Editor/Người dịch: Ka Ka Ngốc
Chiều tối trong tiệm cà phê, có một cặp đôi ngồi trong góc.
Dưới ánh đèn mờ tối, người đàn ông không nhìn rõ mặt nắm chặt tay lại, nhẹ giọng nói: “Anh cảm thấy em là một cô gái rất tốt, xứng đáng được người đàn ông tốt hơn, em không nên lãng phí thời gian ở trên người anh. Đường Miên, chúng ta......chia tay đi.”
Cô gái bị từ chối giơ tay lên gọi một nhân viên phục vụ đến, mỉm cười: “Làm phiền cho tôi một ly cà phê đen, lấy nóng, cảm ơn.” Ý cười của cô càng thêm đậm, “Minh An, hôm nay là ngày tròn một năm chúng ta ở bên nhau, không phải ngày cá tháng tư.”
Người đàn ông bất đắc dĩ nói: “Là anh không xứng với em, anh......”
Nhân viên phục vụ bưng cà phê đen đến.
Cô mỉm cười nhìn về phía người đàn ông: “Một thìa sữa, một khối đường vuông, thói quen của anh em luôn nhớ rõ.” Cô chậm rãi thêm sữa và đường, dùng chiếc thìa nhỏ tinh xảo khuấy nhẹ.
Người đàn ông nói: “Miên Miên, là anh có lỗi với em......”
Cô nói: “Tôi biết.”
Người đàn ông vừa sửng sốt, cà phê nóng trong tay cô gái đã hắt vào mặt anh. Cô gái ưu nhã đứng dậy, từ trên cao nhìn xuống, cười khanh khách nói: “Chia tay vui vẻ.”
……
Di động ở tủ đầu gường đột nhiên rung lên, chuông báo tự ghi âm có âm lượng tăng dần—“Châu Minh An là cái quỷ gì! Châu Minh An là cái quỷ gì! là cái quỷ gì! quỷ gì!”
Một lúc sau, một bàn tay thô bạo đã tắt chuông đi.
Người phụ nữ đầu tóc rối bù trên giường mở mắt ra, trong mắt của cô đầy tơ máu, hiển nhiên là ngủ không được ngon giấc. Cô híp mắt đánh giá xung quanh—phòng ngủ chưa tới mười lăm mét vuông để đồ bừa bộn, trên ghế sô pha nhỏ bằng vải chất đầy quần áo, bình bình lọ lọ để ngã trái ngã phải ở trên bàn trang điểm màu trắng xám, bàn đọc sách bên cạnh chất một núi nhỏ sách.
Đường Miên cuối cùng cũng từ trong mơ tỉnh lại, nhất thời trong lòng có mười nghìn con lạc đà chạy qua, cát bụi bay đầy mặt cô, mùi vị như ly cà phê ngửi vào thấy cực đắng trong mơ kia.
“Lại mơ thấy cái đồ khốn nạn kia! Bực mình thật!”
Cô cào cào tóc mình, nghiến răng nghiến lợi bò xuống giường, mở đèn nhà vệ sinh, bắt đầu đánh răng rửa mặt. Người phụ nữ trong gương khuôn mặt trắng bệch, đầu tóc cũng rối bù, cho dù là như vậy, vẫn có thể nhìn ra được ngũ quan của cô rất xinh đẹp, nhất là đôi mắt, là mắt đào hoa điển hình, bọng mắt to của cô rất đẹp, cười lên như hai vầng trăng khuyết.
Nhưng vào giờ phút này Đường Miên không có tâm trạng thưởng thức gương mặt của mình, bây giờ là sáu giờ mười hai phút, buổi chiều.
Hôm nay là cơ hội cuối cùng để cô chân đạp Châu Minh An chinh phục N&S.
Bảy ngày trước.
