Gần đây Diệp Tô luôn cảm thấy Kỷ Hằng đang bận rộn cái gì đó, cứ giấu cô, lén la lén lút.
Ví dụ như thường ngày, khi cô quay phim xong về nhà thì Kỷ Hằng đều ở nhà xem ti vi, mặc một bộ quần áo ở nhà thoải mái, uống sữa, dáng vẻ như đã trải qua mọi sự đời. Nhưng gần đây khi cô về nhà, Kỷ Hằng luôn ăn mặc hoàn hoàn chỉnh chỉnh, áo trong, vest, quần tây không thiếu thứ gì, tóc cũng được xử lý qua, vừa nhìn là biết ban ngày khi cô không có nhà thì anh đã đi ra ngoài.
Đi đâu vậy? Diệp Tô hỏi thì anh lại ấp úng, anh nhìn trái phải mà nói, không chịu nói thật.
"Anh sẽ không đi tìm việc làm đó chứ." Diệp Tô nảy ra một suy đoán to gan, thấy Kỷ Hằng sau khi nghe cô hỏi có vẻ không được tự nhiên, liền cảm thấy mình đã đoán đúng, cười cười nắm lỗ tai Kỷ Hằng: "Anh có thể làm cái gì, một không bằng cấp hai không quen ai, đừng đi, trong thẻ của anh không phải là có nhiều tiền à, sao lại không dùng."
"Không sao đâu, anh ở nhà phụ trách xinh đẹp như hoa là được, em phụ trách kiếm tiền nuôi gia đình, em nuôi anh, anh ăn nhiều hơn nữa em cũng nuôi được." Diệp Tô vỗ ngực khí phách bảo đảm với Kỷ Hằng.
Kỷ Hằng tuy rằng một không bằng cấp hai không quen ai, thế nhưng kỳ thực con chủ bài sát thủ lớn nhất của anh là gương mặt, bình thường đứng một chỗ trên đường đã thu hút biết bao ánh nhìn, tần suất mọi người ngoái nhìn còn nhiều hơn so với một ngôi sao nhỏ hàng thật giá thật như Diệp Tô. Nếu như anh thật sự muốn dựa vào khuôn mặt để kiếm cơm thì đúng là dư dả, tiện thể còn có thể để Diệp Tô ăn no.
Nhưng Diệp Tô không muốn để cho Kỷ Hằng dựa vào khuôn mặt để kiếm sống, con người luôn luôn có lòng riêng, hiện tại Kỷ Hằng là bạn trai của cô, đặt ở nhà để cô thưởng thức là được rồi, tại sao phải đưa ra ngoài cho người khác xem, cô cũng không phải là không nuôi nổi anh.
Đối với lời bao nuôi hào phóng của Diệp Tô, Kỷ Hằng phản ứng không lớn, chỉ từ từ trả lời: "Loại chuyện dựa vào mặt để kiếm sống này, anh chỉ dùng với em."
Anh ném cho Diệp Tô một ánh mắt và mỉm cười, Diệp Tô thiếu chút nữa xúc động đến mức đưa tất cả các thẻ ngân hàng tới trước mặt Kỷ Hằng.
Dùng! Anh tùy tiện dùng!
Sau đó Diệp Tô lại cảm thấy ở phương diện khác Kỷ Hằng cũng có cái gì đó không đúng.
Rõ ràng WeChat của Kỷ Hằng chỉ có một người bạn là cô lại đột nhiên bắt đầu trò chuyện trên WeChat, mà đối tượng trò chuyện không phải là cô.
Anh biết những người khác ở đâu? Rồi thêm bạn tốt ở đâu?
Buổi tối, sau khi tắm rửa xong đi ra Diệp Tô nhìn thấy Kỷ Hằng đang đánh chữ trên màn hình điện thoại, kèm theo tiếng thông báo tin nhắn WeChat không ngừng vang lên.
"Anh đang nói chuyện phiếm với ai vậy?" Diệp Tô đột nhiên nhảy tới bên cạnh Kỷ Hằng, nhìn màn hình điện thoại của anh.
"Ấy." Kỷ Hằng sợ đến mức tay run một cái, úp màn hình điện thoại đang gõ chữ dỡ lên giường, sau đó anh vội nhét vào trong túi áo.
Diệp Tô thấy phản ứng này của anh liền cảm giác được việc lớn không ổn.
Cô sợ là mình đang nuôi một con ngựa hoang ở nhà, bây giờ trên đỉnh đầu đều là thảo nguyên.
