt.
Kỷ Viêm vẽ một hình trái tim trên tấm kính mờ sương ấy.
Đường Duy phì cười, thầm nghĩ người này không chỉ trẻ con mà còn sến rện nữa.
Chợt, Kỷ Viêm nói: "Bác sĩ Đường.
Dù là một lớp kính mờ, nhưng chỉ cần có tâm ắt nhất định thấy rõ dấu vết đọng lại."
Đường Duy sửng sốt, không hiểu Kỷ Viêm đang nói gì.
Và sau đó anh bỗng nhận ra khi hai người ở trên đảo Capri, anh từng nói với Kỷ Viêm rằng —— "...! Em có biết tình yêu không có sự tin tưởng giống như một lớp kính mờ không? Mình có thể thấy nhau, nhưng vĩnh viễn mờ ảo chẳng rõ."
Những tưởng lúc đó Kỷ Viêm đã say giấc, hoá ra hắn nghe thấy tất cả.
Nước trong nồi sôi sùng sục, hơi nóng toả ra bao phủ trái tim trên mặt kính.
Hai người ngồi vào bàn ăn sủi cảo.
Trong nhà mở Gala Mừng Xuân, bên ngoài là tiếng pháo nổ vang trời.
Kỷ Viêm đưa hết mấy chiếc sủi cảo xấu xí cho Đường Duy.
Anh khẽ nhướng mày, nói: "Anh cố tình lựa cho em đó.
Em phải nếm thử thành quả lao động của mình chứ."
Kỷ Viêm cười cong mắt: "Mục đích lao động của em là vì Bác sĩ Đường, thành quả dĩ nhiên phải dành cho anh rồi."
Hai người kết thúc bữa tối tất niên trong bầu không khí vui vẻ.
Cậu út chủ động dọn chén đũa vào phòng bếp.
Ngồi bên nhau xem Gala Mừng Xuân, bỗng Đường Duy nghiêng đầu hỏi: "Em không về thật à?"
"Năm nào em cũng ở nhà rồi.
Năm ngoái anh ở Đức, năm nay là Tết đầu tiên của hai mình." Kỷ Viêm liếm khoé miệng.
"Hơn nữa cả đám đang xúm vào chơi mạt chược, không ai để ý tới em đâu."
Nhưng, Đường Duy thì không.
Giả sử hắn về, Đường Duy chỉ có một mình thôi.
Hắn có thể hình dung ra Đường Duy ở căn nhà nhỏ này đón Tết thế nào.
Anh nghe tiếng pháo hoa nổ liên tục ngoài cửa sổ, và một mình đối diện với vở kịch hài trên tivi.
Cảnh tượng này khiến hắn vừa nghĩ đã đau lòng.
Gần rạng sáng, Kỷ Viêm đột nhiên đứng dậy.
Hắn tới trước mặt Đường Duy, chặn tầm mắt đang hướng vào tivi của anh.
Đường Duy ngước mắt: "Hả?"
Kỷ Viêm cười khẽ: "Ra ngoài đốt pháo thôi."
"Anh không mua pháo."
Đường Duy không mua gì cả, anh có một mình thì đốt pháo làm chi chứ.
Vốn dĩ nguyên liệu cũng chỉ mua cho khẩu phần một người, ngờ đâu Kỷ Viêm lại tới đây.
Anh dự tính ngày mai lái xe vào thành phố mua thêm vài thứ.
"Em mua rồi." Kỷ Viêm cười tít mắt, vẻ mặt ranh mãnh.
Hai người quấn áo khoác dày bước ra cửa, lấy cây pháo mà Kỷ Viêm đã mua trong cốp xe.
Chỉ có một chiếc bật lửa, Đường Duy bèn đứng ra xa một chút để Kỷ Viêm đốt pháo.
Ai biết rằng phát đầu tiên không cháy, dây pháo còn thừa một chút.
"Kỷ Viêm, em đổi cái khác đi." Đường Duy nhắc.
"Không cần đâu."
Kỷ Viêm lại châm lửa, lần này dây pháo cháy trơn tru.
"Bùm." Tiếng nổ vang vọng một góc trời.
Nhưng Đường Duy không rảnh xem pháo hoa, bởi Kỷ Viêm vẫn đứng đó khi pháo nổ.
Anh bước nhanh tới, sốt ruột hỏi: "Có sao không?"
Kỷ Viêm dùng tay trái nắm tay phải, khẽ cau mày.
"Cho anh xem."
"Bác sĩ Đường, anh đau lòng cho em hả?" Kỷ Viêm thấp giọng.
Đường Duy ngẩng đầu nhìn Kỷ Viêm, giọng đanh lại: "Đây là lúc nói giỡn à?"
