Editor + Beta: Jenny Thảo
“Tại sao bà còn chưa xuống địa ngục? Bà hại tôi và cô ấy sống xa nhau lâu như vậy, khổ sở biết bao nhiêu.”
(ở đoạn này mình edit khác ở chương trước, nhưng sau khi đọc lại bản convert và bản raw thì mình thấy đoạn này mới thích hợp hơn.)
Phòng khách chính lâm vào không khí tĩnh mịch.
Vài giây sau, Tần Phù Quân bỗng dưng phục hồi lại tinh thần từ lời nói của Tần Lâu.
“Cậu….. Cậu có ý gì….” Sắc mặt của Tần Phù Quân trắng bệch xen lẫn tia dữ tợn: “Cậu nói Tống Thư còn sống? Không, chuyện này không có khả năng! Tôi tận mắt nhìn thấy mấy tấm ảnh đó, cô ta đã chết—- vụ tai nạn xe cộ đó cho đến khi nhập viện, bị bác sĩ rút máy thở tôi đều cho người cố ý quan sát—— sao cô ta còn sống được?”
Đáy mắt Tần Lâu nổi lên cơn tức giận dữ dội, đôi bàn tay đang nắm chặt ở bên sườn nổi lên gân máu. Ánh mắt anh nhìn Tần Phù Quân như hận không thể chém bà ta ra ngàn mảnh—— hai người đang chế trụ Tần Phù Quân là người ngoại quốc không hiểu tiếng, nhưng mặc dù vậy khi đứng dưới ánh mắt của Tần Lâu hai người đều cảm thấy có chút bất an.
Như là một con dã thú bị chọc giận, cơn điên cuồng gần như cắn nuốt tất cả lý trí của anh, ép buộc anh nghĩ đến chuyện chỉ muốn xé xác người đàn bà trước mặt này ra thành từng mảnh nhỏ đầy máu me.
——- Cỏ vẻ như đây là cách duy nhất để xoa dịu nỗi đau mà anh đã không thể bình phục trong suốt nhiều năm.
Nhưng cuối cùng anh cũng bình tĩnh lại.
Bởi vì cánh cửa của phòng khách phụ phía sau Tần Phù Quân bị người kéo ra, một cô gái lặng lẽ đứng bên cạnh cánh cửa, nhìn anh với ánh mắt bất đắc dĩ và khổ sở.
Cô không cần đến đây.
Thậm chí cũng không cần cô mở lời.
Tần Lâu biết tất cả những gì cô đang nghĩ và muốn làm, cho nên anh giống như được cô trấn an, chậm rãi nén xuống hơi thở của mình, từ từ làm dịu cơn tức giận trong lòng.
“Bà hận cô ấy như vậy…..” Giọng nói của Tần Lâu hơi khàn khàn sau cơn thịnh nộ: “Cho dù cô ấy lúc ấy chỉ mới là một cô bé mười tuổi chưa thành niên, bà đã hận cô ấy đến mức muốn giết chết cô ấy?”
Sau khi Tần Phù Quân gầm lên một cách cuồng loạn, thì bà ta quỳ xuống đất, tóc bay tán loạn.
Bà ta hoàn toàn biến thành người điên, quỳ trên mặt đất, bật cười khổ sở: “Có thể trách ai? Tất cả đều phải trách cậu! Và mụ Bạch Tụng! Trách người cha tốt của tôi! Nếu không phải tại các người—— thì tôi sao lại phải lo lắng khổ sở? Bạch Tụng ban đầu có % cổ phần của tập đoàn Tần thị…. Đúng vậy, do bà ta có năng lực, có lý lịch xuất chúng, ở đâu tôi cũng không bằng bà ta—— ngay cả cha của tôi cũng coi trọng bà ta, căn bản không để đứa con gái này vào mắt…. còn cậu thì sao!”
