Một bóng tối sâu vô tận. Thời xưa khi con người từng nghĩ rằng Trái Đất là một thế giới phẳng, họ tin rằng chẳng có gì ở cuối chân trời...
Nếu ai đó tiếp tục đi xa hơn, sớm muộn gì mọi thứ cũng sẽ tan biến và quay về hư vô. Con người thời đại cổ xưa chắc sợ hãi lắm. Một thế giới tàn khốc, nơi bóng tối kéo dãn mãi tới vô hạn, là địa điểm tránh xa khỏi bàn tay của Chúa Trời nhất.
Cô gái từng đến tới nơi tận cùng của cứ điểm thứ 10 nhìn thẳng vào bầu trời trong sự sửng sốt thầm lặng.
Những ranh giới tận rìa cõi đất này mà các tổ tiên thời xưa từng tưởng tượng ra nay lộ ra trước đôi mắt trần của cô.
"Đây là..."
"Vâng, là cánh cổng kết nối giữa các thế giới với nhau."
Gọi là cổng có đúng không? Nếu không, gọi là một tòa tháp khổng lồ thì đúng không. Một cánh cổng lớn, nhưng không hề có canh gác xung quanh.
Dù sao có một cánh cửa trắng hướng thẳng lên bầu trời. Vật liệu của cánh cửa này thì chưa rõ, nhưng không phải là hàng gỗ hay đá gì đâu. Mang vẻ tượng trưng như thép nhưng cảm giác như nhựa vậy. Bề mặt được vẻ lên những họa tiết vàng óng...
Hai bên cánh cổng mở ra chỉ để hé lộ một bóng tối vĩnh hằng khác.
"Xin mời" Khi một người nói xong, bàn tay phải được đặt vào. Đúng lúc đó, cánh tay ấy biến mất không một dấu vết. Nhưng đưa ra khỏi "không gian đó", cánh tay quay về trạng thái gốc của nó.
"Bóng tối hư vô hút trọn cả ánh sáng... đúng không?"
Nó chả khác gì mấy lỗ đen tồn tại xuyên suốt vũ trụ cả.
"Dù sao, như tôi biết, chưa từng có một Bán Tinh Linh nào bước chân vào đây cả."
"Đây chẳng phải là vùng đánh nhau để sống sót sao? Vậy mà vẫn chưa có ai đến đây?"
"...Không nên"
"Vì sao?"
Nhìn thẳng trực diện vào bóng đêm với sự sợ hãi, Hibiki thủ thỉ.
"Nếu ai đó đến đây, mối liên kết giữa các thế giới có thể bị phá vỡ. Bởi lẽ trước đây cánh cổng này từng có nhiều tin đồn..."
"Ra vậy..."
Cô gái ấy đã "thông não" :). Có quá nhiều bí ẩn bao quanh thế giới này. Cũng tương tự, chẳng ai dại gì mà lấy gậy chọc chó cả. (Sub vui)
Kể cả vậy,... cô gái nhìn vào cánh cổng và thở dài.
"Nếu có cổng dẫn lối xuống địa ngục thì nó cũng na ná như thế này đây."
...... như tượng trưng cho hắc diện thạch vậy.
Người khác, được Higoromo Hibiki dẫn đến đây. vẫn nhìn chằm chằm vào cánh cổng trong khi vẫn tựa đôi lời tâm tư.
Mái tóc đen huyền ảo của cô ấy toát lên một sức mê hoặc huyền bí. Bộ đồ đen và đỏ của cô làm nổi bật sắc đẹp của cô. Điều đáng chú ý nhất là chiếc đồng hồ trên con mắt trái của cô.
*Tick, tick.*
Kim giây của đồng hồ chuyển động như tiếng tim đập.
Đôi súng cổ ở hai bàn tay cô ấy──một khẩu lục và khẩu súng trường. Một sự hiện diện đầy phong cách, nhưng Higoromo Hibiki đã quen với điều này. Hai khẩu súng có thể nuốt gọn bóng tối và chuyển hóa chúng thành đạn, bay với vận tốc âm thanh và đôi khi bay theo quỹ đạo vòng vèo khi nhắm vào một mục tiêu.
Cô ấy như một bóng tối đầy mơ hồ và sự hào nhoáng.
"Được rồi Hibiki-san. Tới Cửu Thế Giới thôi."
Tên cô ấy là Tokisaki Kurumi.
Tinh Linh mạnh nhất người đã thực thi một sức mạnh kinh hoàng ở thế giới song song này.
"Hơn nữa, cô định mở cánh cổng đó kiểu gì?"
