Loại gạo rẻ nhất trong siêu thị cũng hơn hai đồng một cân, một ngày một cân gạo không sai biệt lắm đủ cho bọn họ ăn, hơn nữa thêm một món ăn hoặc là tương ớt, một ngày mười đồng hẳn là đủ.
Một năm ngày, nhân lên là đồng, lại nhân với ba năm, chính là......!, đồng.
Hứa Thanh Thanh vì biết hạn chế của thẻ ngân hàng, hai ngày trước đã đem tiền toàn bộ chuyển vào tài khoản cơm hộp, trước mắt còn có hơn , đồng.
Nàng suy nghĩ một chút, cảm thấy còn muốn mua đồ dùng sinh hoạt, dược phẩm linh tinh, như vậy tính tròn , đồng.
Nạn hạn hán đại khái còn có một năm rưỡi, để lại tiền cho ba năm, như thế nào cũng đủ dùng, về sau không có tiền làm sao bây giờ? Hứa Thanh Thanh cảm thấy nhiều nhất chính là làm khổ một chút, dù sao chỉ cần chịu làm việc, ít nhất sẽ không giống hiện tại, có nguy cơ đói chết.
Sở dĩ cô tính toán như vậy, hiển nhiên là Hứa Thanh Thanh vẫn không làm lơ tình huống trong thôn được; không làm được chuyện chính mình mỗi ngày ăn cơm màn thầu, ngẫu nhiên còn có thể thêm chút thịt cùng trái cây, mà những người khác trong thôn lại ăn cỏ ăn trấu, thậm chí tới cơ hội ăn cỏ ăn trấu cũng không có.
Đặc biệt là nghĩ đến chuyện, người trong thôn rõ ràng sắp không có cơm ăn, còn quan tâm tới mình, Hứa Thanh Thanh liền càng không thờ ơ được.
Tính xong, có thể trích ra , đồng trợ giúp thôn dân, không tính là nhiều, lại cũng không tính là ít.
Nếu không lấy ra, , đồng này đủ cho Hứa Thanh Thanh đặt không ít gà rán, đồ nướng BBQ, bao nhiêu phần lẩu cay, bao nhiêu phần trà sữa đồ ngọt......!
Nhưng mặc dù đem tính toán rõ ràng, làm thế nào để trợ giúp người trong thôn lại thành một vấn đề lớn.
Hứa Thanh Thanh nằm ở trên giường, nghĩ đến đau não cũng chưa nghĩ được một cái biện pháp không bại lộ chính mình, lại có thể hỗ trợ thật tốt.
Ở trên giường lăn qua lăn lạu, cô thậm chí nghĩ đến một ý tưởng đơn giản, thô bạo, đó chính là —— dứt khoát trực tiếp mua hết gạo để ở trong thôn.
Đương nhiên, cũng nghĩ lại, không may bị người nhìn thấy, hoặc là kế tiếp điều tra được đến trên đầu mình......!
Một chốc một lát tuy rằng không thể nghĩ được biện pháp gì tốt, nhưng đại khái là xác định muốn lợi dụng bàn tay vàng trợ giúp người trong thôn, cục đá đè trong ngực Hứa Thanh Thanh lúc trước đã bị dời đi, làm cô cảm giác nhẹ cả người.
Đại khái là cả người thả lỏng, nghĩ nghĩ, cô dần dần ngủ say.
Ngày kế, Hứa Thanh Thanh như cũ là bị tiếng gà trống đánh thức.
Lại nói tiếp, trong thôn còn có thể thừa một con gà trống báo sáng cũng không dễ dàng, rốt cuộc nhiều người đều đã lưu lạc đến tranh cám với heo, cũng không có đồ ăn chăm gà, gà mái lưu trữ có thể đẻ trứng, đại gia luyến tiếc giết thịt, gà trống trên cơ bản đều đã bị giết chết ăn thịt hoặc cầm đi đổi lương thực.
Hứa Thanh Thanh mở to mắt không lập tức ngồi dậy, mà là nằm ở trên giường trực tiếp mở ra giao diện cơm hộp, quét một vòng cửa hàng trang đầu, click mở "siêu thị tiện lợi".
