Vì gia đình nhà Hoa cũng từng là hành giả, nên điều kiện giảm án cho Hào là cô nàng phải đi lao động công ích thay em. Cụ thể, là làm nhiệm vụ xử lý những mối nguy hiểm đến từ cõi âm không công.
Muốn được hoạt động, thì hành giả cần phải có giấy phép, kiểm tra thi cử đàng hoàng mới được cấp chứ không phải cứ thích là đi bắt ma trừ quỷ được. Âu cũng là cách để phân biệt kẻ có chân tài thực học với phường bán thánh buôn thần, lừa gạt kiếm cơm. Hoa tất nhiên là không có giấy phép hành nghề, nên chỉ đành đi theo con đường thứ hai, ấy là làm thực tập sinh cho một hành giả dày dạn.
Điền Quý ngáp một cái, nói:
“Thôi được, văn phòng mở từ sáng đến trưa tất cả các ngày, không nghỉ cuối tuần. Việc của cô là sắp xếp thời gian, nhận công việc. Nếu chịu thì tôi nhận.”
Cô nàng này có Khuynh Thành Cốt, từ bé đã phải che mặt lại, tránh khiến người ta sinh ra ý đồ không tốt. Thành thử, trừ lúc cố gồng ra vẻ hung hăng ra, Hoa không quá giỏi giao tiếp với người lạ. Nhất là lúc này cởi mũ bảo hiểm rồi, cô nàng lại càng ấp úng hơn.
Hoa rụt rè giơ tay, nói:
“Thực... thực ra... tôi có một mối đây rồi.”
“Nhanh thế? Cô là con mèo vẫy tay à?”
Điền Quý vừa cảm khái, nhường lối cho cô nàng vào văn phòng. Hoa xung phong đi pha trà, trong khi anh chàng đọc kỹ thư giới thiệu của Triệu Vân Sam.
Lúc Hoa pha xong hai chén trà thì cũng là lúc Điền Quý gấp thư để lại lên bàn. Anh chàng hắng giọng một cái, rồi nhấp một ngụm trà. Hoa ngồi gọn vào một góc xô pha, hai bàn tay mân mê lấy vạt váy. Có lẽ vì mãi mà Điền Quý không lên tiếng, cô nàng bèn lí nhí hỏi:
“Thư... thư có vấn đề gì phải không?”
“Không. Nhưng mà... hỏi thật lòng, cô họ Hồng thật à?”
Điền Quý vừa mím môi nén cười, vừa cố hỏi bằng giọng nghiêm túc. Họ Hồng của cô nàng cũng giống họ Điền, không phải một họ phổ biến. Cái đáng nói là hai chị em đều không có tên đệm, thế là một người tên Hồng Hoa, một người tên Hồng Hào. Cô chị còn đỡ, chứ cậu em thì Điền Quý đoán từ lúc đi học đến giờ hẳn là bị bạn bè trêu nhiều lắm.
“Thật. Thật mà. Tôi... ở đây có chứng minh thư đây.”
Hoa vừa nói vừa lấy chứng minh thư ra cho anh chàng.
Điền Quý khoát tay, bảo:
“Thôi. Không trêu cô nữa. Công việc mà cô bảo là gì?”
Cũng chiều hôm ấy, một chàng trai độ ngoài ba mươi, ăn mặc lịch thiệp sang trọng đến văn phòng. Trái với vẻ bảnh bao chải chuốt của anh này, hiện giờ Điền Quý đóng một bộ áo cũ mèm, trên in hình nhân vật chuột M&^%$, nhìn màu sắc sai bét đủ biết là hàng chợ giá rẻ. Hai người ngồi đối diện mà cứ như hai thái cực khác hẳn nhau, không ai nói với ai câu nào.
Hoa pha trà xong, bèn hắng giọng một cái, giới thiệu:
“Đây... đây là anh Võ, cũng là khách hàng lần này. Anh Võ, đây là Quý.”
“Hân hạnh.”
Võ chìa tay về phía Điền Quý, trên môi treo một nụ cười khách sáo, không quá thân thiện, cũng không tỏ ra quá xa cách. Thái độ chuyên nghiệp của Võ khiến Điền Quý gật đầu một cái, nhưng không đáp lại cái bắt tay. Anh chàng nhấp một ngụm trà, rồi hỏi:
“Anh nói việc tìm người xử lý con mèo ở nhà là di chúc của bố anh phải không?”
“Đúng.”