Tần Phù Quân đầu tóc bay tán loạn, oán hận nhìn Tần Lâu: “Cậu ra đời thì liền có tất cả, bởi vì cậu là cháu trai của Tần gia, chỉ vì con cậu cũng sẽ họ Tần—— cha tôi liền coi cậu như tương lai của Tần gia. Vì tương lai của gia tộc, mà cậu mới có vài tuổi là ông ta đã muốn đưa hết tất cả cho cậu? Tại sao lại là cậu! Bạch Tụng lại càng không—— bà ta vọng tưởng muốn con gái bà ta đến không chế Tần gia? Bà ta nằm mơ đi! Thứ tôi không thể có được thì bà ta cũng đừng nghĩ đến sẽ có được! Nếu bà ta muốn vạch trần chúng tôi, không cho chúng tôi con đường lui vậy thì đừng trách tôi tàn nhẫn! Nếu như bà ta muốn gả con gái bà ta vào Tần gia, tôi liền giết chết con gái bà ta! Tôi biết tôi hủy hoại Tống Thư thì tương đương với hủy hoại cậu—- vậy thì Tần gia sẽ thuộc về tôi, và con cái của tôi!”
Tần Lâu lúc đầu còn cáu kỉnh không chịu nổi, nhưng dáng vẻ và giọng điệu điên khùng của Tần Phù Quân càng về sau, ánh mắt anh nhìn Tần Phù Quân quỳ rạp trên mặt đất càng thêm lạnh lùng.
Đến cuối cùng, anh chỉ hờ hửng như nhìn rác rưởi nhìn người đàn bà đang điên cuồng quỳ rạp trên mặt đất cười ha hả.
“Chỉ vì tài sản của Tần gia, bà mưu tính nhiều năm như vậy, thậm chí không tiếc phạm phải vụ án lớn, còn muốn giết người diệt khẩu—- bà nói tôi là kẻ điên? Tần Phù Quân, bà còn điên cuồng hơn so với tôi, càng đáng thương hơn!”
Tần Lâu chậm rãi ngồi xuống, khóe miệng gợi lên nụ cười lạnh băng.
“Xứng đáng, bà cái gì cũng không chiếm được, còn nhận được một cái kết cục thê thảm. Tôi còn muốn nhìn xem, nếu như bà không chịu giao cho tôi danh sách những người có liên quan đến vụ án năm đó, thì hai đứa con của bà cũng sẽ có kết cục giống như bà—— Tôi sẽ khiến khoảng đời còn lại của bọn họ phải sống trong tuyệt vọng, sống không bằng chết.”
“Cậu——!”
Tần Phù Quân đột nhiên ngẩng đầu, mạch máu nổi lên trên khuôn mặt căng thẳng đến đỏ bừng của bà ta, càng khiến đôi mắt đỏ ngầu của bà ta trông càng kinh khủng.
“Bọn họ là anh em họ của cậu! Bọn họ vẫn là cháu ngoại gái và cháu ngoại trai của cha tôi—— ông ấy tuyệt đối sẽ không mặc kệ chuyện này!”
Tần Lâu cười đến bất đắc dĩ: “Chuyện tôi muốn làm, ai cản được?”
“Tần, Lâu!” Tần Phù Quân giãy giụa như bị điên, bà ta bắt đầu gào tên Tần Lương khắp nơi: “Ba! Ba có thấy không! Hắn ngay cả Như Ngọc và Tống Soái cũng muốn bứt tử()—— Ba thật sự nhẫn tâm đứng nhìn ba mẹ con con bị kẻ điên này tra tấn đến chết sao…. A?!”
() bứt tử: làm người khác phải tự sát do đã có hành vi có lỗi đối với họ.
Dưới sự giãy giụa điên cuồng và những tiếng la hét cuồng loạn của Tần Phù Quân, cánh cửa của phòng khách phụ cuối cùng bị Tần Lương đẩy ra.
Tóc của ông lão bước ra ngoài có vẻ trắng hơn một chút, không còn dáng vẻ khí phách như lúc Tống Thư nhìn thấy ông ở Tần gia năm đó.
Tần Lương chống gậy được điêu khắc hình rồng, tiến vào phòng khách chính.
Nhìn thấy bóng dáng của ông, Tần Phù Quân như nhìn thấy cọng rơm cứu mạng cuối cùng, bà ta quỳ hẳn xuống dưới đất, vừa khóc vừa van xin:
“Ba, ba cứu con….. Ba đã nghe thấy hết rồi—— Tần Lâu muốn giết con, hắn muốn bứt tử con và đám Như Ngọc bọn họ—— Bọn họ chính là cháu ngoại của ba, ba không thể thấy chết mà không cứu….. ba ơi…..”
Tần Lương không nói lời nào.
Chỉ trong vài bước ngắn ngủi, từ phòng khách phụ đến phòng khách chính, ông như già đi nhiều tuổi, đi từng bước một, cả lưng cũng hơi cong xuống.