Thời gian này, nếu ở hiện đại, đại khái chỉ có cửa hàng bữa sáng buôn bán, cửa hàng khác bao gồm siêu thị tiện lợi, cũng phải khoảng giờ mới có thể mở cửa.
Bất quá Hứa Thanh Thanh hiện tại xem qua, mấy cửa hàng đều để trạng thái có thể đặt đơn, cô cũng lười rối rắm nguyên nhân, trực tiếp mở ra siêu thị đặt hàng lúc trước.
Khu khuyến mãi vẫn có màn thầu mua một tặng một, tuy rằng đã ăn ngán màn thầu, nhưng vì có ưu đãi, Hứa Thanh Thanh vẫn mua một chút.
Nhìn thấy có khuyến mãi, năm cân bột mì chỉ cần sáu đồng tám, cô vội thêm vào xe mua sắm, thậm chí nếu không phải chỉ có thể mua một túi, cô còn muốn mua thêm mấy túi.
Trong khu hàng khuyến mãi chọn được không ít đồ, Hứa Thanh Thanh tiếp tục kéo xuống, bỗng nhiên thấy cá con chiên đông lạnh giá đặc biệt, một cân chỉ cần ba đồng chín.
Cô đột nhiên ngồi dậy, đem cá chiên vào xe mua sắm, click mở mục tìm kiếm.
Làm cô kích động tự nhiên không phải là cá chiên ưu đãi, mà cô nhìn thấy cá chiên, linh quang chợt lóe.
Hiện tại tuy rằng thiếu nước, nhưng trên núi vẫn có mấy nguồn nước, chỉ là giếng sâu trong thôn vẫn có nước, mọi người mới không tốn sức đi trên núi gánh nước.
Hứa Thanh Thanh nhìn đến cá con chiên, liền nháy mắt nghĩ đến, cô có lẽ có thể mua chút cá sống thả vào nguồn nước trên núi, như vậy có thể vừa không bại lộ chính mình, lại có thể giúp được người trong thôn.
Đặc biệt là, thịt cá có dinh dưỡng lại không dầu mỡ, già trẻ đều có thể ăn.
Cô vào mục tìm kiếm đánh ra hai chữ cá sống, cũng không có kết quả, vì thế thoát ra ngoài, ở trang chủ giao diện cơm hộp tìm lại một lần nữa.
Lúc này, lại thấy không ít cửa hàng đồ tươi sống có cá sống, bất quá rẻ nhất cũng phải bảy đồng một cân.
So với thịt heo - đồng một cân, một cân thịt cá bảy đồng tự nhiên không tính là đắt, nhưng so với một cân gạo hơn hai đồng, lại hơi đắt.
Đương nhiên, thịt cá dù sao cũng là thịt, bất luận dinh dưỡng hay là hương vị đều hơn gạo, bởi vậy Hứa Thanh Thanh cảm thấy, vẫn có thể mua một ít.
Aiz, trước mua hai trăm cân, theo só lượng hộ trong thôn, mỗi nhà cũng có thể được chia sáu bảy cân, theo tính tiết kiệm của thôn dân, trộn lẫn lương thực phụ, rau dại linh tinh, nói không chừng có thể ăn tới nửa tháng.
Nghĩ đến tiêu tốn hơn một ngàn đồng tiền có thể bổ sung dinh dưỡng gia tăng đồ ăn cho mọi người, Hứa Thanh Thanh liền cảm thấy việc này khá ổn.
Bất quá, biện pháp có, vị trí thả cá cũng phải chọn thật tốt, tận lực tìm một chỗ ẩn nấp không bị người phát hiện là tốt nhất.
Hứa Thanh Thanh một bên suy nghĩ, một bên trở lại siêu thị đặt đơn những thứ đã mua lúc trước.
Chờ hai túi đồ vật lớn tới tay, cô sửa sang lại một chút, đi hậu viện rửa mặt đánh răng.