Võ đáp gọn, không vòng vo khách sáo nữa.
Điền Quý lại tiếp:
“Con mèo ấy sống đến nay là hai mươi mốt năm?”
“Có thể hơn. Ông cụ nhà tôi ôm được nó về từ hầm tránh bom, lúc ấy nó đã lớn tướng rồi.”
Theo như những gì Võ cung cấp trong hồ sơ, thì trong một lần tránh bom bắn phá, bố anh bị sập hầm. Trong bóng tối, ông tìm thấy một con mèo trắng. Cũng nhờ nó chui ra khỏi kẽ hở, gọi người đến mà ông mới được toàn mạng. Từ đấy ông cụ quý con mèo lắm, coi như con cháu trong nhà. Mấy năm đầu thời kỳ đổi mới, ông cụ bỏ một số vàng lớn ra làm vốn, chẳng mấy mà đã thành người giàu có tiếng ở Hà thành. Con mèo trắng kia cũng càng lúc càng được chiều chuộng hơn.
Thế nhưng từ lúc già yếu đổ bệnh, ông cụ bắt đầu hành xử kỳ lạ. Ông cho người nhốt con mèo vào cũi, canh giữ ngày đêm, lại suốt ngày nơm nớp lo sợ, thường xuyên gặp ác mộng la hét trong đêm.
Trước khi mất, ông cụ còn dặn Võ không được cho đứa con đến gần con mèo, phải tìm thấy trấn yểm gϊếŧ nó đi càng sớm càng tốt.
Điền Quý gõ ngón tay lên mặt bàn, rồi hỏi:
“Thế... ý anh thì sao? Anh muốn tôi nhận lời xử con mèo, hay muốn tôi khẳng định con mèo ấy không có vấn đề gì, có thể tiếp tục nuôi trong nhà?”
“Tôi...”
Võ mở miệng muốn nói gì đó, nhưng lại thôi. Anh chàng uống một ngụm trà, rồi bảo:
“Dù sao cũng là con vật mình nuôi hai mươi năm trời, từ hồi tôi bé tí nó đã ở bên, chẳng nhẽ lại không có tình cảm gì? Tôi muốn anh đến xem qua con mèo nhà tôi rồi mới tính tiếp, không biết ý anh thế nào?”
Điền Quý cười nhạt, nói:
“Anh yêu nó, chưa chắc nó đã có cùng cái cảm giác ấy với anh đâu. Thế tôi hỏi anh, đứa con nhỏ nhất của anh bây giờ có phải có một lớp lông tơ rất mịn trên mặt hay không?”
“Trẻ sơ sinh đứa nào chả có? Chuyện này có gì lạ đâu?”
Võ nói.
Điền Quý nghe xong, gật đầu. Anh chàng lấy trong ngăn kéo ra một viên sỏi có thủng một lỗ ở giữa, đưa cho Võ. Anh chàng lại nói:
“Cái này bên tây gọi là đá tiên, cũng gọi là đá phù thủy. Tôi cho anh mượn dùng, về nhà thì nhìn con mèo qua cái lỗ trên cục đá rồi quay lại đây. Yên tâm, tôi không lấy anh một đồng nào cả.”
Điền Quý nói đến đây, thì chỏ vào con Bát Long Cẩu, cười:
“Anh cũng có thể thử nhìn thằng cu này, song đừng có mà sốc quá đấy nhé.”
Võ làm theo, rồi giật mình suýt thì đánh rơi viên đá. Anh ta sầm mặt xuống như suy nghĩ điều gì, rồi cất viên đá vào túi. Võ đặt một cái phong bì lên bàn Điền Quý, đoạn nói:
“Tôi sẽ về kiểm tra. Đây coi như tiền tôi mượn viên đá.”
“Tùy anh. Gần đây có cửa hàng thú cảnh, anh có thể đến thử nghiệm. Tất nhiên, nếu anh nghi ngờ, thì cứ mượn đại mèo cảnh chó cảnh của bạn bè đồng nghiệp cũng được. Không thể nào có chuyện tôi mua chuộc được hết với họ đúng không?”
Điền Quý vừa nói, vừa tiễn Võ ra cửa.
Nói đoạn, anh chàng bảo Hoa chuẩn bị sẵn một khúc cá rô thật ngon, một chút thức ăn cho chó, rồi nói:
“Đi thôi. Hôm nay cho cô mở mang tầm mắt.”
“Đi... đi đâu?”
