Lúc Kỷ Hằng rơi xuống đụng phải cái gì đó, anh xoa cái hông hơi đau của mình, đứng dậy nhìn chung quanh một chút.
Thoạt nhìn, đó là cảnh đêm ngựa xe như nước của thành phố B, trong không gian chật hẹp, trên đỉnh đầu anh có vài thứ đầy màu sắc trắng mịn đáng yêu.
Tại sao lại là sân thượng, Kỷ Hằng có chút đáng tiếc, anh từ trên giường Diệp Tô xuyên trở lại, khi xuyên qua không thể xuyên thẳng lên giường của cô sao?
Trong phòng hình như không có động tĩnh gì, Kỷ Hằng ở sân thượng gõ cửa vài cái rồi mở cửa ra.
"Diệp... A!"
Chữ "Tô" còn chưa kịp ra khỏi miệng, đột nhiên biến thành một trận tiếng vang bùm bùm, còn kèm theo ánh sáng nhỏ như tia chớp.
Kỷ Hằng cảm giác cả người tê rần, nửa người trên co quắp như là bị điện giật.
Diệp Tô cầm dùi cui điện thở hồng hộc, thời khắc mấu chốt không thể dựa vào chiêu thức và chút sức này của cô, các thiết bị điện chống ‘sói’ hiện đại là đảm bảo nhất.
Nhất là sau khi cô phát hiện tên hái hoa tặc đen thui trên sân thượng cao hơn cô rất nhiều.
Dùi cui điện sau khi dùng một lần cần có thời gian hồi điện, Diệp Tô đảo ngược cây dùi cui, chuẩn bị dùng chuôi dùi cui đánh một phát chí mạng vào gáy người nọ.
"Em làm gì vậy!" Kỷ Hằng nương theo ánh trăng chiếu vào sân thượng, tay mắt lanh lẹ nắm cổ tay cô lại.
Tay anh còn rất tê dại, không có sức lực gì, một tay cầm hờ cổ tay của Diệp Tô, nửa người dưới không bị điện giật di chuyển vòng qua chân cô, Diệp Tô lui một bước đụng vào tường, trước mặt lại là một lồng ngực hệt như bức tường.
Động tác vốn đơn giản nhưng sau khi bị điện giật thì có hơi tốn sức, Kỷ Hằng buông tay cô ra, chuẩn bị xoa xoa phần bụng bên trái bị cô giật điện.
Gần đây Diệp Tô tập luyện một thời gian nên phản ứng rất nhanh, gần như là trong nháy mắt, một tay tạo thành chưởng đâm về cổ người nọ.
Khi bàn tay đâm ra bị một bàn tay lớn bao lại.
"Là anh."
Kỷ Hằng nắm tay cô, trong lòng đang vui mừng, xem ra mấy ngày anh không có ở đây tính cảnh giác của cô không tồi, cho rằng gặp người lạ, chẳng những không bị dọa khóc mà còn có thể dũng cảm đánh một chút.
"Kỷ Hằng!" Diệp Tô gọi ra, đầu óc đã kịp phản ứng, thế nhưng...
Động tác trên đùi như xe không thắng.
Nét vui mừng như mẹ già của Kỷ Hằng đột nhiên cứng đờ, huyệt thái dương cũng bắt đầu nhảy.
Diệp Tô nhắm nghiền hai mắt.
Người chỉ đạo võ thuật kinh nghiệm đầy mình đã từng dạy, nếu như lúc cận chiến bị kẻ bắt cóc trói tay, cách phá giải là, đại pháp đoạn tử tuyệt tôn.
Thường gọi đá háng.
...
Kỷ Hằng ngồi chồm hổm dưới đất, tiếng rên trong miệng rõ ràng cho thấy đã cố gắng đè nén lại.
Diệp Tô ngồi xổm người xuống, mở đèn pin điện thoại lên, chùm sáng chiếu lên khuôn mặt ảm đạm của Kỷ Hằng.
Kỷ Hằng quay đầu chỗ khác không đối mặt với nguồn sáng, di chuyển người một chút, lại càng không đối mặt với Diệp Tô, tức giận rồi.