Cuối cùng thì ông cũng từ từ dừng lại.
“Phù Quân….”
Ông khẽ thở dài.
“Ba——” Tần Phù Quân đốt lên tia hy vọng cuối cùng, ngẩng đầu từ trong nước mắt và nước mũi khiến người ta chán ghét, nhìn Tần Lương với ánh mắt đầy mong đợi.
Tần Lương thở dài: “Đưa danh sách cho Tần Lâu đi.”
“…..!”
Tần Phù Quân sửng sờ ở đó.
Vài giây sau, bà ta không thể tin được mà kêu lên: “Ba?! Đưa cho hắn, thì, con hoàn toàn xong rồi ba!”
Tần Lương hận sắt không thành thép, gõ mạnh cây gậy xuống đất, gạt đi bàn tay của Tần Phù Quân sắp nắm lấy ống quần của ông, ông tức giận đến muốn kiệt sức (tức muốn xỉu á mọi người): “Nếu như không phải do chính con gây ra, mọi chuyện có đi đến ngày hôm nay không? Đến lúc này rồi mà con vẫn chỉ nghĩ cho chính con, con quả thực là, không còn thuốc chữa!”
“Ba….”
“Con viết xong danh sách rồi đưa cho ba! Cũng không cần con phải nói thêm cái gì nữa! Như vậy ba ít nhất có thể thay con chiếu cố cho hai đứa nhỏ—— Nếu như con vẫn còn thấy bất mãn với người cha này, thì con cứ đi nói chuyện với Tần Lâu đi!”
“…..”
Tần Phù Quân giãy giụa trong vô vọng, sau khi buồn bực nhìn cha mình một hồi lâu, cuối cùng cũng chậm rãi gật đầu.
Tần Lương cho người mang giấy bút đến, tận mắt nhìn thấy Tần Phù Quân quỳ rạp trên mặt đất viết ra từng tên một.
Danh sách cuối cùng được giao đến tay Tần Lương. Tần Lương nhíu mày, trầm mặc vài giây, mới chậm rãi hạ tay xuống. Ông đi đến trước mặt Tần Lâu, đưa danh sách trong tay cho anh.
Tần Lâu đưa tay đón lấy.
Hai ông cháu hai người đều nắm hai đầu bên kia của tờ giấy có bảng tên, lại dừng lại—— Tần Lâu cảm nhận được lực tác động từ phía bên kia tờ giấy.
Anh nhướng mắt nhìn về phía Tần Lương.
Ông nhìn xuống và nói: “Cái danh sách này cũng đã đưa cho con, vậy con hãy buông tha cho bà ấy đi.”
“…..”
Tần Lâu hai mắt nhíu chặt, một lúc sau mới bật cười: “Tôi nói rồi, không có khả năng.”
“Bà ấy dù sao cũng là dì của con.”
“Dì? Khi bà ta làm những chuyện đó, đại khái cũng chưa từng nghĩ đến điểm này.”
“Ông biết, những gì bà ấy đã làm với hai mẹ con Bạch Tụng khiến con ghi hận trong lòng, nhưng bà ấy chỉ là công cụ—— năm đó bà ấy không có quyền lực gì ở Tần gia, sao có thể dàn xếp mọi chuyện hoàn hảo như vậy? Kẻ đầu sỏ chân chính gây nên chuyện này đang nằm trong đây.” Tần Lương kéo danh sách về trong tay: “Hơn nữa, cuối cùng bà ấy cũng không có thương tổn đến con dù chỉ một chút—— bà ấy là cố kị huyết thống thân tình, bà ấy chỉ là quá mức hẹp hòi, bị lợi ích che mờ hai mắt.”
“——”
Đáy mắt Tần Lâu như đang thiêu đốt một ngọn lửa màu đen, ngọn lửa đột nhiên bùng cháy lên theo lời nói của Tần Lương.
Nhưng vào lúc này, cánh cửa phòng khách phụ một lần nữa bị người đẩy ra.
Một hình bóng bước ra.
“Bà ta thực sự không có trực tiếp tổn thương đến Tần Lâu. Tần Lâu không so đo với bà ta cũng được—- Vậy để tôi đến.”
“——!”
