“Lêu lêu, có giỏi thì lên mà gϊếŧ này?”
Điền Quý đứng chửi với khiêu khích cái miếu suốt hơn một tiếng đồng hồ, mãi đến phát chán mà con yêu tinh vẫn không chịu hiện ra. Anh chàng đâm chán, bèn vào làng tìm một sạp tạp hóa, mua vài chai rượu nếp cúng. Điền Quý bưng chô rượu gạo này ra miếu, sau đó cứ nhè cái ô đất dựng tượng mà dốc rượu xuống. Anh chàng đổ hết chai này đến chai khác vào miếu, sau đấy cười hô hố lên rằng:
“Đấy nhé, nhà ngươi dọa gϊếŧ ta, ta đây chẳng thèm chấp trẻ con còn mang rượu đến mời nhà ngươi. Ta đã có thiện ý muốn biến can qua thành hòa bình rồi, nhà ngươi đừng có được nước làm già đấy nhé.”
Điền Quý nói mặt tỉnh bơ, giống như hơn một tiếng đứng chửi với đủ thứ ô ngôn uế ngữ vừa rồi không còn chút dấu vết nào trong ký ức của anh chàng cả.
Thực ra, anh chàng cũng nể con yêu tinh. Điền Quý đã mò đến tận cửa, nếu không phải ngại chuyện bị công an sờ gáy thì anh chàng đã đã cho một mồi lửa đốt béng cái miếu chơi rồi, chứ không đơn giản là dốc rượu vậy đâu. Ấy thế mà nó vẫn không ló cái dầu ra, chứng tỏ nó nhịn giỏi lắm.
Điền Quý móc một cục gỉ mũi ra, trét lên miếu, rồi cười lạnh.
“Thế còn không chọc được mày tức điên thì tao đổi tên thành Bá Quang!”
Làm xong xuôi, anh chàng mới thong dong quay về khu nhà trọ.
Anh chàng đi ngang qua nhà dì Tư, nghĩ tới nghĩ lui, rồi cũng dán mấy lá bùa lên cửa sổ, cửa chính của dì. Tên yêu tinh này bám theo anh chàng đến tận bưu điện, không lấy gì làm đảm bảo tối nay hắn không lấy dì Tư ra làm con tin cả. Điền Quý không muốn liên lụy đến người hàng xóm tốt bụng vẫn hay nấu cơm cho anh chàng.
Vào đến cửa, Điền Quý phát hiện thằng Nghĩa và Hào đang chơi đánh bài. Anh chàng gật đầu một cái, bây giờ chơi bời được thì chứng tỏ đã bình tĩnh lại, nhất là thằng Nghĩa. Thằng này yếu bóng vía, tính tình nhu nhược, gió chiều nào ngả chiều ấy, lại dễ bị kích động. Người như nó dễ bị ma trêu quái ghẹo nhất, có lẽ chỉ an toàn hơn trẻ chưa đầy tháng một chút.
Thằng Nghĩa trấn tĩnh lại thế này anh chàng dễ bề hành sự hơn.
“Mở xới đánh bài à? Cho chơi với!”
Điền Quý ngồi xuống ghế, cười. Hào thấy thế, vội bỏ ván, giục thằng Nghĩa chia lại bài:
“Đánh đôi chán bỏ xừ, ba người nhiều trò chơi hơn.”
Mọi nguòi đánh bài một tiếng đồng hồ thì thằng Hào kêu chán. Trong nhà Điền Quý còn bài tổ tôm, bài tam cúc, nhưng cả hai thằng đều kêu là không biết chơi. Anh chàng bèn lấy bàn cờ ra bảo hai người đánh với nhau, thằng Nghĩa lại bảo nó đánh kém không muốn đánh. Cuối cùng Điền Quý chơi với thằng Hào hai ván cờ tướng. Anh chàng là loại gà mờ, bị thằng Hào nó đánh cho thua đứt đuôi, chấp bốn quân vẫn không thắng được.
Thằng Nghĩa thấy trình độ của Điền Quý quá ư là tệ, bèn tranh vào đánh. Lúc thắng được một ván, thằng này cười khoái trá lắm, cũng đòi chấp quân Điền Quý.
Đến giờ cơm, ba người không thể ăn một suất của dì Tư, cũng may lão Quang chu đáo mang phần cơm canh lên cho cả thằng Nghĩa với Hào. Như thường lệ, Điền Quý phân một phần ra cúng bốn ma nữ, phân một phần khác cho Bát Long Cẩu, còn lại mới ăn phần mình.
Có đôi lúc, thoải mái quá lại gây phản tác dụng...