Ngày nắng mùa thu, mười giờ sáng là lúc ánh nắng tốt nhất. Trước cửa tòa nhà công ty N&S, một người phụ nữ khí chất tuyệt vời đang đứng đó, dưới mái tóc xoăn dài ngang eo là áo khoác màu kaki, lộ ra đôi chân thon dài thẳng tắp, chân mang đôi giày cao gót cm da dê màu đen.
Người qua đường đi ngang qua đều không khỏi nhìn thêm vài lần, bị bạn gái bên cạnh vặn lỗ tai: “Nhìn gì mà nhìn! Chưa thấy qua phụ nữ hả!”
“Không......không có gì, anh thấy vị tiểu thư kia đứng ở đó lâu như vậy, có lẽ là cần giúp đỡ......”
“Giúp gì chứ! Đi mau!”
Đường Miên lấy lại tinh thần, cuối cùng cũng dời ánh mắt ra khỏi bóng người trên cửa kính, bảo vệ ở một bên dùng ánh mắt quỷ dị nhìn cô. Cô mỉm cười: “Tôi đến để phỏng vấn xin việc.”
Nói xong, cô đạp trên giày cao gót đi vào N&S, đồng thời trong lòng cũng nhẹ nhàng thở phào.
Nếu nói việc phụ nữ trên đời này đều thích soi gương mà có phân cấp bậc, thì cô nhất định sẽ thuộc đẳng cấp không còn thuốc chữa nữa. Cô vô cùng thích soi gương, trên đường có đậu một chiếc xe, cô cũng có thể dừng chân soi vài phút, kiểm tra xem nhan sắc của mình có phải hoàn mỹ hay không, tóc có phồng vừa đủ hay không.
Nhất là một ngày đặc biệt như hôm nay!
Trong kiến trúc của công ty cao cấp, logo của N&S to lớn mà bắt mắt, như bóng đèn sáng chói vôn.
N&S là công ty đĩa nhạc dưới trướng tập đoàn Trung Ngu, thành lập được hai tháng. Công ty này đối với những người làm âm nhạc mà nói, là một căn công ty mới đến không thể mới nữa; đối với Đường Miên mà nói, chính là vũ khí tốt nhất giúp cô trả thù.
Bạn trai cũ của cô, mục tiêu cuối cùng của cô—Châu Minh An ở trong đó!
Vì để người mình ghét không có cuộc sống tốt, vì để trừng trị đôi cẩu nam nữ kia, vì để Châu Minh An nghĩ đến cô liền không cương lên được, cô từ bỏ cuộc thi nghiên cứu sinh, như một con chó hoang xổng chuồng, trên con đường thi làm người đại diện một đi không trở về.
May mắn là cô từ nhỏ đến lớn đều học rất giỏi nên sau nửa năm ôn tập, qua năm ải chém sáu tướng, đầu tiên là lấy được bằng người đại diện, sau đó là nhận được thông báo phỏng vấn cùa N&S.
Đến phỏng vấn có sáu người, nhưng cuối cùng được nhận vào làm chỉ có hai người.
Trong phòng họp nhỏ, Đường Miên bất động thanh sắc đánh giá những đối thủ xung quanh, cộng luôn mình có tổng cộng có ba nam ba nữ.
Đột nhiên, một cô gái nhỏ dễ thương ngồi xuống bên cạnh cô, cười hì hì nói: “Chắc chị cũng đến phỏng vấn nhỉ, chào chị, em họ Tống, tên một chữ Kỳ, Kỳ có bộ thủ vương.”
“Đường Miên, Miên trong thụy miên ()”
() Thụy miên: ngủ, giấc ngủ
Tống Kỳ chớp chớp mắt, nói: “Cô Đường thật xinh đẹp,” cô ta hâm mộ nói: “Áo khoác của chị cũng thật đẹp, là của Burberry.”
Đường Miên nói: “Ồ, không phải, mua ở Taobao, hai trăm tám.”
Tống Kỳ bị sặc một cái, cười ha ha nói: “Cô Đường thật hài hước, chuẩn bị phỏng vấn như thế nào rồi?”
