Editor: Mia
Beta: Linh Nhii
Sáng sớm, Vio tầng thứ , phòng Tổng giám đốc.
Cuối tuần này, Tống Thư sắp xếp lại một lần nữa các bằng chứng và tài liệu cần thiết cho vụ kiện tụng đã mấy ngày liền, cô hiểu rõ cùng nghiên cứu kỹ luật pháp và các quy định liên quan, bận đến trời tối mịt. Tần Lâu mặc kệ nhìn hiểu hay không cũng muốn ở lại với cô.
Cuối cùng, kết quả chính là công việc của chính anh chồng chất đến tận tối chủ nhật, phải thức cả đêm mới không làm chậm tiến độ kế hoạch của các bộ phận.
Rạng sáng tầm giờ, Tần Lâu ở tầng chợp mắt được ba tiếng, chưa đến giờ đã bị Tống Thư kéo xuống lầu. Lúc này anh đang ngồi trên ghế trong phòng làm việc, một bộ không có hứng thú gì với đời.
Tống Thư bị anh làm tức giận đến bật cười.
“Ai bảo cuối tuần anh quấy rầy em sắp xếp tài liệu? Rõ ràng cũng chẳng giúp được cái gì.”
Tần Lâu liếc mắt, sắc mặt ủ rũ:
“Cho dù thật sự không giúp được gì, nhưng ít nhất cũng là chỗ dựa tinh thần.”
“Chính công việc của anh còn chưa làm xong, lại muốn làm chỗ dựa tinh thần cho em?”
“…”
“Biết sai chưa?”
“Biết rồi.”
“Lần sau còn dám không.”
“Dám.”
“…”
Tống Thư hận không thể đánh cho anh tỉnh ngộ:
“Cà vạt lệch rồi kìa.”
Tần Lâu cúi đầu nhìn xuống.
Lúc sáng thắt cà vạt, anh thật sự không quan tâm lắm, tùy tiện thắt cho xong, trình độ cũng không khá hơn so với một học sinh tiểu học năm hai đeo khăn quàng đỏ.
Tần Lâu nhìn chằm chằm vào cái nút thắt cà vạt xấu xí vài giây, đưa tay nhấc đuôi cà vạt, thuận tiện nghiêng người hướng lại gần Tống Thư.
Tống Thư nhàn nhạt liếc hắn một cái:
“Làm cái gì?”
Tần Lâu cũng không có biểu hiện gì, ngoại trừ ánh mắt đáng thương cùng ủy khuất đầy ngụy trang:
“Giúp anh.”
“Tay phải anh đâu.”
“Bị phế rồi.”
“…”
Tống Thư rốt cục cũng không gắng gượng nữa, bị anh làm tức đến phát cười lên:
“Chỉ thắt cà vạt thôi mà, anh thực sự không tiếc? Nếu bị phế rồi thì không cần nữa, còn đeo cà vạt làm cái gì.”
Nói thì nói vậy, Tống Thư đã đi qua bàn tổng giám đốc, đi tới trước chiếc ghế xoay nơi Tần Lâu đang ngồi.
Cô duỗi tay cầm cà vạt của Tần Lâu lên, cởi nút sau đó thắt lại một lần nữa. Vừa thắt cà vạt được một nửa, từ bên ngoài văn phòng đột nhiên truyền đến một trận tranh cãi ầm ỹ. Mặc dù căn phòng được cách âm tốt, cũng có thể nghe được âm thanh bên ngoài ngày càng gần.
“Loan trưởng phòng, ngài không thể trực tiếp đi vào! Loan trưởng phòng…”
Ngón tay Tống Thư dừng lại. Cô ngước mắt nhìn Tần Lâu một giây, có ý định buông tay lùi ra.
(Truyện được edit bởi Diễm Sắc Cung Team.)