Tần Phù Quân đang quỳ rạp ở trên mặt đất nghe thấy giọng nói vừa quen thuộc lại xa lạ từ đằng sau, cả người bà ta đột nhiên run rẩy.
Vài giây sau, bà ta dùng sức xoay đầu nhìn về phía phát ra âm thanh, trên cổ bà ta nổi lên gân xanh vì quá hoảng sợ và không thể tin được.
“Tống…. Tống….”
Một cái tên hoàn chỉnh hoàn toàn không thể gọi ra trong một lúc lâu trên đôi môi đun rẩy.
Tống Thư dừng lại cách Tần Phù Quân không xa.
Nghe thấy tiếng nói, cô rũ mắt xuống nhàn nhạt nở nụ cười, tầm mắt dừng lại ở trên người Tần Phù Quân, giống như là đang nhìn một mảnh rác hay vật gì đó.
“Tự giới thiệu một chút, tôi là Tần Tình. Tôi học ngành luật từ thời đại học lên đến nghiên cứu sinh—— tôi nhất định đảm bảo rằng Tần nữ sĩ sẽ kết thúc cuộc đời của mình ở trong nhà tù song sắt, đó là cái giá mà bà phải nhận.”
“Tần, Tần Tình?”
Tần Phù Quân ngơ ngác ngồi ở trên mặt đất, xuyên qua mái tóc bù xù nhìn thấy đôi mắt hờ hững của người đối diện.
Tần Phù Quân đột nhiên rùng mình, vẻ mặt lại trở nên dữ tợn——
“Không đúng, không đúng! Cô chính là Tống Thư! Cô chính là Tống Thư! Tại sao cô còn sống?! Tại sao cô không có chết——- Cô sớm nên chết đi! Chín năm trước cô nên——”
Anh không đợi được bà ta nói xong đã tiến lên, một phen nắm lấy mái tóc dài của Tần Phù Quân, kéo bà ta đi đến trước mặt mình.
Lời nói chưa xong đã biến thành tiếng than khóc đau đớn, Tần Phù Quân run rẩy nhìn khuôn mặt tuấn tú của Tần Lâu đang mang theo xúc động nghiêng người trước mặt bà ta.
“Nếu bà còn muốn gặp mặt con trai và con gái bà lần cuối, thì đừng bắt tôi phải tự tay giết chết bà tại đây.”
Tần Phù Quân sợ hãi, bà ta lại nhớ đến cái cảm giác lạnh lẽo đêm giao thừa mấy năm trước, thiếu niên cầm mảnh thủy tinh vỡ đặt ở trên cổ bà ta.
Bà ta chưa bao giờ gần với cái chết như vậy ở trong đời.
Trước đó bà ta đã sớm biết Tần Lâu là một kẻ điên, mà là sau đó, bà ta hoàn toàn sợ hãi kẻ điên này.
Tần Phù Quân che miệng lại, nước mắt nước mũi đầy mặt dùng sức gật đầu.
Tần Lâu buông tay, chán ghét đi tới trước bàn lấy khăn ướt lau tay, sau khi vứt cái khăn đi, anh liền bước đến bên cạnh Tống Thư.
Anh đưa danh sách mà anh kéo lại được từ trong tay Tần Lương cho Tống Thư.
Đầu ngón tay Tống Thư khẽ run lên, cô giơ tay nhận lấy. Nhưng cô không vội mở ra, mà là hít một hơi thật sâu rồi gấp danh sách lại.
Sau đó, Tống Thư liếc nhìn Tần Phù Quân đang thất hồn lạc phách, tuyệt vọng ngồi trên mặt đất: “Tần lão tiên sinh, con gái của ngài trước tiên sẽ lưu lại nơi này——- hai vị có cái gì chưa dứt bỏ được hay muốn thể hiện tình cảm cha con thì hãy quý trọng khoảng thời gian này đi. Trước khi giải quyết xong mấy người có tên trong danh sách, tôi sẽ không bứt dây động rừng, đây cũng là lần tự do cuối cùng mà tôi có thể cấp cho Tần nữ sĩ.”
Tống Thư khựng lại.
