Sau khi đã làm phiền xong ông nội của Sennosuke, bị ông đuổi khỏi nhà bếp vì những câu hỏi quá phức tạp đến mức ông không thể trả lời được, như chất từ đậu đỏ, hay những các thứ sinh học khác.
Vì đầu bếp đơn giản chỉ là nấu ăn mà thôi, những thứ hóa học hay dinh dưỡng sinh học họ ít nhắc đến.
Nhưng có một điều Suzuno luôn thắc mắc, vậy cái tài năng nói tiếng Pháp của Sennosuke từ đâu mà ra? Hoặc cậu ta chính là thiên tài, nếu thật sự cậu ta không theo nghiệp của gia đình, thì chắc cậu ta sẽ phát triển mạnh hơn với tiếng Pháp đầy đủ của mình.
Suzuno rời khỏi căn bếp của ông nội, cô đi trên hành lang của căn phòng, bây giờ cũng đã ngã chiều rồi, công việc của Sennosuke đã vội vàng rời đi trước đó một chút, và Suzuno sẽ không ngăn cản cậu ta, vì Suzuno cũng chẳng muốn tìm hiểu sâu gì về gia đình của Sennosuke như Ichigo, cô chỉ đơn giản nhận lời mời để trốn cha mẹ ở nhà, và đến giúp họ một bữa mà thôi.
"Bốp!"
Lúc qua ngỏ ngoẹo, Suzuno đã không để ý đến bước chân vội vàng của ai đó, liền đánh xuống đúng vào người mình, cả người bậc ra sau té ngã dưới đất. Đúng lúc Makoto, Sennosuke và Ichigo cũng đứng sau đó, họ nhìn thấy Suzuno ngã trên nền đất, cả hai hoàng tử kia vội vã chạy lại đỡ lấy người cô. Sennosuke lo lắng nhìn cô gái tóc hồng, do xét chắc chắn bề ngoài không bị thương tổn gì mới, hỏi
"Cậu không sao chứ?"
"Ừm, ổn!"
Suzuno xoa đầu cục u của mình rồi, đứng dậy nhìn đến người đã đẩy ngã mình kia, một cậu bé tầm tuổi, là đứa trẻ mái tóc đen và con ngươi cùng màu, thằng bé ngẩn người nhìn đến cô gái bị mình đụng ngã kia, chớp mắt một chút lại bỏ chạy, trong khi Suzuno chưa kịp hỏi thăm hay nói tiếng xin lỗi nào. Cô ngẩn người, Makoto nhìn cô như vậy liền giải thích.
"Là em trai của Sennosuke, vừa nãy có chút gây gỗ với nhau một chút, có thể thằng nhóc là vô ý cậu đừng giận"
Em trai sao? Suzuno chớp mắt nhìn bóng đứa trẻ kia biến mất sau cánh cửa, cô lại nghiên đầu nhìn Makoto, một bộ dáng ngốc muốn hỏi thêm nữa nhưng lại thôi, cô nhẹ cười.
"Không sao, vì mình không để ý, cảm ơn hai cậu"
"Anou, Iwasaki-chan, cậu không sao chứ?"
Một giọng nói nữ lại vang lên, Suzuno ngẩn đầu, là Ichigo, dường như cô bạn là nói cho có thôi. Mà Suzuno cũng chẳng quan trọng với ánh mắt của Ichigo nhìn mình ra sao nữa là, cô chỉ đơn giản bây giờ cứ việc mình mình sống, ai nghĩ gì thì mặc kệ họ đi, vì trong mắt Ichigo vừa lóe qua tia tàn ác. Nếu là nữ chính bạch liên hoa như vậy, Suzuno càng không muốn chạm vào huống chi là chuyện nói chuyện một cách hòa nhã, trừ khi cô ta muốn tìm đường chết.
"Riiing..."
