Cùng Kỳ chạy đến Thiên giới gây chuyện làm kinh động Thiên Đế, khi Thiến đế cùng Thiên hậu chạy đến Nam Thiên Môn, Cùng Kỳ lại đã trốn chạy mất dạng. Không chỉ có như thế, ngay cả ban đầu ở Nam Thiên Môn ngăn cản Cùng Kỳ mọi người cũng không thấy đâu, chỉ có mấy cái binh tướng tuân theo lời Hỏa thần đến thủ Nam Thiên Môn.
Tê Ngô Cung trung, trước cửa Tẩy Trần điện, Cẩm Mịch, Nhuận Ngọc cùng với nghe tin tức chạy đến công chúa Tuệ Hòa đều lộ vẻ lo lắng. Vừa rồi Thái Thượng Lão Quân cùng y tiên đuổi tới, Húc Phượng lấy cớ gây cản trở ngại chẩn bệnh đưa bọn họ ba người toàn bộ đuổi ra ngoài, hiện tại ba người đều đối với tình huống bên trong hoàn toàn không biết gì cả, thật sự là lo lắng vô cùng.
Nhuận Ngọc và Tuệ Hòa thì lo lắng thương thế của Húc Phượng mà Cẩm Mịch thì lo cho cô bạn thưở nhỏ của mình.
“ Nếu ta nhanh hơn một chút thì Tuyết Liên đã không ra nông nổi này.” Cẩm Mịch một bên tự trách, đầu tiên là Nhục Nhục, sau là Tuyết Liên, nàng nhất định phải giết Cùng Kỳ.
Nhuận ngọc thấy Cẩm Mịch khổ sở, vội vàng trấn an, “Hảo, không cần tự trách, phát sinh chuyện như vậy, ai đều không muốn.”
Bên trong Tẩy Trần điện y tiên khẩn trương mà lau mồ hôi, ngẩng đầu liếc mắt một nhìn nằm trên giường cô gái nằm trên giường tái nhợt hơn trang giấy, lại trộm nhìn đứng thẳng phía sau giống như sát thần nam tử, trong lòng không khỏi hô khổ. Này nơi nào là Hỏa thần đối nhân xử thế nho nhả lễ độ, rõ ràng chính là bị Cùng Kỳ bám vào.
“Người sao rồi?” Húc phượng đối thượng y tiên ánh mắt, chậm rãi mở miệng. Ngữ khí bình tĩnh, chính là phía sau lưng đôi tay nắm chặt thành song quyền lại đem tâm tư của hắn bán đứng.
“ Nhị điện hạ không cần lo lắng, người này chẳng qua linh lực cạn kiệt quá độ nên mới hô mê!” Y tiên thở nhẹ nói.
Húc Phượng buông lỏng tâm thần cho người lui ra ngoài, hắn ngồi xuống cạnh giường giơ tay chạm nhẹ khuôn mặt nhỏ nhắn của nàng hồi tưởng lại vẻ yếu ớt mong manh khi đó của Tuyết Liên lòng ngực quặng đau, hắn thà rằng nàng suốt ngày nhanh mồn nhanh miệng khiến hắn khó chịu, chỉ khi có chuyện nhờ cậy mới nhỏ giọng lấy lòng song liền trở mặt hơn là bây giờ.
Đang lúc thất thần, Húc Phượng nghe thấy giọng tiên hầu từ ngoài truyền đến.
“ Tham kiến Thiên Hậu.”
Bên trong Tẩy Trần điện, Húc Phượng cung kính cúi chào Thiên hậu. Hai mẹ con đều có đôi mắt phượng, có đều Thiên Hậu lại mang dáng vẻ của một vị thượng giả, không giận mà uy nghi trong khi Húc Phượng lại có vẻ phong lưu đa tình, ánh mắt nhiệt liệt như lửa bất tận.
“ Mẫu thần!” Giờ phút này, Húc Phượng đã sớm thay một bộ quần áo màu đỏ sẫm làm nổi bất làm da trắng còn hơn con gái, nơi nào có dáng vẻ lo lắng bất an ban nãy.
Đồ Diêu xoay người nhìn về phía đứa con trai của nàng, trong ánh mắt chứa đựng sự hài lòng. Húc Nhi của nàng chưa bao giờ làm nàng thất vọng, khi còn bé đã có tư chất hơn người, tuổi còn trẻ liền chinh chiến xa trường lập không biết bao chiến công hiển hách. Những năm gần đây, tình cảm Thiên đế dành cho nàng rất nhợt nhạt chỉ sợ trong lòng hắn sớm nổi tâm tư phế hậu, nhưng liền tính hắn là Thiên đế, thế lực của Điểu tộc hắn vẫn không cách nào từ bỏ, huống chi Húc Phượng lại chưởng quản thập phương thiên tướng, mấy lần trần áp Ma giới, những công lạo này đã đủ để trở thành Thái tử.