“Tần nữ sĩ tốt nhất không nên làm mấy cái gì đó phải động não. Nếu như bà đã đưa danh sách này cho tôi, thì đừng ngại mà hãy ngẫm lại xem trên đó có bao nhiêu người muốn dồn bà vào con đường chết—— Nếu như bà biến mất, tôi sẽ không lãng phí thời gian mà đi tìm bà, tôi tin những người có mặt trong danh sách này so với tôi còn muốn giết bà hơn—— Tôi chỉ cần nói cho bọn họ biết là đủ rồi. Hơn nữa tôi sẽ đại khai sát giới, chuyển điểm hận thù lên con cái của bà, đến lúc đó tôi sẽ cố gắng “chiếu cố” con gái bà thật tốt.”
Tần Phù Quân đang nằm bò ở trên mặt đất, chống tay đứng dậy nhìn Tống Thư đầy oán hận, lại cố kỵ sự hiện diện của Tần Lâu ở bên cạnh cô, một chữ cũng không dám nói.
“Để đền bù.” Tống Thư nghĩ một hồi: “Tôi có thể cho bà một cơ hội cuối cùng. Khi cần thiết trong tương lai, nếu bà có thể ở trên tòa án làm chứng chống lại bọn họ, thì tôi có thể cân nhắc lại mức phạt…..”
Tống Thư dừng lại, không có nói ra hết.
Cô đứng dậy, đi đến bên cạnh Tần Lâu, giọng nói nhẹ nhàng: “Chúng ta đi thôi?”
Tần Lâu không nói gì cũng không cử động.
Sau vài giây, dưới ánh mắt khó hiểu của Tống Thư, anh ngẩng đầu nhìn Tần Lương người đang đứng không nói một lời nào.
Ánh mắt hai người đối diện nhau vài giây, Tần Lâu bất ngờ mở miệng: “Tôi biết ông nhất định sẽ không khoanh tay đứng nhìn như vậy. Ông vẫn sẽ cố gắng hết sức, nghĩ mọi cách để cứu đứa con gái có lòng rắn rết này của ông ra ngoài.”
Tần Lương không có phủ nhận.
Thật lâu sau, ông chỉ buông tiếng thở dài: “Bà ấy dù sao cũng là dì của con. Bà ấy cũng không có làm tổn thương gì đến con dù chỉ một chút.”
Ngọn lửa đen dưới mắt Tần Lâu lại kịch liệt bùng lên như muốn tràn ra ngoài.
Trong nháy mắt, anh như muốn bùng nổ, nhưng Tống Thư phát hiện đầu tiên liền vươn tay giữ anh lại.
“Tần Lâu.” Tống Thư dùng ánh mắt và giọng điệu trấn an kẻ điên đang muốn mất đi lý trí này: “Chuyện này là chuyện của em, em có thể tự mình xử lý—— mặc kệ ai tới ngăn cản, anh hãy tin em.”
“…..”
Tần Lâu hít một hơi thật sâu, sau đó quay sang nhìn Tống Thư: “Anh biết em sợ anh cùng Tần Lương xé rách mặt với nhau vì chuyện của em, nhưng anh không sợ. Mạng lưới quan hệ của ông ta rất nhiều, nếu ông ta quyết tâm muốn đứng giữa làm khó dễ, thì kế hoạch của em cũng sẽ bị cản trở.”
Tần Lương nhíu mày nhìn về phía anh, nhưng vẫn cũ không đứng ra phủ nhận.
Tần Lâu kéo tay Tống Thư ra, tiến lên một bước.
“Lý do cơ bản để ông sẵn sàng bảo vệ Tần Phù Quân, là do bà ta là con gái của ông, hơn nữa bà ta cũng không có chân chính làm tổn thương đến tôi?”
Tần Lương gật đầu.
Tần Lâu cười nhạo: “Làm sao ông biết bà ta chưa từng làm qua?”
Tần Lương nhíu mày: “Ở Tần gia, ở dưới mí mắt của ông, bà ấy không có can đảm cũng không có năng lực làm cái gì đối với anh—-“
“Ông cũng biết là ở Tần gia.” Tần Lâu bỗng dưng đánh gãy lời của Tần Lương: “Vậy còn ở ngoài Tần gia thì sao?”
Tần Lâu nghĩ tới cái gì đó, hơi thở chợt căng thẳng.
Lần đầu tiên sắc mặt của ông biến đổi: “Ý của con là…. Không thể nào!”
“Ha ha ha ha ha …..” Tần Lâu cười to: “Như thế nào là không có khả năng. Rốt cuộc là thật sự không có khả năng, hay là ông không tin?”