"Rốt cuộc là anh làm chuyện gì mà không cho người ta nhìn được?! Còn không cho em xem! Còn không nói cho em biết!" Diệp Tô đứng trên giường, cầm lấy hai chiếc gối quơ đập lên người Kỷ Hằng.
Kỷ Hằng né tránh lung tung, nhưng vẫn bị trúng mấy cái.
"Đừng đập đừng đập, đến lúc đó anh sẽ nói cho em biết, có được hay không?"
"Không được!" Diệp Tô ném gối xuống, hai tay chống nạnh: "Anh gạt em chuyện gì?"
Kỷ Hằng vùi đầu suy tư một hồi, hạ quyết tâm, đột nhiên nhét hai chiếc gối vào trong tay Diệp Tô.
"Em đập đi, anh không né đâu."
Anh vẫn không định nói ra.
Diệp Tô ôm gối do Kỷ Hằng nhét vào tay cô, trợn mắt há mồm.
"Anh, có phải anh có người ở bên ngoài không hả?" Diệp Tô ném gối trong tay đi, co quắp ngồi trên giường, không có chút sức sống.
Cô đột nhiên cảm thấy có một con ngựa tên Kỷ Hằng đang gọi bầy trên đầu mình, tự do chạy băng băng trên thảo nguyên Bối Nhĩ, phía sau còn kéo theo một đám ngựa cái nho nhỏ lộng lẫy.
"Em nghĩ bậy bạ gì thế?" Kỷ Hằng lắc vai Diệp Tô: "Anh không nói cho em biết là do có việc khó nói, chờ đến lúc thích hợp anh sẽ nói cho em biết, được không?"
Diệp Tô không hiểu nhìn Kỷ Hằng, chiếc mũi nho nhỏ khụt khịt một chút: "Vậy người vừa nói chuyện WeChat với anh là nam hay nữ?"
Kỷ Hằng hơi lúng túng giật nhẹ khóe miệng, cũng không có ý định gạt cô: "Nữ."
Bên tai lập tức truyền đến tiếng rít gào tức giận của cô gái nào đó.
"Anh cút đi cho tôi! Tôi muốn chia tay với anh, chia tay!"
Kỷ Hằng vội vàng bắt lấy tay chân đang huơ loạn xạ của người nào đó giữ vào trong ngực.
"Em nghe hết đã được không."
"Chia tay! Dao của tôi đâu! Dao đâu? !" Diệp Tô nghiến răng nghiến lợi: "Tôi giết anh trước."
Kỷ Hằng dùng một tay nắm hai cổ tay của Diệp Tô.
"Em hãy nghe anh nói, là nữ, năm mươi tuổi, không trẻ bằng em, không xinh đẹp bằng em, càng không thích anh như em, bọn anh nói chuyện nghiêm chỉnh phải giữ bí mật, cho nên mới không thể nói cho em biết, anh nói vậy đã hiểu chưa?"
"Nếu như anh có ý định muốn gạt em thì nói thẳng người đó là đàn ông không phải được rồi sao? Cần gì phải thành thật nói cho em biết?"
Diệp Tô nghe xong nhưng cơn giận trên mặt vẫn chưa tan, như một con ếch xanh ghé vào người Kỷ Hằng thở dốc.
Kỷ Hằng vươn tay vỗ về lưng cô.
"Lần tới mới nghe một nửa mà đã quậy đòi chia tay có tin anh..."
"Anh thế nào?" Diệp Tô bỗng nhiên ngẩng đầu, trừng mắt nhìn Kỷ Hằng.
"Anh sẽ..." Kỷ Hằng dừng một chút, cười khổ: "Anh sẽ tự mắng chết anh, chủ động dâng dao cho ngài, được không?"
Diệp Tô phì cười.
Kỷ Hằng vuốt ve gáy cô.
Người tiểu thiếp chỉ cần vẫy tay là chạy tới, không dám thở mạnh trước mặt anh trốn đi trong buổi sáng nào đó, hiện giờ đã trở thành cô bạn gái nhỏ anh muốn cưng chiều, dỗ dành, yêu thương, thế nhưng cảm giác hiện tại trong lòng anh vậy mà lại tốt hơn.
Kỷ Hằng đột nhiên cảm thấy mình có khuynh hướng Stockholm chịu ngược, anh đỏ mắt chờ mong đuổi tới đây, tự chuốc lấy phiền phức.
Diệp Tô giống như con mèo nhỏ cọ cọ vào cổ anh.
