Nghe được đối thoại của hai cha con họ, ông bà Lục gia ngồi bên cùng Đường Bái Gia không nhịn được mắt đỏ ửng, Trương Ngọc Tuyết lần đầu tiên nhìn thấy con trai khóc, anh thật sự thích Tả Tử Quân như vậy sao? Bà hít hít mũi, thôi, nếu Tả Tử Quân không có việc gì, con trai muốn kết hôn cùng cô, bà sẽ không phản đối nữa.
“ Tả Tử Quân, em nhanh tỉnh lại đi.”
Tả Tử Quân đi trên nền trắng xóa không thấy được phía trước, nghe được có người gọi cô, âm thanh kia rất quen thuộc, cô men theo âm thanh nhìn sang, là chị cô.
“ Chị?”
“ Tử Quân, đừng đi về phía trước nữa, nhanh trở về đi.”
“ Chị, sao chị lại ở đây?”
“ Tử Quân, thật xin lỗi.”
“ Chị, sao chị lại xin lỗi em? Nên nói xin lỗi phải là em, em biết Thừa Diệp là của chị nhưng em lại yêu anh ấy, sinh ra Lam Lam, chị, thật xin lỗi, đều là em hại chị sau khi cưới không được hạnh phúc, chị mới đi uống rượu, mới có thể xảy ra tai nạn, thật xin lỗi…”
“ Đó không phải là lỗi của em, cuộc sống như thế là do chị chọn, không thể oán trách ai, thật ra trước khi kết hôn cùng Thừa Diệp, chị đã biết người anh ấy yêu là em chứ không phải chị, nhưng chị muốn gả cho anh ấy nên đã giấu giếm tất cả, là chị có lỗi với em và Thừa Diệp.”
“ Chị, chị nói gì vậy, người anh ấy thích không phải là chị sao?”
“ Sau này em sẽ biết, bây giờ nhanh chóng trở về đi.”
“ Em phải trở về đâu?” Trong lúc bất chợt, khói mù hình như càng thêm nhiều, ngay cả bóng dáng của chị cô cũng không nhìn rõ nữa.
“ Trở về bên cạnh Thừa Diệp và con gái đi, bọn họ đang chờ em trở về.”
“ Nhưng em không thể cùng Thừa Diệp ở chung một chỗ, em…”
“ Tử Quân, tất cả vốn dĩ không phải thuộc về chị, hiện giờ chị rất hối hận, hiện giờ ọi chuyện trở về vị trí của nó, đem hạnh phúc của em trả lại cho em thôi.”
“ Chị, chị đang nói gì vậy?”
“ Chị thật tâm hi vọng em được hạnh phúc, cho nên em nhanh trở về bên cạnh Thừa Diệp đi, có anh ấy chăm sóc em, chị không cần lo lắng nữa.”
“ Chị…”
“ Tử Quân, khi đến lúc thì nhanh trở về đi, còn nữa, chị chúc phúc cho em và Thừa Diệp, em nhất định phải hạnh phúc, biết không? Nếu có duyên, chị hi vọng kiếp sau chúng ta lại có thể trở thành chị em.”
“ Chị… chị…”
Tả Tử Quân mở mắt, phát hiện trên người mình có bình dưỡng khí, lại nhìn thấy trần nhà màu trắng, nơi này hình như là… bệnh viện? Sau đó cô nhớ lại cô và con gái đang muốn đến sân bay nhưng trên đường xảy ra tai nạn, trong khoảnh khắc đó, cô che chở con gái ngồi bên cạnh, trước khi hôn mê, cô còn cảm thấy may mắn Lam Lam không có bị thương gì nghiêm trọng… Đúng rồi, Lam Lam đâu?
Cô kinh hoảng nhìn quanh, lúc này mới thấy Lục Thừa Diệp mặc quần áo cách ly ngồi bên cạnh, hai mắt nhắm nghiền, dưới mi mắt thâm quần giống như mấy ngày mấy đêm chưa ngủ, vốn là khuôn mặt anh tuấn giờ lại gầy đi trông thấy.
Anh vẫn luôn ở đây sao? Vì lo lắng cho cô? Người đàn ông này, cô vẫn luôn cự tuyệt nhưng anh vẫn như cũ sử dụng phương thức của mình yêu cô, trước mắt Tả Tử Quân mơ hồ, cô muốn dùng tay chạm vào anh nhưng lại không có sức.
Lúc này y tá mở cửa tiến vào làm Lục Thừa Diệp tỉnh giấc, anh vừa mở mắt liền quay đầu xem tình hình của Tả Tử Quân, thấy cô mở mắt nhìn anh. Cô hôn mê một tuần lễ rốt cuộc tỉnh, anh vui mừng đến rơi nước mắt, cầm thật chặt tay cô.
Khó trách cô đang đi trên đường trắng xóa thì cảm giác như có người nắm chặt tay cô, cầm thật chặt, thì ra là anh.