Hào vừa ăn cơm, lại vừa hỏi:
“Này! Hành giả các anh cũng ích kỷ quá thể. Nếu như công bố sự tồn tại của ma quỷ yêu tinh thì khoa học kỹ thuật sẽ đột phá đến cỡ nào? Có khi, con người ta sẽ tìm ra phương pháp để tiến hóa tiếp cũng nên ấy chứ. Mà không, cây cổ động vật, thậm chí cả đồ vật vô tri cũng biến thành hình người, đây đã vượt ra khỏi phạm trù thuyết tiến hóa rồi. Nếu như công bố ra, thì giải Nô-ben...”
Thằng Nghĩa gật lia lịa cái đầu, bảo:
“Đúng rồi. Giải lô ben. Nghe nói nhiều tiền lắm.”
Điền Quý cười nhạt, nói:
“Giải thưởng? Chỉ sợ là lúc đấy con người còn tồn tại được hay không cũng còn khó nói. Còn tiền thưởng, có mạng mà công bố thì hẵng hay. Nói trước cho anh biết, trong số hành giả có một phe cực đoan. Bọn họ không những gϊếŧ ma diệt quỷ, mà người thường biết đến sự tồn tại của cõi âm họ cũng khử tất.”
Anh chàng đưa tay, cứa cổ mình một cái. Xem chừng anh chàng tên Hào này ban nãy được bố mẹ nói cho nghe về hành giả, lại nhầm tưởng rằng hành giả là anh hùng siêu nhân chính nghĩa cứu thế giới không chút vụ lợi. Thế nhưng... hành giả không phải anh hùng. Điền Quý rõ ràng hơn ai hết. Bọn họ tồn tại chỉ với một mục đích, và một mục đích duy nhất, ấy là giữ bí mật về cõi âm. Mà thực hiện triệt để đến mức nào thì còn tùy ở mỗi người.
Hành giả cũng có dăm bảy loại, cũng chia phe chia phái.
Một sự thật trần trụi.
Cả ba người đang ăn cơm, thì bỗng cái chuông gió giữa phòng phát ra những tiếng “leng keng” đứt quãng. Văn phòng của Điền Quý không có quạt, cửa sổ đóng suốt ngày đêm nên cực kì bí. Lúc này chuông gió kêu vang, chứng tỏ có vật không lành đang mò đến.
“Tiếng chuông gió này sao đục thế?”
Hào bỗng lên tiếng hỏi.
Điền Quý đáp:
“Làm bằng đồng đúc đặc, tất nhiên là đục rồi. Trông thế thôi nhưng chuông này nặng sáu bảy cân đấy.”
Chuông quá nặng, cho dù gió thổi cũng không lay động nó được.
Nhưng lúc này lại kêu vang.
Ngoài cửa phòng, có tiếng bước chân người cất lên. Thứ âm anh ấy cứ lặp đi lặp lại, đều đều, chậm rãi.
Loẹt xoẹt. Loẹt xoẹt.
Chuông gió kêu leng keng, lẫn trong tiếng chân người, tạo nên một bầu không khí kỳ quặc. Khí lạnh theo khe cửa rỉ vào trong phòng, làm nhiệt độ nhanh chóng hạ xuống. Thức ăn nóng sốt trên bàn chẳng mấy chốc mà đã nguội ngắt cả ra.
“Hay... hay là chị tôi?”
Hào cười, răng va vào nhau lập cập. Thằng Nghĩa bĩu môi, không nói lời nào. Điền Quý biết có lẽ chính Hào cũng không tin những gì mình vừa nói. Sở dĩ anh ta nói to lên như thế chẳng qua là để tự trấn an bản thân mình mà thôi.
Thực ra, Điền Quý đã dặn Hoa tối nay cứ ở nhà với bố mẹ, không cần đến văn phòng làm gì cả. Người bên ngoài cửa chắc chắn không phải cô ấy, lại càng khó có thể là dì Tư được.
Cốc! Cốc! Cốc!
Kẻ bên ngoài bắt đầu gõ cửa.
Nó gõ rất chậm, ngắt quãng. Cứ nửa phút lại gõ một cái. Có tiếng ú ớ theo lỗ khóa truyền vào phòng. Điền Quý có thể thấy tóc gáy hai người thanh niên dựng đứng cả lên.
Anh chàng tiếp tục ngồi đợi.
Chuông gió vẫn đang kêu liên hồi, tiếng gõ cửa hòa âm vào tiếng trầm đục của chuông, tạo nên một thứ tiết tấu quái đản.
Đèn bắt đầu chập chờn.
Rồi đèn cũng bắt đầu bật tắt theo nhịp gõ cửa.
Sáng, tối, sáng, tối...
Cốc, cốc, cốc, cốc...
