○Hijikata Isami
Hijikata Isami là kiểu Chuẩn Tinh Linh với kí ức tan biến một cách đẹp đẽ. Nói chung thì các cô gái đều quan ngại ít nhiều về vấn đề này.
Làm thế nào cô ấy lại đến được đây? Đa phần các Chuẩn Tinh Linh đều muốn biết điều đó. Điều này hoàn toàn đúng kể cả đối với các cô gái đi tìm kiếm sự hiện diện của bản thân thông qua các trận chiến. Cũng giống như cô gái mê đồ ngọt như Sheri hoặc cô mọt sách Takeshita Ayame.
Hijikata Isami không yêu cầu gì khác cả.
Sau khi đến được thế giới song song này, cô nhận ra rằng cô có thể tồn tại ở thế giới này chỉ bằng cách giết những người khác.
Vậy thôi, cô cứ đi giết.
Không có nhu cầu gì trong việc ăn, ngủ, nghỉ chứ đừng nói đến việc mua sắm.
Vì cũng chả cần, đối với cô thì vung một thanh kiếm còn sướng hơn. Mặc dù việc rèn luyện hơi khắc nghiệt và phiền hà chút, Isami tiếp tục chém và giết bất kể ai trên con đường của cô.
---Oi. Có thể nói là cô ấy có vấn đề gì đó không?
Đúng ra là chả có ai đi nói chuyện trìu mến với cô ấy cả. Người quen càng tránh xa cô ấy ra.
Vì cô ở thế “công” nên cũng là lẽ thường tình cả.
Một người bạn ư? Không, tôi không muốn. Tôi không muốn nghĩ về điều đó nữa. Cũng chỉ là vấn đề thời gian trước khi mối quan hệ đó tan rã mà thôi.
Cô cảm thấy hơi cô đơn. Không thể làm gì khác ngoại trừ việc chém giết, nghe thì hơi khổ sở thật.
......Nhưng. Cô cũng không thể kìm nén sự hưng phấn, nhịp tim đập của cô khi đối mặt với các Chuẩn Tinh Linh mạnh mẽ khác.
Và rồi, Hijikata Isami thích Takeshita Ayame. Dù biết là bị phía bên kia căm ghét, đó vẫn là một cảm giác thương mến nào đó. Và quan trọng hơn cả, thay vì lúc này, cô mong rằng có thể giết nhau đến phút cuối cùng. (yuri mà sao lại không đến được với nhau L).
Vẫn có những Chuẩn Tinh Linh mạnh ngang cô ấy.
Và chắc chắn rằng vẫn còn nhiều người mạnh hơn.
Vì thế, Isami cảm thấy nhẹ nhõm khi được tham gia vào việc chung gì đó.
“Được rồi, tôi và cô đi tất sát hết những người kia thôi!”
“Ara? Nói thế tức là lôi cô Empty đáng thương vào vụ này luôn à?”
“Đúng thế. Vì cô đó cũng là một kẻ địch.”
Isami bình thản nói ra. Đúng là sự phân biệt giữa họ và kẻ thù được ‘định nghĩa’ khá nhanh. Không hề có chỗ cho lòng thương hại, chỉ còn mỗi niềm khao khát được giết bất kì ai trên con đường của cô.
Đó là cách tiếp cận thế giới này của Isami, cách mà cô ấy đã chọn để sinh tồn qua năm tháng.
Thậm chí ngay cả lúc này, nếu được thì Isami cũng giết Ayame luôn. Cô vốn là kẻ thù rồi; chẳng qua thời điểm chưa phù hợp thôi.
Dù sao, những cuộc tranh luận vô nghĩa trên chiến trường này là sự cứu rỗi tuyệt vời nhất của Ayame trong cả thế giới tàn nhẫn này.
Các Chuẩn Tinh Linh không thể sống mà thiếu ước mơ. Nếu thế, ước mơ của Ayame là---một ngày nào đó không còn sở hữu bất kì Thiên Sứ nào và có thể thư thản tám chuyện với Isami dưới ánh bình minh. Chỉ có vậy thôi.
Isami chắc sẽ cười phá lên nếu nghe được điều này.