Đường Miên: “Tạm được.”
Tống Kỳ: “Thật ra phỏng vấn làm người đại diện đâu có xem bạn có bao nhiêu thực lực, tài nguyên của ai nhiều thì người đó được nhận, đúng không? ”
Đường Miên là người phỏng vấn cuối cùng, Tống Kỳ là người kế cuối. Lúc Tống Kỳ đi vào, trong phòng họp nhỏ chỉ còn dư lại mình Đường Miên. Cô âm thầm lặng lẽ ngồi học thuộc năm mươi đề phỏng vấn nhất định sẽ hỏi. Rất nhanh, liền tới lượt Đường Miên.
Giám khảo phỏng vấn chỉ có một người, là một người phụ nữ, ngũ quan rất kiêu ngạo, rất có phong thái nữ vương, rất...... lúng túng mà mặc áo đụng hàng rồi. Đường Miên nuốt một ngụm nước bọt, gian nan đem ánh mắt từ trên chiếc áo khoác cùng kiểu trên người giám khảo thu lại.
Tạ Phi nhàn nhạt nhìn cô một cái, môi khẽ động.
“Mục đích vào N&S.”
Đạp chết Châu Minh An! Khiến hắn cả đời không cương lên được!
Đôi mắt của người nhỏ trong lòng Đường Miên đang lửa thiêu hừng hực, lòng đầy căm phẫn mà phun ra. Nhưng mà ngoài mặt Đường Miên lại lộ ra nụ cười đúng mực, nói: “Trở thành người đại diện âm nhạc, là ước mơ từ nhỏ đến lớn của em, khai thác được càng nhiều nhân tài âm nhạc, khiến càng nhiều người nghe được càng nhiều âm nhạc đẹp, mà N&S là một nơi rất tốt, có thể hoàn thành ước mơ của em. “
Tạ Phi khép lại văn kiện.
“Về đợi thông báo đi. ”
Đường Miên hơi ngẩng người ra, cô đột nhiên đứng dậy, hỏi: “Vì sao? Vừa rồi thời gian phỏng vấn của Tống Kỳ là mười phút, sao em liền một phút cũng không có? ”
Tạ Phi nói: “N&S không cần người miệng đầy ước mơ và lí tưởng, cũng không cần những lời nói ngoài mặt,” cô ta ngừng một chút, “Càng không cần những người tham hư vinh mặc hàng giả. ”
Đường Miên trừng mắt nhìn cô ta, nói: “Có ước mơ không đúng sao? Có lí tưởng không được sao? Taobao dám bán, vì sao tôi không thể mua? Nó được sản xuất ra thì nó có giá trị của nó. Huống chi, đây là cùng kiểu, không phải hàng giả! ”
Tạ Phi cười nhạo một tiếng: “Bị nói trúng tim đen nên nổi giận rồi? ”
Nổi giận cái đầu chị!
Trong lòng Đường Miên như một ngọn lửa, đang cháy điên cuồng, đáng tiếc không thể bùng nổ.
Cô nhịn! Cô nhịn! Cô nhịn nhịn nhịn!
“Cô còn không đi, tôi kêu bảo vệ đó. ”
Bỗng nhiên, cô nhớ tới lời nói lúc nãy của Tống Kỳ, cô đột nhiên thông suốt, ánh mắt sáng rực nhìn về phía Tạ Phi.
“Đợi chút, em có thể vì N&S ký được Giang Ý. ”
Tạ Phi hừ lạnh: “Dựa vào cô? ”
Đường Miên: “Cho em một tuần, em có thể khiến Giang Ý trở thành một thành viên của N&S. Nếu như em có thể làm được, xin N&S tuyển chọn em. ”
“Làm không được cô muốn như thế nào? “
“Em rời khỏi N&S, đồng thời mãi mãi không mặc chiếc áo khoác này. ” Cô vừa bước vào cửa, cô liền phát hiện giám khảo đối với việc cô mặc áo đụng hàng với bản thân rất không vừa lòng. Cô có tự tin giám khảo sẽ đáp ứng lời thỉnh cầu này của cô, bởi vì bất kể cô có thành công hay không, đối với N&S mà nói đều là việc có lợi mà không có hại.
