Editor: Mia
Beta: Cham Cham
Màn hình điện thoại di động của Tần Lâu không tránh khỏi tầm mắt của Tống Thư. Thật ra thì, Tần Lâu cứ ôm cô vào lòng, điện thoại Tần Lâu cứ đập vào mắt cô.
Chẳng qua cuộc gọi kia không hiển thị thông tin danh bạ và hiển nhiên con số này không có trong danh bạ điện thoại di động của Tần Lâu.
Tống Thư đã quen với điều này, Tần Lâu trời sinh nhạy cảm với các con số, việc lưu một số điện thoại vào danh bạ còn mất nhiều thời gian hơn là tự ghi nhớ, ghi nhớ số điện thoại trong giây lát đối với Tần Lâu chỉ là chuyện nhỏ.
Về vấn đề này, từ lâu Tống Thư đã không còn tâm lý so sánh.
Cho nên sau khi xác định là chính mình cũng không biết số này, Tống Thư ngẩng đầu lên hỏi Tần Lâu: “Là điện thoại của ai?”
“…”
Tần Lâu nở nụ cười, không trả lời.
Anh chỉ buông tay, bấm điện thoại, ngón cái lại ấn nhẹ vào nút phát loa ngoài.
“Anh họ, anh họ, anh họ…”
Điện thoại vừa kết nối, nhanh chóng vang lên như một cái máy điệp ngữ, giọng nói thành thực đáng thương, nghe qua liền biết hẳn là muốn than thở khóc lóc.
Đáng tiếc, ngoại trừ vợ nhỏ vỏ trai nhà anh, đối với đám người ngoài thì chuyện anh đây am hiểu nhất chính là lãnh khốc vô tình vô nhân tính, cho nên sau khi nghe thấy chuỗi “anh họ” này, anh vẫn không động lòng mà ngắt lời bên kia.
“Bây giờ tiểu vỏ trai đang ngồi trên người tôi, cô muốn nói với cô ấy cái gì?”
Bên kia điện thoại có một tiếng nghẹn họng trân trối.
Loan Xảo Khuynh vốn đứng ở bên cạnh chỉ muốn xem náo nhiệt cũng nhịn không được trợn tròn mắt nhỏ giọng than thở một câu: “Này còn không phải là chỗ trọng điểm ư, ở bên cạnh anh thì cũng thôi đi, còn đặc biệt ở trên người anh, người không biết còn tưởng rằng hai người đang làm cái chuyện gì đó đó không phù hợp với trẻ nhỏ.”
Loan Xảo Khuynh còn nói chưa xong, Tần Lâu còn chưa phản ứng, trước tiên đã nhận lấy cái liếc nhìn lạnh lẽo của chị mình. Loan Xảo Khuynh rụt cổ, vội vàng làm động tác kéo khóa miệng.
Tống Thư thu hồi tầm mắt, bất đắc dĩ liếc về phía Tần Lâu vẻ mặt vô tội: ” Là điện thoại của Tống Soái?”
Mà lúc này, từ những lời nói vừa rồi người ở đầu dây bên kia rốt cục cũng phản ứng lại, cười đến phát run, vẻ mặt của đứa trẻ ngượng ngùng: “Chị?”
Tống Thư cũng bị tiếng “Chị” làm cho sững sờ.
Cô chưa trả lời, Tần Lâu cười lạnh, cong ngón trỏ thon dài chụp lấy chiếc điện thoại bị anh ném trên bàn: “Có gì mau nói, đừng chiếm tiện nghi lung tung. Ai là chị em?”
“Cái này, chị của em đương nhiên dựa trên quan hệ huyết thống…” Tống Soái đáng thương khuất phục lầm bầm ở đầu dây bên kia.
Loan Xảo Khuynh không đành lòng: “Nhảm nhí, đây là chị của tôi, liên quan quái gì tới anh?” Vừa mới dứt lời, không đợi Tống Thư nhìn qua, chính cô đã thức thời ôm đầu ngồi xổm xuống hướng bên kia.
Tống Thư đau đầu.
Cô cảm thấy như thể lạc vào trường mẫu giáo toàn đứa trẻ to xác.