Trước khi giết, trước khi bị giết, Ayame hi vọng rằng......ít nhất là có thể truyền đạt những câu nói đó.
Dù cô ấy thèm khát điều đó, cô cũng muốn bản thân cô không phải chết, nghe khờ dại thật.
Dù sao, Isami vẫn lặp đi lặp lại vấn đề này.
“Dù có gì đi nữa, tôi muốn giết tất cả cho tới cuối cùng.”
“Đúng, đúng......tôi cũng mong thế. Có những thứ mà tôi muốn được tận hưởng cho tới cuối đời.”
Isami mở to mắt ra. Ayame cảm thấy hơi lạ.
“Này, đi thôi. Tới chỗ trung tâm mua sắm mà ‘chơi đùa’ với họ.”
“Uh!......đi thôi. Dù có là Tinh Linh hay là Chuẩn Tinh Linh đi chăng nữa thì cũng không thành vấn đề. Không hề có sự khác biệt gì đối với những sinh vật bị khô héo cả. Cẩn thận nhé──.”
◇
Sau khi hai cô gái cùng bước vào khu mua sắm, một cảnh tượng kì lạ đang được phô ra trước mặt họ. Ở đó có một cô thư kí. Tuy nhiên, cô thư kí nhìn giống hệt một ma-nơ-canh. Chỉ có mặt, một khe miệng nhỏ và không hề có tai mắt gì.
Đây là một ma-nơ-canh, hay là------
“Thứ đó là một ma-nơ-canh đó.”
“Xin chào! Quý khách có nhu cầu gì ạ?”
“Um, xin chào, mình muốn mua quần áo tí. Cô có thể giới thiệu cho tôi vài bộ được không? Giờ bộ tôi mặc hơi trắng quá nên dễ bị bẩn, hoặc nhìn trông thật đơn giản và ngây thơ quá cũng đúng. Tôi mong cô có thể cho tôi xem mấy bộ mà cho cảm giác thư thái lên một chút thì------”
“Xin chào! Quý khách có nhu cầu gì ạ?”
“......Cô chỉ nói được thế thôi à?”
Với đôi mắt ướt át, Empty quay sang nhìn Kurumi. Kurumi đặt hai bàn tay lên trước đôi môi và cười khúc khích.
“Ara, sao cô không chơi tiếp với cô thư kí đó nữa đi?”
“Em không tấu hài đâu!!”
Empty bước chân vào cửa tiệm bắt mắt với đôi vai run rẩy trong lo sợ.
Này, cô nghĩ cái nào đẹp hơn?
Cái nào chả như nhau?
Đừng nói thế chứ, tôi muốn nhờ cô chọn giùm mà!
......Tiếng ù ù vang vọng quanh tai làm Kurumi nhăn mặt ra. Hồi tưởng về những điều mà lẽ ra bị lãng quên trước đây, Kurumi giờ đang bị đau đầu nhẹ.
“Xin lỗi, Kurumi-san. Chị nghĩ bộ này có hợp với em không?”
Từ một Empty bỗng dưng nhảy ra ngoài chỉ với bộ đồ lót, Kurumi không khỏi bất ngờ được.
Từ nụ cười ngây thơ vô tội của Empty, Kurumi cảm thấy hơi kích thích cũng như hơi tội lỗi. Nhưng cùng lúc đó, cô ấy cũng không muốn phủ nhận con tim đang đan xen với nụ cười đó.
“......À......bộ nào cũng ổn mà......nhỉ?”
“Chị nói vậy thì làm khó em rồi......vì em không nhớ được gì, nên em không biết bộ nào phù hợp với em cả.”
Lướt nhanh qua bộ đồ của Empty, Kurumi mỉm cười với ý định gì đó như được vẽ sẳn lên mặt vậy.
“Đằng kia cũng có bộ tốt kìa? Bộ nào đó trẻ con tí cũng hợp cô đó.”
“Sao chị lại nói vậy được chứ?? Chờ em một chút!”
Sau khi Empty chọn một bồ đồ ‘người lớn’ để thay trong phòng, cô dựt mạnh cửa rèm.
“Giờ thì thế nào, Kurumi-san......nyaan!?”
