Đặt Tên Cho Bóng Đêm

chương 112: vật nuôi của nhân vật lớn

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

Có người nói, cát vàng trêи hoang dã của phương bắc khắp bầu trời.

Còn Khánh Trần bọn họ ở trêи hoang dã của phương nam, thật ra cây cối còn rất nhiều, không có khác biệt quá lớn với núi rừng phương nam của thế giới Bên Ngoài.

Bầu trời ở đây cực xanh, thoạt nhìn liền thấm vào lòng người.

Hai chiếc xe bán tải đi đường núi nhỏ hơn mười dặm, rốt cục đi ra đường lộ.

Cái này là lần đầu tiên Khánh Trần nhìn thấy đường lộ trêи hoang dã, trước đây Lý Thúc Đồng đều dẫn hắn đi đường núi nhỏ.

Lúc này, chuyện Lý Thúc Đồng biến mất sợ rằng đã chậm rãi lên men trong liên bang rồi.

Chỉ bất quá mọi người thân ở hoang dã, ở đây cũng không có internet bao phủ.

Trước khi đi ra Khánh Trần còn hỏi lão sư của mình: nhân vật lớn như ông ta, có thể đi tới đâu đều bị người nhận ra hay không.

Kết quả Lý Thúc Đồng trả lời, đối phương sinh thời rất hiếm có hình ảnh tư liệu bị truyền ra, Tập đoàn nhìn thấy ông ta có thể còn có người nhận ra được một người đã ẩn cư nhiều năm, nhưng người thường không có khả năng này.

Cho nên, đội xe thu thú trước đó đến, Lý Thúc Đồng kéo cổ áo lên, đợi cho đội xe thu thú rời đi, ông liền kéo xuống.

Đương nhiên, ông cũng giải thích qua, kéo cổ áo không phải sợ bị phát hiện, chủ yếu là lười diệt khẩu.

Cái này có thể chính là cuộc sống mạnh mẽ, Khánh Trần cũng muốn có cuộc sống như thế.

Hai bên đường lôi kéo lưới sắt, giống như là đường cao tốc của thế giới Bên Ngoài.

Tần Dĩ Dĩ nhìn ánh mắt mới lạ của Khánh Trần, liền giải thích cho hắn: "Những tấm lưới sắt này là phòng ngừa dã thú trêи hoang dã xông vào, bởi vì có vài dã thú có hình thể lớn, tốc độ xe quá nhanh nhìn thấy chúng nó căn bản không kịp né tránh. Cách vài km trêи đường lộ sẽ có một ống cống dưới mặt đất, để thuận tiện cho những con dã thú này đi qua, di chuyển. Như vậy, chúng nó cũng sẽ không hủy hoại lưới sắt."

Thiếu nữ có một ít tò mò, thiếu niên này thoạt nhìn là lần đầu tiên đi tới hoang dã, nhưng đối phương làm việc lưu loát, không giống như là lần đầu tiên, vô cùng thuần thục.

Khánh Trần thỉnh thoảng có thể thấy tháp Vân Lưu bên đường, tháp "Cây Nấm" màu đen khổng lồ đứng lặng tại bên đường, thoạt nhìn như là một loại cảnh quan đặc biệt.

Nhưng những tháp Vân Lưu này hình như đều bỏ hoang, rỉ sét loang lổ.

Xem ra, Giang Tuyết trước đây phổ cập khoa học cũng có một phần là tin vỉa hè, cô ta cũng không thật sự đi ra hoang dã.

Tựa như trước đây Lý Thúc Đồng nhắc tới vũ khí của thế giới Bên Trong.

Đối phương nói nhân loại sở dĩ vẫn còn sử dụng súng ống, có một logic cơ bản nhất chính là: muốn giết người, một viên đạn là đủ rồi.

Động cơ Diesel, cứ như thế mà tồn tại.

Tần Dĩ Dĩ nói: "Từ rất rất lâu trước đây, trêи đường còn có thể lái xe điện đi ra, nhưng sau đó mọi người phát hiện, trêи hoang dã vẫn là động cơ Diesel dùng tốt nhất, cho nên đi đường dài vẫn sẽ lựa chọn xe sử dụng dầu Diesel. Từ từ, tháp Vân Lưu cũng mất đi tác dụng, Tập đoàn cũng lười sửa chúng nó."

"Vậy tứ chi máy làm sao bây giờ?" Khánh Trần hỏi.

"Tự mình mang theo nạp năng lượng không dây trêи xe, " Tần Dĩ Dĩ chỉ vào chiếc xe bán tải phía sau nói: "Bên cạnh lồng sắt kia có một cái thùng đen, bên trong là lò phản ứng hợp kim Venus-, cái thứ đó rất đắt, cha tôi mua được từ chợ đêm. Có người nói, trước đây là nguồn động cơ của xe tăng chủ chiến "Sơn thức"."

Tần Đồng nhìn thoáng qua em gái: "Khụ khụ."

Ý của hắn là, dù rằng em vừa ý người thiếu niên này, cũng không thể cái gì cũng đều nói ra bên ngoài.

Tần Dĩ Dĩ liếc nhìn anh trai nhà mình: "Anh khụ cái gì, giá trị của ông chú này, chướng mắt đồ vật trong tay của chúng ta."

Lý Thúc Đồng phối hợp nhìn về phía Tần Đồng nói: "Đúng vậy, tôi chướng mắt."