Nghĩ như vậy, thần sắc của nàng cuối cùng cũng hòa nhã một chút: “ Nghe người báo, ngươi vì cứu người khác mà ăn Cùng Kỳ một chưởng, thương thế sao rồi?”
“ Hồi bẩm mẫu thần, chỉ là vết thương nhỏ thôi, chỉ cần điều tức mười hai Tiểu chu thiên liền ổn, mẫu thần không cần lo lắng.” Húc Phượng duỗi tay đỡ Đồ Diêu, cười nhẹ nói.
“ Nếu là như vậy, ta đây liền yên tâm. Lần này Cùng Kỳ đại náo Nam thiên môn cùng Ma giới không thoát được quan hệ, ngày mai Phụ đế ngươi nhất định triệu kiến ngươi bàn về vấn đề này, hôm nay tốt nhất nên điều tức chữa thương để tránh làm hỏng chuyện lớn.”
Đồ Diêu đưa tay cầm lấy tay Húc Phượng, ánh mắt sắc bén: “Chỉ cần lần này thành công bắt được Cùng Kỳ, ta nhất định thượng tấu lập ngươi làm thái tử, vị trí này bỏ trống đã lâu cũng nên có một kết quả.”
Húc Phượng nghe vậy, ánh mắt lộ vẻ lạnh lùng: “Mầu thần, ta đã nói rồi, vị trí đó ta không có hứng thú.”
Đồ Diêu cười khẽ: “Có chút đồ vật, không phải là ngươi muốn có hay không mà là ngươi cần thiết phải có. Chung quy có một ngày, ngươi sẽ biết, mẫu thần làm hết thảy đều vì muốn tốt cho ngươi.”
Húc Phượng trầm mặt không nói.
“ Ngươi luôn là như vậy, cái gì cũng không muốn tranh, cái gì cũng không muốn đoạt.” Đồ Diêu khó chịu ngồi bật dậy, Húc Phượng lặng lẽo đi theo nàng.
“ Đúng rồi, cái thư đồng bị thương kia thế nào rồi?”
Sắc mặt Húc Phượng khẽ biến, vội vàng trả lời: “Mẫu thần, tên thư đồng đó chẳng qua cạn kiện linh lực quá mức cộng thêm bị Cùng Kỳ dọa sợ mà thôi.”
Đồ Diêu gật đầu liền mang theo Tuệ Hòa đứng bên ngoài cùng đám người hầu trở về Tử Kim Vân cung, sau khi cùng Tuệ Hòa nói vài lời hay khuyên nàng đừng bị hành động của Húc Phượng mà buồn liền phất tay ý bảo Tuệ Hòa cùng tiên nga lui ra ngoài, nàng một mình đi đến lầu các của Tử Kim Vân cung, từ trên lầu cao nhìn ánh đèn Tê Ngô Cung, thật lâu sau nàng cúi đầu: “ Húc Nhi, hiểu con không bằng mẹ.”
“ Người tới, tìm binh tướng canh gác Nam Thiên Môn ngày đó. Bổn cung muốn biết ngày ấy đã xảy chuyện gì?”
“ Vâng, thưa Thiên hậu.”
Ban đêm, cơn gió nhẹ thổi bay màn giường, một ngọn đèn đặt ở cạnh tường nhảy nhỏ lung lay sắp đổ. Trên giường nằm một người an tĩnh ngủ, trong không khí tràn ngập mùi thuốc, cách không xa, Húc Phượng ngồi trên đệm hai mắt nhắm lại, quanh thân hiện lên nhàn nhạt khói nhẹ, một đóa đóa hồng liên lượn vòng ở hắn bốn phía.
Thật lâu sau, hắn thở phào một ngụm trọc khí. Đứng dậy đi đến tình hình người nằm trên giường: “ So với ban nãy thì tốt hơn nhiều rồi!”
Húc Phượng định rời khỏi thì phát hiện ống tay áo bị Tuyết Liên trong vô thức nắm lấy, thuận miệng trêu chọc nói: “Ngươi học yểm thú xả ta tay áo làm cái gì?”
Tuyết Liên đang ngủ sâu làm sao có thể trả hắn, Húc Phượng nhẹ nhàng kéo tay áo ra, cho nàng đắp chăn đàng hoàng, sau đó đẩy cửa đi ra ngoài.