Kurumi đã cởi sẳn bộ đồ, chỉ còn mỗi vẻ đẹp mê hồn tỏa ra từ bộ đồ lót của cô.
“Giờ, cô nói gì ấy nhỉ?”
Từ trên xuống, với màu đen là tông màu chính, bộ đồ lót của cô đã giảm thiểu lượng vải đến mức có thể. Mặc dù là màu đen nhưng vẫn còn chỗ có thể nói là nhìn xuyên qua được. Bộ này gần như ở mức độ ‘khỏa thân’ vậy.
Nói ra thì, Empty nghĩ là khỏa thân hoàn toàn cũng không gợi dục như thế này đâu. Nghĩ lại thì, cô ấy nãy vừa thay ngay chỗ cửa hàng mà không dùng phòng thay đồ. Dù sao, điều cuối cùng mà Empty nghĩ tới, trong mọi trường hợp, đều không thể nói ra.
“Um, em nói gì đây?”
Empty giơ tay lên, Kurumi, vẫn chỉ mặc bộ đồ lót, bắt tréo tay và gật đầu. Kiểu thái độ đó của Kurumi vẫn không đổi.
“Được, thoải mái đi.”
“Dĩ nhiên là không có ai khác đang theo dõi nhưng mà ý chị là gì khi mặc bộ đồ siêu gợi cảm đó?”
Nếu cảnh tượng này bị phát giác bởi một cậu thanh niên nào đó, cậu ấy sẽ tự biến bản thân thành một con sói khát đói và nhảy vào ‘con mồi’ thôi. Có lẽ, áp dụng cho nữ cũng được.
“Đồ lót chính là vũ khí của người phụ nữ. Như một quý cô, tôi tất nhiên phải mặc được bộ đồ lót kiểu này rồi chứ?”
“Em thực sự nghĩ là phụ nữ không nên mặc kiểu đồ này đâu......à mà thôi quên đi.”
Mặc dù không biết tại sao nhưng Empty vừa có một cảm giác thất bại nặng nề.
“Tôi thắng.”
Với vẻ mặt tươi tắn, Kurumi nói thế.
◇
“---Khởi động. Phát bắn thứ 1, 2, 3 đang chuẩn bị. Đang chạy. Tìm kiếm mục tiêu. .”
Ở một khu nhỏ trong trung tâm mua sắm này, một Chuẩn Tinh Linh bắt đầu đáp xuống.
Mục tiêu là ở tầng hai chỗ tiệm thời trang dành cho phụ nữ, cô gái Empty đang thản nhiên thay đồ cùng với Tokisaki Kurumi.
Chuẩn Tinh Linh còn lại nhăm mục tiêu.
Không cần phải nói, mục tiêu của họ đều giống nhau, đó là trừ khử cả hai cô gái ấy.
Cả hai quyết định tấn công Kurumi cùng lúc. Nếu bất kì ai có thể giết cô ấy thì ổn thôi.
Khả năng giao tranh của họ được tăng lên gấp đôi. Thay vào đó, vì cả hai quyết định chưa giết nhau, họ đã có sự chuẩn bị chu đáo để cải thiện sức mạnh của họ.
Tất nhiên, bốn cô Chuẩn Tinh Linh còn lại---Sheri, Tonami, Tsuan và False có thể can thiệp vô vụ này. Đặc biêt, Sheri và Tonami ắt hẳn sẽ sẵn sàng spoil hết mọi chuyện. Nhưng, nếu họ rụt rè để tấn công chỉ vì rủi ro đó, họ sẽ không thể sống sót tới tận bây giờ.
“Mạng người nào cũng ngắn; một sinh mạng bỗng dưng nở rộ và phai màu đi. Sống là phải sống mà không hối hận gì!”
Với một nụ cười, các cô gái chuẩn bị lắp đặt Thiên Sứ Chưa Đăng Kí của họ.
◇
Rời khỏi khu thời trang, thành ra họ chẳng còn ý định mua gì cả. Thực ra, Kurumi và Empty chỉ đang dạo quanh khu vực này thôi. Empty nãy giờ cứ rủ Kurumi vào chỗ nào đó, nhưng Kurumi vẫn cứ nằng nặc từ chối.
“Chuyện gì vậy, Kurumi-san?”