Trong thời gian này, Tống Soái tự động bỏ qua âm thanh của Loan Xảo Khuynh mà cậu đã nhận ra, thật cẩn thận thăm dò: “Chị là… chị dâu?”
Tống Thư: “…”
Loan Xảo Khuynh ngồi xổm trên mặt đất cũng nhịn không được mà than thở: “Cái gia đình gì mà quan hệ lộn xộn thế….”
Chỉ có Tần Lâu bất ngờ nhíu mày, biểu tình tựa hồ còn rất sung sướng: “Cái này có chút mới lạ, có thể.”
Tống Thư biểu tình trống rỗng liếc anh.
Mà Tống Soái đầu dây bên kia như lấy được đại xá, cách điện thoại bổ não một hồi vội vàng dùng tiếng cười xấu hổ che dấu, xin lỗi Tống Thư: “Chị dâu, xin lỗi… Chị ruột em là người không có chỉ số thông minh chị hẳn sớm biết rồi, chị ấy sao có thể đoán được chị chính là chính chủ đâu. Thực ra cũng là tại em, lúc trước em cũng đã nghe anh trai nhắc tới, chẳng qua có việc nên quên mất, cũng không nhớ rõ phải nói cho chị ấy mấy câu. Chị ấy có làm chị tức giận không?”
“…”
Tống Thư nghe xong, trầm mặc một lát, quay sang Tần Lâu.
Cô cũng không ngại loa ngoài còn đang bật, chỉ vào điện thoại: “Cậu ta trở nên như thế này khi nào vậy?”
Tần Lâu nhíu mày: “Cái gì cơ?”
Tống Thư suy nghĩ một chút, chọn một từ: “Nghe lời?”
(Truyện được edit bởi Diễm Sắc Cung.)
Loan Xảo Khuynh nghiêng người sang một bên bổ sung thêm: “Chị, chị không cần cho hắn mặt mũi đâu, hắn nào có nghe lời như vậy, rõ ràng là nịnh nọt. Nhiều năm qua vẫn là cái đức hạnh này trước mặt anh trai.”
Tần Lâu trực tiếp không để ý: “Không phải hắn vẫn được coi như nghe lời?”
Tống Thư thu hồi ánh mắt, lần cuối cảnh cáo Loan Xảo Khuynh: “Đó là trước kia bị em dọa nạt.”
“Ây, vậy hiện tại chẳng phải dọa nạt phí công rồi sao…”
Tống Thư: “…”
Đối với hai người này không hề kiêng nể thảo luận về mình, Tống Soái ở đầu dây bên kia dù cho có câu oán hận nào cũng không dám nói.
Hơn nữa, cái cảm giác quen thuộc này, cho dù cùng ở một chỗ, rất lâu rồi mới cảm nhận được cảm giác bị ngăn cách bởi rào chắn vô hình của hai người nào đó tạo nên, chính mình còn cảm thấy mấy năm gần đây nhất định bị thuộc tính M tái phát. Nếu không sao nghe lại có chút hoài niệm?
Tống Thư phụ trách cầm điện thoại vừa thở dài trong lòng, vừa đợi cho hai người rời khỏi: “Kênh trò chuyện riêng tư.”
Trước tiên, Tần Lâu chuyển hướng điện thoại di động: “Cậu không phải nghĩ rằng gần đây Tống Như Ngọc thừa dịp anh không có ở công ty lại gây chuyện, có thể dựa vào một cuộc điện thoại thì sẽ giải quyết được vấn đề?”
“Đương nhiên là không rồi, cho dù anh có đồng ý thì em cũng tuyệt đối không đồng ý, chị ấy qua loa như vậy thật không hề có thành ý.” Hai năm nay Tống Soái vuốt mông ngựa ngày càng cao tay, nói xong liền chuyển hướng đề tài: “Anh trai, anh cảm thấy, chuyện này xử lý như thế nào thì ổn thỏa?”
Tần Lâu hừ cười: “Bảo con bé tới xin lỗi tiểu vỏ trai, nhận sai, tự kiểm điểm, lại viết một bản kiểm điểm một vạn chữ nhớ rõ, mặt đối mặt.”