Kỷ Hằng tìm chuyện để nói: "Ngày mai em quay cảnh gì, có khó không? Lại cảnh có đánh nhau sao?"
Anh cảm giác được người trong ngực hơi cứng lại.
Qua một lúc Diệp Tô mới rầu rĩ nói: "Không có cảnh đánh nhau, nội dung, chậc, cũng tạm ah, có hơi khó khăn."
Không có cảnh đánh nhau là tốt rồi, Kỷ Hằng không muốn cô lại xanh tím cả người, thở dài một hơi, nắm tay Diệp Tô: "Cố gắng lên, đại minh tinh lập tức có lượng fan lên đến hàng triệu."
《 Dẫn hỏa 》 đã phát sóng bốn tập, tiếng vang tốt chưa từng có, mấy cảnh đầu Diệp Tô diễn còn chưa tới, nhưng fan cũng đã lên đến vạn.
Diệp Tô chợt ngẩng đầu, chống lại ánh mắt của Kỷ Hằng, nuốt một ngụm nước miếng.
Nếu ngày mai anh biết em quay cảnh gì, thì anh sẽ không cổ vũ cho em.
"Làm sao vậy?" Kỷ Hằng hỏi: "Sao lại có dáng vẻ này?"
Diệp Tô hít một hơi: "Kỷ Hằng, anh sẽ ủng hộ sự nghiệp của em đúng không?"
Em không muốn làm Diệp di nương sâu kiến của Kỷ phủ, là vật phụ thuộc vào Kỷ lão gia.
Em muốn làm Diệp Tô, hoàn chỉnh, độc lập, Diệp Tô có cuộc sống riêng của chính mình, sau đó mới là Diệp Tô của Kỷ Hằng.
"Hử?" Kỷ Hằng còn chưa hiểu sao cô lại đột nhiên nói năng kỳ lạ như vậy, Diệp Tô đã chủ động lại gần hôn anh.
Chụt một cái, hôn ngay trên môi.
Kỷ Hằng kéo chăn qua đỉnh đầu hai người.
Có tiếng cười đùa vang lên, tấm chăn cuồn cuộn lên như sóng biển.
Náo nhiệt một hồi, sau cùng, theo lẽ thường thì Diệp Tô mệt mỏi bỏ chạy trước, chui ra ngoài hít thở không khí trong lành, ngủ.
Diệp Tô bị mất ngủ, Kỷ Hằng ngủ trước cô.
Diệp Tô nghe tiếng hít thở đều đều của anh bên tai, mấy ngón tay xoắn vào nhau không ngừng vặn vẹo, khảy khảy quai hàm.
Anh có việc gạt em, em cũng giấu giếm anh một việc, không tính là quá đáng nha.
Thành thật nói cho anh không biết chừng anh sẽ ồn ào nổi nóng, không muốn cãi nhau với anh, Diệp Tô trở mình, đối mặt với Kỷ Hằng, một người đàn ông cổ đại rập khuôn bảo thủ.
Ngày hôm sau, địa điểm quay của đoàn phim《 Dẫn hỏa 》 dời đến một bệnh viện tư nhân.
Đoàn phim đã thuê riêng một tầng phòng bệnh cần dùng để quay phim, có người canh giữ ở bên ngoài, nhưng vẫn có rất nhiều bác sĩ và điều dưỡng trẻ tuổi muốn đến nhìn lén, chờ mong có thể gặp được ngôi sao.
Lần này, nội dung cảnh quay trong bệnh viện chủ yếu là nhân vật cảnh sát Tần Kiêu do Tống Minh Mặc thủ vai bị thương trong một lần ra ngoài làm nhiệm vụ, trúng đạn nằm bệnh viện, các đồng nghiệp đều tới bệnh viện thăm.
Buổi sáng là quay cảnh nhóm, chủ yếu quay mấy cảnh sát đồng sự đến bệnh viện thăm vai chính bị thương, Diệp Tô cũng có trong số đó, vai Hạ Lê của cô phải thể hiện sự không yên lòng giữa một đám đồng nghiệp đang đùa giỡn.
Trong màn ảnh, vẻ mặt lo lắng phức tạp của Diệp Tô cứ như không phải là đang diễn xuất.
Tất cả là bởi vì cảnh sau cùng của lịch trình ngày hôm nay.
Vai Hạ Lê do cô đóng vẫn luôn thầm mến nam chính Tần Kiêu, sau khi các đồng nghiệp đi về thì một mình cô ở lại.