Quả nhiên.
Tạ Phi đồng ý rồi.
Sau khi Đường Miên ra khỏi tiểu khu, trời đã tối đen một mảnh, cô đưa tay lên xem thời gian, vừa đúng sáu giờ bốn mươi.
Đi đến trạm tàu điện ngầm mất mười phút, thêm năm mươi phút ngồi tàu điện ngầm, đi thêm hai mươi phút đường nữa, đúng tám giờ vừa lúc đến tiểu khu cao cấp của Giang Ý. Trải qua sáu ngày khảo sát cùng thực tiễn, Đường Miên đem thời gian tính đến vừa đúng.
Không lâu sau khi lên tàu điện ngầm, Đường Miên nhận được một cuộc điện thoại.
“......Miên Miên? Cậu ở trên tàu điện ngầm? ” Âm thanh của điện thoại nhỏ đi, “Ôi chao, sư huynh, tớ bảy giờ rưỡi là có thể đem báo cáo viết xong rồi. Chi bằng của cậu để ở chỗ tớ trước đi, đợi tớ hoàn thành xong cùng đưa đến chỗ giáo sư Tôn.”
Người nói chuyện trong điện thoại là bạn cùng phòng đại học kiêm bạn thân Đồng Vân Vân, hiện là thực tập khoa tâm thần bệnh viện Đệ Nhất Nhân Dân.
“Hôm nay là ngày cuối cùng rồi, cậu gặp được Giang Ý chưa? Anh ta vẫn chưa chịu gặp cậu sao? ”
Trong lòng Đường Miên không biết đã mắng chửi bao nhiêu lần.
Cô nói: “Không phải không chịu gặp, là căn bản ngay cả mặt của anh ta cũng không nhìn thấy, ” Cô tức giận nói: “Vân Vân cậu cũng biết, sáu ngày này tớ, đã thử qua giả làm người giao hàng, đến nhà giới thiệu bảo hiểm, kiểm tra đồng hồ điện, ồ, còn có ngay cả đến cửa đưa phục vụ đặc biệt tớ cũng đã thử qua! Nhưng mà đến bóng của Giang Ý tớ cũng không thấy. Anh ta rốt cuộc là có bệnh gì chứ, suốt sáu ngày rồi, đến cửa cũng không ra, thậm chí đèn cũng không bật! Tớ hỏi qua hàng xóm của anh ta rồi, nói Giang Ý cái người này là một trạch nam, một tháng cũng khó gặp được anh ta một lần. Vân Vân, cậu nói người làm nghệ thuật, có phải hay không tính tình đều cổ quái như vậy? ”
“Miên Miên cậu cố lên, hôm nay là ngày cuối cùng, cậu nhất định có thể lo xong Giang Ý. Không cần gấp, tớ tin tưởng cậu. ”
“Mong sẽ như cậu nói, cậu làm việc tiếp đi, tớ có tin tốt rồi nói cậu. Lo Giang Ý xong, chúng ta đi ăn bữa ngon. Ăn gì tùy cậu chọn! ” Lần này cô đã có được địa chỉ nhà của Giang Ý, cũng nhờ có Vân Vân. Không có Vân Vân, đế đô biển người mênh mông, cô cũng không biết đi đâu ký ra một Giang Ý cho Tạ Phi.
Đường Miên cất điện thoại di động.
Người đàn ông bên cạnh dùng ánh mắt ân cần nhìn cô, nói: “Tiểu thư, tôi cũng làm nghệ thuật, nhưng mà tính tình của tôi không cổ quái, cô......”