"Xin lỗi xin lỗi, tôi không biết là anh đã trở lại." Động tác của Diệp Tô nhanh nhạy hơn nhiều so với người bị thương, lật đật chạy tới ngồi chồm hổm trước mặt Kỷ Hằng.
Kỷ Hằng nhìn cô từ trên xuống dưới một lần, nhíu mày rồi lại chôn đầu xuống lần nữa.
Liên tiếp gặp hai chiêu chí mạng như thế, anh muốn tự mình trị thương một chút.
"Anh không sao chứ, có đau hay không hả? Có muốn đi bệnh viện khám một chút không?" Diệp Tô dứt khoát quỳ rạp trên mặt đất, đưa mặt xuống dưới khuôn mặt đang gục xuống của Kỷ Hằng.
Cô thấy vẻ mặt anh thật sự rất đau đớn, trong lòng áy náy, cô cầm điện thoại lên.
"Cái kia, cái số điện thoại cấp cứu là bao nhiêu? Tôi gọi cho anh, anh ráng chịu một chút, ráng chịu một chút thôi."
Diệp Tô luống cuống tay chân bấm số điện thoại, còn chưa kịp gọi đã bị Kỷ Hằng đoạt lấy điện thoại.
"Không cần gọi." Kỷ Hằng nói mấy chữ này qua kẽ răng.
Diệp Tô ngồi trên sàn nhà trước người anh, nắm lấy tay anh nói: "Anh không đau sao?"
"Đau." Anh hít sâu: "Nhưng mà hẳn là không cần gọi cấp cứu."
"Tôi..." Diệp Tô muốn nói gì đó nhưng nói một nửa lại bị cô nuốt trở vào.
Thật ra cô muốn nói có muốn tôi xem giúp anh rồi xoa nắn hay không, mấy ngày nay bị thương nên trong nhà có nhiều thuốc, nhưng mà nghĩ đến nơi Kỷ Hằng bị thương, hay là thôi vậy.
Đêm trước đó cô bị 'tiểu Kỷ Hằng' ức hiếp làm đau, lần này nhất định là ông trời muốn cho cô một cơ hội để trả lại. Diệp Tô không biết nghĩ như thế nào lại nghĩ đến chuyện này, hổ thẹn trong lòng phai nhạt không ít.
Kỷ Hằng vào phòng vệ sinh, anh lách cách bật công tắc đèn nhưng không sáng.
"Khi anh đến điện của tôi đã bị mất rồi." Diệp Tô có chút không vui, ném điện thoại đang ở chế độ đèn pin cho Kỷ Hằng.
Kỷ Hằng nhận điện thoại, cũng chưa nói cảm ơn, đóng cửa phòng vệ sinh.
"Ai biết hôm nay anh tới chứ, tôi cũng đâu phải cố ý đâu, còn cáu kỉnh không để ý tới tôi." Diệp Tô nhìn phòng vệ sinh phát ra ánh sáng trắng lờ mờ lẩm bẩm vài câu rồi mò mẫm đi ra sân thượng.
Ánh sáng trên sân thượng cũng không quá tệ, một là ánh trăng, hai là ánh sáng của hàng xóm hai bên cũng hắt qua đây.
Quả nhiên chỉ có nhà cô mất điện. Diệp Tô nghe tiếng ti vi quảng cáo hi hi ha ha của nhà hàng xóm trên lầu mà đau lòng tột cùng.
Tập một《Dẫn hỏa》của cô chắc chắn đã bắt đầu rồi.
Công tơ điện ở trên sân thượng, nhất định là khi Kỷ Hằng xuất hiện đã làm hư điện nhà cô!
Diệp Tô trừng mắt về phía phòng vệ sinh đang sáng nhưng không phát ra tiếng gì kia.
Đột nhiên cảm thấy một đá vừa rồi thật thoải mái.
Cô dời một cái ghế cao tròn ở trước quầy bar trong nhà ra sân thượng, đứng trên đó chuẩn bị kiểm tra chỗ công tơ điện bị hư.