Kỷ Viêm không ở bệnh viện, vì thế hắn chẳng biết mỗi năm có bao nhiêu người nhập viện do chơi pháo.
Trong đó có vô vàn lý do lảng nhách, chẳng biết nên khóc hay nên cười.
Bác sĩ Đường luôn luôn dịu dàng.
Dẫu trước đây hắn có nổi điên với anh cũng chưa từng thấy anh tức giận như giờ, cùng lắm là tỏ thái độ bất lực thôi.
Kỷ Viêm không dám nghịch nữa.
Hắn chìa tay phải ra, khẽ nói: "Em không sao thật mà."
Nhìn Đường Duy cúi đầu kiểm tra bàn tay mình, dù không thấy vẻ mặt của anh nhưng hắn vẫn có thể tưởng tượng ra ánh mắt anh như thế nào.
Hắn nghĩ —— Mẹ nó mày hết thuốc chữa rồi, Kỷ Viêm ơi.
Sao ngay cả Bác sĩ Đường tức giận, hắn cũng thích chứ.
Đường Duy kiểm tra xong, kết luận tay phải bị phỏng nhẹ và ửng đỏ, không có gì nghiêm trọng nên thoáng yên tâm.
"Đi rửa bằng nước lạnh." Đường Duy cau có.
"Nước lạnh lắm." Giọng Kỷ Viêm nhẹ hẫng, đâu đó còn có cả tủi thân.
Đường Duy cười khẩy: "Phỏng còn không đau, rửa nước lạnh sao làm khó được em."
Kỷ Viêm liếm hàm trên, khẽ cười: "Tại có người đau lòng cho em mà." Hàm ý, có người đau lòng nên mới cố tình thể hiện cho người ấy thấy.
Đường Duy lườm hắn: "Ai thèm đau lòng cho em?"
Pháo hoa trên bầu trời ngày càng dày đặc, người dẫn chương trình Gala Mừng Xuân đang đếm ngược.
Hai người nhìn nhau, không ai muốn lên tiếng phá vỡ sự ấm áp hiếm có này.
Khi người dẫn chương trình đếm tới "", Kỷ Viêm nhẹ nhàng hôn lên trán Đường Duy.
Và khi đếm ngược tới "", Kỷ Viêm thì thầm trong tiếng hân hoan của TV: "Bác sĩ Đường, năm mới vui vẻ."
"Năm mới vui vẻ, Kỷ Viêm."
Kỷ Viêm lấy ra một chiếc bao lì xì từ trong túi, đưa cho Đường Duy.
"Ừm?"
"Người khác có bao lì xì, Bác sĩ Đường của em cũng phải có."
"Kỷ Viêm, đừng xem anh là con gái hay đứa nhỏ."
Kỷ Viêm cười: "Gì đó? Theo đuổi mà còn phân biệt nam nữ hả?"
"Anh không lấy đâu.
Anh chưa chuẩn bị cho em nữa."
"Bác sĩ Đường à, tay em đau quá."
"Thế đi rửa nước lạnh nhanh lên."
"Được."
Kỷ Viêm nhét bao lì xì vào ngực Đường Duy, đoạn đến ao xả nước.
Đường Duy vô thức bắt lấy bao lì xì.
Anh nhìn bóng lưng ngồi chồm hổm của Kỷ Viêm bên cạnh ao, rồi cúi nhìn chiếc bao lì xì đo đỏ trên tay.
Đã lâu lắm rồi anh mới nhận được bao lì xì ngày Tết, lâu đến nỗi anh không nhớ lần cuối là khi nào.
Tiếng pháo hoa rền vang trong màn đêm tĩnh lặng, Đường Duy ngẩng đầu nhìn bầu trời bao la ngập tràn sắc màu.
Bố mẹ, ông bà, năm mới vui vẻ.
Năm nay là cái Tết vui nhất của con từ trước đến giờ.
Liệu con có thể dũng cảm thêm một lần nữa không?
Đường Duy thức dậy vào sáng hôm sau, phòng bên cạnh không có tiếng động nào cả.
Đêm qua hai người ngủ sớm.
Đường Duy đưa phòng mình cho Kỷ Viêm, còn anh thì nghỉ ngơi trong phòng bố mẹ.
Anh gõ cửa phòng bên cạnh, song vẫn im lìm như trước.
Đường Duy thử vặn nắm cửa, phát hiện không khoá nên anh bước vào.
Bên trong không có ai, anh chỉ trông thấy một tờ giấy để lại trên bàn.
【Bác sĩ Đường, năm mới vui vẻ! Em về nhà, tối em tới đây ăn cơm với anh.】
Người phương Bắc có phong tục chúc Tết, có lẽ Kỷ Viêm vội về nhà đi thăm họ hàng.