Tần Đồng: ". . ."

Hắn hiện tại đều muốn một lần nữa ngồi trở vào trong xe, mắt không thấy thì lòng yên tĩnh.

Tần Dĩ Dĩ tò mò đánh giá Lý Thúc Đồng: "Ông chú, tôi cảm thấy con người của ông cũng không tệ, vì sao phải đối xử với anh ta không tốt như thế? Coi như là nô bộc, cũng phải xem anh ta như con người chứ, ông xem chân của anh ấy đều là máu."

Thiếu nữ chỉ vào Khánh Trần.

Lý Thúc Đồng như có hăng hái hỏi: "Cháu là thảo phạt tôi thay hắn?"

"Thảo phạt ngược lại cũng không phải, " Tần Dĩ Dĩ suy nghĩ một chút rồi nói: "Chính là có chút đau lòng anh ấy."

Thiếu nữ trêи hoang dã, ngay cả nói chuyện đều rất thẳng thắn.

Khánh Trần nói sang chuyện khác: "Các người săn bắn cái gì, cần da lông của dã thú sao?"

"Đương nhiên không phải, " Tần Dĩ Dĩ trừng to mắt: "Da lông chẳng đáng bao nhiêu tiền, đó là chuyện của thợ săn hoang dã cấp thấp làm, hơn nữa cũng căn bản không cần chạy đến "nơi đó"!"

Khánh Trần biết đối phương muốn đi Vùng đất Cấm Kỵ, hắn thật ra không nghĩ tới, người thường thậm chí đều không muốn nói thẳng Vùng đất Cấm Kỵ.

Tần Dĩ Dĩ nói: "Chúng tôi chuyên bắt sống động vật, thuộc về thợ săn hoang dã trung cấp!"

"Bắt sống động vật?" Khánh Trần tò mò: "Cho Tập đoàn làm nghiên cứu sao?"

"Đương nhiên không phải, " Tần Dĩ Dĩ giải thích nói: "Tập đoàn muốn tìm cái gì có thể trực tiếp sử dụng quân đội đi bắt, chúng ta bắt những thứ này, chính là làm vật nuôi cho nhân vật lớn trong thành phố. Những nhân vật lớn đó rất kỳ quái, có vài người thích thằn lằn, xà, còn có người thích con nhện đầu lớn như vậy nè, bất quá con nhện loại này chỉ ở "nơi đó" mới có. Nhưng "nơi đó", để cho người ta sợ hãi còn không phải loại nguy hiểm có thể thấy được."

Chính vào lúc này, đường lộ phương bắc lại có tiếng nổ truyền đến.

Hầu như trong cùng một lúc, hai thầy trò Lý Thúc Đồng, Khánh Trần đồng thời làm ra động tác kéo cổ áo . . .

Mọi người quay đầu nhìn lại, chợt nhìn thấy một đội xe đang đuổi theo nhanh như điện chớp, sau đó lại vượt qua hai chiếc xe bán tải, chạy tới phương nam.

Trêи chiếc xe việt dã màu đen, đều in hình vẽ màu trắng.

Khánh Trần liếc mắt liền nhìn ra. . . Là núi Phú Sĩ.

Nói thật, hắn thật không nghĩ tới bản thân mình sẽ nhìn thấy núi Phú Sĩ ở thế giới Bên Trong.

Khánh Trần thấp giọng hỏi: "Đây là?"

Lý Thúc Đồng thấp giọng trả lời: "Đây là đội xe của gia tộc Kamidai, vị hôn thê của em hẳn là cũng ở trêи xe."

Khánh Trần kỳ quái nói: "Ơ, cô ta nói muốn về gia tộc mà."

Lý Thúc Đồng cười cười: "Gia tộc Kamidai lần này có hai cô gái tới, do Kamidal Yasushi mang theo, phân biệt làm đám hỏi thông gia với hai nhà Khánh thị, Trần thị. Hiện tại nhìn phương hướng đi của bọn họ, hẳn là đi tới Trần thị phương nam, phương nam là địa bàn của Trần thị."

Lúc này, Khánh Trần lại nhỏ tiếng hỏi: "Em còn tưởng rằng bọn họ cũng đi tham gia thu thú."

"Sẽ không, " Lý Thúc Đồng trả lời: "Thu thú là hoạt động thông lệ của người trẻ tuổi trong Lý thị, Khánh thị, Trần thị, bình thường sẽ không mời gia tộc Kamidai cùng với Kashima."

Lý Thúc Đồng tiếp tục nói: "Cùng lúc là bởi vì Kamidai, Kashima đều ở phương bắc, mà thu thú bình thường sẽ tiến hành ở phương nam. Về phương diện khác lại là, phái chủ chiến trẻ tuổi của ba nhà Lý, Khánh, Trần đều cho rằng, Kamidai cùng với Kashima là ngoại tộc, cho nên vẫn chủ trương chiếm đoạt triệt để hai nhà này, thậm chí hủy diệt. Trong đó, lập trường của Lý thị là kiên định nhất."

Khánh Trần trong lòng nói thảo nào, Kamidai muốn thông gia hai nhà, cái này sợ là có cảm giác nguy cơ.

Bỗng nhiên, Tần Dĩ Dĩ nghiêng đầu tò mò hỏi: "Hai người đang thì thầm cái gì vậy?"

Lý Thúc Đồng cười cười: "Không có gì."

Truyện Chữ Hay