Nam chính Tần Kiêu đang ngủ, Hạ Lê biết anh thích nữ chính, lần này bị thương cũng là vì nữ chính, cô nhìn khuôn mặt nam chính khi ngủ, quyết định chặt đứt nỗi thầm mến nhiều năm của mình, sau khi đấu tranh tư tưởng một hồi thì dự định hôn lén nam chính, tạm biệt đoạn tình cảm này.
Những lời "Hạ Lê nhẹ nhàng hạ một nụ hôn xuống đôi môi của Tần Kiêu" trong kịch bản được Diệp Tô gạch mấy đường mực đỏ, các chỗ trống trên giấy đều đầy những đường gạch lung tung, hoàn toàn khác hẳn với những ghi chép trật tự rõ ràng trên các kịch bản khác.
Trọng điểm tất cả là ở chữ "Hôn" kia.
Vào giờ nghỉ giải lao, đạo diễn kéo Tống Minh Mặc và Diệp Tô đi bàn về phân cảnh.
"Thực ra lúc này Tần Kiêu không ngủ, anh ta biết mình đang bị cấp dưới hôn, cho nên cậu không thể diễn quá cứng, phải có một chút biểu cảm và động tác, biết không? Ống kính sẽ quay cận cảnh hai người, chú ý một chút." Đạo diễn dùng cả tay và chân để giảng cho Tống Minh Mặc.
Tống Minh Mặc mặc một bộ đồng phục bệnh nhân rộng thùng thình của bệnh viện, khí sắc khỏe khoắn trên mặt được thợ trang điểm giấu đi, khí chất thiếu vài phần công kích so với bình thường, ôn hòa hơn rất nhiều.
"Ừ." Tống Minh Mặc gật đầu, cúi đầu nhìn thoáng qua Diệp Tô đang đứng ngây người cạnh mình.
"Diệp Tô."
"Ah?" Diệp Tô hoàn hồn, mới phát hiện đạo diễn đang gọi tên cô, vội vàng cúi đầu, áy náy nói: "Vâng, xin lỗi đạo diễn."
Bị đạo diễn bắt được cô thất thần khi đang bàn về cảnh phim.
Đạo diễn tính tình rất tốt: "Lo lắng hả?"
Diệp Tô không nói gì, cúi đầu thấp hơn.
"Nhìn dáng vẻ của cô chắc là lo lắng rồi." Đạo diễn cười cười: "Trước đây đã diễn cảnh hôn chưa?"
"Chưa ạ." Diệp Tô lắc đầu, lúc ở đoàn phim《Trường Ca》 cũng có quay cảnh chủ động dâng nụ hôn, nhưng lần đó bị Lục Thừa tàn nhẫn cự tuyệt.
"Đóng phim mà thôi, khi nhập tâm vào nhân vật thì sẽ không lo lắng nữa, đừng mang tình cảm của chính cô vào đó." Đạo diễn nói rất đúng trọng tâm, Diệp Tô cũng liên tục gật đầu thể hiện sự đồng ý.
Đạo diễn lại nói một số chi tiết với hai người, để cho bọn họ đi đúng hướng kịch bản, phỏng đoán nội tâm nhân vật.
"Thật sự chưa diễn qua cảnh hôn?" Tống Minh Mặc hỏi, nhìn bóng lưng của đạo diễn đang rời đi.
Diệp Tô ừ một tiếng.
"Vậy rất vinh hạnh, còn chưa theo đuổi được em, đã có thể hôn em trước." Tống Minh Mặc đột nhiên cúi người, kề sát vào Diệp Tô, một bên đuôi mày nhướng lên, nhếch miệng cười.
Diệp Tô lập tức lui về phía sau một bước.
"Tôi có bạn trai rồi."
"Có liên quan sao?" Tống Minh Mặc bày ra dáng vẻ không có vấn đề gì: "Em không thấy Weibo của anh sao, lần này anh thực sự vừa ý em, cho nên chỉ cần còn chưa kết hôn thì anh còn có cơ hội."
"Anh thích em muốn theo đuổi em, mắc mớ gì tới em." Anh có chút vô lại nói.
"Anh có bị bệnh không?." Diệp Tô liếc mắt nhìn Tống Minh Mặc.
"Vi khuẩn gây bệnh là em." Tống Minh Mặc đột nhiên vỗ vỗ vai Diệp Tô: "Diễn cho tốt, anh chờ đó."