Tần Lương thở gấp, sắc mặt trướng đến tím tái: “Ông sớm đã cho người điều tra qua—— cái chết của cha mẹ con là do tai nạn ngoài ý muốn, không có nguyên nhân gì khác!”
“Vậy còn chuyện tôi bị đưa vào cô nhi viện, chịu đựng những loại làm nhục đó? Tôi ở đó một mình ba năm mà ông không có tin tức gì của tôi, có phải ông đã bỏ qua hay là có người cố ý che giấu chuyện này!? Khi tôi trở về Tần gia lại biến thành kẻ điên, tại sao không có thái độ thù địch với ông mà chỉ đối với gia đình của Tần Phù Quân? —— Ông đã nghĩ đến mấy cái vấn đề này chưa, đã nghĩ thông cái nào chưa?!”
“…….”
Tần Lương không nhịn được mà run sợ dưới mấy câu chất vấn của Tần Lâu.
Phải một lúc sau, ông mới quay đầu nhìn Tần Phù Quân, nói từng chữ từng chữ một như bị bóp ra khỏi từng kẻ răng:
“Những gì Tần Lâu nói….. có phải là sự thật?!”
Tần Phù Quân quỳ rạp trên mặt đất sớm đã run rẩy, từ đầu đến cuối không dám ngẩng đầu nhìn.
Bà ta khóc nức nở cầu xin: “Ba…..”
Chỉ một chữ này, Tần Lương liền hiểu ra mọi chuyện.
Trước mắt ông tối sầm, suýt chút nữa ngất đi, ông lùi mấy bước chống tay lên ghế sô pha để ổn định lại thân thể.
Ông đương nhiên nhớ rõ Tần Lâu đã trải qua những gì.
Ông nhớ rõ lần đầu tiên bước vào cô nhi viện, ông nhìn thấy một đứa trẻ gầy gò và vô cùng chật vật, nhớ rõ trên người đứa trẻ đó có những vết sẹo và vết máu, nhớ rõ đôi mắt lạnh băng không giống như những đứa trẻ khác, nhớ rõ dáng vẻ dữ tợn và hung hăng của anh khi ăn giống như một con chó hoang.
Đó như là một vết sẹo trong lòng Tần Lương rất rất nhiều năm—— ông đã để đứa cháu trai của mình lưu lạc ở bên ngoài, chịu đựng hết tất cả những đau khổ trên đời này mà một đứa trẻ không nên có.
Ông có lỗi với anh, ông tìm hết mọi cách để đền bù lại cho anh. Đứa trẻ đó muốn cái gì ông đều cho, cho dù nó là một kẻ điên hay là quái vật đáng sợ thì cũng không là gì.
Bởi vì vốn dĩ thế giới này đã làm tổn thương anh trước, biến đứa trẻ đó thành kẻ điên trước, mà trước đó đứa trẻ đó chưa từng làm sai cái gì cả.
Mà hôm nay, cho đến ngày hôm nay, khi sinh mệnh của ông như đèn sắp cạn dầu, ông cuối cùng mới biết—— những bất hạnh đó đều có lý do, những tuyệt vọng đó đều có người đứng ở đằng sau làm ra.
Người đã chính tay đẩy đứa cháu trai duy nhất của ông vào vực sâu không bao giờ có thể thoát được, lại chính là đứa con gái mà ông đã bảo vệ suốt mấy năm nay.
“Tần Phù Quân——!”
Ông nén ra một tiếng gầm thét khàn khàn, tức giận từ tận đáy lòng, đau đến giật cả mình.
Sau khi gầm lên, ông như không thể chống đỡ nổi nữa, ngã xuống sô pha, nước mắt tuôn rơi.
Tần Phù Quân cũng bị dáng vẻ này của Tần Lương làm cho sợ hãi, bà ta quỳ rạp trên mặt đất, hai vai cúi xuống như quỳ lạy: “Ba….. Con xin lỗi ba…. Con bị quỷ ám làm cho mờ mắt…. Con cho rằng nếu không có nó thì Tần gia này sẽ là của con….. Con cũng hối hận lắm…. Rất xin lỗi ba, con biết sai rồi……”
Tần Lâu dửng dưng nhìn hai người, giống như đang nhìn cảnh tượng ở một thế giới khác.
Kẻ điên không có sự đồng cảm, bọn họ không học được sự cảm thông.