“…”
Tống Suất đầu dây bên kia cảm thấy toàn thân ớn lạnh.
Tần Lâu nâng giọng: “Có ý kiến?”
“Không có, không có! Nhưng?”
“Anh trai, nếu anh có thể cho em một cơ hội, em nhất định trước hết đốc thúc chị ấy hoàn thành.”
“Ừ.”
Tống Soái lại nói khéo vài câu, trước khi bị dập máy.
Ở bên, Loan Xảo Khuynh ngẩng đầu, cẩn thận hỏi Tống Thư: “Chị, em có thể đứng dậy được không?”
Tống Thư nghiêm túc nhìn cô: “Không có lần sau.”
“Oh…”
Loan Xảo Khuynh nhận được ánh mắt cho phép, lập tức từ tư thế ngồi chồm hổm xoa xoa eo đứng lên.
Tần Lâu giống như tới giờ mới chú ý tới sự tồn tại của Loan Xảo Khuynh, hiếm khi nhìn thoáng qua bên này, trong ánh mắt vui sướng khi người khác gặp họa cũng có vẻ lãnh đạm: “Cái thói quen tốt đẹp mắng người xong liền ngồi chồm hổm trên sàn nhà vẫn giữ lại đến bây giờ? Rất tốt.”
Loan Xảo Khuynh nguýt anh một cái.
Tần Lâu lập tức quay đầu cáo trạng với Tống Thư: “Chắc chắn vừa rồi nó lại chửi thầm anh trong bụng, lại cho nó ngồi chồm hổm tiếp đi tiểu vỏ trai.”
Tống Thư bất đắc dĩ rũ mắt: “Anh có thể ra dáng anh cả được không?”
Tần Lâu nghĩ nghĩ: “Vậy quá mệt mỏi, anh muốn lựa chọn không có em trai em gái.”
Tống Thư: “…”
Tống Thư quay sang Loan Xảo Khuynh: “Mọi người trong công ty đi hết rồi à?”
“Vâng, họp thường niên đã xong, trước khi em đi lên bọn họ đã bắt đầu tan cuộc, em đoán hiện tại không còn ai.”
Tống Thư gật đầu, quay lại, cuối cùng thừa dịp Tần Lâu nhận điện thoại, rút tay khỏi trói buộc của anh, gõ cổ tay Tần Lâu.
Tống Thư: “Bây giờ có thể buông được chưa?”
Tần Lâu: “Không thể.”
Tần Lâu: “Chúng ta cần phải đi.”
Tần Lâu: “Cả tuần nay anh không thấy em, ôm nhiều nhiều chút.”
Tống Thư do dự dừng lại.
Loan Xảo Khuynh bên cạnh không thể nhịn được nữa xoa xoa cánh tay nổi da gà: “Hai người ngọt chết em rồi.”
(Truyện được edit bởi Diễm Sắc Cung.)
Loan Xảo Khuynh vừa nói dứt lời, lập tức bị “ánh mắt tử thần” của Tần Lâu cảnh cáo.
Loan Xảo Khuynh nghẹn họng, giữa vững nguyên tắc “Nhắm mắt làm ngơ” xoay người chạy xuống sân thượng, vừa chạy còn không quên quay đầu dặn dò Tống Thư.
“Chị nhớ kĩ, ngàn vạn lần đừng dễ dàng tha thứ cho Tống Như Ngọc, cô ta thật sự rất quá đáng!”
Dư âm chưa hết, bóng người đã biến mất ngoài cửa sân thượng.
Tần Lâu khẽ cười nhạo: “Nó là sợ em tiếp tục phạt nó, mới chạy nhanh như vậy à?”
Tống Thư sửa lại: “Là do anh quá hung dữ với em ấy.”
Tần Lâu cười nhạt: “Trong từ điển của anh, không có lòng nhân từ nương tay với tình địch.”
Tống Thư không biết người nào đó từ chân trời nào kéo tới một ngụm dấm chua nồng đậm như vậy, cũng biết rõ cái nết này của Tần Lâu, cô chẳng bận tâm mà so đo với anh.