So với cô thì Thẩm Khang Bình đã dậy từ tước, nhìn thấy cô từ phòng đi ra, lập tức như cái đuôi nhỏ đi theo cô.
Hứa Thanh Thanh hôm nay tâm tình không tồi, rửa mặt xong cười nói: "Đi, ăn bữa sáng đi, hôm nay ăn bánh mì."
"Bánh mì là cái gì? Bánh bao sao?" Thẩm Khang Bình đi theo sau hỏi.
"Không phải bánh bao, anh muốn ăn bánh bao thì lần sau mua cho anh ăn."
Khi nói chuyện, Hứa Thanh Thanh đã mang theo hắn tiến vào phòng, trên bàn đặt một túi bánh mì, bên trong có sáu cái, bề ngoài vàng ruộm, nhìn đã muốn ăn.
Hứa Thanh Thanh cầm lấy túi bánh mì trên bàn mở ra, lấy ra một cái đưa cho hắn: "Đây, đây là bánh mì."
Hạn sử dụng bánh mì cũng không dài, đại khái vì như vậy nên hôm nay mấy loại bánh mì trong siêu thị đều giảm giá.
Hứa Thanh Thanh thật lâu không ăn bánh mì, thấy có khuyến mãi, liền mua hai túi, bất quá bánh mì không để lâu được, phải ăn hết trong hai ngày này.
Túi bị mở ra, mùi thơm ngọt đặc trưng của bánh mì làm Thẩm Khang Bình có chút say mê, chờ nhận cái bánh cô đưa cho, gấp không chờ nổi cắn một miếng to.
Đã chiên qua nên vỏ bánh mì mang theo vài phần giòn, bên trong lại rất mềm, ăn lên vừa thơm vừa ngọt.
"Thật ngọt, thật ngon......"
Nghe hắn nói, Hứa Thanh Thanh cầm lấy một cái bánh mì đưa vào trong miệng, nhai xong nói cho hắn: "Bên trong có đậu, càng ngọt."
Ở cái thời đại đường rất quý giá, không có người không yêu đồ ngọt, mặc dù ngọt căn chỉ mang một chút vị ngọt, đều là bảo bối trong mắt trẻ con, thường thường nguyện ý tiêu thời gian tốn ban ngày đi tìm.
Thẩm Khang Bình nghe được cô nói, lại cắn một miếng to, quả nhiên ăn tới nhân đậu còn ngọt hơn, tức khắc cười đến vẻ mặt thỏa mãn: "Thật ngọt a......"
Kỳ thật đay chính là một loại bánh mì nhân đậu rất bình thường, đặt ở hiện đại, khả năng có bán rẻ hơn cũng rất nhiều người đều lười mua, bởi vì hoặc ngại quá ngọt, hoặc là ngại vỏ quá dầu mỡ, nếu không nữa thì chính là cảm thấy bánh siêu thị làm không ngon, vẫn đi tiệm bánh mì mua.
Nhưng chính một cái bánh bình thường như vậy, Thẩm Khang Bình lại ăn như mỹ vị khó có, ban đầu nuốt xuống hai miếng lớn, sau đều luyến tiếc ăn miếng to.
Hứa Thanh Thanh phát hiện, nói cho hắn vẫn còn, nhưng dù vậy, hắn cũng không dám ăn quá nhanh, đặc biệt là nhân đậu bên trong.
Nhìn thấy hắn gặm xong phần bánh mì bên ngoài, dư lại một miếng bánh nhỏ bên trong toàn đậu luyến tiếc ăn ngay, Hứa Thanh Thanh cũng không biết nói cái gì.
Bất quá, nghĩ lại, kỳ thật lại có thể lý giải, rốt cuộc khi còn nhỏ ai mà chẳng gặp được món ăn đặc biệt ngon mà luyến tiếc ăn hết nhanh?
Vì thế, Hứa Thanh Thanh cũng không thúc giục hắn tiếp, mà kiên nhẫn chờ hắn ăn xong, bảo hắn cùng mình đi lên núi.