Nghe những lời nó đó, Hibiki gãi má của cô. Cô đang mặc một chiếc váy với tông màu trắng trái ngược với của Kurumi.
"Ah~......em...không mở được..."
"......Hibiki-san?"
Kurumi mỉm cười. Nụ cười đó là một sự đếm ngược cho sự thi hành dành cho Hibiki.
Chẳng cần phải nói, trong vòng 5 giây, khẩu súng lục ngắn đã chĩa thẳng vào trán Hibiki.
"K-không thành vấn đề! Nếu không mở được thì vẫn còn cách để đi qua mà!"
"Đi tiếp mà không mở cánh cổng này thì được không thế......?"
"Được.....miễn là chị căn chỉnh sức mạnh tâm linh trong cơ thể chị về cùng mức đọ là được."
Nụ cười kiêu ngạo ấy phai mờ không còn một dấu vết khi cô ấy nhìn chằm chằm như xiên thẳng vào đầu cô ấy, hoặc Hibiki nghĩ vậy.
"......Cánh cổng này được cho là được tạo bởi một Dominion vào thời kì đầu của thế giới song song này. Sức mạnh ban đầu có vẻ không ổn định, khi nó thường bị tác động bởi các dòng chảy linh lực từ các lãnh địa khác."
Mặc dù có tổng cộng 10 lãnh địa được kết nối với nhau bởi , nó được cho rằng dòng chảy linh lực có thể bất
thình lình trở nên chủ động......biến thành một dòng năng lượng hủy diệt.
Vì thế, trong trường hợp khẩn cấp, việc này rất cần thiết để ngăn chặn một thảm họa do linh lực bằng cách chặn cái cổng này lại.
"Có vẻ rằng dòng chảy linh lực gần đây đã trở nên ổn định, vì thế chuyện đó chắc không xảy ra đâu. Lãnh địa thứ chín là nơi các Chuẩn Tinh Linh với khả năng chiến đấu kém tụ tập lại với nhau. Nếu có một lỗi sơ suất nhỏ thôi, cánh cổng này sẽ bị phong ấn ngay lập tức. Vì thế hãy để ý điều đó khi đi qua cánh cổng với cách này."
Higoromo Hibiki đã từng rời khỏi lãnh địa thứ 10 để điều hành lãnh địa thứ 9, 8, 7 và 6.
Nó là một chuyến hành hương với sự báo thù, và sự tham vọng và khả năng của cô ấy cho phép cô làm điều đó.
......Tuy nhiên, cuộc báo thù đó đã kết thúc lâu rồi.
"Cánh cổng này đang đòi mật khẩu. Và mật khẩu là sự thích ứng của một Astral Dress. Vì thế, sau đó, cô chỉ cần kết hợp mật độ sóng linh lực như một cái thẻ ID thôi. À mà, tôi giải thích thế cô có hiểu không?"
Hmm──Kurumi gật đầu với sự thấu hiểu.
"Đại khái vậy. Nhưng dù với lời giải thích đó, tôi vẫn không biết cách để thực hiện điều đó."
"Em cũng nghĩ thế. Vậy lần này để em làm cho. Đừng lo, ở đây được bảo vệ rồi mà. Nếu có sơ suất gì đó thì chắc cũng bị văng nhẹ ra thôi mà."
"......Tôi nghĩ nó đau hơn là bị nhẹ như thế."
"Đừng lo. Em biết "trình độ" về mức linh lực trong cơ thể Kurumi-san rồi mà."
"Ah......đúng thật."
Cũng không được lâu mấy khi Hibiki gặp Tokisaki Kurumi trước đôi mắt của cô ấy. Với tham vọng trả thù, cô đã dùng Thiên Sứ không được đăng kí của cô để thể hiện sức mạnh của cô trước các Chuẩn Tinh Linh khác.
Vì thế ngoài Kurumi ra, cô ấy là người tiếp theo hiểu về cơ thể linh lực của Kurumi nhất. Nhưng khả năng đầy khôn lường của cô ấy──sự hiện diện và thiên sứ vô song của cô, nó chỉ có thể theo đuổi về mặt đó thôi.
Hibiki nhẹ nhàng nắm lấy tay Kurumi.
"Thế, chúng ta bắt đầu được chưa Kurumi-san?"
Kurumi không hề do dự. Cô không sợ, chỉ cảm thấy quyết tâm lớn lao và hơi bất kiên nhẫn một chút.
"Thôi được, bắt đầu thôi."
Hibiki, người đã hiểu ý định đằng sau câu trả lời nhanh gọn đó, cười một cách hơi đậm chất buồn.