Cô nâng tay lên, xoa rối mái tóc đen thuận mắt: “Anh đi nước E mệt lắm à?”
“Ừ.”
“Anh vất vả rồi, tiểu kẻ điên.”
“…!”
Đáy mắt ngây thơ bị kìm hãm, sau đó chậm rãi tiêu tan, Tần Lâu rũ mắt xuống, bất đắc dĩ nở nụ cười, dựa vào vai người con gái.
“Em như vậy là phạm quy đó, tiểu vỏ trai.”
“Không thể sao?”
“Đương nhiên có thể…. với anh em có thể làm cái gì cũng được.”
“Em cũng rất nhớ anh…”
Nói rồi, cô vờ lơ đãng quay đi. Khóe miệng Tân Lâu khẽ mỉm cười…
Chuyện thân phận Tần Tình quả nhiên không cần mấy ngày đã gây xôn xao trong giới đầu tư. Tin tức bát quái bên ngoài đều bị bộ phận quan hệ công chúng do Tần Lâu chỉ thị đè xuống, miệng mấy kẻ vụng trộm đàm tiếu lại không quản được.
Ai cũng quan tâm đến lịch sử tình yêu huyền thoại của hai người này. Chờ những kẻ bát quái này bằng nhiều cách khác nhau biết được về thực hư qua lại giữa Tần Lâu cùng Tống Thư, hai người lại được tôn thành CP kim đồng ngọc nữ trong giới đầu tư.
Nhưng thị trường vốn không bao giờ thiếu “niềm vui” mới.
Chút bát quái này rốt cuộc chỉ là hứng thú nhất thời, ngoại trừ bên trong VIO đối với chuyện tổng giám đốc cùng trợ lý hư tình giả ý quyết một lòng theo chân, thì bên ngoài trận sóng gió này rất nhanh đã lùi vào quá khứ.
Nhờ đó, Tần Lâu trong công ty “dây dưa” Tống Thư càng ngày càng táo bạo… hơn nữa cách đây không lâu anh có thêm một sở thích mới: bữa trưa không còn ăn trên tầng cao nhất, tầng , mà chuyển sang căn tin nhân viên.
Mỹ danh là “trên dưới bình đẳng”, trên thực tế một đám người đều cảm thấy người này là đang ngược cẩu.
Các điều khoản điều lệ ở VIO chưa bao giờ cấm đoán chuyện yêu đương trong văn phòng, vì thế những khả năng tệ do điều này mang lại đã được các quy định khác như quy định bảo mật ngăn chặn. Vì vậy, có một cặp CP trong công ty cũng chẳng phải điều gì đặc biệt hiếm, nhưng là cái kiểu tình cảm lưu luyến phách lối của người nào đó ấy…..
Loan Xảo Khuynh mặt không đổi sắc bưng đĩa cơm đi ngang qua bên cạnh hai người kia, giọng điệu tràn ngập ghét bỏ: “Đầu bếp nhà ăn mấy ngày nay xảy ra chuyện gì vậy, sao làm ra cơm thoang thoảng đầy mùi thức ăn cho chó vậy?”
“…”
Tống Thư bất đắc dĩ đỡ trán.
(Truyện được edit bởi Diễm Sắc Cung.)
Ngồi đối diện cô, Tần Lâu chống xương gò má, ánh mắt lười biếng theo sát động tác của cô… buồn bã ỉu xìu nhưng cực kỳ đáng yêu…
Tống Thư ăn mấy miếng, dưới ánh mắt ai oán của một đám nhân viên, rốt cục đem tai họa này kéo lên tầng .
Đi vào thang máy tầng , Tống Thư xoay người.
Không đợi cô lên tiếng, Tần Lâu đã lên tiếng phủ đầu: “Chúng ta chuyển về nhà cũ ở đi.”
Tống Thư sửng sốt, qua mấy giây mới lấy lại tinh thần: “Ta… chúng ta?”
Tần Lâu gật đầu, đáy mắt ẩn chứa một loại ánh sáng hung ác nào đó, anh thấp mắt cười.
“Ừ. Chúng ta, cả hai người: anh và em.”