Vừa mới định mở cái lồng nhỏ chụp ở ngoài công tơ điện ra thì cái lồng nhỏ này đã đi trước cô một bước, như cái răng sữa của trẻ con chỉ còn dính lại một chút xíu, vừa đụng đã rơi xuống đất.
Loại đồ như công tơ điện cũng bị anh làm vỡ thành như vậy, có bản lĩnh nhỉ.
Diệp Tô đứng trên ghế tròn, lại trừng mắt một cái về phía phòng vệ sinh.
Hừ, Diệp Tô bĩu môi, một lần nữa vùi đầu vào sự nghiệp sửa điện.
Cô nhìn mấy cái nút đỏ đỏ xanh xanh trên đó thấy có chút khó khăn.
Ánh sáng quá mờ, cô không thể đọc những chữ ở phía dưới mấy cái nút nhỏ.
Điện thoại của Kỷ Hằng đã sớm không còn pin, trong nhà chỉ có điện thoại của cô là có thể chiếu sáng nhưng lại đang bị Kỷ Hằng cầm để kiểm tra thương thế.
Ti vi của hàng xóm trên lầu vẫn còn đang phát, không biết là đang xem đài nào mà quảng cáo dài như vậy.
Khó khăn lắm cô mới được lên ti vi một lần! Diệp Tô thực sự không nhịn nổi, cô đứng trên ghế hét vào trong nhà: "Kỷ Hằng, anh đã xong chưa!"
Thời gian lâu như vậy, ở trong đó sanh con sao?
"Nhanh lên một chút ~ tôi cần dùng điện thoại của tôi!" Diệp Tô lại hét vào bên trong.
Trong phòng vệ sinh, Kỷ Hằng mặt không thay đổi sửa sang quần áo.
Chế độ đèn pin rất tốn điện, điện thoại của Diệp Tô đã nhắc nhở còn không quá % pin.
Bên ngoài Diệp Tô đang giục anh nhanh lên một chút.
Kỷ Hằng vô cùng căm tức thái độ không tim không phổi này của cô. Bị thương ở đây sau này có thể ảnh hưởng tới chất lượng cuộc sống của họ. May mà bây giờ tạm thời không có gì đáng ngại, bằng không, ngày nào đó cô muốn dùng thì chỉ khóc thôi.
"Đừng có hối." Kỷ Hằng trả lại cô một câu rồi bỏ điện thoại vào túi, đứng ở trước bồn rửa mặt, mở vòi nước chuẩn bị rửa tay.
Thời tiết rất lạnh, anh xoay vòi nước về bên phải để mở nước nóng.
Trên ban công, Diệp Tô đang đứng trên ghế cao nghe hai tiếng bùm bùm bên tai, sau đó liền vang lên tiếng nổ ầm ầm.
Cô quay đầu, khí gas của bệ máy nước nóng ở ban công đang cháy bùng lên.
"A! ! !"
Kỷ Hằng đang rửa tay đột nhiên nghe có tiếng thét chói tai trên ban công.
Diệp Tô?!
Anh nhanh chóng tắt nước rồi ra ngoài, đến ban công thì nhìn thấy Diệp Tô đứng một chân trên ghế vừa cao vừa nhỏ, chân còn lại đang giơ ngoài không trung, hai tay quơ quơ để giữa thăng bằng.
Kỷ Hằng xông ra ngoài.
Trong vài giây ngắn ngủi đó Diệp Tô suy nghĩ rất nhiều.
Nghĩ là nếu cô có thể té xuống ban công thì coi như mạng cô lớn, nếu như lướt qua sân thượng bay thẳng xuống hai mươi ba tầng lầu cũng chỉ có thể nói người mù xem bói cho cô trước đây rất chính xác, thực sự cô chỉ có thể sống đến mười chín tuổi.
Nghĩ ngay cả bộ phim do mình đóng cũng chưa kịp coi được giây nào thì đã tuổi trẻ chết sớm, nói không chừng sau này làng giải trí kiểm kê những diễn viên nữ xinh đẹp xấu số phải ghi thêm tên của cô vào.