Điền Quý đưa tay lên môi, ra hiệu cho hai người thằng Nghĩa không được nói gì hết.
Thứ bên kia cánh cửa rốt cuộc cũng lên tiếng:
“Nghĩa. Nghĩa ơi. Hào. Hào ơi. Chính. Chính đây.”
Thằng Nghĩa trợn to mắt, may mà Hào nhào đến bịt miệng nó lại, nếu không là nó đã hét toáng lên rồi. Lúc này, nó vẫn không ngừng chỉ về phía cửa ra vào, nước mắt nước mũi chảy ra lem nha lem nhem.
Cậu Chính đến.
Cái người bảo vệ xấu số chết hồi sáng đã mò đến đây rồi.
Hào nhìn thằng Nghĩa, lắc mạnh đầu. Thằng này thì cứ nhìn Hào với vẻ van lơn và cầu khẩn.
“Hai cái thằng ngu, đến nước này còn giấu diếm thì chắc là chuyện tày trời gì rồi.”
Điền Quý chửi thầm.
Xem ra cái chết của Chính vẫn còn uẩn khúc.
“Nghĩa ơi, tao đau quá. Đầu tao nó đau, như bị ai đánh vậy. Hào ơi. Tao lạnh lắm. Hào ơi. Đừng đùa nữa. Trả tim cho tao đi Hào ơi.”
Bên ngoài cửa, giọng Chính vẫn cứ cất lên, đều đều, chầm chậm. Nó nói nghe cứ phều phào giọng gió, nhừa nhựa nhờ nhợ như phát ra từ băng cát xét hỏng.
Điền Quý vung tay, bày một trận cách âm, rồi trừng mắt:
“Hai thằng chúng mày làm gì thằng Chính?”
“Có... có...”
“Nói thật. Bằng không đừng trách tao quăng cả hai ra ngoài cửa!”
Không đợi thằng Nghĩa nói, anh chàng đã cắt ngang câu nói của nó bằng một lời đe dọa. Hào lườm nhanh thằng Nghĩa một cái, rồi thản nhiên:
“Nó là ma. Anh tin nó làm gì?”
“Kinh đấy. Dạy đời tao đúng không anh thạc sĩ? Thế thì tao cho mày ra ngoài trước!”
Điền Quý đưa tay, búng chóc một cái. Lập tức, thằng Hào đang ngồi giữa phòng vụt biến đi mất. Nếu như khi trước anh chàng vẫn còn dùng vài phương pháp trông bình thường một chút, thì màn ban nãy chỉ có thể nói là chà đạp lên thường thức. Thằng Nghĩa rú lên hãi hùng, nó bò lồm cồm muốn chạy, nhưng đã bị tơ vàng trói cứng lại.
“Nghe này. Rồi liệu mà nói thật cho tao nghe. Tao nể lão Quang ba lần, nhưng tao cũng có giới hạn thôi.”
Điền Quý rỉ tai nó, nói chậm từng chữ.
Trong lúc này, bên ngoài cửa, đã nghe thấy cả tiếng của thằng Hào nữa.
“Không! Trời ơi! Không! Đừng!”
Nó nói đứt quãng. Hầu như chỉ từng chữ một. Còn giọng thằng Chính thì vẫn cứ đều đều, thều thào, dì dị.
“Hào. Hào. Mày ác lắm. Trả tim cho tao.”
“Không. Không phải. Không phải.”
“Là mày mà. Trả cho tao đi. Tao lạnh lắm.”
Điền Quý cười lạnh:
“Chắc mày đánh nó từ đằng sau, rồi thằng Hào móc tim nó ra? Chà chà. Không ngờ thằng như mày mà dám gϊếŧ người ta đấy.”
Thằng Nghĩa ngồi im, khóc dàn dụa, thậm chí bắt đầu có một thứ nước khai mù chảy xuống đầy đất. Nghĩa lắp bắp, run lên:
“Đừng. Anh đưa nó vào. Tôi nói hết. Tôi nói hết mà.’
Lúc này, Điền Quý mới lại vận chuyển trận pháp, kéo thằng Hào bên ngoài vào phòng. Cả người nó giờ cứng còng, hai tay hai chân giơ thẳng, mắt trợn lên trắng dã và miệng sùi bọt mép. Thằng Hào cứ nằm đơ ra đấy, người lạnh cóng, nếu không phải vẫn nghe tiếng nó thở đều đều thì chắc Nghĩa cũng nghĩ nó chết rồi.
Ngoài cửa phòng, giọng thằng Chính lại cất lên:
“Hào ơi. Mày đâu rồi? Ra đây. Trả tim cho tao. Lấy tim mày thay cho tao cũng được.”