Tiếc rằng đã muộn rồi…. Một giây nhìn nhau cũng đủ để Tần Lâu cảm nhận được ý đồ của cô, đáy mắt anh nổi lên hứng thú, sau đó nhanh chóng vươn tay nắm lấy tay Tống Thư còn cầm cà vạt của anh, trực tiếp túm ai đó trở lại.
Cùng lúc đó, cửa phòng làm việc đột nhiên bị mở ra.
“Loan trưởng phòng…”
Giọng nói lo lắng của Hứa Giai Giai dừng lại ở cửa văn phòng, nhìn Loan Xảo Khuynh mạnh mẽ đẩy cửa ra với sắc mặc khó coi, cùng hai thân ảnh ái muội phía sau bàn làm việc, Hứa Giai Giai vội vàng cúi đầu.
“Xin lỗi Tần tổng, Loan trưởng phòng nhất quyết tiến vào, tôi không ngăn lại được.”
Cà vạt của Tần Lâu bị Tống Thư vẻ mặt ngây ngốc siết chặt, hắn cố nén cười:
“Ừm, tôi biết rồi. Cô quay trở lại làm việc đi.”
Hứa Giai Giai lúc này mới thật cẩn thận đóng cửa rời đi.
Chỉ còn lại Loan Xảo Khuynh đứng ở tại chỗ, thân ảnh cứng ngắc, sắc mặt tái xanh.
Tống Thư nhanh chóng thắt cà vạt cho Tần Lâu, sau đó cúi đầu không nói lời nào nhìn anh đầy cảnh cáo.
Tần Lâu không buông tay.
Tống Thư chỉ có thể gỡ từng ngón tay mảnh khảnh của người nào đó đang siết chặt cổ tay mình rồi rút tay ra.
Tần Lâu tiếc nuối mà buông tiếng thở dài, ngoái đầu nhìn lại về phía Loan Xảo Khuynh, nụ cười nhạt đi, anh nhíu mày:
“Sáng sớm thứ hai đã chạy tới đây phát điên cái gì?”
“…”
Tống Thư không biểu tình mà liếc anh.
Tần Lâu nghĩ nghĩ, đổi cách dùng từ:
“Sáng sớm cô chạy tới đây phát tính tình trẻ con cái gì?”
Tống Thư lúc này mới thu hồi tầm mắt.
Nếu là bình thường, Loan Xảo Khuynh đại khái sẽ ghét bỏ dáng vẻ không đứng đắn của hai người này một chút, nhưng lúc này cô lại không có tâm trạng đó.
Chờ Tống Thư đi vòng qua Tần Lâu, cô mới sải bước đến bàn làm việc, ‘ba’ một tiếng đập đống giấy tờ trên tay xuống bàn.
“Sở Hướng Bân tạm rời cương vị công tác?!”
“…”
Ánh mặt Tần Lâu khẽ động.
Tống Thư cũng hơi nhíu mày:
“Loan trưởng phòng, chú ý thái độ nói chuyện của cô.”
Vừa mới chuẩn bị tiếp tục cơn thịnh nộ, Loan Xảo Khuynh nhận được ánh mắt cảnh cáo của Tần Lâu làm cho cô lạnh sống lưng, theo bản năng rụt cổ lại.
Những cảm xúc đó bỗng nhiên bị Tần Lâu đè ép trở lại.
Anh chậm rãi cúi người, chống khuỷu tay lên bàn, xoa xoa cái cổ mỏi nhừ. Ngừng vài giây, Tần Lâu mới lười nhác nói:
“Giấy trắng mực đen viết rõ ràng như vậy, cô còn muốn tôi đọc từng chữ một cho cô nghe sao?”
Khí thế của Loan Xảo Khuynh lúc này đã yếu đi rất nhiều, những vẫn có chút không cam lòng ngẩng cổ lên:
“Thế nhưng tôi là trưởng phòng nhân sự, tôi không được thông báo, càng không thể cam kết tìm được người thích hợp tiếp nhận chức vụ đó. Tại sao anh ấy vừa làm thủ tục từ chức liền rời đi ngay?”