Cô nhớ đến khi ý thức cô sắp mơ hồ, hình như nghe được anh nói một câu, vì vậy khi lấy xuống bình dưỡng khí, câu đầu tiên nói với anh là---
“ Anh không cần phải đuổi theo em đến địa ngục đâu, em đã trở về.”
Lúc này không chỉ có mười ngón tay giao nhau thật chặt mà còn có tâm.
Tả Tử Quân bởi vì tai nạn nên phải nghỉ ngơi hơn một tháng, bạn tốt Cao Á Vi cũng nhiều lần mang con trai và chồng đến Đài Bắc thăm cô, cô cũng tiếp nhận lời xin lỗi của Đường Bái Gia. Trên thực tế là cô cầu xin cô ấy giúp bọn họ rời đi, thấy cô ấy tự trách như vậy khiến cô cũng cảm thấy có lỗi.
Lục Thừa Diệp chấp nhận lời giải thích của Đường Bái Gia, cũng hiểu cô làm như vậy là vì quá yêu Tưởng Uy Nguyên, đã sớm biết tình yêu sẽ làm cho con người điên cuồng, không thể nào giấu diếm được nữa, anh nói cho cô biết tung tích của Tưởng Uy Nguyên.
Lục Thừa Diệp lại nhắc đến chuyện kết hôn với Tả Tử Quân lần nữa, lần này cô không cự tuyệt, cô chưa từng nói với anh chuyện nhìn thấy chị cô khi đang hôn mê, nhưng chị cô thật lòng chúc phúc cho cô hạnh phúc cả đời này cô sẽ không quên, cô sẽ không để chị cô phải lo lắng.
Trưa hôm nay, Thừa Diệp mang cô và Lam Lam trở về Lục gia để chính thức giới thiệu với cha mẹ. Tả Tử Quân rất hồi hộp, anh dịu dàng hôn lên gương mặt cô, ôm Lam Lam, dắt tay cô, một nhà ba người đi vào nhà.
Cha Lục vui vẻ hoan nghênh bọn họ, Trương Ngọc Tuyết mặc dù không phản đối bọn họ nữa nhưng thấy Tả Tử Quân giống hệt nàng dâu trước kia thì không thể nào để sắc mặt tốt mà tiếp đãi được, nhưng có lẽ thời gian có thể làm biến mất những vướng mắc trong bà, bà chỉ là nhất thời không cách nào thản nhiên mà thôi.
“ Lam Lam, biết con đến, ông nội đã mua chút đồ chơi tặng cho con đây.”
Lam Lam thấy bên cạnh đặt đồ chơi, kinh ngạc oa một tiếng, mà Tả Tử Quân cũng ngây ngẩn cả người, này không phải một chút, căn bản là một đống, xem ra bác trai còn thích đứa bé hơn cả Thừa Diệp.
“ Cảm ơn ông nội.” Lam Lam cười ngọt ngào nói, mẹ nói có người tặng quà thì phải cảm ơn.
“ Thật ra thì bà nội cũng có đi mua cùng đó.” Cha Lục nói đồ chơi đó là do ông và vợ mình cùng đi mua.
“ Thật sao?” Mặc dù Lam Lam cảm thấy bà nội giống như là không quá thích bé, nhưng bé vẫn lễ phép nhìn bà cảm ơn.” Bà nội, cảm ơn bà.”
“ Không cần khách khí.” Trương Ngọc Tuyết gương mặt không được tự nhiên, thiệt là, chồng bà nói ra làm gì chứ.
Trương Ngọc Tuyết đã không phản đối con trai kết hôn cùng Tả Tử Quân, trừ vì con trai ở trong bệnh viện đau lòng rơi lệ, còn có Lam Lam thật sự là cháu gái Lục gia. Bà đã lén xét nghiệm DNA rồi, xác định đứa cháu gái này cũng rất đáng yêu, cái miệng nhỏ nhắn nói năng ngọt tai, bà liền nhắm một mắt mở một mắt là được rồi.
Bữa trưa đi qua, Lục Thừa Diệp mang mẹ con Tử Quân muốn rời khỏi, chỉ là Lam Lam muốn ở lại chơi với ông. Dĩ nhiên cái này là do bé muốn lấy cớ, ai cũng hiểu bé bị đống đồ chơi kia hấp dẫn rồi, cha Lục liền để họ về trước, tối anh lại đến đưa Lam Lam về.
Sau khi hai người về nhà, Lục Thừa Diệp lo lắng vết thương của cô mới khỏi không bao lâu, thể lực vẫn chưa hoàn toàn khôi phục liền dụ dỗ cô đi ngủ trưa, điều này làm cho Tả Tử Quân vừa bực mình vừa buồn cười.
“ Em không phải trẻ con, còn nữa, em đã khỏe rồi, anh không cần lo lắng nữa.”
Nhưng anh vẫn ôm eo cô, dẫn cô về phía giường lớn.