“Nói càn, trẫm sao có thể mang thai, trẫm từ đầu tới chân đều là nam nhân!”
Không quan tâm hoàng đế bệ hạ đang lửa giận đùng đùng, Lạc Ảnh còn cố tình khơi dậy dục hỏa trên người hắn, tay đặt ở nơi riêng tư cách lớp quần cào cào đóa hoa nhỏ kia: “Nói không chừng thật có thể mang thai thì sao? Nếu như có thật, bệ hạ định làm sao?”
“A…” Bị sờ đến mềm nhũn, Thiệu Duẫn Kỳ dựa toàn thân vào người Lạc Ảnh, “Muốn… Ưm a… Đừng chơi ngoài y phục… A… Nếu thật có thể mang thai, trẫm liền sinh ra… A a… Giúp trẫm cởi quần ra, sờ sờ bên trong…”
Cách một lớp y phục bị trêu đùa thật không thoải mái tí nào, hoa huyt bị ngón tay như có như không xoa chảy ra càng nhiều nước, bên trong quần đã sớm ướt đẫm, Lạc Ảnh cởi cái quần bừa bộn kia ra, đem nơi ướt át để dưới mũi, nhắm mắt hít một cái, ra dáng say mê: “Nước bệ hạ chảy ra thật dễ ngửi, thơm ngát lại dâm đãng, quyến rũ nghiệt căn của nô tài cương đau rồi!”
Tầm mắt theo lời của y dừng ở hạ thân, Thiệu Duẫn Kỳ hô hấp dồn dập, trong đó còn tỏa ra khí nóng dính dáp, môi nhào tới cắn xé tiểu thái giám, hai tay kéo y phục Lạc Ảnh, có thể bởi vì kích động mà tay run, làm cách nào cũng không cởi được, khiến hắn thở phì phò cắn nhẹ môi dưới ra lệnh: “Tự mình cởi y phục!”
Tiểu thái giám thấy bộ dạng bất mãn của hắn mà muốn cười, nhưng trên mặt vẫn như cũ, nếu lúc này mà cười chắc chắn hoàng đế bệ hạ thích xù lông này sẽ phạt y đi quét lá rụng, mặc dù quét lá cũng thoải mái như hầu hạ hắn. Nghe thấy mệnh lệnh, tiểu Lạc công công từ từ cởi áo ngoài ra, hoàng đế bệ hạ nóng vội làm giúp y nhưng hắn trước giờ có bao giờ cởi y phục cho người khác, tay chân luống cuống tất nhiên không cởi được.
Áo còn chưa cởi xong, Thiệu Duẫn Kỳ liền trực tiếp lột quần y xuống, chỉ nghe tiếng roẹt roẹt, quần trong trắng tinh đã bị xé rách, Lạc Ảnh đau đầu nhìn quần bị xé rách, đợi lát nữa gần sáng phải về viện mặc quần rồi, cái chuyện để rông trước mặt các thái giám khác giống như miếng thịt còn sót lại giữa bầy sói đói, chỉ cần bọn họ phát hiện thế nào cũng đem gốc rễ của ngươi cắt đi không chừa thứ gì.
Hoàng đế bệ hạ mặc kệ y đang nghĩ gì trong đầu, hoa huyt không biết suy nghĩ luôn muốn vật dài cứng kia, sau khi lột quần Lạc Ảnh xuống, liền nhào tới vật kia, hai tay nắm chặt côn tht, hoa huyt kích động chảy nước nhiều hơn, khát khao liếm liếm môi, nắm lấy vật kia để dưới huyệt nhỏ đang chảy nước phía dưới kia: “Thao ta… Tiểu huyệt ngứa muốn chết, nhanh thao ta!”
Hơi thở đầy nam tính phà vào mặt, trong huyệt ngứa đến phát điên, trong đầu chỉ xuất hiện côn tht lấp kín tao huyệt, hung hăng làm hắn đến phun tung tóe!
Lạc Ảnh đè lên tay không an phận của hắn, tao huyệt của hắn mặc dù dâm đãng nhưng nếu không chuẩn bị gì mà để cự long đâm vào, tiểu hoa huyt còn hẹp hơn nữ nhân kia chắc chắn sẽ không chịu nổi: “Bệ hạ đừng nóng vội, cự long cứ cắm vào như vậy sẽ thao hỏng tao huyệt, thao hỏng sẽ không chơi được nữa!”