Từ đây lái xe tới Bắc Thành mất khoảng ba giờ, chắc đêm qua Kỷ Viêm không ngủ mà phóng thẳng về nhà.
Buổi tối còn muốn tới đây, đi đi về về mất tận sáu giờ đồng hồ.
Em ấy...!cớ sao phải hành hạ mình như thế.
Đường Duy thở dài.
Anh không thể dối lòng, rằng anh hy vọng Kỷ Viêm sẽ trở lại.
Và...!cũng thật lòng hy vọng Kỷ Viêm không trở lại.
Dẫu là ai khi đối mặt với tình yêu của đời mình cũng trở nên kỳ lạ thái quá —— Rộng lượng mà ích kỷ, khoan dung mà nhỏ nhen, dũng cảm mà tự ti, vui mừng mà ưu sầu.
Đường Duy hâm nóng phần sủi cảo hôm qua, dự định ăn xong thì vào thành phố mua thêm ít thịt cá.
Đang khoá cửa thì anh nghe thấy tiếng ai đó gọi mình từ đằng sau.
"Bác sĩ Đường."
Đường Duy giật mình, đoạn quay đầu lại.
Một khuôn mặt vừa quen vừa lạ.
Lạ vì số lần trông thấy chỉ đếm trên đầu ngón tay, quen vì anh nghĩ rằng cả đời này không thể quên được.
"Nơi này của anh khó tìm thật đó."
"Ừm, đúng là không dễ tìm." Đường Duy cười nhạt.
"Năm mới vui vẻ."
"Năm mới vui vẻ.
Anh không mời tôi vào nhà ngồi chơi à?" Người nọ nói năng lễ phép, song vẻ mặt cực kỳ lạnh lùng.
Đường Duy nói thẳng: "Kỷ Viêm không ở đây."
"Tôi biết." Lạc Tân nói.
"Tôi tới tìm anh."
Đường Duy không biết vì sao Lạc Tân đến tìm mình, nhưng phép lịch sự khiến anh không nói nên lời từ chối.
Thấy Đường Duy chuẩn bị rót nước cho mình, Lạc Tân cản lại: "Không cần, ngày mai tôi bay rồi.
Chưa soạn đồ nữa, nói xong tôi đi liền."
Đường Duy vẫn rót một ly nước ấm cho người nọ, còn đặt trên bàn ngay tầm với của Lạc Tân.
Lạc Tân nhìn người đàn ông ngồi đối diện, đột nhiên muốn biết đối phương có phải đang giận hay không.
Dù chẳng biết tại sao cả hai chia tay, nhưng chắc chắn có liên quan đến những gì cậu đã nói lúc trước.
Sao người này có thể bình tĩnh nói lời chúc Tết với mình, còn đồng ý cho mình vào nhà?
Lạc Tân không nói, Đường Duy cũng không hỏi.
Hai người họ lẳng lặng nhìn nhau.
Dẫu sao Lạc Tân còn non, không đủ kiên nhẫn như Đường Duy.
Cậu mím môi: "Tôi tới nói cho anh biết là tôi phải đi.
Anh có thể ở bên Kỷ Viêm rồi."
Đường Duy bật cười.
Gì cơ? Cái gì mà tôi đi rồi thì anh có thể ở bên Kỷ Viêm? Lạc Tân nói như thể bố thí cho anh vậy.
Hơn nữa vấn đề giữa anh và Kỷ Viêm không phải là mỗi một mình Lạc Tân.
"Chỉ thế thôi?"
Lạc Tân không hiểu ý của Đường Duy, song cậu vẫn gật đầu.
Đường Duy đứng dậy, nói: "Nếu nói xong rồi thì chúng ta ra ngoài thôi.
Tôi muốn đi mua chút đồ."
"Anh không có gì muốn hỏi hả?" Lạc Tân tròn mắt.
Đường Duy buồn cười: "Không có."
"Vậy anh có muốn làm hoà với Kỷ Viêm không?"
"Hình như việc này không liên quan tới cậu thì phải?" Đường Duy hiếm khi bày ra dáng vẻ công kích người khác, nhưng nó không đồng nghĩa anh nhẫn nhục mặc người ta lấn lướt.
Lạc Tân nhắm mắt, thấp giọng: "Kỷ Viêm thích anh, thích anh nhiều lắm."
Đường Duy khẽ nhướng mày.
Lạc Tân nhấp môi ly nước, chậm rãi kể cho Đường Duy một câu chuyện xưa cũ.
Hết chương
Q: Mùng Tết thu hoạch nhiều không ạ? ^-^ Mai hoàn truyện rồi mọi người ơiii..