Nghĩ cái tên Kỷ Hằng đáng chém ngàn đao này sao sớm không tới muộn không tới lại tới ngay vào tối nay, cô thật hối hận khi vừa rồi không đá vào chỗ kia của anh thêm hai cái.
Sau cùng không biết nghĩ thế nào lại nhớ tới cảnh té xuống vách núi trên đường núi ở chùa Vân Sơn, cũng như bây giờ, cô đã từng trải qua cảm giác này, thân thể dần dần không thể khống chế được, mất trọng lực. Chỉ là không biết lần này có phải rơi một cái sẽ rơi trở về, ngã vào Kỷ phủ, trở lại làm thiếp của Kỷ Hằng.
Tôi không muốn về a ô ô ~
Diệp Tô cảm nhận được thân thể mình càng lúc càng nghiêng đi, cô rất muốn khóc.
Ở đây Kỷ Hằng đưa nhiều tiền làm sính lễ cho cô như vậy, nói muốn cùng cô đi đăng ký kết hôn, trở về cô sinh cho Kỷ Hằng ba đứa con trai rồi trở thành đích ngắm Kỷ phu nhân cho mọi người chỉ trích.
Ngay trong lúc tuyệt vọng, Diệp Tô đột nhiên cảm thấy trên lưng mình có thêm một đôi tay, sau đó cô nặng nề ngã xuống.
Diệp Tô từ từ nhắm chặt hai mắt chờ đợi.
Tại sao lại không có đau đớn như trong dự đoán?
Từ tầng hai mươi ba rơi xuống đất cần lâu như vậy ư?
Diệp Tô bất an mở mắt ra, phát hiện trước mắt vẫn là sân thượng nhà cô, phía sau, giống như có nhiều thêm một cái đệm vừa dày vừa ấm.
"Shhhh~" Bên tai có tiếng hít khí đau đớn.
"Ôi!" Diệp Tô đứng lên, phát hiện Kỷ Hằng vừa làm đệm ở dưới người cô.
Quả nhiên, hình ảnh nam chính không cần tốn nhiều sức tiếp lấy nữ chính rơi xuống, sau đó ôm xoay vòng như công chúa trong phim truyền hình đều là gạt người.
"Kỷ Hằng Kỷ Hằng!" Diệp Tô quỳ bên cạnh Kỷ Hằng, gọi tên anh: "Anh sao rồi?"
Kỷ Hằng hít hơi từ dưới đất ngồi dậy, nửa người trên tựa trên lan can của sân thượng.
"Ai cho em đứng trên cái ghế cao như vậy? Em có biết có bao nhiêu nguy hiểm hay không!"
Diệp Tô cúi đầu, hít mũi một cái: "Phim truyền hình của tôi phát sóng, không có điện nên sốt ruột."
"Gấp đến độ ngay cả mạng cũng không cần hả? !" Kỷ Hằng đột nhiên lớn tiếng dạy dỗ cô một câu, trong lòng nghĩ mà vẫn còn sợ, nếu không phải anh phản ứng nhanh, sợ là Diệp Tô đã bay ra ngoài lan can sân thượng rơi xuống lầu rồi.
Anh đột nhiên hiểu, sau này nếu không có cô, một mình anh còn có ý nghĩa gì.
Anh đột nhiên lớn tiếng làm Diệp Tô sợ đến run lên, đầu cúi thấp hết cỡ, một giọt nước treo trên chóp mũi.
Tách một tiếng, giọt nước kia rơi xuống, chạm vào mu bàn tay anh.
Rất nhanh, trên chóp mũi có rất nhiều giọt nước, từng giọt từng giọt rơi xuống mu bàn tay anh.
Kỷ Hằng cảm thấy như thể cô trở về lúc mười bốn tuổi, cũng như thế này, khi bị dạy bảo sẽ khóc.
"Em khóc cái gì?" Anh vươn tay lau nước mắt trên mặt cô, nâng khuôn mặt nhỏ nhắn đầy nước mắt nước mũi lên: "Đừng khóc, xấu muốn chết."