“Tuần trước, anh ta nộp đơn từ chức cho tôi, tôi đã phê duyệt thủ tục nhân sự cho anh ta rồi, công việc liên quan trực tiếp đến Lữ Vân Khai còn có trưởng phòng đầu tư. Phòng đầu tư và phát triển không phải còn một vị phó phòng sao? Công việc tạm thời để cho anh ta đảm nhận đi.”
“Nhưng mà… điều này căn bản không phù hợp với quy trình chút nào!”
“Nhân viên đặc biệt, tình huống đặc biệt, đặc biệt đối đãi.”
“Anh ta thì được tính là nhân viên đặc biệt gì, đây là cái tình huống đặc biệt gì?”
“…”
Loan Xảo Khuynh từng bước ép sát, rốt cuộc làm Tần Lâu không còn nhẫn nại nữa, anh lạnh lùng liếc nhìn cô ấy một cái.
“Chuyện này đã sắp xếp xong rồi, cô có muốn truy cứu lại cũng vô ích. Nếu cô có thời gian để đến văn phòng của tôi chất vấn, không bằng mau chóng tìm người thay thế phù hợp càng sớm càng tốt đi.”
Loan Xảo Khuynh tức giận đến nghiến răng nghiến lợi:
“Tôi là trưởng phòng nhân sự, tôi cũng có quyền biết chính xác tính huống điều động nhân sự.”
“Cô không cần biết.”
“…”
Loan Xảo Khuynh tức giận đến mặt mũi trắng bệch.
Thần sắc của Tần Lâu trông còn tệ hơn cô:
“Trong hệ thống quản lý công ty, tôi là người ra lệnh, không phải mỗi một việc, một sự kiện mỗi lần thuyên chuyển nhân sự đều cần sự đồng ý của cô. Tôi cũng có thể làm chủ. Nếu cô cảm thấy vị trí trưởng phòng nhân sự ngồi không thoải mái, tôi cũng có thể đổi cho người khác bất cứ lúc nào.”
“…”
(Truyện được edit bởi Diễm Sắc Cung Team.)
Loan Xảo Khuynh sững người tại chỗ.
Dù sao đây cũng là chuyện nội bộ của Vio, Tống Thư không muốn bênh vực một bên nào vào lúc này, nhưng khi nhìn thấy vẻ mặt căng thẳng của Loan Xảo Khuynh không biết bày tỏ ý của bản thân, dường như có thể khóc bất cứ lúc nào, cô vẫn là có chút không đành lòng.
Tống Thư ho nhẹ một tiếng.
Tần Lâu nhướng mắt, thời điểm ánh mắt hai người giao nhau trong phút chốc, không cần Tống Thư nói cái gì, anh cũng biết cô muốn bày tỏ điều gì.
Tần Lâu thu lại sự lạnh lẽo giữa hai lông mày, ngữ khí dịu xuống.
“Nếu không còn chuyện gì khác, cô quay trở về đi.”
“…”
Loan Xảo Khuynh cứng đờ đứng đó vài giây, cuối cùng cũng chậm rãi gật đầu, sau đó xoay người bước ra ngoài.
Khi đến gần cửa văn phòng, bước chân của cô vẫn thả chậm, cuối cùng liền dừng lại.
Loan Xảo Khuynh nắm tay cầm kim loại của cửa kính mờ văn phòng, sau một hồi trầm mặc cuối cùng mở miệng hỏi:
“Tôi chỉ muốn biết tại sao anh ta đột ngột rời đi… Không phải anh ta vẫn tham gia phát triển các công cụ phát sinh sao? Thời điểm mấu chốt này, không phải nên tận lực tránh điều động nhân sự sao…”
Tần Lâu có chút ngưng trọng, giương mắt:
“Cô rốt cuộc muốn hỏi cái gì?”
Loan Xảo Khuynh cắn chặt răng, thu hết can đảm, xoay người nhìn về phía Tần Lâu.