Tần Lâu không phải là kẻ điên bẩm sinh, cho nên có lẽ anh đã từng có, chỉ là sau này nó đã bị cướp đi thôi.
Anh biết Tần Lương cảm thấy vô cùng áy náy đối với anh. Sau khi nói ra sự thật, Tần Lương tuyệt đối sẽ không tha thứ cho Tần Phù Quân nữa, càng tuyệt đối không có khả năng bảo vệ bà ta.
Đạt được mục đích, Tần Lâu xoay người đi ra ngoài.
Đi qua bên cạnh Tống Thư, anh nắm lấy tay Tống Thư, người có vẻ như đang đứng sững sờ vì chuyện đó.
Nắm lấy bàn tay lạnh lẽo, bước chân Tần Lâu dừng lại, khẽ nhíu mày. Anh nhìn Tống Thư: “Em sao vậy, tay lạnh thế này?”
Tống Thư chợt tỉnh táo lại.
Con ngươi khẽ run, nhìn Tần Lâu đang đứng trước mặt. Trước khi anh nhíu mày, vẻ mặt hết sức bình tĩnh và thờ ơ đối với bi kịch mà anh đã phải trải qua trong quá khứ.
Cho đến khi anh đứng trước mặt cô lúc này, anh mới như được sống lại. Tay cô lạnh có thể khiến anh nhíu mày, khiến anh lo lắng, khiến anh có cảm xúc, khiến anh….. tồn tại giống như một con người.
Giờ phút này, Tống Thư đột nhiên cảm thấy vô cùng may mắn.
Cô cảm thấy may mắn vì mình còn sống, may mắn vì chính mình còn ở bên cạnh Tần Lâu.
Nếu không….. kẻ điên của cô phải làm sao bây giờ.
Tống Thư nắm lấy tay của Tần Lâu, mười ngón tay đan vào nhau. Sau đó cô lắc đầu và mỉm cười: “Chúng ta trở về thôi. Trên đường trở về lại nói.”
Tần Lâu do dự gật đầu.
“Tốt.”
Bên trong xe lúc đầu yên tĩnh.
Tần Lâu dựa lưng vào ghế da, có vẻ có chút uể oải, cụp mắt xuống. Anh nghịch tay của Tống Thư, nhẹ nhàng xoa xoa những ngón tay mảnh mai của cô, xoa xoa ở đầu ngón tay cô, sau đó lại đổi một ngón tay khác…..
Giống như một đứa trẻ đang tự nghịch đồ chơi của mình, hoàn toàn đắm chìm trong thế giới của mình, không biết đang suy nghĩ gì.
Tống Thư an tĩnh cho anh nghịch tay.
Sắc trở ngoài cửa sổ sớm đã biến thành màu đen.
Đêm nay trời có vẻ hơi nhiều mây, cho nên trên bầu trời không có một ngôi sao, chỉ có mây u ám, áp thấp.
Tống Thư ngây người nhìn trong chốc lát, đột nhiên cảm giác được cái gì đó, cô quay đầu lại thì thấy Tần Lâu đang đưa tay cô đặt trước môi anh, nhẹ nhàng hôn lên đầu ngón tay cô.
Tống Thư ngẩn ra, mỉm cười: “Hôm nay em chưa có rửa tay.”
Tần Lâu vẫn không nhúc nhích, vẫn nắm chặt tay cô không chịu buông ra.
Tống Thư nghiêng đầu lặng lẽ nhìn anh trong chốc lát, đột nhiên hỏi: “Anh biết chuyện đó khi nào?”
“Biết chuyện gì.”
“Chuyện anh ở….. cô nhi viện, sao anh biết Tần Phù Quân cố ý che giấu chuyện này.”
Tần Lâu suy nghĩ một chút: “Nhớ không rõ, chắc lúc anh trở về Tần gia không bao lâu.”
“Làm sao anh biết được?”
“Anh đã thấy bà ta.” Tần Lâu nói một cách bình tĩnh, như đang kể một câu chuyện về một người khác không liên quan gì đến anh: “Bà ta đã từng đến cô nhi viện, chính lần gặp đó anh đã bị bọn họ đánh đập xuống giường không được, vài chỗ bị gãy xương, sau đó thì phát sốt, hôn mê….. Anh hôn mê nằm ở trên giường, lúc tỉnh lúc mơ, nằm như vậy suốt nửa tháng trời, cho nên bọn họ không có phòng bị anh. Sau đó, khi trở về Tần gia, nhìn thấy bà ta, anh liền biết.”