Diệp Tô vừa nghe lại khóc càng dữ dội hơn, vai run lên từng đợt, thở hổn hển hít khí khụt khịt.
"Đừng khóc đừng khóc, anh không mắng em, được chưa?" Kỷ Hằng dỗ người đến chân tay luống cuống, cầm tay áo lau lung tung trên mặt Diệp Tô: "Anh còn làm cái đệm thịt cho em đây, anh không khóc em khóc cái gì?"
Kỷ Hằng nghĩ đến đây trong lòng có chút mệt mỏi. Một tháng, chờ sao chờ trăng vất vả lắm mới quay lại được, kết quả đầu tiên là ăn một dùi cui điện của Diệp Tô, tiếp theo ăn một chân có thể đoạn tử tuyệt tôn, chôn vùi tương lai của chính cô, sau cùng lại làm một cái đệm thịt cho cô, vừa nãy lưng anh đập thẳng vào đầu nhọn của lan can, thật sự rất đau.
"Em mà khóc nữa, em mà khóc nữa anh cũng khóc," Kỷ Hằng trưng ra dáng vẻ vô cùng đau đớn: "Đau quá, đau chết luôn!"
"Chỗ đau của anh, tôi, tôi có thuốc trị thương." Diệp Tô nhìn người đàn ông có đau mấy cũng không khóc mà bây giờ lại khóc thì cũng luống cuống, nói không ngớt.
Mấy ngày nay cô đóng phim bị thương nên trong nhà có nhiều thuốc trị thương.
"Để tôi nhìn thử xem, là đụng phải lưng sao?" Diệp Tô khóc thút thít nói, muốn tiến lên phía trước nhìn lưng của anh: "Tôi, bôi thuốc cho anh... A!"
Diệp Tô còn chưa nói hết, mới vừa tới gần đã bị người kéo đi, kéo vào trong lòng anh.
"Không sao, không đau." Kỷ Hằng ôm cô rất chặt, ngửi được mùi sữa bò nhàn nhạt trên người cô.
Tối nay cũng thực sự lộn xộn, giằng co lâu như vậy, anh mới ôm được người vào trong lòng.
Chỉ là cái ôm sau một hồi giày vò, hình như cảm giác tốt hơn.
Ví dụ như hiện tại Diệp Tô ngoan ngoãn giống như một con thú con nhỏ, ngoan ngoãn dựa trong ngực anh.
"Cuối cùng anh đã trở lại rồi ư? Em có nhớ anh không?" Những lời này kỳ thực anh đã hỏi rất nhiều lần trong mơ, cho dù mỗi lần đều nhận được câu trả lời giống nhau -- ai nhớ anh?
Thế nhưng lần này hình như có thể không giống như vậy, bởi vì Diệp Tô nắm vạt áo trước ngực anh, hơi cắn môi: "Có chút... nhớ mà thôi."
Giọng nói nhỏ như tiếng muỗi nhưng đủ để người nghe mừng rỡ.
Kỷ Hằng hôn lên trán cô: "Làm sao em biết hôm nay trả lời như vậy sẽ được thưởng? Trả lời không nhớ sẽ không có."
"Phần thưởng gì?" Diệp Tô không nghĩ ra.
Kỷ Hằng cười: "Em cẩn thận nghe trên lầu."
"Ừm?" Diệp Tô vểnh tai nghe, ti vi của nhà hàng xóm trên lầu cuối cùng cũng phát xong quảng cáo, đang chiếu phim truyền hình, nghe tiếng thì hình như là...《Dẫn hỏa》!
"Ơ! ! !" Diệp Tô hưng phấn muốn nhảy lên, cái đầu đang chôn trong ngực Kỷ Hằng vừa nhấc lên, bỗng nhiên đụng phải cái gì.
Kỷ Hằng bụm cái cằm bị thương, trong mắt đầy lệ nóng.
Diệp Tô ngoại trừ các kỹ năng dùi cui điện, chân đoạn tử tuyệt tôn, đệm thịt, bây giờ lại thêm một cái nữa.
Thiết đầu công.