“Trong công ty đồn đại có người nhìn thấy anh ta ở Cần Duệ, anh ta… Anh ta thật sự đầu quân cho Cần Duệ sao?”
Nói đến câu cuối cùng, không biết là bởi vì tức giận hay vì cái gì khác, Loan Xảo Khuynh gắt gao nắm chặt hai tay, cả người đều có chút run.
Tống Thư bất đắc dĩ mà rũ mắt xuống.
Tần Lâu trầm mặc hai giây, cười giễu cợt, dời tầm mắt:
“Cho dù là như thế thì sao, Vio chẳng lẽ lại thiếu nhân lực sao, hay là bởi vì người nào đó phản bội lại không thể hoạt động nữa?”
“Nhưng bây giờ anh ta rời đi liên quan đến phát triển sản phẩm mới…”
“Đó không phải là những việc mà trưởng phòng nhân sự nên quan tâm!”
Tần Lâu bỗng nhiên vỗ mặt bàn.
Loan Xảo Khuynh bị hoảng sợ, sau một lúc lâu vẫn ngây ngốc tại chỗ, tựa hồ bị dọa tới mức ngây người.
Thật lâu sau, cô mới chậm rãi hoàn hồn, cúi đầu, giọng nói mang theo vẻ rầu rĩ:
“Tôi hiểu rồi… Thực xin lỗi Tần tổng, là do tôi thất lễ.”
Nói xong, Loan Xảo Khuynh mở cửa chạy đi không quay đầu lại.
Sau vài giây yên lặng trong phòng làm việc, Tần Lâu giơ tay lên có phần không hài lòng, ý định nới lỏng cà vạt. Vừa nghĩ Tống Thư mới thắt cho anh, tay của Tần Lâu lại dừng lại, do dự hai giây sau vẫn là thả xuống.
Anh có chút phiền não dựa vào ghế tựa.
Tống Thư bước tới, đứng ở phía sau ghế tựa, đưa tay xoa huyệt thái dương cho Tần Lâu.
“Có lẽ anh nói đúng. Xảo Xảo không quá thích hợp với vị trí trưởng phòng nhân sự. Cho dù anh chiếu cố em ấy, cũng không cần bố trí cho em ấy một vị trí như vậy.”
Khi đầu ngón tay của Tống Thư hướng lên trên, đôi mày cau có của Tần Lâu liền thoáng buông lỏng. Chờ tiếp vài giây sau, anh từ từ thả lỏng ý thức, sau đó mới cười khẽ.
“Nếu không giao cho cô ấy vị trí trưởng phòng nhân sự, thì vài ngày nữa cô ấy có thể sẽ bị phòng nhân sự đuổi ra khỏi công ty.”
Tống Thư bật cười:
“Vậy thì mấy năm nay anh ứng phó với em ấy thật vất vả rồi.”
“… Trước đây cô ấy chưa từng làm ầm ĩ như vậy.”
“Hả? Tính tình của em ấy không có ầm ĩ như vậy sao? Thật có chút bất ngờ.”
“Cô ấy không dám.”
Tần Lâu cười lạnh:
“Hiện tại đại khái là có em làm chỗ dựa, xem ra lá gan lớn đến độ muốn lật trời.”
Tống Thư nghe không hiểu:
“Em làm chỗ dựa? Luận về cấp bậc thì em cùng cô ấy cũng không sai biệt lắm.”
“Nhưng em có thể thổi gió bên gối.”
“…”
Tống Thư nghẹn giọng, mấy giây sau, trên mặt nổi lên một chút ửng hồng.
“Anh ở cổ đại, nhất định là hôn quân.”
“Vậy em là gì, yêu phi thành tinh?”
Những lời này rốt cục đã khiến Tống Thư hết nhẫn nhịn nổi, cô vươn tay đẩy Tần Lâu ra, nhẹ giọng mắng:
“Xéo đi.”