Đại khái là bữa sáng ăn đến bánh đậu mỹ vị, tinh thần Thẩm Khang Bình đặc biệt tràn đầy, nghe nói cô muốn lên núi, ra cửa sau liền lôi kéo cô chạy.
"Được rồi, anh chậm một chút, em không chạy được......"
Hứa Thanh Thanh bồi hắn chạy một đoạn, liền dứt tay hắn nói.
Nghe cô không chạy được, Thẩm Khang Bình vội dừng lại ngồi xổm xuống trước mặt cô.
"Làm gì?" Hứa Thanh Thanh khó hiểu nói.
Thẩm Khang Bình quay đầu nhìn về phía cô: "Anh cõng em!"
Không cần hỏi, đây hẳn là học mẹ Hứa.
Đừng nhìn Hứa Thanh Thanh đã bảy tuổi, nhưng ở trong mắt mẹ Hứa, con gái nhà mình sinh non tám tháng đã ra đời chính là búp bê thủy tinh, mặc dù đã hơn năm tuổi, cũng vẫn cõng cô rất nhiều.
Bất quá, Hứa Thanh Thanh xuyên qua tới liền phát hiện, thân thể nguyên thân trên thực tế cũng không có kém như vậy, đặc biệt là cô xuyên vào dinh dưỡng được bổ sung, chỉ là nhìn gầy yếu, trên thực tế thân thể cũng không kém hơn bạn cùng lứa tuổi.
"Không cần." Hứa Thanh Thanh lắc đầu nói.
Trước kia lúc mẹ cõng em gái, Thẩm Khang Bình liền nói hắn cũng muốn cõng, lúc ấy mẹ nói chờ hắn trưởng thành sẽ để hẵn cõng em.
Thẩm Khang Bình cảm thấy hiện tại mình đã trưởng thành, thấy em gái không cho hắn cõng, có chút không vui: "Anh đã trưởng thành, có thể cõng em gái!"
"Được, được, được, em biết anh cõng được, nhưng mà em cũng trưởng thành, không thể để anh cõng." Hứa Thanh Thanh thấy hắn nhíu lông mày, vì thế dỗ.
Cô dỗ vài câu, Thẩm Khang Bình lại nổi tính trẻ con, ngồi xổm trên mặt đất một hai phải cõng cô.
Hứa Thanh Thanh thấy vậy, dứt khoát nhanh chân chạy phía trước.
"Em gái!"
Thẩm Khang Bình thấy em gái chạy, sửng sốt một chút nhảy dựng lên đuổi theo: "Em gái đợi anh!"
Thôn dân xung quanh nhìn thấy hai anh em đuổi nhau, đều lộ ra tươi cười, cảm thấy vợ chồng Hứa gia trên trời nếu nhìn thấy hai đứa nhỏ, đại khái cũng sẽ cảm thấy vui mừng.
Chờ Thẩm Khang Bình đuổi kịp em gái, cao hứng bắt lấy tay cô, phía trước một hai phải kiên trì cõng cô cũng đã quên sạch.
Hứa Thanh Thanh thấy hắn không đòi cõng mình nữa, một bên đi theo hắn lên trên núi một bên hỏi: "Anh có biết trên núi chỗ nào có nước không?"
Thẩm Khang Bình mỗi ngày không có việc gì liền chạy lên núi, tự nhiên biết rõ.
Hứa Thanh Thanh đi theo hắn chạy ba chỗ, nhìn đến nguồn nước hoặc là đã sắp khô cạn, hoặc là quá nhỏ, duy nhất một hồ nước lớn nhỏ thích hợp, địa phương lại không đủ khuất, mỗi ngày đều sẽ có thôn dân qua lại, hơn nữa trong nhà nước tắm cũng được Thẩm Khang Bình lấy từ nơi này gánh về, cô cuối cùng vẫn là từ bỏ.
Lại đi vào bên trong nhìn xem......!
Hứa Thanh Thanh trong lòng nghĩ, tiếp tục đi vào trong núi.