Hoa đang thu dọn hai cái chén, lúc này nghe anh chàng nói thì bắt đầu lúng túng, xém chút là làm rơi vỡ cả hai cái cốc.
“Một nơi người có tiền rất thích đi.”
Điền Quý không nói thẳng, mà cứ úp úp mở mở, ra vẻ thần bí ghê lắm.
Chỗ Điền Quý thuê trọ ở gần hoàng thành, đến nay vẫn còn rõ vết đạn pháo cái ngày Hà thành bị tấn công. Hoa lấy xe chở anh chàng chạy băng băng đến sông Tô Lịch. Trời nắng, khiến khúc sông bốc lên một mùi thum thủm cực kì khó ngửi, khiến người đi đường ai nấy đều che mặt kín mít.
Điền Quý nhìn khúc sông, chặc lưỡi một cái. Nơi này thời Lí, Trần từng là một dải sông lớn, cùng với sông Thiên Phù là hai dòng sông nổi tiếng ở thành Thăng Long. Thế nhưng vì một lời nguyền của hai ông bà hàng dầu mà chỗ này bây giờ thu hẹp lại, trở thành một con mương hôi thối và lắm rác rưởi.
Hai người dỗ xe lại trước cửa một tiệm kim hoàn. Mang tiếng là cửa tiệm vàng bạc, là cái chốn tiền vào tiền ra như nước mà cửa tiệm này cứ tối mù mù, trên các tấm kính bám đầy bụi bặm.
“Đây... mình đi đúng cửa hàng không?”
Vừa nói, cô nàng vừa len lén chỉ mấy món trang sức đặt trên kệ, ngay chỗ trang trọng nhất. Điền Quý không thạo cái thứ kim hoàn kim tuyến này, nhưng anh chàng thừa biết Hồng Hoa đang muốn nói điều gì. Mấy thứ bày trên kệ này chẳng cần người có chuyên môn nhìn cũng thấy là tệ, từ đường nét đến kiểu dáng vừa thô kệch vừa đơn điệu, không giống như hàng tốt.
Điền Quý cười, trấn an:
“Đúng nơi này rồi. Không sai đâu. Yên tâm.”
Anh chàng đi đến chỗ quầy thanh toán, chỗ ấy có một bác gái mập mạp ngồi trông tiệm. Mụ mặc một cái áo hoa chấm bi, mốt của các mẹ trung niên từ mười năm trước, tóc nhuộm cái màu hung hung đỏ trông không hợp tuổi một tí nào.
Lúc Điền Quý đi đến, mụ chỉ ngước mắt lên một cái, rồi lại ngó ra chỗ khác. Tay mụ phủi mấy cái vào không khí như đuổi ruồi:
“Đi đi. Muốn mua trang sức vàng bạc thì đến mấy tiệm to ấy. Nhà này chỉ bán hàng nhái thôi.”
Có lẽ trên đời chưa có người nào bán hàng nhái mà lại “chưa khảo đã khai”, lại còn lấy đấy làm cớ đuổi khách như mụ. Hồng Hoa nghe mụ chủ tiệm mà nghệt mặt ra, có lẽ do bị bất ngờ trước cái hành xử ngược đời của mụ làm.
“Thảo nào vắng khách”
Điền Quý nghe cô nàng làu bàu thì nhún vai một cái, không giải thích gì cả. Anh chàng bước lên trước một bước, gõ ngón tay lên bàn của bà chủ, nói:
“Bác à, cháu có bảo đến mua vàng đâu?”
“Cái cậu này đúng dở hơi! Đến tiệm kim hoàn không mua vàng bạc, đá quý thì mua cái gì?”
“Vàng mã!”
Anh chàng đáp gọn lỏn.
Nếu như là vào tiệm kim hoàn khác, mở mồm bảo người ta bán vàng mã, không bị chửi cho té tát rồi đuổi đi mới lạ. Chẳng những người ta giận vì bị buộc tội lừa đảo, mà còn kiêng kị vì vàng mã là đồ người âm dùng. Thế nhưng mụ chủ tiệm lại gật đầu một cái, thái độ niềm nở hơn hẳn ban nãy:
“Ra là khách hàng. Cô cậu theo tôi vào đây.”
Mụ vừa nói, vừa ngúng nguẩy đứng dậy, mở cái cửa đằng sau mình để lộ một lối đi tối om. Điền Quý đánh mắt ra hiệu cho Hồng Hoa đi theo, rồi dấn bước vào.