Nói xong, Tần Lâu tạm dừng, nhíu mày: “Em phát run cái gì?”
Tống Thư cố nở nụ cười trên mặt: “….. Em không có.”
“Tay của em mới nãy rõ ràng…..” Tần Lâu vừa ngẩng đầu liền sửng sốt, mày nhíu lại càng sâu: “Tiểu vỏ trai, nếu em dám khóc, anh liền hôn em, xem em còn khóc được hay không. Em không thể khóc.”
“……”
Nếu đổi lại là ngày thường, Tống Thư có lẽ đã bị anh chọc cười, nhưng lúc này không được, cô cười không nổi, giả vờ cười cũng không được.
Cô quay mặt đi với đôi mắt đỏ hoe.
Tần Lâu đương nhiên biết lý do, nhưng anh không muốn thừa nhận chuyện của mình làm cho tiểu vỏ trai khóc.
Sau vài giây trầm mặc, Tần Lâu chỉ nắm chặt tay Tống Thư hơn: “Đã qua lâu rồi. Những vết thương hay vết sẹo đó đều đã lành rồi, cũng không còn lưu lại cái gì.”
“…… Kẻ lừa đảo.”
Tống Thư nói ra một từ ngắn gọn trong giọng nói nghẹn ngào.
Làm sao không còn lưu lại cái gì.
Vết sẹo trên thân thể thì có thể lành lại, nhưng ở trong lòng thì vĩnh viễn cũng không thể nào lành được. Nỏ chỉ biết sinh mủ, máu bầm, bị xé nát hết lần này đến lần khác, rồi giả vờ như được chữa lành hết lần này đến lần khác. Những vết sẹo đó từ lâu đã tiêu diệt đi hết phần lương thiện, ôn hòa, vô hại, nhân tình tốt đẹp trong trái tim anh, chỉ để lại một kẻ điên.
Kẻ điên của cô.
“Anh thật sự suýt chút nữa đã quên mất.” Tần Lâu nhíu mày nói: “Lúc đầu anh muốn trả thù tra tấn bà ta, cho nên không phải đã kéo em vào trận doanh của anh sao?”
Tống Thư quay mặt nhìn anh.
Nhìn thấy cô gái hai mắt tuy rằng đỏ hoe, nhưng ít ra cô không khóc, Tần Lâu thở phào nhẹ nhõm, lộ ra ý cười.
“Sau đó anh lại phát hiện, trêu chọc cho tiểu vỏ trai mở miệng còn vui hơn so với trả thù bọn họ nhiều. Sau đó thì cũng chỉ nghĩ đến việc làm sao để lập ao để nuôi tiểu vỏ trai, những chuyện đó càng ngày càng lười để ý tới.”
Tống Thư nhìn chằm chằm anh vài giây, sau đó đột nhiên đứng lên.
Tần Lâu sửng sốt, nhớ tới bi kịch của mình cách đây không lâu, theo bản năng nhắc nhở: “Cẩn thận đụng phải đầu.”
Thân hình Tống Thư so với anh thì thấp hơn hai mươi centimet, nên đương nhiên sẽ không gặp vấn đề giống như anh, gần như trước khi Tần Lâu nói hết câu, cô đã từ tấm gỗ cách âm lẽn vào ngồi trong lòng Tần Lâu.
Tần Lâu theo bản năng mà mở rộng vòng tay, ôm tiểu vỏ trai “từ trên trời giáng xuống” vào trong lòng.
Không đợi anh kịp làm cái gì, anh cảm thấy môi chợt đau.
Tống Thư cắn khóe miệng Tần Lâu, đè nén giọng nghẹn ngào nói.
“Từ nay về sau, em sẽ bảo vệ anh….. kẻ điên của em.”
~~~~~~~~~~ Editor có lời muốn nói~~~~~~
– tớ xưng nàng (ý chỉ Tần Phù Quân) khi Tần Lương nói chuyện với Tần Lâu tại vì tớ không biết nên xưng hô ở chỗ đó như thế nào. Nếu mọi người muốn mình đổi xưng hô ở chỗ đó thì bình luận cho mình biết nha, kèm theo đó là cách xưng hô mà bạn muốn mình đổi.
~~~Cảm ơn mọi người nhiều~~~~