Thẩm Khang Bình không biết em gái muốn làm gì, cũng không hỏi, mà là đi theo bên cạnh cô, ngẫu nhiên ở phụ cận đông sờ một chút, tây xem một chút.
Ngoài địa phương thuộc về phạm vi núi sâu không thể tiến vào, được người trong thôn dùng dây đỏ đánh dấu, Hứa Thanh Thanh lúc đi vào bên trong vẫn luôn chú ý bốn phía, xác định không thấy dây đỏ mới tiếp tục đi về phía trước.
"Phía trước nhình như có nước!"
Tiếp tục đi rồi một đoạn đường, Hứa Thanh Thanh bỗng nhiên nghe được tiếng nước chảy, tinh thần cô rung lên, chạy chậm về phía trước.
Vòng qua một mảnh cỏ, phía trước xuất hiện một hồ nước, nước trong hồ hình như còn chảy, ngọn nguồn chảy ra dòng tuy rằng rất nhỏ, nhưng vẫn luon chảy không ngừng, mới vừa rồi Hứa Thanh Thanh nghe được tiếng nước đúng do đây.
Hồ nước thoạt nhìn rất trong, phía dưới còn có cá con đnag bơi, cô đến gần, nhịn không được duỗi tay vốc nước một cái, phát hiện đặc biệt mát mẻ.
"Khang Bình, anh mau tới đây, nước rất mát!"
Dứt lời, không thấy người tới, Hứa Thanh Thanh không khỏi quay đầu, phía sau nửa bóng người cũng không có.
Mới vừa rồi còn đi theo phía sau, hiện tại lại không thấy, trong lòng Hứa Thanh Thanh cả kinh, vội đứng dậy muốn đi tìm hắn.
Hồ nước chung quanh đầy tảng đá rêu xanh, cô quá mức hoảng loạn mà đứng dậy, nhất thời không chú ý liền chân trượt.
"A ——"
Hứa Thanh Thanh kinh hô một tiếng, nỗ lực ổn định thân hình, đáng tiếc cô không muốn rơi vào hồ nước, lại quên mặt bên sườn dốc, một không cẩn thận liền té ngã, theo sườn dốc lăn xuống.
Đại khái là phụ cận có nguồn nước, chung quanh cỏ cây còn khá tươi tốt, sườn dốc mọc đầy cây cỏ, cho nên trừ bỏ chịu kinh hách, Hứa Thanh Thanh cũng không cảm giác quá đau.
Không biết qua bao lâu, cảm giác được mặt đất dưới thân rốt cuộc bằng phẳng, cô định bắt lấy cỏ cây bên người để dừng lại, lại bởi vì quán tính, tiếp tục lăn về phía trước mấy mét.
Chờ rốt cuộc dừng lại, Hứa Thanh Thanh một hơi còn không có kịp thở, mặt đất dưới thân đột nhiên "Phanh" một tiếng sụp xuống.
Trời đất quay cuồng, rốt cuộc rơi xuống trước mắt Hứa Thanh Thanh một mảnh đen nhánh.
Không biết bóng tối dễ làm người sinh ra sợ hãi, kinh hồn chưa định cô bất chấp, trước tiên mở ra giao diện cơm hộp.
Giao diện cơm hộp xuất hiện mang theo ánh sáng, tức khắc chiếu sáng lên một mảnh địa phương xung quanh cô.
Có ánh sáng, Hứa Thanh Thanh hơi chút an tâm hơn, xác định trên người trừ bỏ có chút đau cũng không có bị sao, chậm rãi ngồi dậy.
Cô cúi đầu nhìn về phía dưới thân, lúc này mới phát hiện, bùn đất mềm xốp thế nhưng là một khối ván gỗ chia năm xẻ bảy.
Nhìn đến tấm ván gỗ, cô lập tức liền phản ứng lại, chính mình đại khái là xui xẻo mà rơi vào trong động người nào đó chế tạo.
Nghĩ đến này, trong lòng cô tức khắc dựng lông tơ, rốt cuộc thời điểm nào cũng có nhân tài làm ra đồ vật đáng sợ.