Điện thoại trong túi rung lên, Suzuno để ý nhìn thấy số của cha mình, có lẽ ông có chuyện muốn nói với Suzuno, cô rời đi cách xa khoảng cách của ba người kia, rồi tìm một chỗ vắng ngồi xuống nghe điện của cha mình. Trong điện thoại, ngoài sức tưởng tượng của Suzuno, cô đã nói dối mình qua nhà bạn tập làm bánh, nhưng ông đã biết rằng điều đó không đúng, Suzuno đến nhà của gia tộc truyền thống Andou để giúp đỡ họ, điều này ông có chút thất vọng vì con gái lại sợ mình đến như vậy. Nhưng Andou và Iwasaki từ lâu đã có giao tình, với bánh của họ và những loại bánh hiện đại không giống nhau, cũng không phải là đối thủ, nước sông không phạm nước giếng, như vậy ông cũng bớt đi phần nào lo lắng về nguy hiểm con gái của mình, nhìn đứa trẻ trước giờ không cười, trong chiếc váy kimono màu hồng truyền thống, vui vẻ tiếp khách hàng, người cha và người mẹ này cũng thấy an lòng rồi. Suzuno được cha nhắc nhở trong điện thoại phải về sớm, cùng lúc đó trong nhà của Andou bắt đầu xảy ra lục đục của vụ anh em. Suzuno tạm biệt cha mình rồi bước vào trong, tay chưa chạm đến cửa phòng, cánh cửa đã mở ra, trước mặt cô là Ichita, đứa em của Sennosuke rơm rớm nước mắt trước mặt mình, thằng bé ngẩn đầu nhìn cô không nói một lời, vòng qua cô chạy đi. Satsuki và Makoto đứng trước cửa nhìn đến bóng thằng nhóc rồi thở dài, Ichigo nhìn thấy Suzuno lại nhìn thái độ Ichita đối cử với Suzuno khác hoàn toàn với mọi người, trong mắt thằng bé luôn có cái gì đó tôn sùng, qua cảm kích. Điều đó là Ichigo khó chịu ra mặt, cô bước lên một bước mở miệng nhẹ cười.
"Tớ sẽ đi xem thằng bé thế nào"
Ichigo vội chạy đi tìm Ichita, Suzuno nhìn Ichigo chạy đi mất hút sau đó lại nhìn Satsuki và Makoto, cô nhúng vai, ngồi xuống bàn, cô cũng muốn một lời giải thích. Suzuno đặt chân đến ngôi nhà này thì gặp Ichita lần, và lần đó, cô đều nhìn thấy thằng nhóc khóc và bỏ chạy. Satsuki gãi đầu ngồi xuống bên bàn, cậu biết hôm nay không giải thích cũng sẽ không yên với bảo bối của cậu đâu. Makoto lững thững làm theo, ánh mắt vàng chợt lóe nhìn đến hành động thân thiết của Satsuki với Suzuno, con ngươi hạ xuống tối sầm lại.
Sau phút giải thích, Suzuno nhìn hai cậu bạn cảm ơn rồi xoay người rời đi, cô hiểu họ nói gì và chuyện gì đang xảy ra trong ngôi nhà này. Đơn giản, Ichita nghĩ anh mình theo nghề bánh hiện đại bỏ đi nghề truyền thống của mình, thằng nhóc sợ mất anh trai hơn bao giờ hết. Suzuno gõ cửa phòng Ichita, thằng bé có vẻ như nghe tiếng cô liền đứng dậy tự tay mở cửa, đứng nhìn cô ngẩn người trước cửa, Suzuno nhìn thằng bé lại nhìn vào trong phòng Ichigo ngồi trước tủ nệm của phòng, góc nhỏ đó có lẽ là của Ichita trốn để khóc đi. Cô mỉm cười nhìn Ichita.
"Chị muốn vào nói chuyện cùng em được chứ?"
"...Vâng..."
Thằng bé có vẻ ấp úng và sợ sệch, nhưng vẫn gật đầu né đường cho Suzuno bước vào, rồi ánh mắt của thằng bé nhìn đến Ichigo giống như vị khách không mời, ánh mắt đó bức cô ấy phải đứng dậy từ biệt ra khỏi phòng, Ichigo vừa rời khỏi phòng, cảnh cửa trước mặt cô liền đóng sập lại, như muốn găn cách kẻ phiền hà bên ngoài. IChigo đứng ngẩn người nhìn cánh cửa đóng kính trước mặt mình ánh mắt hiện rõ tia khó chịu cùng đố kị, bàn tay nắm thành quả đấm, thật chặt đến rớm máu.