Tống Minh Mặc đút hai tay vào túi nghênh ngang rời đi, Diệp Tô phun một cái ở sau lưng anh ta, trở về khu nghỉ ngơi.
"Tiểu Vũ, lấy giùm mình kịch bản tập , trong cái túi mình mang sáng nay."
Diệp Tô ngồi trở lại ghế của mình, cô muốn xem lại kịch bản. Trong cảnh hôn đó cô có một đoạn độc thoại nội tâm khá dài, cô muốn nghiền ngẫm nội tâm của nhân vật.
"Ừ." Tiếu Vũ lấy kịch bản từ trong túi ra đưa cho Diệp Tô.
Diệp Tô nhận kịch bản lật vài trang rồi buông xuống: "Tiểu Vũ, cậu lấy nhầm rồi, đây là tập , không phải tập ."
"Sao?" Tiếu Vũ vừa nhìn thì phát hiện đúng là kịch bản tập , cô nàng cẩn thận lục túi của Diệp Tô.
"Nhưng mà Tô Tô, trong túi của cậu chỉ có mỗi cuốn kịch bạn này."
"Không thể nào?" Diệp Tô đột nhiên ngồi thẳng người, giật lấy cái túi trong tay Tiếu Vũ, đổ hết vật dụng bên trong ra ngoài.
Gương soi, son môi, kem nền, sạc điện thoại, tai nghe, sách điện tử (Kindle), nhưng không có cuốn kịch bản nào.
"Tô Tô, không phải là tối qua cậu mang kịch bản về nhà xem, sáng nay quên đem đi đó chứ?" Tiếu Vũ hỏi.
Diệp Tô lật qua lật lại tìm trong mớ đổ ra từ trong túi.
"Không sao đâu, ở đây là đoàn phim, mình tìm cho cậu một quyển khác là được mà." Tiếu Vũ cười an ủi.
Diệp Tô đột nhiên đặt chiếc túi bị lộn ngược xuống, ngồi trở lại ghế, ánh mắt sững sờ.
"Bây giờ mình về nhà lấy kịch bản, còn kịp không?"
Tiếu Vũ nhìn đồng hồ đeo tay một cái: "Mình mượn cho cậu một cuốn, cậu xem tạm đi, nhà cậu cách bệnh viện này khá xa, ở đây còn chưa tới nữa tiếng nữa sẽ bấm máy, chắc chắn không kịp."
"Vậy cậu nói kịch bản mình để ở nhà, Kỷ Hằng có hứng thú xem không?" Diệp Tô đột nhiên nắm tay Tiếu Vũ.
Tiếu Vũ lại càng hoảng sợ, rụt cổ lại: "Mình, không biết ah."
Chết tiệt! Diệp Tô thả tay Tiếu Vũ, đập một cái lên tay vịn, cắn răng.
Sẽ không có hứng thú gì đâu, cũng đã hơn nữa ngày mà không thấy Kỷ Hằng có động tĩnh gì.
Chuyên gia ánh sáng bên kia đã bắt đầu thúc dục, muốn cô đi đến vị trí chính xác khi quay, để có thể điều chỉnh ánh sáng.
Diệp Tô hít sâu, đi tới, Tống Minh Mặc đang nằm trên giường bệnh, tư thế nhàn nhã thong dong.
...
Sau khi Diệp Tô đi Kỷ Hằng cũng ra ngoài, bận rộn cho tới trưa mới về nhà, lúc đổi giày đột nhiên thấy trên tủ giày có một quyển tập.
《 Dẫn hỏa 》tập , Diệp Tô.
Cái này cũng có thể quên, Kỷ Hằng lắc đầu, cầm kịch bản lên, định bụng giữ giùm Diệp Tô.
Anh dùng một tay lật nhanh cuốn kịch bản, khi lật tới một trang đột nhiên dừng lại, hình như là được xem nhiều hơn các trang khác, bị cũ hơn một chút.
Hmm?
Kỷ Hằng tiện tay mở trang này ra, phát hiện trên đó là bút tích lộn xộn của Diệp Tô, còn vẽ rất nhiều đường thẳng.
Tầm mắt của anh bị một hàng chữ được gạch bút đỏ nhiều lần thu hút -- Hạ Lê nhẹ nhàng hạ một nụ hôn xuống đôi môi của Tần Kiêu.
Hạ Lê, nhân vật của Diệp Tô.
Kỷ Hằng chợt khép kịch bản lại, ngẩng đầu nhìn cái gương lớn ở đối diện cửa.
Trên đầu, chuông báo động mãnh liệt.