“Vậy phải làm sao đây?” Hoàng đế bệ hạ nghe thấy hỏng sẽ không thể chơi nữa, hai mắt đẫm lệ mông lung nhìn tiểu Lạc tử, muốn y tìm biện pháp cứu lấy dâm huyệt đang ngứa ngáy của mình: “Cẩu nô tài, tiểu Lạc tử, tao huyệt ngứa quá, nhanh giúp ta, giúp ta đi!”
“Nô tài trước đem ngón tay nới lỏng huyệt của bệ hạ được chứ?” Mặc dù đang hỏi ý kiến hắn, tiểu thái giám đã tiến quân thần tốc đem ngón tay cấm vào trong nơi ẩm ướt kia.
Bên trong ngứa ngáy tạm thời bị ngón tay ép tạm xuống, Thiệu Duẫn Kỳ mở hai chân ra, muốn đem ngón tay thon dài kia nuốt sâu vào trong cơ thể, dm thủy ào ào chảy ra vô bờ bến. Ngón tay Lạc Ảnh đùa giỡn âm vật, hai ngón tay lôi kéo vật nhỏ, miệng huyệt đỏ sẫm phun nước ra, “Đóa hoa này của bệ hạ thật dâm đãng, chảy nhiều dm thủy như thế, là chờ ta thao sao?”
Thân thể Thiệu Duẫn Kỳ căng cứng, điểm nhỏ bị đùa giỡn quá kích thích, khiến hắn không chịu được rên rỉ, nước bên trong càng tràn lan, vô cùng chờ đợi vật thô to kia tiến vào: “A a… A… Không chịu nổi… Không nên chơi như thế… Ưm a… Vào đi… Được, được rồi… A a… Tao huyệt chảy thật nhiều nước… Có thể thao được rồi…”
Lạc Ảnh thở nặng hơn, bị hoàng đế bệ hạ này câu dẫn đến dục hỏa đốt người, hạ thân đã cương đau, nếu không cắm vào trong huyệt đầy nước kia mà hạ nhiệt chắc sẽ héo đi, vì vậy y cũng không do dự nữa, tách hai chân của hắn lớn ra, nhìn nhục thịt tí tách chảy nước xuống nộn huyệt, tiếng nước ‘tỏng tỏng’ đầy dâm đãng, Lạc Ảnh bị nơi kia cắn đến nổi hít thở không thông: “Bệ hạ… Tao huyệt chặt quá!”
Bị đâm đến nơi sâu nhất khiến mắt trắng toát, thân thể hư không bị lấp đầy, chỗ ngứa ngáy sâu trong hoa huyt bị côn tht đụng trúng khiến cảm giác đau đớn bị lãng quên: “A… Vào rồi… Vào nhanh thì côn tht của ngươi cũng được sảng khoái không phải sao… Ưm a… Lớn quá… Trướng đầy…”
Nghe bệ hạ dâm đãng kêu lên thoải mái, y liền đem một bên đùi của hắn để lên vai, cắn cẳng chân trắng mịn một chút: “Đúng rồi, chỉ có tao huyệt của bệ hạ mới khiến nô tài thoải mái nhanh như thế, cũng chỉ có côn tht của nô tài mới thao bệ hạ đến thoải mái! Bệ hạ nói không biết có thể mang thai hay không sao? Chờ nô tài phá huyệt của người, bắn đầy đóa hoa nhỏ này, mỗi ngày đều cho bệ hạ ăn đủ tinh nguyên, thời gian dài, nhất định sẽ mang thai!”
Hoàng đế bệ hạ rơi vào tình dục đã không còn xấu hổ, vẻ mặt tạc mao trước mặt Lạc Ảnh cũng thu lại, chân cong ôm lấy cổ Lạc Ảnh, lớn tiếng dâm đãng kêu: “Bắn cho ta… Đem tinh dịch của ngươi bắn trong tao huyệt của trẫm… Trẫm sinh con cho ngươi… A… Thao ta… Nhanh động đậy…”