“…”
Tần Lâu đạt được ý xấu, tiếng cười khàn khàn khoái trá.
Chạng vạng, đèn trong phòng làm việc của Tổng giám đốc vụt tắt.
Tống Thư và Tần Lâu cùng nhau đi ra. Lúc này trong nhóm trợ lý thư ký chỉ còn lại An Hành Vân là chưa tan tầm, khi đi ngang qua Tống Thư tự giác nhu thuận cúi đầu chào hỏi, sau đó trong ánh mắt bất lực của An Hành Vân, bị Tần Lâu không kiêng nể gì nắm lấy ngón tay hướng tới thang máy.
Sau khi vào thang máy, hai người vừa muốn mở miệng, cửa thang thoát hiểm đột nhiên mở ra, Loan Xảo Khuynh đi tới.
Tống Thư sửng sốt:
“Sao cô lại ở chỗ này?”
“Em đang đợi chị.”
Loan Xảo Khuynh vành mắt đỏ ngầu:
“Đêm nay em mời chị ăn cơm, chúng ta đi thôi.”
Tống Thư chần chờ:
“Nhưng đêm nay đã định cùng… anh ấy hẹn trước rồi.”
Loan Xảo Khuynh như thể giây tiếp theo sẽ bày ra tư thế khóc lóc.
Tống Thư đau đầu, Tần Lâu bất vi sở động (vẫn không động tĩnh gì):
“Chúng tôi đã đặt trước nhà hàng, cô xếp hàng hôm khác đi.”
Loan Xảo Khuynh cắn chặt răng:
“Tôi không.”
Tần Lâu nhíu mày:
“Cô ngay cả lời tôi nói cũng dám không nghe phải không?”
(Truyện được edit bởi Diễm Sắc Cung Team.)
Loan Xảo Khuynh cứng cổ:
“Hiện tại đã tan tầm, anh không phải cấp trên của tôi, vì cái gì tôi phải nghe lời anh nói!”
“…”
Tần Lâu ánh mắt nguy hiểm nheo lại.
Mắt thấy mùi thuốc súng càng ngày càng nặng, Tống Thư ở giữa đành phải ngăn lại. Cô hơi xoay người sang một bên, tránh ánh mắt của Loan Xảo Khuynh, cùng Tần Lâu trao đổi:
“Để cô ấy cùng đi đi.”
Tần Lâu nhíu mày:
“… Cô ta có thể sẽ làm hỏng việc.”
“Biết đâu ngược lại có thể giúp ích?”
“…”
Suy nghĩ vài giây, Tần Lâu gật đầu, đồng thời nhìn Loan Xảo Khuynh đầy cảnh cáo:
“Không có lần sau.”
Loan Xảo Khuynh lúc này mới thu hồi khí thế phát hỏa của mình.
Nửa giờ sau.
Tần Lâu lái xe đưa cả ba người đến một nhà hàng tư nhân tại thành phố Q.
Nhà hàng này cực kỳ đắt đỏ, tiếng tăm ở giới thượng lưu cực hữu hạn, bình thường có tiền cũng không tìm thấy địa chỉ nhà hàng.
Nhà hàng được trang trí theo phong cách lâm viên Tô Châu, rừng trúc và suối tách biệt địa điểm ăn uống khác nhau với lối đi dạo trên du thuyền, vừa riêng tư vừa thú vị.
Hạn chế duy nhất là con đường quanh co thông nhau có vẻ tối tăm, con đường quanh co trong vườn không dễ đi.
Không lâu sau Tần Lâu bước vào hoa viên, gặp ngã ba đường liền nhìn thấy trước mặt có một người khác đi bộ tiến tới.
Tầm nhìn của hai bên giao nhau.
Loan Xảo Khuynh thấy rõ người đi đầu trong nhóm người ở phía đối diện.
Cô ấy sững người, vài giây sau đó nghiến răng.
“Sở Hướng Bân!”
—————-