“Tôi không đến đây để chơi.”
“Eh, thế chúng ta đến đây làm gì?”
Kurumi nắm khẩu súng lục trong tay trong khi ánh mắt vẫn hướng lên bầu trời xanh.
“Là để đợi một pha mai phục.”
Ban đầu, mục đích chính Kurumi đến khu mua sắm này là để chiến đấu. Khảo sát ngày hôm qua đã cho cô biết rằng còn lại 6 Chuẩn Tinh Linh, hai trong số đó đã lập đội đi chung với nhau.
Hơn nữa, chắc chắn rằng Tsuan hay False sẽ không bắt cặp với ai.
Kurumi rất cảnh giác. Cô đã tự tay tìm hiểu về vụ này. Ngày hôm qua, đã có tổng cộng 13 lần giao chiến giữa 10 cô gái. Vì sao họ lại tham gia, nguồn gen gốc của họ là như thế nào, thế lập trường của họ trong mỗi tình huống ra sao, và cách họ vượt qua những trở ngại này.
Thật khó có thể nói là Thần Úy Linh Trang là hoàn hảo. Trái với những gì ai đó có thể mong đợi từ vẻ bề ngoài đầy tinh túy, thật khó có thể đoán trước rằng nó có thể chịu được bao lâu trước những đòn tấn công ác liệt của các Chuẩn Tinh Linh.
Nó đang đến, trực giác của Kurumi như đang nhắc nhở cô.
Khu mua sắm này là một tòa nhà với cấu trúc không gian rộng lớn. Vì thế, khi thực hiện một pha tấn công bất ngờ thì đây chắc chắn là thời khắc thích hợp nhất khi cả hai cô gái chuẩn bị đi ra ngoài.
Có vẻ như họ sẽ không bỏ lỡ cơ hội này.
Khi cô nhìn các Chuẩn Tinh Linh đang nhảy xuống, không hề có biểu hiện ngạc nhiên gì trên mặt cô cả. Như đã dự đoán, mọi thứ đều theo kế hoạch.
Đúng thế, người nhảy xuống là---
“---!”
“Xin chào, Takeshita Ayame-san. Tôi muốn cảm ơn cô vì đã không tấn công một quý cô đang thay đồ đó.”
Takeshita Ayame hạ thấp dần, Kurumi mỉm cười với khẩu súng với ngón tay sẵn sàng bóp còi.
Cuộc đụng độ này chỉ trong một khoảnh khắc mà thôi.
Mặc dù hơi choáng váng vì bị Kurumi nói trúng ‘tim đen’, Ayame bắn ra hàng loạt mũi tên. Hàng loạt mũi tên được bắn ra như đạn súng trường vậy, chuyển động thẳng đều với lực xoáy mạnh. Giảm tốc độ của mũi tên, nó giờ có khả năng xuyên giáp bất kì Astral Dress nào---
Kurumi đơn giản né nó bằng việc uốn xoay cơ thể của cô.
“Ku.........!”
Những mũi tên khác có thể được gia tăng tốc độ bằng cách hòa thêm Linh Lực vào đó, nhưng vì sức mạnh được gia tăng của dựa vào quỹ đạo mỗi đòn đánh của nó, gia tăng tốc độ sẽ dẫn đến việc giảm độ chính xác của đòn đánh. Dù có nhanh đến mấy đi nữa thì cũng vô ích nếu chả có đòn nào trúng cả.
Tuy nhiên, mục đích dồn cô gái đó vô một chỗ cố định đã hoàn thành.
Vẫn bay lơ lửng trên không, Ayame tiếp tục bắn từ mũi này đến mũi khác.
“Kiyaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaa~!!”
Cô gái đó (Empty) đang la thất thanh và chạy trốn trong mớ hỗn độn lúc nãy.
Mặt khác, Kurumi không hề chạy mà cô ném một một giá quần áo từ chỗ đồ lúc nãy thẳng mặt Ayame.
Vô số quần áo bay phấp phới trên không. Tầm nhìn của Ayame giờ đã bị hạn chế. Một phát súng vang lên. Có vẻ như bên kia chưa xác định được mục tiêu, viên đạn cũng không tới chỗ cô. Dù sao, phát súng đó đã cho họ biết vị trí đứng của cô.