Đường Miên cắt lời anh ta: “Hôm nay tôi không có tâm trạng, nhưng mà cảm ơn đã làm quen. ”
Bởi vì xinh đẹp, từ lúc đi học bắt đầu, Đường Miên liền gặp qua đủ các kiểu làm quen. Cho nên bây giờ từ chối người khác, cũng là ngựa quen đường cũ. Nhưng mà bây giờ cô cũng rất thích cảm giác bị làm quen, dường như có thể chứng minh với Châu Minh An, ngươi cái đồ trứng thối không có mắt, không biết bạn gái cũ của ngươi rất được yêu thích sao!
Nghĩ đến Châu Minh An, Đường Miên bước đi nhanh hơn, không đến tám giờ liền đến cửa tiểu khu cao cấp.
Trải qua thời gian sáu ngày, trong thế giới xem mặt này, bảo vệ đối với Đường Miên đã vô cùng quen thuộc. Không cần Đường Miên báo tên chủ nhà, bảo vệ liền tự động mở cửa thả Đường Miên vào. Lúc Đường Miên lần đầu tới tiểu khu này, sớm đã chuẩn bị xong, tiểu khu cao cấp kiểm tra rất nghiêm, may là Vân Vân có quen một vị chủ nhà trong đó, cô mới có thể vào.
Đường Miên đi trên con đường mòn u tĩnh.
Sáu ngày trước cô đã thử qua sáng đêm đều ngồi canh, phát hiện chỉ có lúc chín giờ, Giang Ý sẽ mở đèn một chút, không đến năm phút liền tắt. Hôm nay ngày cuối cùng, cô không thể không dùng thủ pháp cực đoan một chút rồi. Cho nên cô đặc biệt mặc một thân quần áo nhẹ nhàng thoải mái, trên người đeo chéo một cái túi nhỏ, trong đó để hợp đồng.
Đây là một tiểu khu biệt thự ở ngoại ô đế đô, người sống ở đây không phải giàu sang thì phú quý, trong sáu ngày qua, Đường Miên đã ở tiểu khu này gặp qua đủ loại xe đắt tiền.
Nhà ở kiểu Tây của Giang Ý là loại ba tầng rưỡi, cửa sổ tầng một không khóa, nhưng mà mỗi ngày anh ta đều kéo rèm cửa. Đường Miên cảm thấy thân là một thanh niên tốt có tiết tháo, không thể xâm phạm riêng tư của người khác, nhưng mà hôm nay là ngày cuối cùng rồi, tiết tháo là gì? Ăn được không? Có thể vào N&S không?
Đường Miên lén lén lút lút ngồi xổm ở bên cạnh nhà kiểu Tây của Giang Ý.
May là bây giờ sắc trời đen hoàn toàn, ở đây lại là góc chết của camera, Đường Miên dùng cả tứ chi bò lên cửa sổ, nhẹ nhàng đẩy một cái, quả nhiên của sổ không khóa. Trong lòng cô vui vẻ, vén một góc rèm cửa sổ lên.
Bên trong tối đen như mực, cô cái gì cũng không nhìn thấy.
Đường Miên ngồi xổm ở cửa sổ, nói thầm: “Đúng là một người quái lạ. ” Nói xong, cô lấy di động ra chiếu sáng.
Đèn di động vừa mở, cô liền bị cảnh tượng trước mắt dọa đơ ra luôn.
Bên cạnh cửa sổ đặt hai cỗ quan tài, một cỗ không có nắp quan tài, cái còn lại đậy một nửa. Đường Miên từ nhỏ đã sợ ma, trước giờ không dám xem phim kinh dị. Vừa thấy như vậy, cô sợ tới mức chân run lên một cái, ngã vào cái quan tài trống không.
Cô hét lên mấy tiếng, một lúc sau mới vật vã từ trong quan tài ngồi dậy.
Cô cảm thấy lạnh cả người.
Mà ngay lúc này, trong quan tài kế bên có một người chậm rãi bò dậy, dưới ánh đèn màu trắng của di động, một đôi mắt màu đen âm u không có sức sống nhìn cô.