Tấm ván gỗ đã cũ nát, nói không chừng là sơn động bị vứt bỏ......!
Hứa Thanh Thanh ở trong lòng trấn an chính mình, ngay sau đó nhìn về phía cửa động mình rơi xuống.
Mới vừa rồi không phải cô rơi thẳng xuống, mà là rơi xuống sau đó theo lại một cái dốc lăn xuống dưới, lúc này theo cửa động đi xuống, quả nhiên có một chỗ sườn dốc.
Sườn dốc kia đại khái có năm sáu mét, thoạt nhìn so với thang trượt thì hơi dốc hơn một chút, bất quá chạy lấy đà một chút, một hơi bò lên trên hẳn là không thành vấn đề.
Hứa Thanh Thanh khẽ buông lỏng một hơi, vội đứng lên muốn rời khỏi chỗ này, nhưng mà cô mới vừa đứng lên còn không đi được hai bước, mắt cá chân trái bắt đầu ẩn ẩn đau.
Hiển nhiên, mới vừa rồi cô bị ngã lại lăn, vẫn bị thương, còn thực xui xẻo thương tới chân.
Hứa Thanh Thanh nhíu mày, chịu đựng cơn đau cũng có thể đi, nhưng bò lên trên sườn dốc, sợ là có điểm khó.
Trong lòng nghĩ như vậy, cô vẫn nhịn không được đi thử một lần, kết quả mới đi lên một phần ba, bởi vì chân đau một lần nữa trượt xuống dưới.
Hứa Thanh Thanh ngồi ở phía dưới sườn dốc, nhìn cửa động trên đỉnh đầu, có điểm đau đầu.
Có bàn tay vàng, dù bị nhốt trong động mười ngày nửa tháng, cô cũng không sao, chủ yếu vẫn là hoàn cảnh sơn động này, làm trong lòng cô có chút sợ.
Hứa Thanh Thanh cũng không phải tính cách thích trốn tránh, tương phản, có đôi khi cô sẽ vì giảm bớt sợ hãi, mà lựa chọn đi trực diện đối đầu với thứ cô sợ hãi.
Đã từng, cô một mình ở trong nhà cũ, có buổi tối ngủ thường thường nghe được thanh âm phát ra ngoài cửa sổ lầu hai, trong lòng lúc ấy cô phỏng đoán rất nhiều thứ khủng bố, bất quá sợ hãi thì sợ hãi, cuối cùng vẫn là lựa chọn đứng khỏi giường, mở đèn đột nhiên kéo ra bức màn......!Cuối cùng xác định, kỳ thật chỉ là gió lớn đập vào cửa sổ phát ra thanh âm, mà không phải mấy phỏng đoán khủng bố cô tự nghĩ ra.
Sợ hãi là do không biết.
Lúc này, xác định một chốc một lát không rời khỏi được các động này, Hứa Thanh Thanh quyết định thăm dò một chút.
Đương nhiên, trước khi thăm dò, cô chọn từ "dược giao tới cửa" mua chút thuốc xử lý vết thương dưới chân.
Hứa Thanh Thanh trước kia từng bị trật khớp, cảm giác hiện tại cũng giống như bị trật khớp, vì thế trực tiếp mua bình thuốc xịt Vân Nam.
Dùng quá thuốc, Hứa Thanh Thanh nhặt lên mấy khối gỗ vụn, ném thử vào chỗ sâu trong động, đợi một hồi, xác định không nghe được bất luận động tĩnh gì, thử thăm dò nhảy lò cò vào bên trong.
Cái động này cũng không biết thiên nhiên sinh ra hay là nhân tạo, tứ phía đều là vách đá, nếu không phải cô lăn xuống dưới qua sườn núi, lại có tấm ván gỗ thêm một tầng bùn đất lót lại, chỉ sợ cũng không chỉ bị trật chân.
Độ sáng của giao diện cơm hộp có thể điều tiết, chỉnh đến mức lớn nhất, Hứa Thanh Thanh đi về phía trước, rốt cuộc thấy rõ cảnh tượng sâu nhất trong động..