Không thành vấn đề, với phạm vi này thì......!
“Isami, ngay lúc này!”
Ayame hét lên. Ngay lập tức, Isami phóng ra từ tầng năm và đáp xuống đất.
“──!”
Đó là một tiếng gầm gữ như quái vật vậy. Một đòn đánh cực kì dữ dội làm chấn động mọi khu vực xung quanh. Không gì có thể sánh được đến cái khả năng đặc biệt trong Thiên Sứ Chưa Đăng Kí của Hijikata Isami. Chỉ đơn thuần là chém, chém, chém, chém cho đến cuối cùng, một cơn liên trảm đầy giận dữ này khiến không ai có thể đỡ đòn hay trốn thoát được.
Dù là bất kì ai đi nữa cũng không thể toàn thân sau đòn này----.
“----Ủa, sao lại không có ai ở đây?”
“Huh......!?”
Ayame chết lặng khi nghe câu nói của Isami. Nghĩ lại trước khi tâm trí cô bị xáo trộn, cô nhớ đến phát súng lúc nãy.
Đúng vậy, hình như cô ấy (Kurumi)---có thể tăng sức mạnh bằng cách bắn vào chính cô ấy.
“Ayame, ở đâu!?”
“Giờ đang tìm-----”
Ayame bất chọt nhìn lên. Lần này, với đôi bàn tay giang rộng ra, Tokisaki Kurumi đang nhảy xuống chỗ họ.
“Ở bên trên......!”
Sau khi bắn, cô nhận ra rằng mình ăn phải cú lừa. Thứ đang nhảy xuống chỉ là một ma-nơ-canh trông giống Kurumi mà thôi.
Nhận ra mình đã lầm, cô ấy muốn hét lên---Ayame để ý điều đó. Nhưng Isami đáp lại giọng cô ấy và nhìn lên trời. Thế nhưng, vấn đề không phải là việc đó.
“Đằng sau---”
Từ cái bóng của Isami, một cô gái trồi lên. Có hai cách chính để phá vỡ chiêu thức của Isami.
Cách thứ nhất là tấn công trực diện với lượng sức mạnh vừa đủ từ một khoảng cách mà đối phương không thể vươn tới.
Cách thứ hai là không để đối phương tấn công ngay từ lúc đầu.
“Tôi khuyên hai cô nè......cả hai nên để ý kĩ hơn về ý nghĩa của việc hợp tác với nhau đó.”
Cho dù bạn có quen người đó đi chăng nữa, cho dù bạn có thực sự gắn kết với người khác từ sâu thẳm con tim đi nữa.
Việc thi triển một đòn tấn công phối hợp cùng nhau lại là một vấn đề khác. Chỉ có thể qua vô vàn buổi luyện tập, giao tiếp, và thất bại mà sức mạnh thật sự mới có thể được thực thi.
Thật bất thường khi nói 1 cộng 1 mà lại ra âm.
“Ugaaaaaaaaaaaaaaaah!”
Isami quay lưng để chém thứ gì vừa chui ra từ cái bóng đó. Thế nhưng, có một nét mặt đau buồn đến nỗi không diễn tả được trên mặt cô.
Cô không phản xạ kịp, là theo bản năng hay là---
Một phát súng xuyên phá mọi suy nghĩ của cô.
Không thể nào trốn thoát, một phát vào viên Kết Tinh Tinh Linh. Sắc màu rạng rỡ của cuộc sống trong đôi mắt đó bị tước đoạt đi chỉ trong một nháy mắt.
“Isa,mi”
---Thế nhưng. Isami tiếp tục bám vào Kurumi.
“Bắn........bắn điiiii!”
Không hề chần chừ. Với sự tập trung lớn nhất kể từ trước đây, lời hứa của Ayame được gửi gắm vào phát bắn đơn mạnh nhất.
“──!”
Vào lúc đó, một hiện tượng đã xảy ra mà ngay cả Kurumi cũng không đoán trước được.
Đất trời rung chuyển, Empty hét lên (thực ra nãy giờ hét suốt), vẻ mặt của Isami và Kurumi bỗng biến sắc.